Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 34




Chỉ thuộc về nàng sao? Hắn làm sao có thể từng không nghĩ tới, chính là nếu thêm cái từ thư này, quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng phải là càng thêm thật yếu ớt sao, không có bất kỳ hình thức, không có bất kỳ danh phận, hắn một cái nam nhân mất trinh hiện tại lại còn nhận phải hưu thư, còn muốn có danh phận gì, có thể đứng ở bên cạnh nàng đã là việc không dễ, chỉ là, quan hệ như vậy có thể kéo dài lâu ư, nữ nhân này đối với hắn tốt nhưng rồi sẽ có một ngày mệt mỏi hắn a.

Hồng nhan già đi, còn bị người ghét, huống chi hắn chỉ là một cái nam tử bình thường.

Hắn không nghĩ yêu cầu xa vời, lại nhịn không được mà nghĩ đến.

“Thạch Mặc, khuôn mặt ngươi không biểu tình có phải hay không còn đang nghĩ tới nữ nhân kia?” Thấy Thạch Mặc không có biểu lộ vui mừng, Mị Ngạn Nhi nhịn không được sắc mặt lạnh xuống, xem ra chỉ đem nữ nhân kia đày tới biên cương là không đủ, nàng hẳn là làm cho nữ nhân kia đi gặp Diêm Vương mới đúng!

“Ta không có!” Nghe xong câu hỏi của Mị Ngạn Nhi, Thạch Mặc kinh hãi phản bác lại.

“Hừ, tốt nhất là không có, ta đã nói rồi, ta không hy vọng trong lòng ngươi còn muốn nữ nhân khác, vô luận là ai.” Nói tới đây, Mị Ngạn Nhi lại nhớ tới nữ nhân Mộc Linh Đồng kia, bất quá xem ra đối tượng của nữ nhân kia chính là Thạch Triệt, nàng tựu tạm thời không đáng so đo.

“Ta, ta không có những nữ nhân khác.” Thạch Mặc lúng ta lúng túng nói.

“Ha ha, tốt nhất là không có, chúng ta không nói cái này nữa, nghe Huyễn nhi nói ngươi mấy ngày nay đều ở trong phòng, ta hôm nay cố ý đến đây là để mang ngươi ra ngoài dạo chơi, cái nhà này tuy không phải rất lớn, nhưng cũng không sai có vài chỗ cảnh sắc, ngươi vẫn là chưa thấy qua a.” Mị Ngạn nhi nghe được trong lời Thạch Mặc, sắc mặt hòa hoãn lại, trong thanh âm cũng dần mang theo một tia ôn nhu.

Thạch Mặc nghe lời Mị Ngạn Nhi nói… trong nội tâm ấm áp, nhẹ gật đầu, tùy ý để Mị Ngạn Nhi nắm tay mình đi ra khỏi cửa phòng.



Biệt viện của Mị Ngạn Nhi cũng không nhỏ, mặc dù không có khí phái của Thương vương phủ, nhưng lại có một phong vị khác, đình đài lầu các, núi giả* nước chảy, một con đường lộ tinh xảo thật đẹp, trong thay đổi lại mang theo kiên trì không thay đổi, đồng dạng giống Mị Ngạn Nhi người này.

*núi giả: hòn nam bộ.

“Thích không?” Mị Ngạn Nhi theo bên tai Thạch Mặc hỏi, có vẻ phá lệ thân mật.

“Xem tốt lắm.” Thạch Mặc tuy không hiểu nhiều về việc sắp xếp đình viện, lại như cũ cảm thấy cái này đình viện phá lệ lịch sự tao nhã, làm cho cho người sống ở chỗ này cảm thấy thư thái.

“Vậy sau này hãy nhiều hơn một chút đi ra ngoài này đi đi lại lại, đứng ở trong phòng sẽ cảm thấy buồn bực xấu tính, bây giờ còn chưa đến tháng mười, thời tiết cũng không tính là lạnh lắm, ở bên ngoài si ngốc được bao lâu thì cứ tranh thủ làm.”

“Ân.” Thạch Mặc thuận theo gật đầu, ngồi ở đối diện Mị Ngạn Nhi làm cho hắn cảm thấy có chút không tự nhiên, nhất là ánh mắt Mị Ngạn Nhi cứ một mực rơi vào trên người hắn, càng làm cho tay hắn không biết nên để ở đâu cho phải.

Mà Mị Ngạn Nhi lúc này trong nội tâm lại mang theo một tia nghi hoặc, nàng tuy nhận biết mình yêu mến Thạch Mặc, nhưng vẫn không rõ vì sao mình lại bị một nam nhân như Thạch Mặc hấp dẫn…

Nói đến vài thị thiếp trước kia của nàng, Âm Trữ thông tuệ ôn nhu, ưu nhã cao quý, mà cái kia Lâu Kiệt bị nàng đuổi đi cũng là yêu mị xinh đẹp, phong tình vạn chủng, trước một ít nam nhân người đến người đi tất cả đều có đủ loại phong tình, nhưng mà chưa bao giờ có thể là một nam nhân bình thường như Thạch Mặc, làm cho nàng như vậy tiêu tốn nhiều tâm tư.

Thạch Mặc không xinh đẹp, cũng không anh tuấn, không giống ưu nhã cũng không giống xinh đẹp, không có thân phận không có địa vị, cũng không phải thuộc về địa phương có cái gì đặc biệt xuất chúng, nhưng mà luôn làm cho nàng cảm thấy hắn đáng yêu, tiếp tới lại nghĩ đến kiên trì cùng quật cường, chất phác cùng đơn thuần.

Kỳ thật, sau khi tỉnh táo ngẫm lại, Thạch Mặc như thế nào lại giống người tham đồ phú quý, cái kia nam nhân trung thực nếu không vì nàng thì làm sao có thể chấp nhận cái hôn sự như vậy… Lưu Khê báo cáo kết quả điều tra xong, khiến cho nàng trong lòng không khỏi chua xót, cũng là minh bạch sai lầm của mình, mặc dù không có nói rõ, nhưng nàng cũng minh bạch khổ tâm của Thạch Mặc, thật không nghĩ tới, Thạch Mặc lại nguyện ý vì nàng mà lại gả cho một nữ nhân mà hắn không muốn gả, thật sự rất ngốc, thực sự làm cho nàng cảm thấy uất ức cảm động.

“Thạch Mặc, ngươi ở nơi này nếu muốn cái gì thì hãy nói với ta, hoặc cùng Huyễn nhi nói, bằng không thì hãy tìm tổng quản Tùy Văn Hạo, bọn họ đều có thể giúp ngươi.”

“Ân, ta biết rõ.” Kỳ thật, hắn trong này có ăn có uống, cái gì cũng không cần, bỏ chuyện tình cảm thì chỉ cần cách một khoảng thời gian sẽ hảo đến thăm đệ đệ một chút, hắn tin tưởng Mộc tỷ tỷ, đệ đệ tại chỗ của nàng nhất định sẽ trôi qua thật tốt.

Hai người sau đó lại tùy ý nói vài câu, liền nghe thấy tiếng bước chân người tiến đến…

Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc đồng thời hướng ở ngoài đình nghỉ mát mà nhìn lại, liền gặp được Âm Trữ một thân nhũ bạch sắc* trường sam, đối phương tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ở gần đó lại có hai người đang hội ngồi ở trong lương đình.

*nhũ bạch sắc: trắng ngà.

“Tham kiến tiểu vương gia.” Âm Trữ thân khuỵa xuống, gã sai vặt sau lưng cũng đồng thời nói ra: “Tham kiến tiểu vương gia.”

“Ninh nhi, như thế nào lại có tâm tình đi ra đây a, lại đây ngồi đi, không cần quá đa lễ.” Mị Ngạn Nhi hướng phía Âm Trữ vẫy vẫy tay.

“… Ân.” Âm Trữ do dự một chút liền nghe lời đi tới, ngồi ở bên cạnh Mị Ngạn Nhi.

“Ninh nhi, Mặc, hai người các ngươi còn không có gặp qua, từ nay về sau tựu đều là người của ta, cần phải hảo ở chung a.” Mị Ngạn Nhi nói lời này cũng không có cảm thấy có gì không ổn, dựa vào thân phận của nàng, tam phu tứ lang vốn là chuyện bình thường, huống chi chỉ là hai cái thị thiếp mà thôi.

Nói trở lại, nàng trước kia một mực phong lưu thành tánh, không thích bị trói buộc, gặp được nam nhân ưa thích thì để lại trong biệt viện, không thích thì nàng tiễn họ ra ngoài, không để cho họ bất luận cái danh phận gì, cũng giảm đi phiền toái, cho nên tính đến bây giờ, nàng trên danh nghĩa vẫn là độc thân.

“Thạch công tử, mấy ngày nay nghe nói ngươi không khỏe, sợ quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ta cũng vậy không viếng thăm, kính xin ngươi thứ lỗi.” Âm Trữ mở miệng trước, giọng điệu ôn hòa để lộ hương vị quan tâm.

Thạch Mặc có chút không liệu trước được, chỉ là nhỏ giọng nói: “Ân, đều tốt rồi, cảm ơn, không, không nên gọi ta là công tử, ngươi gọi ta là Thạch Mặc thì tốt rồi.”

Thạch Mặc có chút khẩn trương, đang khi nói chuyện còn nói lắp một chút.

Âm Trữ ánh mắt ôn nhu lóe lóe, nhiều hơn một tia tiếu ý, người nam nhân này so sánh với Lâu Kiệt còn khá hơn.

“Vậy ngươi từ nay về sau sẽ gọi tên ta a.”

“Ân.” Hai nam nhân cứ như vậy thành lập hữu nghị sơ sài, cũng không xuất hiện tình huống có gì không vui.

Làm sao có khả năng như vậy, muốn đem hai người tâm cảnh phân tích, Thạch Mặc có chút tự ti, mà chính mình về sau lại xem xét người này, đối mặt Âm Trữ trong tình huống không liệu trước này làm hắn thậm chí còn có chút đau lòng, lại ở nơi nào đó ghen ghét.

Mà Âm Trữ vốn là có chút thương cảm, nhưng chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa nhìn đến Thạch Mặc người nam nhân này như thế “đặc thù”, liền cũng phóng khoáng chú ý.

Hơn nữa, ở thời đại này, một cái nữ nhân có thân phận làm có thể chỉ có một hai cái nam nhân, vô luận là Âm Trữ hay là Thạch Mặc, cũng sẽ không nghĩ đến việc mình là nam nhân duy nhất của Mị Ngạn Nhi…

Đối với nam nhân nơi này mà nói, cùng với nam nhân khác cùng nhau phục thị một cái thê chủ cũng chỉ là một chuyện tình nhất định phải học được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.