Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái

Chương 24




Mục Túc nằm gục trong ngực Quang cảm thấy đây chính là thời khắc ấm áp nhất, đáng tiếc Quang lại không nghĩ như vậy, Quang không ngừng thúc giục Mục Túc.

“Động a, Mục Túc động eo một chút đi, ngươi không động thì làm sao mà giao phối đây?”

Mục Túc bực mình đem lỗ tai dán lên ngực Quang, nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, không thèm nhúc nhích.

“Mục Túc không muốn động, vậy dựa vào Quang nằm ngốc một lát đi.”

Quang vội vàng chủ động thân thể tiếp tục cuộc giao phối, nhưng cũng đã mệt mỏi cả ngày trời rồi, hắn bắt đầu tìm kiếm các phương pháp dùng ít sức hơn.

Quang đưa hai tay tóm lấy eo Mục Túc, dùng hai tay khống chế eo Mục Túc không ngừng nâng lên rồi lại dập xuống.

Mục Túc cũng tùy ý để Quang khống chế, ai bảo Quang cứu y làm chi, khiến cái thắt lưng nhỏ bé của y bị người ta khống chế như vậy.

Quang cơ hồ dựa theo bản năng mà đung đưa thân thể Mục Túc, tự mình thỏa mãn dục vọng vô hạn của mình. Cuối cùng Quang cũng chiếm được cảm giác thỏa mãn mà hắn muốn rồi.

Ngày hôm sau, Mục Túc cảm giác toàn thân đều nhũn như cháo, Quang cũng cùng nằm chết dí với y hết cả buổi trưa. Nhưng rốt cục cũng phải đứng dậy mà đi tiếp, bởi vì Quang phát hiện chung quanh đây có rất ít thức ăn.

Quang ôm Mục Túc hướng về phía dãy núi trập trùng kia mà cất bước. Đến chiều tà, cả hai phát hiện trên núi có ánh lửa, đoán rằng trên núi cũng đang có người ở.

Quang nướng thịt vừa mới săn được, hỏi Mục Túc.

“Mục Túc, có muốn đến chào hỏi bộ lạc sống trên núi này một chút không?”

Đã phát hiện ra có người, nếu không đến chào hỏi xem ra cũng không tốt lắm, hơn nữa cuộc sống du mục của Quang có đôi khi cũng rất muốn tìm những người ở bộ lạc phụ cận nói chuyện phiếm, giải tỏa nỗi cô độc. Sở dĩ mấy tháng này Quang không đi tìm người, là bởi vì hắn đã có Mục Túc ở bên cạnh rồi.

“Vạn nhất là Thực Nhân Tộc thì làm sao?”

Mục Túc quả nhiên là bị Thực Nhân Tộc dọa sợ rồi.

“Không đâu, Thực Nhân Tộc không sống ở trên núi, hơn nữa trên núi không có người, chỉ có rắn, linh dương và khỉ thôi.”

Mục Túc nhìn dãy núi kia, hơi xa nha, có lẽ đi mấy ngày nữa cũng chưa chắc tới chân núi, hơn nữa nhìn đi, núi cao lắm nha, nhất định là không dễ leo đâu, Mục Túc nhìn thoáng thôi cũng thấy cái chân muốn lặc lìa luôn rồi.

Quang quơ quơ con chim đã nướng chín trước mặt Mục Túc.

“Mục Túc ăn a, không cần lo lắng, có Quang bảo vệ ngươi rồi, cho dù Mục Túc muốn đi đâu cũng không cần sợ.”

“Quang, sao lại tốt với Mục Túc như vậy a?”

Luôn để y ăn trước, đụng phải nguy hiểm thì việc đầu tiên hắn nghĩ không phải là an toàn của bản thân, mà là an nguy của Mục Túc, thậm chí mỗi đêm ngủ cũng đều chiều chuộng vài yêu cầu bốc đồng của y.

“Quang thích Mục Túc. Hơn nữa, ba ba ta từng nói, làm con đực phải chiếu cố tốt con cái của mình.”

Mục Túc im lặng ăn, bắt đầu suy nghĩ một vài vấn đề. Quang theo thói quen đem thức ăn đã nướng chín đưa cho y mới có thể khiến y hoàn hồn trở lại.

“Mục Túc ăn cái này là đủ rồi, những thứ khác Quang ăn đi.”

“Ờ!”

Quang giờ mới bắt đầu ăn.

“Mục Túc hình như hơi mập ra.”

“A! Có sao?”

Ở trong xã hội nguyên thủy này, có thể béo lên chính là một việc rất bất khả tư nghị. Lúc nào bọn y cũng đều bị vây trong tình trạng không đủ thức ăn, được ăn no đã rất không dễ dàng rồi chứ đừng nói đến việc có thể mập ra.

Mục Túc ngồi dậy, đem đám đồ trước mặt dọn dẹp sạch sẽ, sau đó dùng tay ấn ấn lên mặt một chút, lại nhéo nhéo hai bên má.

Mục Túc áy náy nhìn Quang.

“Quang! Mục Túc mập quá rồi, mặt quá trời thịt a.”

“Đúng a, lúc Quang ôm ngươi cũng cảm thấy như thế.”

Mục Túc áy náy cúi đầu. Y hổ thẹn a, còn có rất nhiều người không có cơm no áo ấm, còn bản thân thì ăn đồ của Quang đến mập cả thây ra. Nói cách khác, y đã ăn rất rất nhiều thức ăn của Quang rồi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.