Ngụy Kiều Hoàng

Chương 7




Xe ngựa trở lại hoàng cung, vừa vặn là thời gian ngọ thiện.

“Cái kia…… Cùng nhau dùng cơm đi, ta ăn một mình không hết được a.” Trừ phi nàng muốn làm trư. Ngôn Tuyên Nhi trong lòng nghĩ thầ

Ngự phòng mang đồ ăn bày đến thật sự thực khoa trương, mãn hán toàn tịch dài thế nào mà nàng là không xem qua, bất quá, vừa đi vào ngự thiện thính, nhìn một cái ánh vào mắt, bàn này lớn đến mức hù chết người không đền mạng toàn là sơn trân hải muội, hẳn là tính đem nữ hoàng uy thành heo mẹ đi!

Cố tình giảng nói cũng không nghe, chỉ là muốn bọn họ chuẩn bị thiếu một chút, nhóm ngự trù liền vội quỳ xuống, hô lớn,“Nữ hoàng tha mạng, khai ân a!”

Làm ơn, nàng không ngại khó ăn, cũng không có làm khó bọn họ, càng không muốn lấy mệnh bọn họ, bọn họ đều kêu khai ân, nàng cũng sợ tới mức không dám lại nói muốn bọn họ nấu ít đi một chút.

“Đơn giản một chút không tốt sao? Làm Hoàng Thượng cũng thật khổ a!” Miệng nàng lầm bầm nói thầm, một bên để Phẩm Hoài cùng Nghị Dung hầu hạ ngồi xuống dùng cơm.

Nghiêm Luân đem hết câu nói kia của nàng vào trong tai, con ngươi đen hiện lên một đạo ôn nhu khó mà phát hiện được.

“Đúng rồi, mẫu hậu của ta đâu? Thỉnh người cùng đến dùng cơm với ta đi.” Nàng đột nhiên quay đầu nhìn các cung nữ hỏi.

“Thái Hậu đến tiểu tự trong quý phủ Phó phu nhân, tiện thể nhắn nói có lẽ sẽ trụ ở chỗ đó vài ngày mới hồi cung.” Nghị Dung lập tức trả lời.

Phẩm Hoài vừa thấy nữ hoàng vẻ mặt hoang mang, theo thói quen liền giải thích,“Phó phu nhân từng là cung nữ hầu hạ Thái Hậu, bởi vì gả cho Phó tướng quân mới ra cung, nhưng Thái Hậu cùng Phó phu nhân tình như tỷ muội, cho nên thường thường lui tới.”

“Nguyên lai là vậy — cám ơn ngươi.”

Ngôn Tuyên Nhi nói tự nhiên, mà ngày gần đây thường thường nghe chủ tử nói cám ơn, Phẩm Hoài cùng Nghị Dung một chút cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng ở trong tai Nghiêm Luân, liền thật không thích hợp chút nào!

Trước không nói nàng cùng đám cung nữ này hỗ động có bao nhiêu quái dị, khi Phó phu nhân xuất giá, nhưng là chiếu cố Kim Ngôn đến tám tuổi, nàng không có lý do gì mà còn muốn người bên ngoài vì nàng giải thích thân phận lai lịch đối phương!

Nhưng hắn không nói ra, chờ đợi thời cơ thích hợp, như là thời điểm nàng tín nhiệm hắn chẳng hạn, nguyện ý mở miệng nói cho hắn thân phận chân chính của nàng!

Ngôn Tuyên Nhi lẳng lặng dùng cơm, trên thực tế, cùng Nghiêm Luân – một nam tử như bàn thạch trầm ổn ở cùng một chỗ, ngay cả bầu không khí quanh mình đều trở nên trầm tĩnh.

Hắn là loại nam nhân bình tĩnh tự giữ lại mị lực hơn người, liền ngay cả ăn cơm đều cảnh đẹp ý vui như thế. Nàng một bên vừa ăn đồ ăn một bên dùng khóe mắt dư quang vụng trộm đánh giá. Gương mặt kia ngũ quan tuấn nhã thật sự rất có lực hấp dẫn, ánh mắt nàng tuần tra đi vào biên thành bím tóc mặc phát của hắn.

Không biết cởi bỏ dây cột tóc phía sau xuống, nam nhân này có thể hay không trong nháy mắt từ nội liễm liền trở nên cuồng dã? Nàng thật sự tò mò, bất quá, cũng may bọn họ trong lúc này giống đổ ăn cam giá rơi vào cảnh đẹp, bằng không giống lúc trước, như thế nào nhìn qua cả đời được?

Cả đời? Nàng mắt hạnh trợn lên. Nàng như thế nào mạc danh kỳ diệu muốn cùng hắn đi qua cả đời?

“Khụ khụ khụ……” Ý tưởng này làm đồ ăn nàng chưa kịp nuốt xuống cổ lại vọt đến, ho lên.

Nghiêm Luân lập tức đi đến bên người nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng, Phẩm Hoài vội vàng đem trà đưa tới bên môi nàng, nàng uống lên hai miếng nước, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, lòng của nàng lại bắt đầu mất tốc độ.

Hắn nhìn mặt của nàng vì ho mà hồng toàn bộ, như thế, trên mặt đang hồng đột nhiên lại thêm một phần sâu sắc, như là ý thức được cái gì, trong mắt hắn mỉm cười. Gặp cặp con ngươi đen kia giống hiểu rõ cái gì, nàng vội vàng nói thanh,“Cám ơn.” Lại cúi đầu ăn ăn

Phẩm Hoài cùng Nghị Dung thấy nàng ngượng ngùng đến độ không dám ngẩng đầu nhìn đến người khác, đều nhịn không được mà cúi đầu cười trộm.

Nghiêm Luân liên tục nhìn chằm chằm hồng nhan nàng không thể hạ bớt, hảo tâm nhắc tới một sự kiện khác, tạm thời hóa giải bầu không khí ám muội.

“Ngày mai sau khi hạ triều, ta mang ngươi đi dạo trong thành, luôn chỉ nhìn đến cảnh trí từ ban đêm, chẳng lẽ không nghĩ hảo hảo nhìn phong cảnh ban ngày một cái?”

Nàng ngẩng đầu thật mạnh, cười cười gật đầu lia lịa,“Muốn a, muốn a.”

“Vậy cứ quyết định như vậy đi, ngươi chậm dùng, ta còn có việc muốn xuất cung.”

Hắn phiền toái Tử Tuyền nhìn chằm chằm hành động của Quân Vương, hành vi lão hồ li kia hôm nay quá khó khăn để lý giải, mà trực giác nói cho hắn, đối phương là nhằm vào Kim Ngôn mà đến!

Nghiêm Luân vừa đi, Ngôn Tuyên Nhi mặt vẫn còn có điểm hồng.

“Nữ hoàng cố gắng, thật sự thấy được nhiếp chính vương thay đổi rồi, người chưa từng nói chuyện ôn nhu với nữ hoàng như vậy đâu.”

“Đúng vậy a, quả nhiên trời cao không phụ người có tâm, nữ hoàng, nô tỳ tin tưởng không lâu nữa, nhiếp chính vương sẽ yêu người giống khi người thương hắn.”

Hai người ngươi một lời, ta một câu, Ngôn Tuyên Nhi không biết các nàng nói rất đúng hay không đúng, nhưng là, nghĩ lại khi hắn ôm nàng, trên mặt lại hiện hai luồng đỏ bừng.

Ngày hôm sau, Nghiêm Luân đúng hẹn mang theo Ngôn Tuyên Nhi dạo hoàng thành.

Trên đường cái náo nhiệt tiếng người ồn ào, người đi đường rộn ràng, xe ngựa mặc phố quá thị, quán trà, tửu lâu, cửa hàng san sát, một cảnh tượng trăm nghiệp thịnh vượng phồn vinh

Trời ạ, quả thực như là thanh minh thượng hà đồ ở trước mắt nàng sống dậy. Ngôn Tuyên Nhi tán thưởng không thôi, mà tiêu điểm ánh mắt mọi người lại rơi vào Nghiêm Luân cùng đi ở bên nàng, quần áo viên lĩnh tử bào, cao quý lại mang theo tao nhã, khí chất phi phàm.

Nhưng nàng giả hoàng đế này cũng không kém chứ. Nhân muốn ăn mặc thôi, hoa châu châu báu phụ trợ, đã muốn phong hoa tuyệt đại, hơn nữa phía trước phía sau người nàng một chuỗi dài thị vệ, cung nữ, quang cảnh trận này đã đem quý khí của nàng đi ra!

Mỗi một gian cửa hàng trên đường đều thực đặc biệt theo một cách riêng. Nàng lại là cục cưng tò mò,nhìn cái gì cũng đều muốn tới gần nhìn một cái, như uống vừa miệng, nếm thử.

Nhưng bất thành đi! Thân thể của nàng từng phân đều là nữ hoàng, vì bận tâm hình tượng, chỉ có thể nói nhiều mấy khẩu vị, có tán gẫu không thôi.

Bất quá, vừa đến chợ, nàng liền đã quên không thể ăn thống khổ, hưng phấn đông xem tây xem, có làm xiếc, thầy tướng số, son bột nước…… Còn có một quán bán tào phớ, một tiểu nữ oa chừng ba tuổi một ngụm lại một ngụm tiến đến miệng ăn, ăn có vẻ mùi rất ngon.

Nàng mỉm cười tới gần phấn điêu ngọc mài nữ oa, không nghĩ tới cô bé thế nhưng đem một muỗng để sát vào bên môi nàng.

Người bán hàng rong tức lão bản đang đứng chính là cha nữ oa, vừa thấy nữ nhi mạo phạm thánh nhan, sợ tới mức không biết làm sao.“Thỉnh nữ hoàng khai ân, tiểu nữ không hiểu chuyện, mới đem tào phớ này……”

Bỗng dưng, hắn ngây dại, nhưng không chỉ là hắn, dân chúng vây quanh ở bốn phía thay nữ oa lau mồ hôi lạnh đều ngây dại, bởi vì nữ hoàng tôn quý cư nhiên há mồm ăn thìa tào phớ kia, lại đối với nữ oa thản nhiên cười,“Thật sự rất thơm, ăn tốt lắm đâu.” Nàng còn ôn nhu xoa xoa bím tóc nhỏ của tiểu nữ oa.

Mọi người châu đầu ghé tai thảo luận, trên mặt đều là sự kinh ngạc. Không nghĩ tới nữ hoàng trở nên thân dân như thế, hơn nữa ngay cả tào phớ tầm thường dân chúng vẫn ăn, nàng cũng ăn, còn nói ăn ngon?

Nghiêm Luân cũng thấy thực ngoài ý muốn, dù sao thìa kia đã dính không ít nước miếng của nữ oa, nhưng nàng lễ tạ thần ý ăn, hơn nữa, theo biểu tình của nàng, xem ra nàng là thật tình cảm thấy ăn ngon, không phải đang giả vờ.

Đoàn người tiếp tục dạo, không biết, ngay tại hai dãy phố ngoài Quân vương phủ, một nữ tử ôm cánh tay bị thương thất tha thất thểu lao ra khỏi đại môn, liều mạng chạy đi về phía trước, phía sau nàng, một đoàn thị vệ Quân vương phủ đang đuổi theo sát sao.

Ở trong phòng, Quân vương giận không thể nguôi trừng mắt người trước mặt, một gã thị vệ đang nằm trong vũng máu, lại ngẩng đầu nhìn sáu gã thị vệ khác đầu cố đè thấp,“Các ngươi là một đám thùng cơm vô dụng, ta nuôi các ngươi dùng được vào cái việc gì? Bổn vương thiếu chút nữa sẽ chết ở trên tay Đồ gia nha đầu!”

Vừa mới mắng bọn họ xong, Thụy Tân đột nhiên tiến vào, ở hắn bên tai nói nhỏ điều gì đó.

“Cái gì? Đồ gia nha đầu hướng phương hướng nữ hoàng du ngoạn mà chạy thoát?” Hắn quả thực hô hấp mau một chút, nữ nhân quả thật là họa thủy.

“Lập tức chuẩn bị kiệu! Mau, còn có, Đồ gia nha đầu kia sẽ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, phái nhiều người một chút,phát hiện thấy nàng ẩn thân trong đám quần chúng, lập tức giết cho ta!”

“Tuân lệnh!”

Thụy Tân lập tức đi phân phó xuống, cũng chuẩn bị kiệu để cho Quân Vương có thể cùng đám người nữ hoàng cố ý đi bộ bày ra tác phong thân dân làm như không hẹn mà gặp.

Sau một lát, khi Nghiêm Luân nhìn đến cỗ kiệu xa hoa có ấn chữ “Quân”, theo sát ở bên cạnh nữ hoàng hắn lập tức lấy âm lượng chỉ có nàng nghe được nói:“Không nghĩ tới hôm qua mới gặp, chưa lâu đã lại chạm mặt rồi.”

Ngôn Tuyên Nhi ngay từ đầu còn không hiểu được ý tứ của hắn, mãi đến khi Quân Vương từ trong cỗ kiệu xa hoa kia đi xuống, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Là oan gia ngõ hẹp đi! Nàng trong lòng nói thầm.

“Nữ hoàng đi bộ dạo chợ, hôm qua lại thấy cùng nông dân bàn bạc tân chính sách, xem ra bệ hạ muốn sửa đổi thành tác phong thân dân!”

Quân Vương miệng nói lời đùa cợt, nhưng con ngươi đen âm trầm lại xem ở đám dân chúng vây quanh dạo qua một vòng.

Biết rõ trong lời nói của hắn mang ý xấu, nhưng thấy Nghiêm Luân hướng nàng khẽ lắc đầu, vốn định phản bác lại mấy câu Ngôn Tuyên Nhi chỉ mân mím môi,“Đúng vậy, làm một quân chủ chân chính, nên lắng nghe thanh âm nhân dân nhiều một chút, xem bọn hắn được ăn cái gì, có cái nhu cầu gì.”

“Nữ hoàng có tâm như thế, là phúc của dân chúng nước ta, phải không?” Nghiêm Luân bình tĩnh nhìn thần sắc có vẻ bất khoái của Quân vương.

“Đúng vậy, xem ra là nhiếp chính vương phụ tá có công.”Hắn lạnh như băng nói, lại nhìn về phía dân chúng đang không yên cùng bất an vây xem,“Nữ hoàng để ý cuộc sống của các ngươi như thế, còn không mau tạ chủ long ân?”

“Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Kết quả, một đám dân chúng nhất loạt quỳ xuống dập đầu.

Vốn là có ý tốt, hiện tại lại giống nhiễu dân, Nghiêm Luân mâu trung sa vào ánh sáng lạnh,“Quân vương lời ấy sai rồi, nữ hoàng dụng tâm đối với dân chúng, lúc này lập tức bị đổ vậy khiến cho nàng như là vì lấy lòng mọi người thôi, có vẻ dối trá!”

“Đúng vậy, ngươi căn bản là cố ý làm khó dễ trẫm, làm cho trẫm nan kham!” Ngôn Tuyên Nhi cũng tức khí,“Các ngươi mau đứng lên, đứng lên a!”

Ngay tại lúc chúng dân chúng xấu hổ tạ ơn đứng dậy thì

“Nữ hoàng, cứu mạng a! Nữ hoàng cứu mạng……”

Một nữ tử đột nhiên từ trong đám người lao ra, tùy thị lập tức che ở bên người nữ hoàng, con ngươi đen của Nghiêm Luân nhíu lại, nhưng lại phát hiện Tằng Tử Tuyền ở trong đám người, đối phương cho hắn một cái ánh mắt, lại về phía Quân vương liếc mắt một cái, hắn lập tức nhìn về phía Quân vương, đã thấy thân hình hắn chợt lóe, sẽ hướng nữ tử nước mắt rơi như mưa, quỳ gối trước người đám thị vệ đánh ra một chưởng.

Mắt thấy chưởng phong đánh úp lại, hắn lập tức phi thân tới, chế trụ cánh tay của nữ tử, dẫn theo nàng, tránh khỏi đạo chưởng phong kia, dưới chân chưa chạm đất phi tới bên cạnh nữ hoàng.

“Cám ơn ngài.” Nữ tử diện mạo thanh tú, sau khi hướng Nghiêm Luân nói lời cảm tạ, lập tức quỳ xuống ở trước mặt nữ hoàng,“Cầu nữ hoàng cứu mạng!”

Này xem như loại ngăn đón xin giải oan sao? Ngôn Tuyên Nhi hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể nói:“Trước đứng lên đi.”

Nữ tử vỗ về cánh tay bị thương đứng dậy, đôi mắt oán hận nhìn Quân Vương xanh mặt đang đi tới.

Trong lúc đó như được trực giác mách bảo,Nghiêm Luân che ở phía trước hai người.

Sắc mặt Quân Vương trầm xuống,“Nhiếp chính vương cho rằng ta giết nàng này là sai? Trên người nàng nhiếm đầy máu, rất có thể là bạo dân, cũng có thể là thích khách……”

“Vương gia nói đều có khả năng, cũng không thể bởi vì có khả năng liền giết lầm một sinh mệnh!”

“Ngươi là đang cùng bổn vương giảng lý lẽ sao!” Hắn cười lạnh,“Hảo, như vậy,” Đôi mắt hắn âm trầm rơi xuống trên người Đồ gia nha đầu.“Nữ hoàng là cửu ngũ chí tôn, nữ tử này quấy nhiễu Thánh Thượng, trước khi tố oan phải chịu trượng hình cảnh cáo một phen, lại giao cho nha môn tra án, bằng không, một khi luật lệ này được mở ra, mỗi người có oan đều nói, cũng không phải phúc của nữ hoàng!”

“Có phải phúc hay không là chuyện của ta, hiện tại, ta chỉ muốn nghe xem nàng muốn cùng ta nói cái gì!” Ngôn Tuyên Nhi liếc mắt trừng hắn một cái, lại nhìn nữ tử kia,“Ngươi có chuyện gì?”

Đồ Vi Vi chịu đựng nước mắt rơi xuống,“Ta nghĩ xin hỏi nữ hoàng, vì sao làm cho Quân Vương toàn quyền xử lý hình án của cha ta?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Quân Vương rống giận.

“Để cho nàng nói!” Ngôn Tuyên Nhi lại trừng.

“Cha ta tận trung làm đúng vớicương vị công tác, cần chính yêu dân như con. Thế mà chỉ bằng một quyển kế hoạch mưu phản mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trong nhà của ta, cùng một kiện long bào không biết từ đâu mà đến,” Đồ Vi Vi nói tới đây khóc không thành tiếng,“Khiến cho Quân Vương tác chủ, làm cho quan địa phương ngày đêm thi hành khổ hình muốn cha ta nhận tội, còn đem tộc gia của ta gần hai trăm nhân khẩu tiến vào địa lao, nói muốn xét nhà diệt tộc, ô ô ô……”

Quân Vương tất nhiên là không chịu thừa nhận.“Quả thực nói hươu nói vượn, ngươi tận mắt nhìn thấy bổn vương hạ lệnh xét nhà?”

“Cẩu quan Đỗ Hỉ kia thiếu chút nữa chết ở dưới đao của ta, hắn cung khai ra là ngươi tác chủ muốn tiền trảm hậu tấu, nữ hoàng có thể cho bọn họ đối chất!” Đồ Vi Vi tức giận khóc kêu.

Xét nhà diệt tộc, có việc nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng là, nàng cũng hoàn toàn không biết trạng huống, nàng theo trực giác nhìn về phía Nghiêm Luân.

Nghiêm Luân vẻ mặt ngưng trọng,“Sự thể trọng đại, ta sẽ phái người cẩn thận điều tra>

“Không cần tra xét!” Đồ Vi Vi trong mắt hiện lên một chút ánh sáng kiên quyết, đột nhiên xuất từ trong lòng một cây chủy thủ, liên tục lui vài bước, phía sau nàng dân chúng cũng sợ tới mức đều phát ra.

“Ta Đồ Vi Vi lấy chính mình sinh mệnh thề, cha ta tuyệt đối không có tâm làm phản, thỉnh nữ hoàng nắm rõ!”

Ngôn Tuyên Nhi sắc mặt phi biến,“Ngươi đừng xằng bậy a, người tới! Mau ngăn cản nàng!” Nàng kinh hoảng kêu to.

Một đám thị vệ vội vàng nhằm phía Đồ Vi Vi, nhưng nàng kiên quyết muốn chết, chủy thủ một phen lóe ra ánh sáng lạnh hướng ngực nàng đâm xuống.

“Không cần a!” Ngôn Tuyên Nhi sợ hãi kêu to, che mặt không dám nhìn, lại nghe thấy dân chúng phát ra tiếng kinh hô, nàng sợ tới mức lại buông tay ra, nhưng lại gặp nàng kia đã nằm úp sấp ngã xuống đất.

Nàng đã chết! Đã chết! Trước mắt nàng một mảnh hắc ám, thân mình mềm nhũn, sắp ngất đi, Nghiêm Luân đúng lúc ôm lấy nàng,“Ngôn Nhi! Ngôn Nhi!”

Nàng thở hổn hển, khôi phục ý thức nhìn hắn, lại nháy mắt mấy cái, đứng thẳng thân mình, lưng quá thân, không thấy hai gã thị vệ theo Nghiêm Luân ý hạ xuống, nâng đi Đồ Vi Vi tự sát bất thành bị hắn cách không điểm huyệt.

Một nữ tử vì cứu cha tự sát ở nàng trước mặt, Ngôn Tuyên Nhi cảm thấy thực kích động, chịu đựng nước mắt doanh tròng, nàng sắc mặt lạnh lùng tức giận tiêu sái đến trước mặt Quân Vương, nắm chặt hai tay cắn răng nói:“Nghe đây, ta mặc kệ ngươi dùng cái phương pháp gì, dùng bồ câu đưa tin, hay là khoái mã, không cho phép trảm! Có nghe hay không?”

“Chuyện này……”

“Mặc kệ có quan hệ cùng hoàng thúc hay không, hoàng thúc hẳn là nhận thức Đỗ Hỉ đi? Nhất định phải đao hạ lưu nhân cho ta,” Nước mắt trào khỏi hốc mắt, nàng có chút đứng không nổi, phía sau có thân hình cao ngất ấm áp chống đỡ giúp nàng, nàng nuốt xuống khối cứng rắn chặn lại trong cổ họng,“Chỉ cần Đồ gia một người chết đi, lại tra ra là án oan, trẫm mượn mạng của ngươi đến tế vong linh của họ!”

Sắc mặt Quân Vương liền mau biến đổi,“Cái gì?”

“Còn cái gì với cái gì nữa! Trẫm là hoàng đế, ngươi dám kháng chỉ sao, mau đi làm a!” Nàng thở phì phì rống giận.

Nha đầu kia đang nghĩ nàng cùng với ai nói chuyện vậy? Không phân biệt lớn nhỏ nhỏ! Nữ hoàng thì như thế nào? Hắn mân mân bạc môi,“Nữ hoàng trị quốc cũng không thể chỉ bằng lòng dạ đàn bà!”

“Sai! Mạng người trân quý cỡ nào, như thế nào cứ như thế xem mạng người như cỏ rác được? Hảo hảo tra lại án cho ta!” Nàng cắn môi dưới. Hơn hai trăm mạng người? Rất tàn nhẫn, mặc dù vẻ mặt Quân vương càng có xu hướng âm lãnh, nàng cũng không sợ,“Tàn sát người già trẻ nhỏ — trẫm không cho phép, trẫm đã định đoạt như vậy, quân vô hí ngôn, sao?”

Quân Vương trợn mắt trừng nàng, nàng không có nhát gan chút nào, lấy hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng hắn.

Bốn phía dân chúng thở mạnh một chút cũng không dám, người người thần kinh buộc chặt, hai tròng mắt cũng không dám chớp một cái mắt nhìn chằm chằm một màn giương cung bạt kiếm này.

“Thần tuân chỉ!” Quân Vương nghiến răng nghiến lợi giận dữ phất tay áo bước đi, bước nhanh ngồi lên cỗ kiệu, đoàn người vội vàng hồi phủ.

Nàng thở dài ra một hơi, toàn thân khí lực giống bị hút ra, nếu phải Nghiêm Luân lấy song chưởng mạnh mẽ mà hữu lực chống đỡ nàng, nàng tuyệt đối xụi lơ trước mặt mọi người,“Nàng không sao chứ?”

Vài tên cung nữ vội vã lại. Vừa mới rồi tên Quân Vương kia mang bộ dáng hung thần ác sát, làm cho các nàng thật sự không có can đảm mà tiếp cận chủ tử, bất quá, nhưng thật ra thực thông minh khi đem xe ngựa từ một con phố bên ngoài kéo lại đây,để cho chủ tử chịu đủ kinh hách có thể chạy nhanh lên xe nghỉ ngơi.

Ngôn Tuyên Nhi không trả lời, ánh mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh, lại không muốn gặp người khác, nàng lo sợ nhìn hắn,“Đồ cô nương đâu? Nàng có phải đã chết rồi hay không? Bởi vì ta không rõ ràng trạng huống lắm, bởi vì ta không có minh xác quyết đoán, cho nên nàng chỉ có thể dùng phương thức như vậy đến vì phụ thân mà trần tình có phải không? Là ta hại chết nàng…… Ô ô ô……”Nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, tâm tính thiện lương đang đau xót a!

Xem nàng chỉ vì sự sống chết của một nữ tử khóc lại thành khóc sướt mướt, tuy rằng hắn cũng không phải kẻ thiện lương gì nhưng nghe tiếng khóc chân tình của nàng phát ra từ phế phủ,khiến hắn cũng đồng cảm đau lòng.

Ngôn Tuyên Nhi hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, chỉ thấy con ngươi đen của hắn lộ vẻ ôn nhu, ánh mắt như vậy rất xa lạ, nàng có chút không quen, nhưng có nhiều rung động hơn áy náy. Hắn như thế nào lại có biểu cảm như thế xem nàng đâu?

“Cám ơn nữ hoàng! Cám ơn nữ hoàng!” Đồ Vi Vi được Tằng Tử Tuyền giải hôn huyệt, trong lúc mơ hồ được hắn báo cho biết tình hình vừa mới xảy ra, nàng chạy vội đến trước mặt Ngôn Tuyên Nhi quỳ xuống đất tạ ơn.

Động tác này cũng đánh gãy hai người đang ngưng mắt nhìn nhau, Tằng Tử Tuyền ung dung tiêu sái tiến tới giống như ý thức được cái gì, đến ái muội.

Nhưng Ngôn Tuyên Nhi ánh mắt chỉ nhìn hai mắt đồng dạng đẫm lệ của Đồ Vi Vi, nàng vừa mừng vừa sợ,“Sống! Sống! Thật tốt quá! Nàng không có việc gì!”

Nàng vui quá mà bật khóc, không chút suy nghĩ liền xoay người tiến lên, ôm lấy Nghiêm Luân xoay rồi lại xoay, hơn nữa, bởi vì nàng không đủ cao, chân còn đi cà nhắc, miễn cưỡng bám lấy cổ hắn.

Động tác này đối một cái nữ hoàng mà nói, thật sự không đủ trang trọng, nhưng mọi người ở đây, không có người nào có cảm giác như vậy, đại đa số mọi người kìm lòng không đậu mà hốc mắt ẩm ướt, nhưng khóe miệng cũng giơ lên mang ý cười.

Nghiêm Luân cười nhìn nữ hoàng lúc này thẳng thắn như thế, chân tình biểu lộ, cũng bị cuốn hút vào hảo tâm tình của nàng.

Sau đó, như là đột nhiên ý thức được chính mình đang làm cái gì, Ngôn Tuyên Nhi mặt phấn đỏ lên, vội vã buông tay ra muốn thối lui, nhưng Nghiêm Luân ôn hoà hiền hậu đại chưởng ngược lại nắm eo nhỏ của nàng, dưới cái nhìn tò mò của dân chúng, nàng nhanh chóng bị hắn ôm tiến vào bên trong xe ngựa, liêm mạc chớp lên.

Tằng Tử Tuyền lôi kéo Đồ Vi Vi hiển nhiên cũng ngốc sửng sốt,“ Trên tay ngươi bị thương không bằng đến phủ của ta băng bó một chút, đợi nhiếp chính vương đến.”

“Nhưng ta còn muốn cám ơn nữ hoàng……”

“Nàng sẽ có việc của nàng, hơn nữa, hẳn là chuyện ngượng ngùng trong xe ngựa a.”

Đồ Vi Vi nghe mà không hiểu, vẻ mặt hoang mang, nhưng Tằng Tử Tuyền là hảo huynh đệ của Nghiêm Luân, từ ánh mắt đối phương nhìn nữ hoàng, hắn dùng đầu gối đều có thể nghĩ được hảo huynh đệ của hắn muốn làm cái gì.

Mành xe ngựa không hề hé ra, cho nên,người bên ngoài cái gì cũng không nhì thấy được.

Cung nữ cùng bọn thị vệ rất ăn ý canh giữ ở bốn phía xe ngựa, người người khóe mắt mang ý cười, tựa hồ đều đoán được bên trong đang làm cái gì.

Bất quá mọi người đều biết, Ngôn Tuyên Nhi lại không biết, trong không gian yên tĩnh không tiếng động, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Nghiêm Luân cúi người, gương mặt tuấn tú kia cách chính mình càng lúc càng gần, thẳng đến cướp lấy môi của nàng.

Ông trời ơi, hương vị của nàng nhưng lại ngọt như thế, biết rõ bên ngoài có nhiều người, nhưng hắn không thể chỉ lướt qua, ngược lại quyến luyến càng hôn càng cuồng dã.

Ngôn Tuyên Nhi thấp giọng thở gấp, chỉ cảm thấy toàn thân mềm yếu, bất lực ngồi im.

Rốt cục, hắn chậm rãi buông môi của nàng ra, yêu say đắm, bàn tay to nhẹ vỗ về mặt nàng, nhìn mắt đẹp ẩn sương mù, ánh mắt hắn càng ôn nhu.

“Ta phải đi tìm Tử Tuyền, hắn hình như biết vụ án Đồ gia , cho nên, nàng về cung trước đi.” Thanh âm của hắn trầm thấp, ánh mắt lại nhu hòa, mặt nàng nhuộm hồng hồng, chỉ có thể gật gật đầu.

Nghiêm Luân đi xuống xe trước, chỉ chốc lát, xe ngựa chậm rãi đi lên phía trước, nhưng làm nàng kinh ngạc là, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô như sấm.

“Nữ hoàng vạn tuế!”

“Vạn tuế!”

Nàng vụng trộm vén màn cửa, nhưng lại nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười hé ra, nàng xem…, nhịn không được nở nụ cười. Xem ra, nàng vừa mới làm đúng rồi, cho nên, dân chúng vui vẻ như thế, Nghiêm Luân thậm chí còn hôn nàng……

Trời ạ, sai lầm rồi, là nàng trước xoay người đáp trả hắn, quá mất mặt a!!

Nhưng là hắn vì sao hôn nàng? Hắn không phải tâm không cam lòng tình không muốn đáp ứng hôn sự này sao?

Hơn nữa, người cổ đại không phải có cái gì phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi…… Lễ chớ động! Hắn hôn nhưng lại tràn ngập lửa nóng như thế?

Dọc đường hồi cung, cả đầu Ngôn Tuyên Nhi suy nghĩ đều là cùng một vấn đề, lại thủy chung khó giải thích.

Nghiêm Luân đi nhanh vào phủ.

Lâm viên cực kỳ trang nhã, rường cột chạm trổ, đình đài lầu các từng gian, ánh sáng phản chiếu hồ nước in trời xanh liễu xanh, Nghiêm Luân cùng Tằng Tử Tuyền ngồi ở bên trong đài hồng ngõa, hai người khí chất khác người, mỹ nam tử hiếm gặp nhưng biểu tình lại bất đồng.

Tằng Tử Tuyền mâu quang mang theo trêu ghẹo, Nghiêm Luân nhàn nhã không nói, trên bàn tròn cẩm thạch, nước trà cùng điểm tâm.

“Ta nghĩ đến có người đã từng nói‘Trên đời này duy nữ nhân và tiểu không nên đụng vào!” Tằng Tử Tuyền hứng thú xem xét bạn tốt.

Nghiêm Luân cầm lấy chén trà, nhẹ uống một ngụm, mỉm cười buông cái chén.

Tằng Tử Tuyền khuynh thân về phía trước,“Không có lời nào để nói sao? Người có mắt đều có thể nhìn ra ngươi đối với nàng thực không giống trước, hơn nửa là sủng nịch cùng thương tiếc, đây là điều trước đây ta chưa từng thấy a!” Hắn nhăn lại mày rậm, nghĩ nghĩ, nhưng vừa cười,“Ngay cả một ít quy tắc cũng đánh vỡ, không hề có nề nếp.”

Trong lời bạn tốt mang theo ẩn ý Nghiêm Luân nghe được hiểu được, nhất là câu cuối cùng kia, hắn cùng Kim Ngôn chưa thành thân, hắn lại bế nàng, ở bên trong xe ngựa hôn nàng, còn có… một chút cũng không để ý cảm giác người ngoài!

Nhưng hắn nên nói như thế nào cùng Tử Tuyền đây? Sauk hi nàng rơi xuống nước tỉnh lại, chưa từng có lúc dữ dằn như trước nhưng lại mạnh mẽ hơn, lại trở nên không hợp….. không phải… không có như trước, nhưng lại có phần động lòng người hơn, có khi, còn có thể xuất hiện phản ứng như trẻ con vậy.

Nói trắng ra là, nàng bất quá là do Thái Hậu hạ chỉ, là thê tử được an bài cho hắn. Mà hắn, chưa nói tới thích, bởi vì nàng rất điêu ngoa, rất ích kỉ, hơn nữa sau khi lên làm nữ hoàng, lại càng trở nên khó có thể ở chung, hắn biết rõ đó là bởi vì nàng thực không thích thân phận bị bắt ép này.

Tằng Tử Tuyền đưa bàn tay to ở trước mặt hắn lắc lắc,“Ngươi tốt nhất nên chia sẻ chút tâm tình đi, bằng không, ngươi có thể bị nội thương, mà ta sẽ bị tò mò mà suy nghĩ hoài m

Khóe miệng hắn hơi cong,“Không có gì, chính là khi nhìn đến nàng tươi cười, ta cũng sẽ không tự chủ được khẽ nhếch khóe miệng, nhìn đến nàng đọc sách, phê duyệt tấu gấp mà ngủ gà ngủ gật, tâm ta hội cảm thấy đau, như thế mà thôi.”

Tằng Tử Tuyền cười lắc đầu,“Ta biết nàng ở trong lòng ngươi có bao nhiêu đại phân lượng, bất quá,” Vẻ mặt của hắn lại chuyển sang nghiêm túc,“Đối đầu với Quân Vương, thật sự không phải chuyện tốt, mặc dù nhân hội của ta liên tục bảo hộ nàng, bất quá, ta sẽ lại có chút chuyện, nếu là theo ngươi một chỗ, có khi, bọn họ liền tránh xa một chút, miễn cho có chuyện!”

Đối mặt sự trêu chọc của bạn tốt, Nghiêm Luân vẫn là dở khóc dở cười, cho nên, tốt nhất vẫn là trở lại chuyện chính.

“Có phát hiện vụ án Đồ gia như thế nào không ?”

“Đồ lão nhân là một lão thần trung trực giỏi giang, thậm chí còn được tiên hoàng tín nhiệm, vài năm trước mới chủ động thỉnh điều về quê cũ, cho nên, ta hoài nghi hắn là không chịu khuất phục cổ thế lực ác kia, mới có thể bị vu hãm.”

“Có chứng cớ sao?”

“Không có, nhưng là, trừ phi Quân Vương muốn cho cái chuôi này hỏa thiêu đến chính mình, bất quá, nữ hoàng thông minh muốn lấy mạng của hắn đến đền sinh mệnh Đồ gia, hắn hẳn là sẽ phái người ngăn cản Đỗ Hỉ tiếp tục dụng hình, thậm chí lấy chứng cớ không đủ, sẽ phóng thích.”

Nghiêm Luân đột nhiên hiểu được, bạn tốt như thế nào ung dung đứng sau xem người tốt gặp nạn

“Yên tâm đi, ta tin Kim Ngôn, nghé mới sinh không sợ cọp, khi nãy nàng cùng Quân Vương giằng co, khí thế không kém cỏi chút nào.” nhớ tới một màn kia, vẫn cảm thấy thực bất khả tư nghị.

Đúng vậy, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới nàng có thể làm được tốt như vậy, hắn thật sự vì nàng mà cảm thấy kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.