Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 43




Hiện tại trong điện Càn Nguyên đèn đuốc sáng trưng, Cảnh đế nhìn chồng ngân phiếu thật dày trên bàn: "Xem ra những đại thần đó của trẫm cũng không ngốc lắm."
 
Lộ công công kìm nén kích động muốn trợn mắt lên. Hoàng thượng nói như thế, bọn họ dám ngốc sao: "Hoàng thượng người nói đúng ạ, bọn họ đều do người lựa chọn kỹ càng, ánh mắt của người rất tốt, sao bọn họ lại ngốc được?" Trong lòng thì nghĩ nếu không phải sợ người không vui, chém người giống như chém cải trắng, bọn họ ngoan ngoãn lấy bạc ra như vậy mới lạ đó.
 
"Ừ, trẫm cũng cảm thấy vậy." Cảnh đế híp mắt: "Quân lương đã đủ, ngày mai bảo người của Binh bộ đến đây, trẫm có lời muốn nói với bọn họ."
 
"Vâng."
 
"Gần đây hậu cung vẫn yên ắng chứ?" Cảnh đế nghĩ từ hôm đại phong đến nay, bên dưới đúng là một sân khấu kịch hay.
 
"Bẩm Hoàng thượng, nô tài đang có chuyện muốn bẩm báo," Lộ công công nghĩ tới tin tức từ bên dưới truyền đến gần đây, có một số người đúng là vô cùng muốn chết.
 
"Chuyện gì?" Ánh mắt Cảnh đế nhìn Tiểu Lộ Tử chứa sự lạnh lẽo, biết là hậu cung sẽ không yên bình, nhưng cũng không có gì kỳ lạ, từ trước đến nay hậu cung của hắn đều không ai phận, là một đống dơ bẩn.
 
"Bẩm Hoàng thượng, Liễu Thục dung của Huyên Nhược các điên rồi," Lộ công công lén nhìn Hoàng thượng, thấy hắn cũng không có gì là quá ngạc nhiên, bèn nói tiếp: "Nô tỳ cố ý phái người điều tra, chỉ sợ không phải đơn giản là bệnh điên, là thuốc phiện."
 
Cảnh đế nghe vậy không còn thờ ơ như vừa rồi nữa: "Thuốc phiện, trong tay Dương thị?"
 
Lộ công công thấy Hoàng thượng đã ngồi thẳng người nên cũng không dám lề mề nữa, vội vàng bẩm lại những gì đã điều tra được: "Dương Thục nghi vốn không có thứ này, có điều bây giờ lại có. Vật kia là do Liễu Thục dung mang từ Chuế Hà cung ra. Hiện tại Dương Thục dung đã biết độc tính của thuốc phiện. chỉ sợ..."
 
Lời tiếp theo Lộ công công cũng không nói nữa, Hoàng thượng sẽ nghĩ ra được. Bọn họ chính là người đi ra từ trong âm mưu quỷ kế, nếu nói đến dã tâm, đương kim Hoàng thượng chính là người có dã tâm mưu kế thành công nhất, những người dã tâm bừng bừng đã gặp vô số kể. Đã nói dã tâm của Dương Thục nghi không phải là người ngồi ở long vị, quả nhiên không hề khiến cho Hoàng thượng thất vọng, mà còn vượt ra ngoài dự liệu.
 
"Hừ... Tự làm bậy không thể sống," Cảnh đế cười khẩy nói: "Trước hết cho người quan sát Dương thị, còn thứ trong tay nàng ta, đổi đi. Chờ xem, chờ sau khi nàng ta có bản lĩnh sinh hạ đứa bé, trẫm sẽ để nàng ta tự mình nếm thử tư vị của thuốc phiện, không biết sẽ như thế nào!" Những chuyện khác hắn có thể nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, để tùy bọn họ đùa giỡn, nhưng chạm vào Túy Tâm hoa và thuốc phiện, vậy thì cũng đừng nên trách hắn.
 
"Vâng." Lộ công công hiểu tính tình của Hoàng thượng, Hoàng thượng ghét nhất chính là lòng tham không đáy. Nếu Dương Thục nghi chỉ dùng thuốc phiện để trả thù Liễu Thục dung mà không chiếm thứ đó vật riêng, Hoàng thượng có thể sẽ bỏ qua cho nàng ta, nhưng hiện tại kết cục của Dương Thục nghi đã định rồi, chắc chắn là sống không bằng chết.
 
"Tiểu Lộ Tử, mấy ngày tới ngươi tẩy rửa hậu cung cho ta, trẫm không muốn sau này lại nghe nói trong hậu cung còn bóng dáng Túy Tâm hoa và thuốc phiện." Có đôi khi Cảnh đế cảm thấy mình thật nhân từ, hầu như lần nào hắn cũng ra tay kết thúc những nữ nhân rảnh rỗi tìm việc làm, đúng là lãng phí tinh lực, nếu không phải một số chuyện còn chưa rõ ràng, hắn thật sự muốn triệt để vuốt hậu cung một lần. Có điều, cũng sắp rồi.
 
"Vâng."
 
"Đi xuống đi."
 
"Vâng."
 
Sau khi Lộ công công lui ra, Cảnh để vẫy tay một cái, phía sau lập tức xuất hiện một vị nam tử áo đen: "Bên Thái hậu thế nào rồi?"
 
"Bẩm Hoàng thượng, Diệp Quý tần đã dựa theo phân phó của người, mỗi ngày đều làm bánh Tiên Thọ cho Thái hậu dùng." Nam tử áo đen quỳ một chân trên đất nói.
 
"Xem như nghe lời," Cảnh đế đứng lên, chuyển sang nam tử áo đen: "Có người nói Hoài Nam vương phi cũng về kinh?"
 
"Vâng, Hoài Nam vương phi Diệp Thượng Nguyệt hôm qua bí mật đến gặp Thái hậu, hai người đóng cửa gần hai canh giờ."
 
"Hừ, phu thê hai người đó vậy mà lại tách nhau ra, không biết là đang nghĩ ra chuyện gì?" Cảnh đế híp mắt phượng: "Nếu Hoài Nam vương đến kinh thành, vậy hãy để hắn đợi một thời gian, hơn nữa nói Diệp Quý tần kia cần phải xử lý xong Diệp Thượng Nguyệt." Nữ nhân Diệp Thượng Nguyệt kia, tâm tư nhanh nhẹn, Diệp gia cũng đã xong, vậy mà nàng ta vẫn có thể ngồi vững chiếc ghế Hoài Nam vương phi, không đơn giản chút nào. Nhưng điều hắn không thích nhất chính là phiền phức, mà người chết mới không gây phiền phức cho hắn.

 
"Vâng." Một cơn gió thoảng qua, đã không còn bóng người.
 
Cảnh đế xoay người đi tới dưới tấm bảng Chính Đại Quang Minh, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn nghĩ nếu như Diệp Quý tần làm tốt những chuyện kia, hắn nên cho nàng ta phân vị gì đây?
 
Sinh thần vạn thọ của Hoàng thượng đã qua, cuộc sống khôi phục lại như trước kia. Gần đây Thẩm Ngọc Quân cũng bắt đầu sao chép kinh Phật, luyện viết đúng là không thể dừng ngày nào. Từ khi nàng tiến cung đến nay, cơ bản là rất ít khi viết, gần đây nàng cầm bút lên. Viết những chữ kia, chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ, đúng là không nhận ra người.
 
"Tiểu chủ." Trúc Vũ vội vàng vào thư phòng: "Liễu Uyển dung lại phát tác." Gần đây chủ tử nhà mình để cho nàng quan sát Huyên Nhược các và Liên Nguyệt các, không ngờ đúng là phát hiện ra một số việc.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy thì đặt bút xuống: "Liên Nguyệt các không tặng gì qua sao?" Nàng không biết Dương Thư Hoa đưa vật gì cho Liễu Tuệ, nhưng mỗi lần người của Liên Nguyệt ra đi ra ngoài, bệnh của Liễu Tuệ cũng tốt hơn, lòng vòng như vậy, nếu như giữa hai người không có liên hệ gì, vậy cũng quá trùng hợp rồi.
 
"Tặng ạ, nhưng nô tỳ phát hiện hình như thứ đó của Liên Nguyệt các không có hiệu quả." Trúc Vũ cũng hơi nghi hoặc, nếu nói không có hiệu quả, vậy trước kia giải thích thế nào: "Chẳng lẽ bệnh của Liễu Thục dung nặng thêm, ngay cả thuốc của Liên Nguyệt các cũng không còn hiệu quả nữa?"
 
"Trúc Vũ, ngươi nói Liễu Tuệ là bị điên thật, hay bị Dương Thư Hoa dùng ám chiêu?" Thật ra Thẩm Ngọc Quân vẫn luôn nghi ngờ chuyện này, từ lúc Dương Thư Hoa dọn khỏi Huyên Nhược các, Liễu Tuệ liền bị điên, mọi chuyện sau đó, Liên Nguyệt các không thoát khỏi liên quan. Còn bệnh của Liễu Tuệ, nàng cũng cho Trúc Vũ lén hỏi Thành lão thái y, nhưng kết quả lại không như mong muốn.
 
"Tiểu chủ, thật ra nô tỳ có một nghi ngờ không biết có nên nói hay không." Trúc Vũ đã từng gặp Liễu Thục dung lúc còn bình thường, cũng gặp lúc nàng ta phát bệnh, làm cho nàng không hiểu sao lại nghĩ đến một thứ, quá giống.
 
"Ngươi nói đi." Thẩm Ngọc Quân biết Trúc Vũ không phải là người bắn mũi tên không có đích đến.
 
"Tiểu chủ đã từng nghe nói đến bánh Tiên Thọ chưa?"
 
"Bánh Tiên Thọ?" Thẩm Ngọc Quân nghe có chút không hiểu, đó là thứ gì?
 
"Chắc là tiểu chủ chưa từng nghe," Trúc Vũ ngưng trọng nói: "Nguyên quán của nô tỳ ở phía Nam, sau vì thủy tai nên mới bị cảnh cửa nát nhà tan. Bánh Tiên Thọ đến từ phía Nam, khi còn nhỏ nô tỳ có nghe nhắc đến, nhưng vẫn chưa từng thấy. Có người nói ăn bánh Tiên Thọ, sẽ có một loại cảm giác bay bay như tiên, chờ cảm giác này qua đi, người ăn giống như là người bình thường, có điều nếu như một thời gian sau cả người khó chịu, thậm chí sống không bằng chết.
 
"Bánh Tiên thọ, tên này là do ai đặt?" Thẩm Ngọc Quân nghe Trúc Vũ miêu tả thì trong lòng phát lạnh, nếu như Liễu Tuệ thật sự dính vào thứ đó, vậy người đáng sợ không phải là Liễu Tuệ: "Ánh mắt Dương Thư Hoa nhìn ta lần trước..."
 
Trong đầu luôn cố gắng nhớ lại lời nói cử chỉ của Dương Thư Hoa ngày đó. Nhất định phải được, đúng rồi, chính là nhất định phải được, nàng nói tại sao ngày ấy Dương Thư Hoa đối với nàng như đổi thành một người khác, sợ rằng trong mắt Dương Thư Hoa đã sớm xem nàng là con kiến dưới lòng bàn chân rồi.
 
"Trúc Vũ, chúng ta đến Liên Nguyệt các một lát." Thẩm Ngọc Quân nở nụ cười.
 
"Tiểu chủ, hiện tại chúng ta nên cách Dương Thục nghi này thật xa," Trúc Vũ nói chuyện bánh Tiên Thọ với tiểu chủ nhà nàng, vốn là muốn chủ tử cách xa Dương Thục nghi, sao lại hiệu quả ngược thế này?
 
"Yên tâm đi, ta hiểu." Thẩm Ngọc Quân biết Trúc Vũ lo lắng, nhưng đôi khi bứt dây động rừng cũng chưa chắc là một chuyện xấu. Không phải Dương Thư Hoa muốn hại nàng sao. Vậy phải xem nàng ta có bản lĩnh đó hay không rồi.
 
Thẩm Ngọc Quân biết mình là ai, nàng có kiên nhẫn phòng cướp ngàn ngày, nhưng hiện giờ nàng không muốn cho Dương Thư Hoa ảo tưởng nữa. Thẩm Ngọc Quân mang theo Trúc Vũ và Trúc Vân đi thẳng đến Liên Nguyệt các.
 
Trong Liên Nguyệt các, Dương Thư Hoa đang tức giận: "Trước kia không phải đều ổn ư, sao lần này lại không có tác dụng?" Hiện tại Liễu thị lại lên cơn nghiện, nàng cứ theo bình thường để Lục Khỏa đưa cho nội ứng trong Huyên Nhược các, không ngờ lần này tiện nhân Liễu thị kia dùng lại không hề có hiệu quả, còn cứ mãi náo loạn. Như vậy chắc chắn là không được, nếu như bị người khác phát hiện, e là rất nhanh có thể tra ra được Liên Nguyệt các của nàng ta: "Bảo bọn họ trói tiện nhân kia lại trước, không để cho nàng ta gây ra tiếng động."
 
"Vâng," bây giờ Lục Khỏa cũng không biết kết cục sau này của mình sẽ như thế nào, sợ rằng không được tốt rồi. Coi như là đời trước nàng nợ tiểu chủ nhà nàng, đời này nhất định phải trả vậy.
 
Dương Thư Hoa đợi Lục Khỏa đi rồi, vội vàng mở ngăn kéo đồ trang sức lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn nhỏ, mở ra, nhìn lại, không phải là giả, sao lại không có tác dụng?

 
"Tiểu chủ, Hi Quý nghi đến," cung nữ bên ngoài đột nhiên lên tiếng là Dương Thư Hoa bị dọa suýt chút nữa làm rơi chiếc hộp.
 
"Biết rồi." Dương Thư Hoa vội vã đóng hộp lại, thả lại trong ngăn kéo, nhìn vào gương, thấy trang dung rất chỉnh tề bèn đứng dậy ra ngoài.
 
"Hôm nay cơn gió nào thổi qua, Hi Quý nghi lại đến Liên Nguyệt các của ta thế?" Dương Thư Hoa nói kèm theo hành động, lễ nghĩa vẫn rất đúng mực.
 
"Đứng lên đi." Thẩm Ngọc Quân cũng không tiến lên đỡ nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Thế nào, không chào đón ta ư?"
 
Dương Thư Hoa đứng dậy, nghiêng người nhường đường cho Thẩm Ngọc Quân: "Sao vậy được chứ? Hi Quý nghi có thể đến cung của ta, là Hi Quý nghi để mắt đến ta."
 
Thẩm Ngọc Quân cũng không khách khí với Dương Thư Hoa, đi thẳng vào phòng ngồi trên ghế chủ vị: "Đúng vậy, càng ngày ta càng để mắt đến ngươi."
 
Dương Thư Hoa nhớ mấy ngày trước Thẩm thị còn không thèm nhìn nàng ta, hôm nay không biết nàng ta đột nhiên đến đây có mục đích gì? Có điểu từ lời nói cử chỉ này, người đến không có ý tốt rồi.
 
"Vậy sao? Ta lại không nhìn ra đó." Dương Thư Hoa cũng ngồi xuống tháp.
 
Thẩm Ngọc Quân không nói thêm nữa, chỉ quay đầu lại nhìn thẳng vào nàng ta, dường như muốn nhìn thấu lòng nàng ta.
 
"Sao Hi Quý nghi lại nhìn ta như vậy, trang dung của ta có chỗ nào không ổn ư?" Dương Thư Hoa bị nàng nhìn trong lòng có chút sợ hãi, không nhịn được mà muốn trốn tránh.
 
"Trang dung rất đẹp," Thẩm Ngọc Quân vẫn nhìn nàng ta như trước: "Không biết bên trong con người ngươi có xinh đẹp giống lớp trang điểm trên mặt ngươi không?"
 
Dương Thư Hoa biết hôm nay Thẩm thị đến đây không phải liên hệ tình cảm với nàng ta, nhưng không ngờ lại nói trắng ra như vậy: "Hi Quý nghi có ý gì? Ta nghe không hiểu gì cả."
 
Thẩm Ngọc Quân cũng không muốn vòng vo với nàng ta: "Ngươi hiểu, từ lần đầu tiên ngươi đến Chiêu Dương cung, lòng ngươi rất rõ ràng."
 
Dương Thư Hoa nghe lời này, gương mặt hơi mất tự nhiên, ánh mắt có chút né tránh: "Ta không hiểu ý của ngươi, hôm nay ta hơi mệt, không tiếp Hi Quý nghi được rồi."
 
"Cũng được." Thẩm Ngọc Quân không phải dạng người mặt dày mày dạn, nếu chủ nhà đã nói như vậy, tất nhiên nàng sẽ đứng dậy rời đi.
 
Dương Thư Hoa thấy Thẩm Ngọc Quân không có ý định dây dưa nữa thì thở phào một hơi, cũng đứng dậy đi theo phía sau Thẩm Ngọc Quân, dự định tiễn bọn họ ra ngoài, vậy mà Thẩm thị đột nhiên xoay người nhìn về phía nàng.
 
Dương Thư Hoa  bị động tác đột ngột của Thẩm Ngọc Quân làm cho hoảng sợ, lại thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt còn mang theo nụ cười. Dương Thư Hoa căng thẳng, không biết rốt cuộc là Thẩm thị này muốn làm gì.
 
"Ta thấy hình như ngươi rất sợ, sao vậy, làm ra chuyện gì trái với lương tâm à?" Thẩm Ngọc Quân vẫn mỉm cười nhìn Dương Thư Hoa.
 
Dương Thư Hoa thoáng nâng mắt nhìn Thẩm Ngọc Quân, vừa chạm phải ánh mắt của nàng thì nàng ta lập tức chuyển mắt: "Lời nói hôm nay của Hi Quý nghi, sao ta nghe không hiểu gì cả."
 
Thẩm Ngọc Quân mỉm cười, suýt chút nữa đã cười thành tiếng: "Vậy ư, ta còn tưởng ngươi biết chuyện Liễu Thục dung bị điên chứ?"

 
Dương Thư Hoa vừa nghe nàng nhắc đến tiện nhân Liễu Tuệ kia, đôi môi run rẩy nói: "Vậy sao, Liễu Thục dung điên rồi? Thật đúng là khiến cho người ta đau buồn, đó cũng là người đáng thương, vừa mới mất con, sao trong lòng lại lẩn quẩn như vậy chứ?"
 
"Ngươi đúng là rất quan tâm đến nàng ta, cũng đúng, trước đây các ngươi ở gần nhau, quan tâm là đương nhiên, chả trách ngày nào Lục Khỏa cũng chạy tới Huyên Nhược các." Thẩm Ngọc Quân chầm chậm đi đến trước mặt Dương Thư Hoa: "Ngươi nói ngươi không biết nàng ta bị điên. Xem ra ngươi cũng biết nàng ta không điên, có một số thứ khi dùng nhiều, hiệu quả hình như không còn tốt nữa."
 
Dương Thư Hoa vốn hơi cúi đầu, đột nhiên nghe nói vậy vô thức ngẩng đầu lên, nhìn vào Thẩm Ngọc Quân: "Ngươi có ý gì?"
 
"Ngươi nghe không hiểu sao?" Thẩm Ngọc Quân như có hơi kinh ngạc, vươn ngón tay chỉ lên ngực Thẩm Ngọc Quân: "Chỗ này của ngươi rất rõ."
 
"Rốt cuộc tại sao hôm nay ngươi lại đến đây?" Lúc này Dương Thư Hoa đã nhìn ra, xem ra Thẩm thị đã biết, cũng không biết nàng biết được bao nhiêu?
 
"Không giả vờ nữa?" Thẩm Ngọc Quân hừ lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục giả vờ với ta chứ. Trên đời này không phải chỉ có một mình ngươi là người thông minh, coi người khác là khỉ mà đùa giỡn, cũng không biết trong mắt người khác ngươi có phải là một con khỉ hay không?"
 
Dương Thư Hoa nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Quân, không né tránh nữa, chỉ là sắc mặt càng lúc càng tái, môi vẫn luôn run rẩy.
 
"Chuyện của Huyên Nhược các, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết, ta không biết tại sao Liễu Tuệ lại kết thù với ngươi, ta cũng không muốn biết. Chuyện giữa các ngươi, ta đều không muốn biết," ánh mắt Thẩm Ngọc Quân chứa khinh bỉ: "Nhưng mà, nếu như ngươi đánh tâm tư lên Chiêu Dương cung của ta, ta không ngại dạy ngươi nên làm người như thế nào."
 
"Hi Quý nghi ở Liên Nguyệt các của ta nói năng điên rồ, sao ta lại có tâm tư gì với ngươi?" Cuối cùng Dương Thư Hoa trả lời một câu, nhìn vô cùng tự tin nhưng giọng nói hơi run, khiến người khác không thể tin được.
 
"Vậy sao?" Thẩm Ngọc Quân cúi đầu, đưa tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ hơn nhô lên của Dương Thư Hoa, liếc mắt nhìn nàng ta: "Ngươi nghe đây, đây không phải là bùa giữ mạng của ngươi, ta cũng không phải là Liễu Tuệ." Thẩm Ngọc Quân nói xong thì quay đầu rời đi, vừa đi hai bước lại ngừng: "Thứ trong tay ngươi, tự mình giữ đi, ta không cần, ta cũng không muốn bước vào vết xe đổ của Liễu Tuệ."
 
Dương Thư Hoa cứ đứng tại chỗ như vậy, thấy Thẩm Ngọc Quân đã ra khỏi cửa cung thì hai chân nhũn ra, nếu không phải cung nữ bên cạnh chân tay nhanh nhẹn, nàng ta đã ngã thẳng xuống đất rồi.
 
Nàng ta đã biết, nàng ta biết hết rồi. Trong đầu Dương Thư Hoa cứ mãi hiện lên cảnh cáo vừa rồi của Thẩm thị, toàn thân không kìm được mà run rẩy, cả người lạnh băng.
 
Sau khi trở lại cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân ngồi xếp bằng trên tháp, một tay nâng má, mắt nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
 
"Tiểu chủ, người làm như vậy liệt có làm Dương thị hoảng sợ không, nếu như nàng ta có mệnh hệ gì, e rằng lúc đó người cũng khó tránh khỏi liên quan." Vừa rồi Trúc Vũ đổ mồ hôi lạnh, Dương thị kia rõ ràng là bị tiểu chủ nhà nàng dọa, mấu chốt là nàng ta đang mang thai, sợ là nàng ta sẽ liên lụy tung tung.
 
"Yên tâm đi, dù là hoảng sợ, nàng ta cũng không dám công khai," Thẩm Ngọc Quân có cảm giác tim mình lạnh băng, hôm nay thử dò xét đúng là Dương thị không chịu đựng nổi, nàng ta như vậy, chuyện ở Huyên Nhược các chính là do nàng ta ra tay. Hẳn là trong tay nàng ta có những thứ kia, tâm tư lại lớn, chủ ý cũng không giống như bình thường: "Trúc Vân, ngươi vẫn phải tiếp tục quan sát kỹ Lục Khỏa."
 
"Vâng."
 
Chiêu bứt dây động rừng hôm nay không biết có thể đảm bảo được mấy ngày, nhưng Thẩm Ngọc Quân dám khẳng định trong thời gian ngắn Dương thị sẽ không dám ra tay, cũng chưa biết sau này thế nào, vẫn nên sớm nghĩ cách đối phó.
 
Cuộc sống trong cung quá nhàm chán, trò hay hiếm có này truyền đi đúng là nhanh không giống như thường ngày. Chỉ một canh giờ, toàn bộ hậu cung đều biết Hi Quý nghi tự mình đến Liên Nguyệt các trách mắng Dương Thục nghi. Còn nguyên nhân, xôn xao đủ mọi cách nói.
 
Tóm lại một câu, chắc chắn Hi Quý nghi sẽ không sống yên ổn cùng Dương Thục nghi rồi. Hiện tại toàn bộ ánh mắt của người trong cung đều nhìn chằm chằm vào hai nơi đó, cũng đúng, chỉ đơn giản nhìn ý chỉ đại phong lần này của Hoàng thượng là biết Hi Quý nghi được sủng ái, lại nhìn Dương Thục nghi, cũng không kém một tấc, trong bụng mang long chủng. Hai người này đấu nhau, không biết là ai hơn ai?
 
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi xử lý cung vụ xong thì nghe Uyển Y nói đến việc này, nàng mỉm cười: "Hành động lần này của Hi Quý nghi không chậm, trước kia Dương thị vun đắp tỷ muội tình thâm, xem ra đã uổng công rồi. Chờ đi, có trò hay để xem đó."
 
"Sao nương nương biết là Hi Quý nghi thả tin tức ra?" Hiện tại Uyển Y không nhìn thấu Hi Quý nghi, tin tức này hoàn toàn không có lợi với thanh danh của nàng.
 
"Dương thị không sạch sẽ như vậy đâu, lúc đầu nàng ta đến cầu bổn cung, bổn cung cũng không nói là muốn con của nàng ta, chính bản thân nàng ta hứa." Đức phi không còn cười nữa: "Sau này nàng ta có những hành động kia, đoán chừng  là bây giờ Hi Quý nghi vẫn cho rằng bổn cung muốn Dương thị giao đứa bé ra, có điều nàng cũng là người hiểu chuyện, con của Dương thị, nàng không dính vào được, cũng có thể nói là không đoạt."
 
"Dương Thục nghi đánh bàn tính quá vang, Hi Quý nghi không phối hợp, nàng ta cũng không làm gì được Hi Quý nghi, phân vị còn đó, Hi Quý nghi không cho nàng ta vào Chiêu Dương cung, nàng ta sẽ ngây ra đó không vào được." 
 
Có đôi lúc Uyển Y thật sự bội phục Hi Quý nghi, nói ra tay là ra tay, không hề lá mặt lá trái.
 

"Chuyện này kéo dài cũng không có lợi cho nàng," Đức phi chuyển đề tài: "Đông trắc điện sao rồi?"
 
"Bẩm nương nương, Tiền Uyển nghi vừa bình tĩnh lại," Uyển Y nhớ tới mấy ngày qua, Tiền Lạc Tích làm ầm ĩ đủ chuyện, nghĩ tới chỉ muốn thở dài.
 
"Nhìn nàng ta," gần đây Đức phi vẫn luôn nhớ đến một người: "Uyển Y, ngươi nói Lý Uyển nghi đã chết lúc phát bệnh có giống với Tiền thị không?"
 
"Nương nương cũng nghĩ tới, mấy ngày ngay nô tỳ vẫn luôn nghĩ tới chuyện này," Uyển Y vẫn luôn đi theo Đức phi nên đương nhiên biết Lý Uyển nghi: "Nô tỳ nghĩ có thể bọn họ cùng mắc một loại bệnh."
 
"Bệnh?" Đức phi phì cười: "Chỉ sợ không phải là bệnh, không phải Tiền thị vẫn luôn muốn tìm hương liệu gì đó sao, đã tìm được chưa?"
 
Uyển Y lắc đầu: "Chưa ạ, nô tỳ thấy gần đây có đôi khi Như Ý và Cát Tường cũng giống như Tiền Uyển nghi vậy, có điều không nghiêm trọng như vậy, nhịn một lát sẽ qua."
 
"Còn có thể truyền nhiễm sao?" Đức phi cười nhạt: "Hương liệu kia có từ đâu?"
 
"Như Ý nói là Hi Quý nghi tặng lễ cho Tiền Uyển nghi," Uyển Y không nghi ngờ Như Ý nói dối, nhưng theo nàng biết, Hi Quý nghi cũng không thích hương: "À, hương kia gọi là Lạc Mai hương."
 
"Lạc Mai hương?" Lần này Đức phi có chút thận trọng: "Ngươi chắc chắn là Lạc Mai hương?"
 
"Như Ý nói vậy, chắc hẳn là không gạt nô tỳ."
 
"Nếu như là Lạc Mai hương, như vậy hương đó không phải của Hi Quý nghi, là trong cung của Hoàng hậu," Đức phi cau mày, trầm ngâm hồi lâu: "Ngươi đến khố phòng tìm thử, trong cung của bổn cung chắc là có một ít."
 
"Vâng."
 
"Tìm được thì cầm đến Đông trắc điện, đưa cho Tiền Uyển nghi thử, thì sẽ biết có phải Lạc Mai hương có vấn đề hay không." Trong vô thức, Đức phi cảm thấy rất có thể là Lạc Mai hương có vấn đề. Vậy thì phiền phức rồi, Hoàng thượng khoanh vòng Thiêm Hi lâu, e là đã biết đến Lạc Mai hương rồi. Vậy hành động trong lễ vạn thọ của Hoàng thượng có thể giải thích được, xem gia không chỉ là Bắc Nhung, mà Bắc Cương cũng lâm nguy.
 
"Vâng."
 
Trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân đang ăn bữa tối, Cảnh đế âm thầm đi vào, dọa Thẩm Ngọc Quân suýt chút nữa bị nghẹn.
 
"Hoàng thượng cát tường!" Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống, cũng không kịp lau miệng, nàng vội vàng tiến lên thỉnh an.
 
"Đứng lên đi," Cảnh đế vươn một tay đến trước mặt nàng.
 
Thẩm Ngọc Quân tự nhiên nắm lấy, dùng chút lực đứng dậy: "Hoàng thượng đến sao không nói một tiếng, thần thiếp đợi người cùng dùng bữa."
 
"Trẫm đã dùng rồi." Cảnh đế nhìn bốn món ăn một món canh trên bàn, cũng không tệ lắm, xem ra rất hợp khẩu vị của nàng, đã sắp hết một nửa: "Nàng tiếp tục ăn đi, trẫm ngồi đây trước."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy nào dám ăn nữa, vội tỏ vẻ: "Thần thiếp đã ăn xong rồi." Nói xong cũng nhanh chóng cho Trúc Vũ và Thu Cúc dọn dẹp. Trúc Vũ và Đông Mai vội vàng bước lên hầu hạ chủ tử rửa mặt súc miệng. Sau những động tác liên tiếp này, cung nhân trong phòng cũng tự giác lui ra.
 
Cảnh đế thấy nàng đã thu dọn xong liền kéo nàng ngồi lên tháp, ngăn nàng dựa vào gối mềm. Cảnh đế dùng một tay chèn ở gáy: "Gần đây sao nàng lại gây ồn ào với Dương thị?" Chuyện của nàng Cảnh đế vẫn muốn hỏi một chút, tuy rằng không cần hỏi hắn cũng có thể đoán được.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy bỗng ngồi thẳng lên, không còn dựa vào ngực Cảnh đế, hơi tức giận nói: "Hoàng thượng đến hỏi tội sao?"
 
Cảnh đế thấy nàng giống như con ếch xanh, hơi tức cười, có điều vẫn trả lời: "Không phải."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe xong cũng không còn phồng má lên nữa: "Tần thiếp không muốn để ý đến nàng, là nàng tự mình tìm tới cửa. Từ khi tần thiếp vào cung đến nay đều không hề muốn gây chuyện sinh sự, chỉ muốn an phận hầu hạ người, làm cho người vui vẻ. Nhưng mà," Thẩm Ngọc Quân nhìn Cảnh đế, trong mắt nhiều thêm chút bất đắc dĩ: "Vẫn luôn có những người không cho tần thiếp toại nguyện. Lúc trước là Tiền Uyển nghi, bây giờ đến Dương Thục nghi, tần thiếp không biết sau này còn có ai nữa không, nhưng tần thiếp nói với người một lời khẳng định, các nàng không trêu chọc tần thiếp, tần thiếp tuyệt đối sẽ không đụng tới các nàng."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.