Bọn người Diệp Thanh An tiêu diệt được mười bốn con sói biến dị tổng cộng là có thêm được hai mươi chín thẻ bạc nữa, khi nãy An Tử Thiên ở trên cành cây tìm được bốn thẻ bạc nữa tổng cộng là trong buổi sáng này bọn họ tìm được ba mươi ba thẻ bạc.
Khởi đầu quả thật không tệ.
Dưới sự can thiệp của Nhạc Dương Vũ vì sự hòa hợp của tổ đội bốn người này, rốt cuộc thẻ bạc không cần phải chia nhau ra nữa mà bốn người tìm được bao nhiêu liền sẽ bỏ hết vào cùng nhau khi nào được tổng số là một ngàn hai trăm thẻ bạc có nghĩ là đã đạt được mục tiêu rồi.
Với quyết định này của Nhạc Dương Vũ, Diệp Thanh An cũng không có ý kiến gì, dù sao đi nữa cậu cũng đang tổ đội với ba người còn lại nếu như đến cuối cùng chỉ có cậu thành công qua được khảo hạch thì lương tâm cũng bị cắn rứt lắm.
Diệp Thanh An tỉnh bơ suy nghĩ xem đến lúc đó một bộ dáng cắn rứt lương tâm của mình sẽ như thế nào.
Ý kiến của Nhạc Dương Vũ được sự đồng ý của cả ba người, cho nên vị trí trên bảng xếp hạng cũng theo đó mà biến mất.
Hiện tại tổng số thẻ bạc mà bốn người có được là hai trăm tám mươi sáu thẻ so với số lượng cần tìm là một ngàn hai trăm thẻ thì nó vẫn còn là một con số ít ỏi.
Sau khi biết được trong người của những động vật biến dị kia cũng có thẻ bạc, Diệp Thanh An liền cảm thấy mấy con động vật biến dị cũng không đến nổi phiền phức gì cho lắm mà đúng hơn bọn chúng rất đáng yêu, còn tự mình dâng thẻ bạc tới cửa không cần phải tìm kiếm nữa.
Đây, giống như con mãn xà biến dị trước mắt nè, nhìn sau cũng thấy đáng yêu hết.1
Diệp Thanh An mỉm cười nhìn con mãn xà đang khè khè cái lưỡi đỏ, đầu của nó hơi rụt lại như đang chuẩn bị tùy thời tấn công.
An Tử Thiên đứng bên cạnh nhíu mày quan sát Diệp Thanh An đang chuẩn bị chiến đấu, khi nãy hắn không nhìn thấy được cảnh Diệp Thanh An đánh với đàn sói kia, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa thể quá tin tưởng vào việc một Omega có thể có sức mạnh như thế nào.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Diệp Thanh An thoăn thoát dùng kiếm laser được phân phó kia, vừa nhanh vừa chuẩn, vô cùng quyết đoán mà đâm ngay điểm yếu của con mãn xà, chỉ với một chiêu hoàn toàn hạ gục một con mãn xà biến dị to lớn như vậy.
Hiện tại cho dù An Tử Thiên có muốn không tin cũng không được.
Cũng giống như bao Alpha khác An Tử Thiên cảm thấy tổn thương vô cùng...!Một Omega như vậy quả thật là không chừa đường sống cho Alpha bọn họ mà.
Lam Phương Lâm che miệng, biểu tình có chút hâm mộ: "Không ngờ cậu ấy lại mạnh tới như vậy.."
Nhạc Dương Vũ đứng bên cạnh thì càng xúc động hơn, đưa tay lên quẹt đi những giọt nước mắt không tồn tại, cậu ta hu hu nói: "Tổ đội với bạn Tiểu An thật sự chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời của tôi, hiện tại tôi xin công bố với toàn tinh hà, tôi từ giờ khắc này sẽ là đàn em trung thành dưới trướng của Tiểu An!!".
Nhạc Dương Vũ xúc động vẫy vẫy khăn.
An Tử Thiên dùng ánh mắt cá chết nhìn Nhạc Dương Vũ đang làm trò, khóe miệng có chút giật giật: "Cậu ta tìm đâu ra cái khăn vậy?".
"À, đó không phải khăn, đó là vớ của cậu ta hôm qua đó." Lam Phương Lâm tốt tỉnh giải thích.
An Tử Thiên: "..."
An Tử Thiên bất động, không chút dấu vết lùi ra xa khỏi Nhạc Dương Vũ vài mét, còn không quên kéo theo Lam Phương Lâm bên cạnh.
"Tiểu An à, cậu vất vả rồi." Thấy Diệp Thanh An lấy từ trong người con mãn xà biến dị kia ra bốn tấm thẻ bạc nữa, Nhạc Dương Vũ phút chốc biến thành đại fan của cậu.
Vội vã đi tới đưa nước cho Diệp Thanh An rửa tay Nhạc Dương Vũ mỉm cười tâng bốc: "Không ngờ bạn học tiểu An lại mạnh nha vậy nha."
Bàn tay đang cầm kiếm của Diệp Thanh An hơi run lên một chút, kìm chế xúc động muốn đâm người lại, hỏi Nhạc Dương Vũ: "Tiểu An?".
"A..." Nhạc Dương Vũ nghiêm túc trở lại.
"Cậu không thích gọi như vậy sao?".
Diệp Thanh An nhíu mày: "Buồn nôn chết đi được."
Nhạc Dương Vũ ôm tim, ngồi khụy xuống cứ như vừa mới chịu phải một kích thích to lớn gì đó vậy.
"Cậu nói xưng hô đó...!Buồn nôn sao?" Nhạc Dương Vũ ngồi dưới đất vẽ vòng tròn.1
Diệp Thanh An không rãnh lên cơn dở hơi cùng cậu ta, xoay mặt đi không nói nữa, An Tử Thiên và Lam Phương Lâm nhìn nhau cũng đồng loạt cất bước đi theo Diệp Thanh An.
Nhạc Dương Vũ ngồi vẽ vòng tròn một hồi không thấy ai trả lời lại mình, lúc cậu ta ngẩn đầu lên thì mới phát hiện Diệp Thanh An cũng hai người khác đã bỏ đi một đoạn xa rồi.
"Ê nè, đợi tôi với, đợi tô với.
Tiểu Diệp Diệp ơi!!!".Nhạc Dương Vũ vừa chạy vừa gọi với theo.
Bước chân vững chãi của Diệp Thanh An khi nghe được ba chữ Tiểu Diệp Diệp đột nhiên trượt một cái, Bánh Bao Nhỏ ở trên vai cũng theo đó mà lắc lư một cái xem té xuống.
Diệp Thanh An rút kiếm ra: "Cậu vừa mới gọi gì? Tôi cho cậu ba giây đổi ngay."
Cậu thật không ngờ tên Nhạc Dương Vũ nhìn qua có vẽ vô cùng đáng tin như này lại dỡ hơi như vậy, xem ra lúc trước đồng ý tổ đội chính là do đầu óc cậu bị chấp mạch đây mà!!.
"Tôi đổi, tôi đổi, cậu mau dẹp kiếm vào đi nguy hiểm lắm." Nhạc Dương Vũ lau lau mồ hôi hột, nở nụ cười làm lành.
Diệp Thanh An nhíu mày cất kiếm vào.
"Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Thanh Thanh vậy."
Diệp Thanh An (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bánh Bao Nhỏ: Vẻ mặt bình tĩnh của chủ nhân đang dần rạn nứt kìa.
An Tử Thiên: Đến vớ còn lấy làm khăn lau mặt được thì mấy người còn cầu mong gì bình thường ở cậu ta à?
Tui: Bật mood khùng điên cho bé Tiểu Vũ..