Ngưu Đầu Mã Diện

Chương 12: Miếu Thành Hoàng (1)




Chương 12: Miếu Thành Hoàng (1)

Ngưu Đầu Mã Diện đã đồng hành cùng nhau suốt mấy trăm nghìn năm, tâm tính đối phương thế nào sao có thể không rõ. Ngưu Đầu tuy rằng nóng nảy bốc đồng, lúc nói chuyện rất dễ dàng chạm vào vảy ngược của hắn, bất quá hắn cũng chỉ tức giận mắng chửi vài câu, qua ngày hôm sau liền quên mất, vô âu vô lo, thẳng thắn chính trực, mặc dù thường xuyên khiến cho người khác phật lòng nhưng Mã Diện hiểu rõ, hắn không hề để tâm.

Phùng Thiên Lý lúc này đã sáng tỏ, thán phục nói: "Tướng quân ngài thật lợi hại, ta suy nghĩ nát óc cũng không ngờ ngài ấy sẽ tới chỗ này." Nói đoạn lại lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Nhưng mà cứ để ngài ấy phá hết đám hoa Bỉ Ngạn này có vấn đề gì không, Vu Kỷ tỷ sẽ không tố cáo điện Ngưu Mã chứ?"

Mã Diện một điệu bộ "Ta cũng không có cách", cười cười nói: "Nếu không ngươi thử đến can ngăn hắn xem."

Phùng Thiên Lý tự mình đưa tay bóp cổ, thè lưỡi trợn mắt, làm như thật sự rất đau đớn, khó khăn nói: "Tướng quân... Thu Uyển không xong rồi, ta cáo từ!" Không đợi Mã Diện đáp ứng, nháy mắt đã chạy mất, chỉ lưu lại một đợt gió vương vấn trên tay áo y, Mã Diện cũng không đuổi theo, chỉ đơn giản lắc đầu, thu liễm tươi cười trên mặt, không tiếng động tiến vào trong rừng hoa Bỉ Ngạn đã bị Cương Xoa tàn phá đến không nỡ nhìn.

Ngưu Đầu mặc dù đang xoay lưng lại nhưng vẫn nhận thấy có người đến gần, hung hăng vung Cương Xoa về phía sau, quát lớn: "Ai?"

Mã Diện vậy mà không hề tránh né, Cương Xoa đâm tới sượt qua đầu y, lưu lại một vết thương bên má trái, máu tươi rất nhanh chảy ra, nhuộm đỏ một mảng da thịt trắng nhợt, vô cùng chói mắt. Ngưu Đầu không ngờ người tới là Mã Diện, vừa rồi tâm phiền ý loạn, ra tay gần như dùng hết chín phần công lực, càng kinh ngạc hơn Mã Diện cư nhiên không hề né đỡ một chiêu này của hắn, Ngưu Đầu lập tức buông tay, Cương Xoa không được nắm giữ tức khắc rơi xuống, hắn hai ba bước đã tới bên cạnh y, khuôn mặt nhợt nhạt không có huyết sắc, đầu ngón tay cơ hồ cũng trắng toát, gấp gáp hỏi: "Mã Diện, ngươi... Ta vừa rồi không biết là ngươi!"

Mã Diện không cảm thấy đau, huống hồ y là Quỷ quan dưới âm giới, một chút thương tích nhỏ này không đáng quan ngại, y vươn tay ra nhặt lấy cánh hoa Bỉ Ngạn vương lại trên tóc Ngưu Đầu, ôn hòa mỉm cười, nói: "Ta không sao."

Ngưu Đầu lúc này ngược lại không mấy tin tưởng lời y nói, uy lực của Cương Xoa đã tăng lên đáng kể, cho dù người bị đả thương không phải hắn, nhưng hắn là ngươi đánh một đòn vừa rồi, nhất thời trong lòng nóng nảy không yên, vội vàng kéo vạt áo lên lau vết máu trên mặt y: "Ta lau giúp ngươi... Chết tiệt, sao càng lau càng chảy nhiều hơn vậy!"

Mã Diện dở khóc dở cười, bắt lấy cánh tay lau đến lung tung rối loạn của hắn, nói: "Ngưu Đầu, ngươi đang mặc giáp phục, mấy thứ đó đều là sắt."

Ngưu Đầu thầm mắng một tiếng, lại càng hoảng loạn hơn, nhìn tới vệt máu đỏ tươi lấm lem trên mặt Mã Diện, cực kỳ gai mắt, hắn dứt khoát đưa tay ôm lấy đầu y, cẩn thận hôn xuống vết thương bên má trái. Mã Diện bị hành động bất ngờ của hắn làm cho đờ đẫn, hai mắt trừng lớn, bởi vì trong mắt chỉ độc một màu đen nên khó có thể nhìn ra cảm xúc ẩn chứa, thế nhưng khẳng định y lúc này đã bị dọa đến ngây người, không thể làm ra bất luận phản ứng gì.

Ngưu Đầu hôn một lúc lâu mới trù trừ buông ra, chau mày quan sát miệng vết thương, vừa rồi hắn dùng linh lực của mình ngăn máu tiếp tục chảy, kết quả không tồi, hiện tại cũng đã ngưng.

"Mã Diện, ngươi đau không?" Ngưu Đầu chuyển sang giữ hai bên bả vai y, sốt ruột hỏi.

Mã Diện chớp chớp mắt, mặc nhiên để hắn lay lay người y tới lui không ngừng, hồi lâu sau mới nói được trọn vẹn câu chữ: "Ta, ta không đau."

Ngưu Đầu dường như là nhẹ nhõm thở ra một hơi, cúi người nhặt Cương Xoa, nói: "Ngươi tìm ta muốn nói gì sao?"

Mã Diện vốn dĩ cho rằng Ngưu Đầu nhận thức được mục đích y đến đây tìm hắn, nhưng biểu hiện lúc này chẳng rõ là hắn thật sự không biết hay đang giả vờ, dù sao Mã Diện vẫn cảm thấy vế sau thuyết phục hơn hẳn, hắn ngốc như vậy, e rằng không nhanh thế kia đã có thể nắm bắt.

"Lúc nãy... Ta xin lỗi! Ta không cố ý nói những lời đó với ngươi, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ nghĩ ngươi vô cớ gây sự." Mã Diện siết chặt nắm tay thõng xuống bên người, chần chừ quan sát vẻ mặt biến hóa tài tình của hắn, hết xanh rồi lại trắng, sinh động vô cùng.

Ngưu Đầu không dám tin xác nhận: "Ngươi nói đều là thật, ngươi chưa từng nghĩ ta gây sự vô cớ?"

Mã Diện gật đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, chắc nịch nói: "Hơn ai hết ta biết ngươi làm gì cũng đều có lí do xác đáng, người khác có thể nghi ngờ ngươi, nhưng ta khẳng định mình thời thời khắc khắc đều tuyệt đối tin tưởng ngươi."

Ngưu Đầu thoáng qua một tia hưng phấn, vẫn không trả lời y, Mã Diện cho rằng hắn còn đang giận, tiến lên muốn giải thích rõ ràng thêm một chút, nào ngờ cánh tay vừa vươn ra Ngưu Đầu đã bật cười ha hả, xoay chuyển ôm cả người y nhấc khỏi mặt đất, nói: "Mã Diện, ngươi tốt nhất."

Mã Diện đột nhiên được ôm lên, theo bản năng vòng hai tay qua cổ hắn nhằm giữ cơ thể ổn định, y biết hắn sẽ không để y ngã xuống, từ trước đến nay, y vẫn luôn tin tưởng hắn nhiều như vậy, chẳng qua hắn một chút cũng không biết.

"Ngưu Đầu, để ta xuống đi." Mã Diện không tự nhiên từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt thân thuộc lúc này đồng dạng ngước lên đối diện với y cười đến không thấy nổi tròng mắt, tướng mạo của Ngưu Đầu rất không tồi, bình thường đeo lên mặc nạ ác quỷ hung tợn phi thường đáng sợ, người khác trông thấy nghiễm nhiên sẽ cho rằng hắn rất khó coi nên mới phải che giấu, nhưng chỉ có y biết hắn cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác, còn đặc biệt khôi ngô tuấn tú, luận về nhan sắc sẽ không thua kém ai.

Ngưu Đầu còn chưa tắt hẳn nụ cười, chậm rãi thả y xuống, rút hai tay đặt trên eo y trở về, nói: "Vân Khất Biện đâu? Hắn không làm gì tổn hại ngươi?"

Mã Diện cười tủm tỉm, lắc đầu: "Ngươi đừng vội, Vân Khất Biện không giống như ngươi nghĩ." Sợ rằng hắn hiểu lầm y đang bênh vực Vân Khất Biện, vội nói thêm: "Ta có chuyện này muốn nói cho ngươi, hơn nữa còn cần ngươi giúp ta."

Ngưu Đầu không có nửa điểm do dự, đồng ý ngay tắp lự, trông chờ nhìn vào y nói: "Ngươi nói đi, ta chắc chắn giúp ngươi."

Mã Diện chỉ chỉ sau lưng hắn, một bộ dạng bất đắc dĩ, nói: "Trở về điện rồi nói, Vu Kỷ cô nương sắp nổi giận kia kìa."

Ngưu Đầu nhướng cao lông mày, lúc hắn tới nơi này cuồng phá không nhìn thấy Vu Kỷ đâu, khi đó còn đang tức giận Mã Diện nghĩ hắn gây sự nên càng không quản kết cục thế nào, bao nhiêu sức lực đều dồn lên Cương Xoa, đánh trụi hết cả đồng hoa Bỉ Ngạn, nhưng hiện tại nghe y nhắc nhở, không nhịn được có chút hồi hộp, sau lưng cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn cười gượng gạo nói: "Ta không sợ nàng ta, cơ mà việc trước mắt quan trọng, cứ trở về điện sau đó hẳn nói."

Mã Diện mím môi, cố gắng áp chế để không bật cười thành tiếng, cùng hắn yên lặng rời khỏi rừng hoa Bỉ Ngạn nát bươm đã thảm đến không thể thảm hơn.

Vu Kỷ đứng chết trân tại chỗ, hai mắt đỏ ngầu, đồng tử co rút kịch liệt, rừng hoa nở rộ xinh đẹp trước mặt nay lại biến thành những mảnh vụn vặt bay tán loạn trong không khí, màu đỏ ánh lên thắp sáng toàn bộ con đường tối đen tĩnh mịch. Vu Kỷ dường như là ngay tức khắc nhắm mắt, nghiến răng ken két, không cam lòng nói: "Ngưu Đầu chết tiệt, ta lột da ngươi!"

...

Qua vài ngày, vụ việc của Triệu Vương Chân Quân vẫn do đám người Mã Diện âm thầm điều tra, vong hồn trên dương gian đều đặn được giao phó cho bộ hạ trong điện Ngưu Mã đi thu, nhờ có Thị Độc Vân Quan khéo léo che đậy nên Diêm La Vương đến giờ vẫn chưa phát hiện chỗ nào khả nghi.

Canh ba [1] đã điểm, Mã Diện đi vào gian phòng cởi bỏ giáp phục nặng trịch, thay bằng thanh y nhã nhặn giản đơn, y lấy từ trong tay áo ra mặt nạ họa hình nữ quỷ đang mỉm cười, hai bên cánh môi được quét bằng máu tươi đỏ thẫm, đôi mắt cong lên một đường mềm mại, khác với mặt nạ ác quỷ há miệng dữ tợn trước đây y thường dùng để lên dương gian câu hồn.

[1] Canh ba: 23 giờ đến 1 giờ sáng.

Mã Diện thông qua hai lỗ hổng trên mắt quan sát xung quanh, hành động cực kỳ thận trọng, đạp nhẹ một chân xuống nền đất bay lên trên nóc đại điện, bốn bề lặng yên không một tiếng động, quỷ tốt trong điện đều đã chia nhau đến các tiểu ngục trông coi. Mã Diện lập một kết giới bao quanh điện Ngưu Mã, đề phòng Ngưu Đầu xông ra ngoài, sau khi đã hoàn tất xong xuôi mới hài lòng gật gật đầu, mỉm cười li khai âm gian.

Kết giới bảo vệ thân cây giam giữ Triệu Vương Chân Quân vẫn còn hoạt động, Mã Diện dễ dàng thâm nhập vào trong, trên tay y cầm một dải lụa đỏ dài dằng dặc, y bước đến nơi nào dải lụa sẽ rơi xuống nơi đó, cuối cùng bao thành một vòng tròn lớn.

Mã Diện buông tay, phủi phủi vạt áo nhiễm bụi, hướng mắt nhìn về phía trước không hề có một bóng người, hoàn toàn tĩnh lặng, điềm đạm nói: "Mã Diện thất lễ, đã để ngài chờ đợi, Võ Đoán đại quan."

Trong bóng tối vậy mà thật sự đi ra một thân ảnh cao lớn vận xiêm y trắng bạch, từng cái nhấc chân đều rất có khí thế, bất quá người nọ cũng như Mã Diện, đeo mặt nạ ác quỷ không rõ dung mạo thực sự.

"Mã Diện tướng quân, ngươi từ đầu đã biết là ta?" Người nọ chắp tay sau lưng, như có như không lộ ra tiếng cười nhàn nhạt.

Mã Diện: "Mã Diện không dám, đều là cơ duyên xảo hợp, ta đúng lúc lại nắm bắt được."

Võ Đoán đại quan điềm nhiên như không, nhìn chằm chằm Mã Diện, như muốn từ trên người y nhìn ra điều gì, nói: "Ngươi không báo cho điện Diêm La?"

Mã Diện không cho là cần thiết, không phải vì y tự tin sẽ một mình chế trụ được Võ Đoán đại quan, luận về năng lực y khẳng định không thể so với ngài ấy, chẳng qua không kịp thông báo, nếu như hôm nay không đến ngăn chặn, e là không còn cơ hội nào khác. Mã Diện dùng ngữ khí bình thản nói chuyện: "Không kịp chuẩn bị, chỉ mình ta đến đây, lẽ nào khiến ngài thất vọng?"

Võ Đoán đại quan bị thái độ thản nhiên không chút dè chừng của y chọc cho buồn cười, nói: "Ta sao có thể thất vọng. Nhiều thêm một người lại càng khó đối phó."

Mã Diện nói: "Ta cũng không có ý định sẽ đấu với ngài, sớm hay muộn người bại trận đã được ấn định là ta."

Võ Đoán đại quan: "Ngươi muốn gì?"

"Muốn từ chỗ ngài xác nhận một chút. Hai trăm năm trước, trên đường trốn chạy trở về âm giới cầu viện trợ, Triệu Vương Chân Quân trong lúc thương thế trở nặng bị ngài xuống tay?" Mã Diện nói, đi tới sờ lên thân cây thô ráp, như đáp lại lời y, thân cây điên cuồng rung chuyển, tạo nên một hồi trấn động trên mặt đất.

Võ Đoán đại quan chau chặt hai hàng chân mày nhìn cảnh tượng trước mặt, rất nhanh liền khôi phục, vẻ mặt hứng thú phía sau mặt nạ nhếch lên một nụ cười: "Chẳng phải Mã Diện tướng quân đều đã tận mắt nhìn thấy, cho dù ta phủ nhận ngươi chưa chắc đã tin."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.