Ngụy Trang Học Tra

Chương 26




Giờ tự học buổi tối, quả nhiên Vạn Đạt lại bày vẻ mặt vừa bí hiểm vừa trịnh trọng nhắc lại kế hoạch của mình.

“Nào nào, có muốn sinh hoạt nhàm chán cuối tuần thêm chút màu mè không? Chẳng lẽ mọi người không hiếu kỳ về bí ẩn trong ký túc xá sao? Dù thế nào trong cuộc đời cũng phải có lúc thử đương đầu với những thứ chưa được khám phá chứ? Có ai không? Đáp lại một tiếng nào, các cậu thế này làm tui chán quá đi.”

Tạ Du nhìn quanh lớp còn lại lèo tèo mấy người, trừ cậu, Hạ Triều và Vạn Đạt, cũng chỉ có hai nam sinh ở lớp bình thường không hay nói chuyện.

Tiết Tập Sinh từ đầu tới cuối không buồn ngẩng đầu, như thể không nghe thấy gì hết.

Cậu ta đang mải xoắn xuýt với bài toán siêu siêu khó nhằn kia, tâm trí dồn hết vào học hành rồi, hết thảy sự vật xung quanh dường như không hề liên quan gì đến cậu ta.

Một nam sinh khác tên là Đinh Lượng Hoa, bình thường nói năng gì cũng lí nhí như muỗi kêu, tính tình trầm lặng, có vẻ hơi nhút nhát. Vạn Đạt nghe đồn cậu ấy mắc chứng sợ giao tiếp loại nhẹ, nhưng không biết thật hay giả.

Chỉ có Hứa Tình Tình coi như nể mặt Vạn Đạt: “Em Đạt à, mặc dù chị rất có hứng thú… Nhưng hứng thú cỡ nào cũng vô dụng, bên em là ký túc nam mà.”

Vạn Đạt: “Ký túc nam thì làm sao, chỉ cần bà chị nguyện ý thì có thể biến thành anh Tình của em bất cứ lúc nào.”

“…” Hứa Tình Tình ném một cục tẩy qua, “Đi chết đi.”

Vạn Đạt buồn rầu vì sự chênh lệch quá lớn giữa kỳ vọng và thực tế, trong tưởng tượng của cậu đoàn quân bắt ma đâu phải thế này.

Vạn Đạt không dám qua quấy rầy Tiết Tập Sinh, chỉ có thể quấn lấy Đinh Lượng Hoa.

Cậu ta đến trước mặt Đinh Lượng Hoa rồi ngồi xuống, chưa gì đã thấy Đinh Lượng Hoa khẽ run rẩy.

Vạn Đạt nhướn người về phía trước, Đinh Lượng Hoa lập tức né ra đằng sau: “Người anh em, ý của cậu thế nào? Tui nhấn mạnh một lần nữa nhé, chuyến này là dịp thể hiện bản lĩnh đàn ông đấy.”

Đinh Lượng Hoa: “…”

Đinh Lượng Hoa không thông thạo giao tiếp với người khác lắm, nói cả buổi cũng chẳng biết rốt cuộc cậu ta có chịu hay không, trò chuyện rất tốn sức.

Tạ Du thì đang câu được câu không tán dóc với Chu Đại Lôi.

Đại Lôi gửi qua ảnh chụp con mèo vàng to bự cùng một bé mèo con, bé mèo có dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu, phủ một lớp lông mềm mịn như nhung, hai con mèo đến cả tư thế nghiêng đầu nhìn vào camera cũng giống hệt nhau.

Đằng sau là khung cảnh ban công nhà Đại Lôi.

Chu Đại Lôi: Mấy tháng không thấy đâu hóa ra là trốn đi đẻ, giống con Mập dã man, quyết định đặt tên nó là Bé Mập!

Tạ Du mỉm cười ấn lưu ảnh.

Con mèo vàng mập ú này là thú cưng của cả phố Hắc Thủy, không biết từ đâu tới đây.

Lúc mới tới nó còn chưa được mập mạp như bây giờ, gầy trơ cả xương. Chắc là quãng thời gian lưu lạc quá lâu, thấy người là nó lại lủi mất, không ai biết hàng ngày nó ngủ chỗ nào.

Chó mèo quanh phố Hắc Thủy rất nhiều, mấy người dì Mai với má Lôi thường hay trộn đồ ăn thừa với cơm nguội, lúc nào có xương cá cũng sẽ đổ vào cái bát sắt cũ rồi đặt ngoài cửa.

Thật lâu về sau, mèo vàng định cư luôn tại phố Hắc Thủy.

Con mèo vàng này cũng rất có cá tính, nó không ăn chực cơm. Ăn cơm nhà ai, đêm đến nó sẽ bắt chuột ở nhà đó, dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, còn theo lệ tha xác chuột đến trước cửa nhà người ta, bày thành một hàng.

Chu Đại Lôi: Ấy thế mà má tao bỏ hết cả vốn liếng, đặc biệt nấu cho nó hẳn một con cá, kêu không có nó ở đây mấy tháng nay cứ cảm giác nhà cửa không sạch sẽ… Dì Vương sát vách cũng nấu, hai người một hấp một kho, còn đang so kè xem con Mập sẽ ở nhà ai đêm nay đây này.

Tạ Du: Mày, tự xem lại mình đi, ngẫm lại vì sao bản thân còn không bằng một con mèo.

Chu Đại Lôi: ….

Vạn Đạt quấn lấy Đinh Lượng Hoa nửa ngày, không biết có phải vì tên này quá phiền hay không mà cuối cùng Đinh Lượng Hoa cũng khẽ gật đầu.

Hạ Triều đang tính kế thoát thân, trong vài phút đã nghĩ ra hàng chục kịch bản khác nhau, kết quả biết được Đinh Lượng Hoa cũng tham gia: “Cậu ta? Cái đứa lên bục phát biểu còn run rẩy tay chân á?”

Tạ Du không hề có ấn tượng gì với Đinh Lượng Hoa, nên không đưa ra ý kiến.

“Đến cậu ta cũng đi.” Hạ Triều quăng di động, dựa vào thành ghế, tự dưng bị khơi dậy ý chí chiến đấu.

Tạ Du nhủ thầm trong lòng đừng thấy bề ngoài người ta như thế, có khi so với cậu còn mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng lúc Vạn Đạt đi xuống hỏi hai vị đại ca, Hạ Triều vỗ bàn cái bốp: “Chuyến phiêu lưu của bậc nam nhi, không đi không phải đàn ông. Làm sao phải sợ, có Triều ca bảo kê đây rồi!”

Vạn Đạt: “Triều ca, từ nay về sau cậu chính là anh ruột của tui, quá anh tuấn, quả thực xứng danh đàn ông trong đám đàn ông.”

Tạ Du lúc ấy chỉ cười khẩy.

Đến tối bốn người hẹn nhau tụ tập tại ký túc xá của Hạ Triều, chờ tiếng gõ cửa sau mười hai giờ đêm.

Tạ Du ở ngay sát phòng Hạ Triều, mới đầu rất thong dong, định làm một bộ đề thi trước đã, nhưng cậu vừa tắm xong đã bị Hạ Triều gọi mấy cuộc giục giã đi qua.

Tạ Du đang lau tóc, giọt nước theo những lọn tóc không ngừng nhỏ xuống: “Cậu có phiền không hả.”

Hạ Triều nói: “Mau tới đây, cho cậu xem siêu bảo bối nè.”

Tên này thật phiền muốn chết.

Tạ Du vẫn để khăn mặt khoác trên cổ, chậm rãi đi qua hành lang, đẩy cửa vào nói: “Làm sao.”

“Xong ngay đây.” Hạ Triều đang hí hoáy viết gì đó, không buồn quay đầu, tay múa may quay cuồng, chữ vốn đã xấu, lần này càng không thể nhìn ra rốt cuộc hắn đang viết cái gì.

Tạ Du đến gần, nhìn thấy trên bàn bày một tấm giấy khổ dài, trên giấy vẽ đầy những ký hiệu loằng loằng rối rắm, ở giữa là một biểu tượng âm dương.

“…”

Tạ Du mơ hồ đoán được, động tác lau tóc khựng lại: “Đây là…”

“Phương pháp trừ tà của dân gian, chiêu mạnh nhất, bùa trừ ma.” Hạ Triều nói.

Tóc Tạ Du hẵng còn ẩm ướt, cậu mặc một chiếc áo phông đơn giản, tay cầm khăn mặt đang phủ lên đầu, Hạ Triều nhìn cậu, không hiểu sao cảm thấy đến đôi mắt ấy cũng như bị hơi nước thấm vào, vừa ướt át lại mềm mại, nhưng khi ánh mắt giao nhau thì chỉ thấy lạnh buốt.

Tạ Du nhìn tấm “bùa trừ ma” kia một lúc lâu, hé miệng nói: “À, cậu thật giỏi.”

Vạn Đạt là người thứ ba đến nơi, cậu ta thay một bộ áo ngủ hoạt hình SpongeBob màu vàng, lưng đeo ba lô, tay còn cầm đèn pin.

“Triều ca, tui tới rồi, oa Du ca, sớm ghê há.” Vạn Đạt mở cửa đi vào, “Tui mang đèn pin này, tốt nhất các cậu cũng cầm theo một cái, nếu thứ kia quả thực có pháp lực cao thâm như đồn đại, có khi nó sẽ dập tắt tất cả đèn đóm trong ký túc đấy.”

Tạ Du nghi ngờ tình tiết theo chiều hướng tiểu thuyết kinh dị này: “Vì cái gì mà cậu cảm thấy đèn pin sẽ không bị ảnh hưởng?”

Vạn Đạt: “…” Tự dưng không biết nói gì cho phải.

Thời gian còn sớm, ba người không có việc gì ngồi đánh một ván Đột kích với nhau.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, không ngồi ghế thì chỉ có thể ngồi giường, giường Hạ Triều thì Vạn Đạt không dám tự tiện đụng đến, thế là đành chuyển ánh mắt sang phía Tạ Du: “Du ca, hay là cậu qua chỗ kia đi? Tui… Tui thích ngồi trên ghế.”

Rất nhanh Vạn Đạt đã nhận ra chơi game cùng hai tên kia là thể nghiệm đau khổ đến thế nào.

Tạ Du chơi đội ba người mà như thể đánh solo, cảm giác tự do bạt mạng không hề bị trói buộc, căn bản không để ý đến hai đồng đội còn lại, mà Hạ Triều thì đơn giản chỉ không thèm để ý đến Vạn Đạt: “Tôi có thứ tốt này, lão Tạ qua đây, người đâu rồi, qua lấy này.”

“Triều ca, tui, tui cũng là đồng đội của cậu mà,” Vạn Đạt khóc không ra nước mắt, “Thêm sữa cho tui với chứ, tui nghèo rớt mồng tơi này.”

Lúc này Hạ Triều mới ngó lại tọa độ của Vạn Đạt, bố thí chút quan tâm cho đứa đồng đội này, nhưng vừa nhìn xong hắn đã nói: “Quá xa, tự mình nỗ lực đi.”

Vạn Đạt: “…”

Gần mười một giờ, Đinh Lượng Hoa mới đến.

“Cứ tưởng cậu sẽ không tới chứ, ngồi đây.” Hạ Triều nhích sang bên cạnh, vỗ vỗ giường.

Bình thường Đinh Lượng Hoa không tiếp xúc nhiều với Hạ Triều, đứng ngoài cửa có hơi luống cuống, cậu ta vô thức nhìn về phía Vạn Đạt, Vạn Đạt ngầm hiểu, chừa một phần ghế cho cậu ta: “Cậu cũng thích ngồi ghế sao? Qua đây nè.”

Đinh Lượng Hoa cẩn thận dè dặt ngồi xuống.

Hạ Triều không hiểu nổi: “Hai đứa này mắc bệnh gì vậy?”

Tóc Tạ Du đã gần khô, cậu tiện tay bỏ khăn mặt xuống để trên bàn Hạ Triều.

“Bây giờ nói qua kế hoạch tác chiến tối nay nhé,” Vạn Đạt tràn đầy hứng khởi nói, “Cơ mà, Du ca thật sự làm tui bất ngờ, cứ tưởng cậu sẽ không tham gia chứ…” Dù sao tính cách khó gần như vậy.

“Tôi xem kịch.” Tạ Du nói.

Nửa đêm 12:30.

Ngoài cửa sổ tối thui, tòa nhà ký túc cũng yên tĩnh lạ thường.

Đến ngày nghỉ cuối tuần phải đến hơn nửa số người không có mặt ở đây, tiếng bước chân trên mặt đất dường như cũng vang vọng hơn bình thường, nhìn từ cuối hành lang, một dãy phòng có gắn số dường như bị kéo dài đến vô tận, sâu hun hút.

Vạn Đạt chậm rãi hít một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài đầu tiên.

‘Kẹt kẹt’.

Tiếng mở cửa trong cảnh tượng này càng thêm phần quỷ dị.

Hạ Triều chậm chạp không nhúc nhích.

“Đi thôi Triều ca, làm gì thế?” Vạn Đạt quay đầu nói.

Tạ Du đứng sau Hạ Triều, bị hắn chặn không đi tiếp được, vỗ vỗ vai hắn: “Che chở cho tôi sao… Triều ca. Cậu là đàn ông trong đám đàn ông đấy.”

Hạ Triều: “…”

Tối nay Hạ Triều có tiến bộ rất lớn, không biết có phải do tấm bùa kia gia tăng dũng khí không. Đợi được nửa tiếng, thật sự quá nhàm chán, cả bọn bắt đầu câu được câu không tán gẫu với nhau.

“Đinh Hoa Lượng, cậu…”

“Người ta tên Đinh Lượng Hoa.”

“…”

“Thật có lỗi, không có ấn tượng.”

“….”

“Nhưng tôi dám đánh cược, chắc cú là Lão Tạ ngay cả cậu họ Đinh cũng không biết đâu.”

Vạn Đạt cười hỏi Tạ Du có thật sự không biết không, bảo cậu đừng bị Hạ Triều bỏ đá xuống giếng, đột nhiên bên tai loáng thoáng vang lên tiếng gõ cửa.

Tất cả mọi người im bặt.

Ngay lúc Vạn Đạt định nói “Có thể là nghe nhầm”, lại thêm một tiếng “cộc” nữa.

Nhưng nghe rất xa xôi.

Như thể bị ngăn cách bởi thứ gì đó, lúc nặng lúc nhẹ, xuyên qua hành lang trống trải, theo cầu thang truyền từ dưới lên.

“Đêm nay tiếng gõ cửa không phải ở tầng ba,” Giọng Vạn Đạt hơi run run, “Mà… Mà là dưới tầng bọn tui.”

Thật lâu về sau Tạ Du nhớ lại thời học sinh cấp ba của mình, cậu không bao giờ quên được buổi tối hôm ấy, nhưng ký ức sâu đậm nhất không phải về những tình tiết ngớ ngẩn cùng với kết cục lãng xẹt xảy ra sau đó.

Một tên ngố to xác rõ ràng sợ tới mức tay run lẩy bẩy, thế nhưng vẫn vội nhét lá bùa vào trong tay cậu.

Hạ Triều dúi tấm bùa trừ ma xấu xí kia vào tay Tạ Du, lá bùa đã trở nên nhăn nhúm, vẫn còn lưu lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay người nọ. Hạ Triều khẩn trương nhìn chằm chằm về phía cầu thang, tất cả hành động đều là trong vô thức, hắn vươn tay vỗ vỗ đầu Tạ Du: “Đừng sợ, có anh bảo kê cho cậu.”

Tạ Du cúi đầu nhìn tờ giấy kia, thoáng chốc ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.