Nguyện Che Chở Em

Chương 4: 4: Xuyên Thư 4





Hai người cứ con đùn ta đẩy cũng phải được mười mấy lần, hiện ra tư thế nhét bao tiền lì xì của người đời sau, vẻ mặt hai người đỏ bừng, chỉ thiếu chút nữa xé quần áo của nhau xuống.

Cuối cùng, thím Vương ném tiền xuống mặt đất, chạy trốn nhanh như chớp giống như có quỷ đang truy đuổi ở phía sau bà ấy.

Đường Mỹ Lan nhặt tiền lên nhét vào trong tay Nguyễn Dao: "Cô cứ nhận lấy đi.

""Thím Vương thím ấy thực sự quá khách khí.

" Lúc này Nguyễn Dao mới "miễn cưỡng" nhận lấy.

"Đúng rồi, chủ nhiệm Đường, cháu còn có việc này làm phiền tới ngài.

""Cô nói đi.

""Là chuyện đổi chức vụ kia, cháu chưa nói qua cho cha mẹ, sợ bọn họ trong thời gian ngắn không có cách nào tiếp nhận được!.


cho nên cháu cần chút thời gian thuyết phục bọn họ.

"Chủ nhiệm Đường lúc trước nghe cháu gái nói về tầm lòng ái quốc của Nguyễn Dao cũng cảm động y như vậy: "Được, chức vụ ở công xưởng vệ sinh ta sẽ sắp xếp, cho cô thời gian ba ngày có đủ không?Nguyễn Dao vội vàng gật đầu, vẻ mặt cảm kích nói: "Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn chủ nhiệm Đường.

"Xuyên thư thì làm sao, có kịch bản thì làm sao?Trước khi xuyên thư, cô cũng dựa vào bản thân mình phấn đấu trở thành người đứng đầu ngành sản xuất, ban đầu dự định sẽ về với ông bà dẫn dắt nhóm phụ lão hương thân cùng nhau làm giàu, ai ngờ chưa kịp trở về, cô đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Nếu không báo đáp được phụ lão hương thân, cô sẽ báo đáp cho tổ quốc.

Tuy nhiên, cô phải mất vài ngày để sắp xếp, vì vậy trước mắt nhà họ Nguyễn vẫn chưa thể biết được về sự thay đổi chức vụ của cô.

Xong xuôi mọi thủ tục, tiếp theo là bàn giao chức vụ, Nguyễn Dao ở công xưởng kì kèo đến tận khi bầu trời tối đen mới trở về.

Một hồi khi về đến nhà, ánh mắt như đao của Vương Phân lập tức lao tới: "Sao buổi tối cô mới trở về, việc chức vụ đã lo liệu xong chưa?"Nguyễn Dao bước thẳng vào phòng, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay chủ tịch công đoàn bề bộn nhiều việc, ông ấy bảo bao giờ xong việc sẽ nói sau.

"Nguyễn Thanh Thanh lập tức sốt ruột, chìa tay lắc lắc cánh tay của Nguyễn Dao: "Ngày hôm qua sao chị không nói là chị bận, có phải chị không muốn nhường chức vụ cho em đúng không?”"Ba" một tiếng.


Nguyễn Dao dùng sức vung khỏi tay cô ta, lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: "Nếu không tin, vậy em tự tới công xưởng mà hỏi.

"Nguyễn Thanh Thanh chống lại ánh mắt của cô, nhất thời cảm thấy có người bóp chặt lấy yếu hầu khiến cô ta hít thở không thông.

Cô ta bị làm sao vậy?Cô ta làm sao mà phải sợ Nguyễn Dao, một người toàn bột như này.

Nguyễn Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần, tức giận khiến gương mặt đỏ bừng: "Mẹ, mẹ xem thái độ của chị ấy kìa!"Vương Phân: "Trước tiên cứ cho cô ta mấy ngày, chờ đến khi giải quyết xong chức vụ cùng với chuyện xem mắt, xemmẹ mẹ chỉnh đốn cô ta như thế nào!"Trong lòng Nguyễn Thanh Thanh lúc này mới thư thái một chút, nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Dao mà bĩu môi.

Nguyễn Dao cũng không nghe thấy lời nói của bọn họ, lập tức đi về phòng.

Trong phòng có hai chiếc giường, trên giường lót thêm những tấm khăn hoa to màu đỏ.

Ở trong góc, còn có một cái giường làm bằng ván gỗ, không có khăn trải giường, đây mới là giường của cô.

Đây là chiếc giường mà Vương Phân vì dỗ nguyên chủ nhường chức vụ mà làm ra, lúc này mới đưa cho cô làm thành giường tạm thời chứ trước đó nguyên chủ vẫn luôn ngủ ở dưới đất.

Rõ ràng cùng là con gái ruột, tại sao lại bất công như vậy, quả nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể làm cha mẹ.

Nguyễn Dao không phải con gái của bọn họ, đối với bọn họ cũng không chờ mong.

Cô từ trên giường cấm lấy một bộ quần áo muốn đi ra ngoài sân tắm rửa, lúc đi ngang qua ngăn tủ quay đầu vừa thấy------Chết tiệt!Vẻ ngoài của cô cũng xinh đó chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.