Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái

Chương 37




Bước vào địa phận bộ tộc, Mục Túc thấy rất nhiều người đang dọn dẹp lại chiến trường, mấy táng đá gần đó cũng thấm đẫm máu. Trận đại chiến này không hề dễ dàng giống như An đã nói. Nếu Sơn Địa Nhân quả thật…., như vậy dư lại cũng không còn đến một phần ba, hơn nữa đa số đều là nữ nhân và con nít. Một ngày trước còn hơn một ngàn người, hiện tại lại chỉ còn vài trăm, nhìn qua cũng không còn đông đúc náo nhiệt như trước nữa.

Mục Túc nhìn thấy Quang đang đứng tại căn lều lớn cùng Thạch và Sơn ở phía xa kia, tranh chấp cái gì đó, còn có mười mấy tráng niên đang vây xung quanh.

Mục Túc vừa chạy tới đã nghe thấy Quang thét lớn.

“Để cho ta đi. Ta không muốn ở lại đây.”

“An đã dẫn người đi đón rồi. Bọn họ lập tức sẽ trở về thôi. Người của ngươi không có việc gì đâu.”

“Quang muốn đi tìm Mục Túc. Không thấy Quang, tên nhóc nhà Quang sẽ nghĩ bậy. Quang cũng không muốn ở chỗ này.”

“Quang, các tộc nhân cũng hi vọng ngươi lưu lại. Ngươi đối với nơi này có bất mãn gì thì chúng ta từ từ bàn bạc được không?”

“Quang muốn Mục Túc.”

Quang ngồi trên mặt đất rống. Hắn muốn đi tìm Mục Túc, nhưng mấy người này lại không để cho hắn đi.

Có phải muốn hắn đánh mới chịu không a? Cả đêm hôm qua không thấy được Mục Túc đã là cực hạn của hắn rồi.

“Quang!”

Quang ngẩng đầu nhìn Mục Túc đang đứng trước mặt. Mọi người đều tự động nhường đường để cho Mục Túc đến bên cạnh Quang.

Quang đứng lên, xách đứa nhỏ trong lòng Mục Túc quăng cho người nào đó đang đứng ở gần.

“Giúp nó tìm nhũ mẫu đi, cám ơn.”

Giữa hai người đã không còn gì cản trở nữa, Quang dùng lực ủng Mục Tục vào trong ngực.

“Thật xin lỗi, đã đáp ứng ngươi tối qua phải trở về, nhưng chiến đấu đến sáng nay mới kết thúc.”

“Quang ngươi không sao chứ?”

Quang ôm lấy Mục Túc, quay mặt sang Sơn nói.

“Cho ta mượn lều dùng một đêm.”

Sơn gật đầu.

Quang ôm Mục Túc đi vào lều.

Quang nói với Mục Túc còn đang trong ngực mình.

“Một trận chiến rất đẹp, đã bảo đánh với Thực Nhân Tộc không phải là không thể chiến thắng mà, chỉ cần mọi người tề tâm hợp lực là có thể đuổi bọn chúng đi rồi. Bất quá, sau khi kết thúc trận chiến, Quang lại cực kỳ hưng phấn a.”

Quang tiền vào lều, quỳ xuống, đặt Mục Túc xuống tấm da thú.

“Quang, đã chết rất nhiều người sao?”

“Lúc chúng ta quay trở lại cứu viện thì đã chết rất nhiều người rồi. Chỉ còn vài người đang lẩn trốn. Cũng may Thạch và Sơn đã bảo vệ nữ nhân và đứa nhỏ chạy băng qua sông mới không xảy ra chuyện gì. Lúc trận chiến kết thúc, kiểm kê lại nhân số thì Sơn Địa Nhân còn dư lại hơn hai trăm người, Thực Nhân Tộc chỉ còn lại mười mấy người, tuy rất thảm trọng nhưng Sơn Địa Nhân thắng.”

“Quang muốn lưu lại đây làm tộc trưởng Sơn Địa Nhân sao?”

“Quang không muốn ở chỗ này. Chỗ này không phải là chỗ lý tưởng mà Quang muốn.”

Mục Thấy thấy Quang cởi khố, ngốc hồ hồ hỏi một câu.

“Quang, ngươi muốn làm gì?”

“Giao phối. Quang đã chờ Mục Túc lâu lắm rồi a.”

“Ngươi…., tất cả mọi người còn đang bận rộn, trận chiến vừa mới kết thúc mà ngươi đã suy nghĩ tới chuyện này?”

“Quang giúp bọn hắn đánh giặc, không có nghĩa vụ giúp bọn hắn dọn dẹp. Ta lại không muốn ở chỗ này, chiến đấu là để khiến Quang cảm thấy hưng phấn, nhưng sau khi kết thúc, Quang phát hiện hưng phấn của mình còn chưa có xẹp xuống. Quang lúc ấy đã nghĩ nếu Mục Túc hiện tại có ở bên người ta, ta sẽ lập tức áp ngươi xuống đất, bất kể có ai nhìn hay không Quang cũng phải đè ngươi làm một trận.”

“Quang ngươi cái đồ cầm thú! Uổng phí ta mới vừa rồi còn lo lắng cho ngươi.”

Mục Túc giơ chân đạp, lại bị Quang kéo lại. Quang hôn lên cổ chân Mục Túc một cái.

“Biết Mục Túc vì Quang mà lo lắng, Quang lại càng thêm hưng phấn. Mục Túc ngươi biết không? Lúc chiến đấu, Quang đã nghĩ, nếu Quang xảy ra chuyện, Mục Túc sẽ làm sao bây giờ. Không có ai chiếu cố cho ngươi, không tìm được thức ăn, ngươi sẽ đói chết. Còn chưa kể trên núi này có rắn độc Mục Túc sợ nhất, cho nên Quang đã thầm bảo, chỉ được phép thắng, không được phép thua. Quang phải sống để chiếu cố cho Mục Túc. Mỗi khi nghĩ tới đây Quang liền có động lực chiến đấu, đến khi giao chiến cùng tộc trưởng Thực Nhân Tộc, Quang dùng sức dùng chủy thủ đâm hắn mấy cái liền. Đến lúc kết thúc rồi thì chỉ muốn tìm ngươi, sau đó đem ngươi áp dưới thân thể ta giống như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.