Một đêm hoan ái.
Trên thực tế, quan hệ giữa người với người, đi tới tình trạng sâu nhất, bất quá cũng chỉ có dùng thân thể để diễn tả mà thôi.
Hướng Vãn ngửa đầu, tóc đã ướt đẫm, nhịn không được dùng thanh âm đã sớm mất tiếng cầu xin anh tha thứ: “Anh mau xuống đi…Trời đã sắp sáng rồi.”
“Sao em không nói sớm…”
Tiếng nói trầm thấp của Đường Thần Duệ nghe qua có vẻ rất kinh ngạc, khiến Hướng Vãn mừng thầm tưởng rằng anh chuẩn bị buông tha cho mình, nhưng chỉ cảm thấy anh bỗng nhiên lao tới lật ngược người cô lại, rồi đột ngột tiến vào từ phía sau, Hướng Vãn không kịp đề phòng, bất ngờ kêu một tiếng.
“Đường Thần Duệ ——!”
“Anh ở đây…” Anh thật kiên nhẫn đáp lời cô, đồng thời khống chế thân thể đang không ngừng giãy dụa bên dưới, khẽ cắn nhẹ vành tai cô, thấp giọng nói: “Không nên lãng phí thời gian, một tấc thời gian một tấc vàng[1] đấy.”
Hướng Vãn: “…”
Tịch Hướng Vãn lớn đến từng này, tuyệt không dám nói trong hai mươi sáu năm trước kia của cuộc đời mình chưa từng tiếp xúc với một nửa kiến thức về chuyện kia. Lúc ở trường học, mọi người đều ngoan ngoãn học hành, còn cô chính là một thiếu nữ đang độ tuổi trưởng thành, nhiệt huyết a~, phấn khởi a~, gây rối a~, bình thường ở phương diện kề vai sát cánh với đồng đội thường vui đùa không chút kiêng nể gì. Sau đó ở trường cảnh sát, tiếp xúc với một nơi tụ tập khá nhiều hormone của giống đực, kẻ rối loạn Tịch Hướng Vãn này liền chững chạc đàng hoàng phát biểu quan niệm của mình khi ấy: nguyên tắc của tôi đây, lừa gạt bịp bợp, không trộm cắp! Ăn uống chơi bời, không thuốc phiện!
Không nói đến việc tuyên ngôn dũng cảm của bạn Tiểu Tịch nhà chúng ta khi đó được bao nhiêu người lên tiếng ủng hộ theo, chỉ có thể khẳng định chắc chắn một điều: những lời cô nói tuyệt đối là đùa giỡn, hoàn toàn không có đi qua sự kiểm duyệt của đại não mà đã phát ra ngoài. Bốn chữ ăn uống chơi bời này, Hướng Vãn miễn cưỡng lắm cũng chỉ làm được hai chữ đầu, còn hai chữ cuối, mặc kệ là về mặt tri thức lý luận hay kinh nghiệm thực tiễn cô đều thất bại thảm hại.
Thế nhưng Đường Thần Duệ không như vậy.
Lúc mới quen nhau, mọi người gần như đều có ảo giác với anh như thế này: Công dân lương thiện kìa…Công dân lương thiện chân chính đấy…
Không đi dạo quán ăn đêm, không đắm chìm trong rượu, không thức trắng đêm, không uống rượu không hút thuốc không cà phê, khát thì uống nước tinh khiết, mệt mỏi chỉ thích ngủ, hoạt động lúc rảnh rỗi cũng chỉ có ba thứ: trồng hoa nuôi thỏ xem chiếu bóng. Còn cả thói quen tự mình xuống bếp, món ăn làm ra hoàn toàn có thể sánh được với tiêu chuẩn đồ ăn cho chính phủ, bốn món mặn một món canh phối hợp hoàn mỹ với nhau. Bệnh sạch sẽ của Đường Thần Duệ nói nặng không nặng mà nói nhẹ cũng không nhẹ, đối với những thức ăn bên ngoài đều tồn tại cảm giác khó nhìn, vẫn quen tự tay mình làm hơn.
Ngay cả Đường Dịch lúc mới quen anh cũng mơ màng suy nghĩ vấn đề sâu xa ấy mấy lần: một ông già sáu bảy mươi tuổi còn nhịn không được mỗi tháng muốn chuyện kia một lần, người này sao có thể thanh đạm được như thế chứ?
Thế nhưng dần dần, bản chất của Đường Thần Duệ trong lúc vô thức liền bộc lộ ra.
Một buổi tối nào đó, Đường Dịch có hoạt động trong quán ăn đêm của mình, lúc rời đi thì quản lý cửa hàng chợt nhỏ giọng nói với anh: “Đêm nay Thần thiếu gia tới…”
Cái tên này quả nhiên đủ để thu hút sự hiếu kỳ của mọi người.
Đường Dịch hứng thú hỏi: “Cậu ta thường đến sao?”
“Không thường xuyên lắm…” Quản lý cửa hàng vội vã cung kính nói: “Đôi khi hai ba tháng mới tới một lần, nhưng mà mỗi lần tới đều chơi rất hăng, chẳng thèm quản có phạm tội hay không nữa.”
Đường Dịch đút hai tay vào túi quần, trong ánh mắt nổi lên sự hiếu kì quỷ quyệt, chậm rãi thong thả bước đi.
Để có thể dễ dàng quản lý mọi chuyện vào buổi tối, các gian phòng trong này đều được gắn cửa kính làm từ thủy tinh trong suốt, ánh sáng màu vàng cam xuyên qua khung cửa, Đường Dịch vừa đến gần, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Đường Thần Duệ bên trong.
Dưới ánh đèn, cả người Đường Thần Duệ ngập trong ánh sáng, mang theo vẻ mông lung, huyễn hoặc. Áo sơ mi của anh đã bị người cởi ra phân nửa, anh đang đem một cô gái trẻ đặt xuống sô pha, thái độ cứng rắn, rồi cúi đầu cười, thì thầm bên tai cô gái câu gì đó khiến gương mặt cô gái trẻ vốn đã ửng hồng nay càng đỏ hơn. Đường Dịch nhìn thấy ánh mắt Đường Thần Duệ ngập nước, sự đạm mạc ngày thường thoáng chốc đã trở nên mỹ miều đến cướp đoạt lòng người.
Nhìn người ta làm tình, Đường Dịch không có loại ham mê biến thái như thế, vậy nên chỉ khẽ nhếch môi, xoay người muốn rời khỏi hiện trường, nhưng không ngờ bên trong đột nhiên lại xảy ra biến cố.
Giọng nói ôn hòa của Đường Thần Duệ vang lên: “Lần đầu tiên?”
Cô bé kia ngượng ngùng gật gật đầu: “Vâng…”
Đường Thần Duệ sờ soạng mặt cô gái, biểu tình nhìn rất động lòng người, cực kỳ giống như đang yêu chiều, thương tiếc người ta, nhưng câu nói thốt ra khỏi miệng lại hoàn toàn không phù hợp chút nào. “… Đi ra ngoài đi.”
Không nhìn phản ứng khiếp sợ của cô gái, anh vươn tay nhặt quần áo đang vương vãi khắp nơi lên, không nhanh không chậm giúp cô mặc vào, đột nhiên lại bị ngăn bởi cô gái chưa từ bỏ ý định kia, cô cúi người xuống, vuốt ve thân dưới của anh, nóng lòng muốn thử: “Em sẽ không làm anh đau đâu.”
Sự ve vãn mất hồn như vậy cũng không đủ để anh phản ứng, Đường Thần Duệ im lặng, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, vẻ mặt lãnh đạm gần như không nhìn ra chút tình cảm nào. “Nhưng tôi sẽ làm đau em.”
Nói xong, anh đứng lên, xoay người muốn chạy lại bị cô gái kia kéo tay, không cam lòng nhìn anh: “Mặc dù đây là lần đầu tiên của em, nhưng kỹ thuật của em thực sự không tồi…Hơn nữa cũng rất sạch sẽ, tuyệt đối không bệnh mà.”
Đường Thần Duệ từ chối cho ý kiến, rút tay về, thái độ rất dịu dàng, đứng từ trên cao nhìn xuống cô, mỉm cười nói: “Tôi có bệnh.”
Vừa chỉnh lại quần áo vừa đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Đường Dịch, áo sơ mi của Đường Thần Duệ vẫn chưa kịp cài hết, trên xương quai xanh hằn rõ một dấu hôn nồng đậm, nhưng anh không chút để tâm, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Nhìn đủ chưa?”
Đường Dịch nhíu mày, trong giọng nói có chút nghiền ngẫm: “Bệnh ưa sạch sẽ của cậu hình như càng ngày càng nghiêm trọng…” Làm được phân nửa rồi mà vẫn có thể dừng lại, những người đàn ông tầm thường tuyệt đối không thể làm được loại chuyện như thế này.
Ngược lại, Đường Thần Duệ vô cùng thẳng thắn thành khẩn, vuốt tay chân thật nói: “Cậu cũng biết tôi không quen cùng những cô gái nhỏ chưa có kinh nghiệm làm mà…” Cài xong cúc áo, giọng điệu của anh hết sức thiện lương: “Tôi đối với loại chuyện này có nhu cầu không lớn, thả lỏng mà thôi, không cần thiết phải bắt nạt trẻ con, lãng phí con gái tốt nhà người ta.”
“…”
Trên thế giới này có một loại người, tố chất tâm lý bình tĩnh đến mức gần như biến thái, có thể dùng một giọng điệu thản nhiên như thường để nói về những điều được cho là cấm kỵ nhất. Đường Thần Duệ chính là điển hình của kiểu người như thế. Những lời như vậy thốt ra từ miệng anh, nghe qua thì thấy rất có lý, nhưng suy nghĩ sâu xa thêm một chút thì sẽ cảm thấy vẻ thiện lương đến quỷ quyệt đó làm người ta giận điên lên được.
Thấy Đường Thần Duệ xoay tròn chiếc chìa khóa trong tay, bước đi ra ngoài, Đường Dịch liền gọi anh quay lại: “Cậu đi đâu thế?” Chẳng lẽ muốn đi tìm thú vui ở nơi khác sao?
Đường Thần Duệ dừng chân, xoay người nói với vẻ mặt hết sức đương nhiên: “Về nhà ngủ chứ còn làm gì nữa, cậu muốn đi cùng sao?”
“…”
Thu phóng thoải mái, người đàn ông này dường như không hề biết hưng phấn là gì, cũng không hề có giới hạn, tùy thời có thể tiến, cũng có thể lui, khả năng điều khiển bản thân gần như là hoàn hảo.
Đường Dịch nhìn anh, sâu xa nghĩ: quả nhiên mình không có nhìn lầm, đây chính là một kẻ biến thái đẳng cấp mà…
…
Dựa vào sự đối lập khác biệt ấy, Tịch Hướng Vãn và Đường Thần Duệ, một kẻ bên ngoài dân đen bên trong ngây ngốc, một kẻ lại có vẻ ngoài lương dân nhưng bên trong phức tạp, hai người này một khi đã giao chiến ở trên giường thì kết quả căn bản không cần phải bàn cãi cũng biết…
Khi Đường Thần Duệ tiến vào cơ thể cô từ phía sau lưng, càng vào sâu bên trong, nơi ấy càng chặt khít, khiến cô nàng Hướng Vãn gần như không có chút kinh nghiệm nào khó lòng nhịn được, rên lên một tiếng rồi níu chặt lấy tay anh. Cô bị anh làm cho trướng đau không ngớt, nhất thời khó khống chế sức lực của mình, vạch ra vài vết xước đậm màu trên mu bàn tay anh.
Đường Thần Duệ cũng rất đau, bị nơi chặt khít đó của cô làm cho đau đớn, bạn học Thần của chúng ta liền ngàn lần cảm thán trong lòng, ý vị sâu xa nói: xem ra, muốn biến phế thành bảo* cái bao cỏ dưới thân này, anh cần phải vất vả khai khẩn đất hoang thêm một chút mới được…
(*biến phế thành bảo: Biến món đồ phế vật trở thành bảo bối, đồ dùng trân quý.)
Nụ hôn của anh dừng lại trên khóe môi cô: “Thoải mái sao?”
Hướng Vãn thở phì phò, trên người toàn là mồ hôi, sức lực đã mất đi hơn nửa nhưng vẫn cố gắng mở miệng: “Làm sao có thể thoải mái được, đồ ngốc cũng sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào.”
Đường Thần Duệ bật cười, đột ngột bứt khỏi cơ thể cô, rồi lập tức ngoan độc tiến thẳng vào, ác liệt bức cô phát ra những tiếng rên ái muội, tiếng vang vọng về trong đêm khuya yên tĩnh đặc biệt dụ người.
“Không thoải mái phải không?” Anh cười đầy lôi cuốn, cúi đầu hôn cô: “Khẩu thị tâm phi*.”
(*Khẩu thị tâm phi: Nói một đằng nghĩ một nẻo, miệng nói điều này nhưng tâm lại nghĩ điều khác.)