Người Vô Tâm

Chương 42: Chung một gia đình




- Ai dám đánh chồng của ta ?!

Tiếng hét của người con gái từ phương xa truyền tới, khi chữ cuối cùng chấm dứt thì bóng người cũng vừa lúc xuất hiện trước mặt Lý Ngọc Vân. Đó không phải là ai khác chính là Tuyết Quân !

Tuyết Quân trong bộ chiến giáp thiên thanh, mái tóc đen tuyền tung bay trong gió. Nàng nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Lý Ngọc Vân mà không khỏi bật khóc, khẽ nói : " Anh không sao chứ ? "

Lý Ngọc Vân khoát tay, giọng nói có chút yếu ớt : " Cô tới đây làm gì ?! Đi mau đi, đối phương rất mạnh. Đi đi .... " Hắn lo lắng cho sự an toàn của nàng, nên cố gắng hối thúc nàng chạy đi. Nhưng mà Tuyết Quân lại không nghe lời của hắn, nàng phẫn nộ liếc nhìn con đại bàng xanh biếc trên bầu trời, giọng nói lạnh lẽo vang lên :

" Em gái ! Ha ha .... Lâu rồi không gặp liền không nhớ tới người chị này nữa sao ? Ha ha ... Dám đuổi giết chồng của ta, thì cũng đừng trách ta độc ác ! Triệu hồi linh hồn Thủy Thần ! Băng Phong Phá ! "

Tuyết Quân vung lục ngọc trượng trong tay, một luồng ánh sáng bắn thẳng tới tới con đại bàng xanh thẫm, không khí chung quanh đều bị phép mầu của nàng hình thành một lốc xoáy, nhanh chóng tấn công đối phương.

Nhưng mà người phụ nữ tóc vàng kia dường như không có ý đối đầu với Tuyết Quân, nàng nhẹ nhàng vung trượng hóa giải rồi nói :

- Chị ! Sao chị lại đi chung với tên này. Chị đừng tin lời nói mê hoặc của hắn, chính hắn là kẻ đã giết chết cha mình, rồi còn đánh bị thương anh hai nữa ! Chị, mau chóng giết chết hắn đi, sau này chúng ta lại là người một nhà !

Pháp Sư Hắc Ám ở phía sau cũng nói :

- Đúng đó em gái, em mau chóng giết tên hắn báo thù cho cha. Sau này ba anh em lại trở về mái nhà xưa, cùng nhau sống những ngày tháng vui vẻ nhất. Em không nhớ tới mẹ sao ? Mẹ vẫn còn đang chờ chúng ta trở về đấy !

Tuyết Quân cười nhạt, nếu như trước kia thì chắc chắn nàng sẽ tin tưởng những lời này của hắn, nhưng mà kể từ khi nàng biết được sự thật, biết được chính anh của mình truy sát Lý Ngọc Vân, biết được chính cha của mình đa vung kiếm giết chết mẹ mình thì nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng sợ hãi cái gia đình mà trước kia nàng yêu quý, nàng không dám tin ai khác ngoài Lý Ngọc Vân cùng Trịnh Thúy Kiều.

Tuyết Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm người thân đang đóng kịch trước mặt, sau đó lạnh nhạt nói :

- Nói xong rồi sao ? Ha ha ... Mấy người tưởng rằng tôi rất dễ bị lừa như vậy sao ? Ha ha ... Cha của chúng ta không phải do chàng hạ sát, mà do chính ông tự sát để tạ tỗi. Còn mấy người, gia đình là cái gì .... chỉ là cái cớ mà thôi ! Khi xưa, chính hai người trục xuất tôi khỏi cái gọi là gia đình đó ... CÁC NGƯỜI KHÔNG NHỚ SAO !

Nàng càng nói càng kích động, cuối cùng không kiềm chế được những uất ức bao năn tháng mà hét lớn lên một tiếng, lục ngọc trượng trong tay bắn ra hàng vạn băng tiễn tấn công tới hai người .

Pháp Sư Hắc Ám nhanh chóng vung trượng đánh tan, sau đó hắn dùng lời nhẹ nhàng khuyên :

- Em đừng tin lời của tên hung thủ này mà bị lừa. Không lẽ chính lời của anh hai em cũng không tin sao ?! Gia đình là trên hết, người trong một nhà đều phải thương yêu nhau, em không nhớ tới lời của cha từng nói sao ?

Tuyết Quân lắc đầu, sắc mặt có chút ảm đạm, nàng nói :

- Anh cũng đừng làm bộ mặt thần thánh của mình nữa ! Bởi chính là anh là người đã bán rẻ linh hồn cho quỷ dữ. Ha ha ... Anh đừng có lên giọng dạy đời tôi, anh không còn là người anh mà tôi hằng kính trọng nữa rồi ! Ngày hôm nay, ai muốn giết chết Ngọc Vân đều phải bước qua xác của tôi.

Lý Ngọc Vân có chút đau đầu, hắn mở miệng nói : " Em ... ài ... Chuyện này rắc rối không nhỏ, bất quá hai người bọn họ quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu. ... "

Vẻ mặt của Lôi Long tái nhợt vì vận dụng sức lực quá độ, hắn cũng gật đầu đồng ý với lời của Lý Ngọc Vân, sau đó ngẫm nghĩ một hồi liền nói :

- Hay là cậu đưa chiếc nhẫn Huyền Thoại cho Tuyết Quân đi, để ta cùng nàng tiến hành hợp nhất, may ra tìm được một cơ hội thoát thân.

Tuyết Quân quay lại, nàng không đồng ý, nói :

- Không cần ! Một lát nữa tôi chặn hai người họ, anh mang Ngọc Vân chạy đi ! Nhỡ kỹ, cho dù tôi có bị gì cũng không cần dừng lại.

Lý Ngọc Vân mấp máy muốn nói, nhưng Tuyết Quân đã đưa tay bịt miệng của hắn lại, nàng dịu dàng nói :

- Để lần này em ra tay đi ! Nếu như có kiếp sau ... chúng ta sẽ làm vợ chồng ... Vĩnh biệt anh ! Mong anh chăm sóc bé Minh Khôi chu đáo !

Thân hình Tuyết Quân lóe lên rồi biến mất, từ trên không trung xuất hiện một bóng người xinh đẹp trong bộ chiến giáp màu thiên thanh, mái tóc đen tung bay đón gió. Nàng giơ cao lục ngọc trượng lên không trung, trong miệng đọc nhanh một câu thần chú khó hiểu.

Lôi Long ôm chầm láy Lý Ngọc Vân, chuẩn bị bỏ chạy ra xa. Tuyết Quân đọc xong một câu thần chú, không khí xung quanh liền xuất hiện mười lốc xoáy từ từ to dần chặn đường truy đuổi của hai anh em nhà nọ,

Tuyết Quân nói to lên một tiếng : " Đi mau ! "

Lôi Long nhanh chóng vung chân lướt đi, Lý Ngọc Vân thấy thế liền tức giận quát lên : " Dừng lại ! Con Rồng ngu xuẩn mau dừng lại.... Ngươi mau cứu nàng đi ! "

-" Thằng nhóc mi chán sống rồi hả, đã tìm được đường sống còn lo gì không có thời cơ báo thù ! " Lôi Long tức giận mở miệng mắng một tiếng.

- "Mẹ nó, vợ của ta chết rồi còn báo thù cái rắm ! " Lý Ngọc Vân giận dữ, không biết chàng lấy sức mạnh từ đâu ra mà vùng khỏi bàn táy của Lôi Long, thân hình nhanh như chớp phóng lên không trung.

Lôi Long bị Lý Ngọc Vân bất ngờ tập kích liền văng ra xa, sau đó hắn tức giận quát vang : " Tên ngốc này ! Mẹ nó, đừng trách bổn Long thấy chết mà không cứu ! Hừ .... " Hắn tuy nói thế nhưng cũng nhanh chóng hóa thành một tia sáng đuổi theo Lý Ngọc Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.