Nguy Tình Thử Ái

Chương 78: Em không yêu anh




Đường Ý nghe vậy, trong lòng luôn có loại dự cảm không tốt.
Mặc dù Phong Sính nói muốn dẫn cô đi đến một nơi, nhưng vẫn chưa lập tức phát động cơ, ánh mắt của anh chăm chú nhìn lối ra, rất nhanh, Tiêu Đằng ngồi trên xe lăn được trợ lý đẩy ra.
Các nhà báo đã ra về, cho nên không có nhiều người đi qua lối này.
Phong Sính đẩy cửa xe xuống, thấy Đường Ý vẫn ngồi ở kia, khóe miệng anh cong lên "Không có dũng khí qua bên đó chúc mừng sao?"
Đường Ý theo xuống xe, Tiêu Đằng ngồi trên xe, hai tay đan vào nhau, nhìn thấy hai người đi qua, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười xán lạn.
Phía sau trợ lý dừng bước lại, ngữ điệu mang ý dò hỏi "Tiêu tổng?"
Tiêu Đằng không quay đầu lại "Anh qua bên đó chờ tôi, tôi muốn nói với Phong thiếu mấy lời".
Phong Sính nhanh tiến lên, Đường Ý nghe được những lời trái với lương tâm, không khỏi rùng mình, "Chúc mừng chúc mừng, hạng mục lớn như vậy bị anh một miếng ăn hết, Tiêu tổng cũng không sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ trở thành heo mập a."
Lông mày Tiêu Đằng khẽ nhếch, ánh mắt vẫn chưa nhìn về phía Đường Ý, Đường Ý lại nhìn thấy người đàn ông khuôn mặt tuấn lãng với vẻ đắc ý rõ ràng, "Ăn thành mập mạp vẫn tốt hơn nhịn mà chết đói. Phong thiếu, bây giờ hai mặt một lời, anh đừng nói tôi là thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, việc trên thương trường từ xưa đến nay không nể tình bạn bè, lại nói chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng là bạn bè.
Phong Sính khẽ cười, Đường Ý không khỏi nhìn qua, cô không hiểu mục đích của Phong Sính rốt cuộc là cái gì, đến như vậy rồi, chẳng lẽ Phong Sính còn muốn đưa mình tới cửa để bị nhục nhã sao?
Không, đây cũng không phải là tác phong của Phong thiếu.
Phong Sính hai tay nắm chặt, ánh mắt âm u nói "Anh và Đường Duệ, kẻ xướng người họa, phối hợp thật là ăn ý".
Cánh môi Tiêu Đằng độ cong không giảm "Chuyện Phong gia, tôi cũng ít nhiều nghe nói, chuyện ngày hôm nay chỉ là trùng hợp, lại nói, cũng không có người giữ anh, tự anh biến mất, cơ hội tất nhiên phải để lại cho người khác.
Đường Ý nghe thấy, có chút đứng không yên, còn muốn bỏ chaỵ
Ánh mắt Tiêu Đằng cuối cùng cũng rơi trên người cô, có mấy lời, hắn không muốn nói ngay trước mặt Phong Sính, nhưng trong lòng không khống chế được, xúc động và hưng phấn cuồn cuộn, hắn liều mạng chẳng sợ, che đậy cũng vô dụng "Đường Đường"
Đường Ý nâng tầm mắt nhìn hắn, quan hệ giữa họ đối với Phong Sính không tồn tại như bình thường.
Tiêu Đằng muốn làm bầu không khí ôn hòa một ít, "Anh chờ em đã đủ lâu"
Đường Ý có thể cảm giác được ánh mắt Phong Sính đang nhìn cô, mang theo sự lạnh lùng, tựa muốn khoét một lỗ trên da mặt cô, cô môi mấp máy, cái gì cũng không nói, chỉ lắc lắc đầu.
Tiêu Đằng khóe mắt nheo lại, "Nỗ lực của anh, em không thấy được sao?"
Lúc này, Đường Ý ngơ ngẩn đứng ở đó, trong lòng hoang vu khó tả, cô nhìn chăm chăm chiếc xe lăn của người đàn ông, không cần Phong Sính nhắc nhở cô, cô cũng có thể chú ý tới chi tiết này, anh khôi phục nhanh như vậy, bộ dáng trên bục phát biểu làm người khác ca ngợi, cũng không còn là Tiêu Đằng mà Đường Ý quen thuộc. Mà bây giờ, anh nói những lời này, làm cô thêm khó chịu, "Tiêu Đằng, anh đã kết hôn"
Người đàn ông không để bụng "Đó chỉ là một tờ giấy kết hôn mà thôi, sau này anh cũng có thể biến nó trở thành tờ giấy trắng"
Một tia sáng nhỏ vụt qua trong mắt Đường Ý, cô cũng lười mở miệng "Chẳng sợ Tần Du Ninh đã biết quan hệ lúc trước của anh và em, nhưng cô ấy và anh là vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng, chưa bao giờ chỉ trích em một câu quá đáng, Tiêu Đằng, người phụ nữ như vậy, anh lại không biết quý trọng sao?"
"Đường Đường, em có ý gì?"
Câu nói ở cổ họng Đường Ý bốc lên không ngớt, rõ ràng nhảy lên tới miệng, đã có thể không phun ra, nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định nói.
Đường Ý hít một hơi thật sâu, rồi mới lên tiếng, "Tiêu Đằng, em đã không còn yêu anh"
Âm cuối cùng phát ra, nằm trong dự liệu, cô không cảm thấy tê tâm phế liệt, nửa miệng hô hấp treo ngược nơi cổ họng, Đường Ý chưa bao giờ thoải mái như vậy, thật giống như một khối đá lớn, cuối cùng cũng rơi xuống.
Tiêu Đằng kinh ngạc, đây là những lời mà hắn không nghĩ đến "Em lặp lại lần nữa"
Đường Ý quay người đi, Phong Sính rút lui hai bước, vững vàng đi đến chỗ dừng xe cách đó không xa.
Tiêu Đăng muốn đứng dậy, nhưng đi đứng còn bất tiện, hắn mở mắt trừng trừng nhìn bóng dáng Đường Ý chậm rãi xa dần, biến thành hư vô mờ mịt mà hắn không thể nhìn thấy, hắn càng lúc càng hoảng hốt, cho tới bây giờ hắn chỉ biết giữa hắn và Đường Ý là gian nan, chưa bao giờ biết giữa hai người họ thực sự không có khả năng.
Câu nói kia Đường Ý liền nói ra.
Tiêu Đằng tựa vào xe lăn, đã hơn một năm nay, hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đã mất đi bao nhiêu?
Đường Ý ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, cổ tay phát run, "Em phải về nhà"
"Đâu mới là nhà của em?" Phong Sính hỏi
"Em tình nguyện một mình ở trong phòng nhỏ, an ổn sống qua ngày, nhưng tốt xấu đó cũng là một gia đình"
Phong Sính cười cười, từ chối cho ý kiến, phát động động cơ "Còn muốn đi phải không?"
Đường Ý trừng mắt liếc anh một cái
"Em có phải cho rằng sự tình đến bước này, liền toàn bộ ngừng nghỉ"
"Mọi người đấu ngang tài ngang sức, còn muốn thế nào nữa?"
Phong Sính giẫm chân ga về phía trước, một lúc sau, đến khu công nghiệp mới bên trong thành.
Đường Ý nhìn thấy vài tòa nhà xưởng đập trước mắt, Phong Sính đem cô mạnh mẽ kéo xuống, hai người một đường đi về phía trước, Đường Ý chú ý tới thảm đỏ phủ kín trên mặt đất, tựa như đang vì nghênh tiếp họ mà chuẩn bị.
Hai ba người đàn ông trung niên tây trang giày da tiến đến, tranh nhau nắm tay Phong Sính "Phong thiếu, cũng đã chuẩn bị xong, đang chờ anh"
Đường Ý đành phải đi theo vào trong, đi tới một gian phòng họp, bên trong có hai bên đại biểu, hợp đồng và điều khoản được nghiên cứu qua nhiều lần trước đó, luật sư đem tài liệu mở ra đưa tới tay Phong Sính, anh lưu loát ký tên của mình.
Lãnh đạo xưởng rạng rỡ cười nói "Sau này gian nhà máy là của Phong Thiếu, chúng ta khai trương xưởng mới, cần anh giúp đỡ nhiều a"
Đối với những việc này Đường Ý không có một điểm hứng thú, cô nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng Phong Sính, anh tựa hồ không vì di chúc và chuyện ngày hôm nay mà suy sụp, mọi người đang nói chuyện phía sau, lãnh đạo xưởng khăng khăng muốn mời Phong Sính ăn cơm. Phong Sính kéo Đường Ý qua, "Tôi trước mang cô ấy đi xung quanh tham quan, hẹn buổi tối gặp"
"Tốt. một lời đã nói ra"
Phong Sính dẫn theo Đường Ý đi vào bên trong nhà máy, còn muốn thay đồng phục, Phong Sính đi tới gian làm việc, vẫn chưa đi vào trong, chỉ là đứng ở cửa, "Biết bên trong sản xuất ra cái gì không?
"Hừ, cho dù anh nói là thuốc phiện, em đều tin"
"Em có biết Tiêu Đằng ngày mai thành công huy hoàng thì phải cần gì không?"
"Đừng vòng vo nữa, anh nói thẳng đi"
Phong Sính vẻ mặt đắc ý, ánh mắt lại đen tối không rõ, ngón tay anh hướng phía trước chỉ chỉ "Chính là cái này"
Tầm mắt Đường Ý nhìn sang theo, Phong Sính nghiêng người tựa vào tường "Đối với kế hoạch hôm nay của Tiêu Đằng, sớm có chuẩn bị, hai ngày trước đã đến đây bàn bạc, xác định nguồn cung cấp, hắn mới dám hành động. Bọn họ lập tức nghiên cứu chế tạo sản phẩm mới, để có một linh kiện toàn quốc, không, thậm chí toàn thế giới mà nói, cũng chỉ có thể sản xuất ở đây, em hiểu là ý gì không?"
Đường Ý không khỏi kinh ngạc, hai đầu chân mày nhẹ nhướng lên.
"Nói cách khác, sống chết của Tiêu Đằng đang nằm trong tay anh, phía sau hắn còn có Tần gia, lần này, anh sẽ để hắn chết thế nào cũng không biết"
Đường Ý há miệng, dần hiểu ra, bọn họ cho rằng đây là kế hoạch bất bại nhưng Phong Sính này, anh đã sớm tìm cho mình đường lui. Cái cảm giác thất bại đó, không thể nói được thành lời.
Phong Sính cười, vừa giống như là giễu cợt, vừa giống như là đắc ý, càng như là nhìn thấy con mồi đang hốt hoảng, anh cằm nhẹ dương, khóe mắt hơi híp, đường nét tuấn tú, con mắt cao quý liếc nhìn xuống, cảm thấy đẹp trai cực kỳ. Nhưng Đường Ý lúc này không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, lồng ngực cô bởi vì tức giận mà phập phồng, cô không biết tức cái gì, nhưng cô khẳng định, tuyệt đối không phải vì Phong Sính có đường lui, trái lại, đáy lòng không hiểu vì sao đang nhảy nhót, anh cuối cùng cũng không vì hành động của cô mà té ngã thê thảm.
Phong Sính từ từ thu lại ý cười "Em nếu nhìn Tiêu Đằng chết, em muốn đi, em nếu nhìn Tiêu Đằng bởi vì không phục mà cùng anh liều mạng, em cũng có thể đi, nói chung, anh và hắn sau này thường xuyên qua lại, chống đối cũng không không có ý nghĩa, Đường Ý, em muốn đi, càng không có ý nghĩa, nếu không phải là anh buông tay, em đừng nghĩ đến việc rời đi, điều này, em hẳn là rõ hơn anh mới phải"
"Anh điên"
Cô xoay người vừa muốn đi.
Phong Sính một bên kéo cánh tay cô, đem cô về trước người "Em kêu anh điên cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, làm sao vậy, nhìn anh không bị suy sụp, trong lòng khó chịu phải không?"
Đường Ý bị anh lôi, không thể động đậy, trong lòng khó chịu, cô đưa hai tay đấm vào vai Phong Sính "Anh làm gì cũng lưu lại đường lui. Muốn thắng không phải là chuyện dễ dàng sao? Em có thể cách anh rất xa, không bao giờ muốn gặp lại nữa..."
Sắc mặt Phong Sính trầm xuống, Đường Ý sử dụng lực rất lớn, nhưng trong mắt anh, cũng chỉ là khoa chân múa tay, chí là lời cô nói so với hành động có lực sát thương hơn, Đường Ý thực sự tức giận "Anh xấu nên có báo ứng, trước anh phá hủy cuộc sống của em, dựa vào cái gì bây giờ có thể hành động bừa bãi, em đã nghĩ sẽ nhìn anh từ trên cao ngã xuống, nhưng bây giờ không thể nào như ý nguyện..."
Cô không chút do dự đem nỗi lòng mình thổ lộ, không hề che giấu, có đôi khi, Phong Sính thực sự hận chết cô bởi cô ăn ngay nói thẳng, cô giấu đi một chút sẽ chết sao?"
Đường Ý đánh anh mấy cái, bỗng nhiên dừng lại động tác tay, cô tiến lên một bước, dường như đã cạn kiệt sức lực, đem đầu dựa vào vai Phong Sính.
Đường Ý hai tay ôm thắt lưng anh, đặc biệt giờ khắc này, trong lòng cô lại có sự vui mừng, cô nhớ rất rõ, chính là vui mừng, trong lòng không kiềm chế được thở hồng hộc.
Phong Sính cúi đầu nhìn động tác của cô, Đường Ý sau khi lấy lại tinh thần, đứng thẳng dậy, biều hiện trên mặt kỳ quái, liếc nhìn Phong Sính, sau đó đi ra ngoài.
Một màn này, thế nào có chút như phim thần tượng, nữ chính sau một thời gian cầm lấy tay nam chính đáp lại tình cảm.
Đường Ý sau khi đi ra thở phào, Phong Sính không nói lời nào đi bên cạnh cô, lãnh đạo xưởng lại lần nữa qua đây gọi, nói muốn tiếp Phong Sính thật tốt.
Đường Ý không muốn đi, nói lời dịu dàng xin miễn, Phong Sính lúc lên xe bỏ lại một câu : "Không đi không được, em nếu không theo, anh liền đem em để lại đây"
Anh tựa như lúc trước vậy, dắt tay Đường Ý, trên mặt không có vui hay giận, nếu như nói cô lắm chuyện, anh có thể xem như không phát sinh bình thường, nếu đánh chết Đường Ý cũng không tin.
Đi tới nơi cao nhất trong khách sạn Lận An, Phong Sính ngẩng đầu nhìn Đường Ý bên cạnh "Hiện tại, khách sạn này là của chị em, cô ta cũng coi như hết khổ"
Đường Ý dừng lại bước chân, người đàn ông phía sau nhất thời không đề phòng, đụng vào lưng cô.
"Xin lỗi, xin lỗi" Lãnh đạo xưởng nói.
"Không có gì phải xin lỗi" Phong Sính nói, "Nhìn qua, cô ấy cũng không phải là người đáng để chú ý, đi thôi, đi uống rượu"
Một đám người vây quanh Phong Sính đi vào trong, Đường Ý nhìn thấy người đàn ông mặt mày như vẽ, khóe miệng cong lên nhìn thật xa cách, cô trong nháy mắt liền tỉnh táo. Anh là ai? Anh là Phong Sính, đầu óc so với người khác cao hơn một thước, sao có thể vì cô làm mấy việc có thể dễ dàng lật đổ"
Đường Ý cười tự giễu, người có đôi khi, quá mức tự tin cũng không được.
Phong Sính đi một vòng bên ngoài, quay đầu lại mắt lạnh nhìn cô chằm chằm "Còn muốn anh tự mình xin em đi vào có phải không"
Tiến vào phòng, bên trong có chút nóng, Phong Sính thay Đường Ý cởi áo khoác.
Bên cạnh có người nói "Phong thiếu thực là biết cách chăm sóc"
Phong Sính ấn vai Đường Ý, ý bảo cô ngồi xuống "Cởi quần áo loại sự việc này, vốn nên là đàn ông làm, phụ nữ quá chủ động không có ý nghĩa"
"Xem ra Phong Sính thế này nhưng rất câu nệ việc kia"
Một đám người trêu đùa, Phong Sính đáp lời "Biết cô ấy là ai không mà mọi người lại có ý đùa giỡn"
"Chẳng lẽ còn có địa vị gì?"
Phong Sính cười to "Cô ấy là dì nhỏ của tôi"
"Dì nhỏ?"
"Là em của mẹ nhỏ tôi"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, liền hiểu rõ, chuyện Phong gia đã truyền đi ầm ĩ, nghe nói vợ Phong Triển Niên giành được không ít lợi lộc, bây giờ đang nắm quyền ở công ty, Phong Sính cùng cô ta quan hệ luôn không tốt, bây giờ ngang nhiên mang theo người gọi là dì nhỏ đến đây.
Bọn họ đều là kinh nghiệm đầy mình, trong lòng cũng đều hiểu.
Phong Sính là muốn mượn tay bọn là để làm khó dì nhỏ này.
Phong Sính ngồi vào chỗ của mình, nửa trên hường người Đường Ý "Giơ cái mặt đó làm gì? Anh có nói muốn tìm em tính sổ sao?"
Một vị lãnh đạo xưởng nhìn chằm chằm hai người, vừa nhìn, liền biết giữa họ có quan hệ, hành động vô cùng thân thiết không nói, bên trong chuyện này, không cần đoán cũng có thể rõ ràng.
Nhìn người phụ nữ kia thần sắc không vui vẻ gì, ngày thường nhất định là bị Phong Sính lăn qua lăn lại không nhẹ, nhưng, bọn họ cũng mặc kệ, miễn sao Phong Sính Phong thiếu gia thích là được.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng thầm có tính toán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.