Người Trước Mắt

Chương 23




Qua mấy ngày sau, trên internet liền truyền tới tin tức Phương Sùng Viễn sắp vào vai nam chính Tiêu Toàn trong bộ phim # Sách toàn thiên hạ #.
Nội dung phim là lịch sử hư cấu, kể về cố sự Thập tứ a ca Tiêu Toàn từ một tên phế nhân, từng bước một trưởng thành, lập vương xưng đế.
Hắn từ nhỏ đã tàn phế, nửa đời trước phải nhận hết lạnh nhạt cùng phỉ nhổ, nếm trải qua đau khổ thế gian, nhưng hắn chịu nhục, sau khi bị hoàng đế thẳng thừng vứt bỏ liền trở thành chất tử bị đưa đến địch quốc, trong lúc đó vô tình tìm được tiên gia y thuật, trị khỏi hai chân, lại vô tình được hoàng đế của địch quốc tán thưởng, thụ dư trọng dụng, sau khi từng bước đạt được tín nhiệm của hoàng đế, hắn giết vua soán vị, thay đổi niên hiệu trong sách sử, dẫn theo 50 vạn đại quân một đường phá quan trảm tướng, quân vây bốn mặt, đem gian khổ trước đây người khác đối với hắn ra, một phân cũng phải hoàn lại kẻ thù, cuối cùng, hắn chiếm đoạt được mẫu quốc, trở thành đế vương hùng bá một phương, vậy mà lại biến thành kẻ lẻ loi cô độc.
Thời điểm Phương Sùng Viễn xem kịch bản bộ này, liền bị tính cách phức tạp của Tiêu Toàn hấp dẫn.
Khi còn nhỏ nhận hết ức hiếp, nhưng bởi vì có tình yêu của mẫu phi mà giữ vững nội tâm thiện lương cùng đoan chính, sau đó mẫu phi bị người hại chết, trong lòng hắn chỉ có một mục đích, chính là báo thù, hắn bắt đầu thận trọng từng bước, trù tính để hoàng đế đem hắn làm chất tử đưa ra ngoài cung, ở địch quốc, công chúa xuất hiện khiến cho thế giới âm u của hắn truyền vào một vệt sáng sắc màu, nàng dạy hắn thi thư lễ nghi, dạy hắn đạo lý làm người, chậm rãi hóa giải cừu hận của hắn, vậy mà công chúa lại trở thành vật hy sinh của hoàng thất, hoàng đế muốn gả nàng cho người Man, nàng không cam lòng chịu nhục liền từ tường thành nhảy xuống, đó là lần thứ hai Tiêu Toàn tận mắt nhìn thấy người hắn yêu nhất chết trước mắt hắn, mà hắn lại vô năng vi lực*! Kể từ lúc đó, hắn trở nên độc ác nham hiểm, tính cách ngày càng lạnh lẽo cứng rắn, mỗi bước đi đều mạnh mẽ cường đại ...
*Nhìn mà không thể làm gì.
Phương Sùng Viễn hỏi Ngô Vũ vai nữ chính đã chọn được chưa, Ngô Vũ nói cho hắn biết, "Trước khi đưa kịch bản cho cậu đã định rồi, là Tiêu Phi Phi và Lý Thiến."
Phương Sùng Viễn chậc một tiếng, nhíu mày nói, "Bên sản xuất lần này là dốc hết vốn liếng rồi đấy."
Ngô Vũ đoán chừng là đang bận, không có thời gian ứng phó hắn, vội vã nói vài câu xong liền cúp điện thoại.
Tiêu Phi Phi và Lý Thiến đều có ngoại hình, kỹ năng diễn xuất lại không phân cao thấp, lần này hai người đồng đài tiêu diễn, cũng thu hút được chú ý của khán giả.
Tiêu Phi Phi bởi vì lớn hơn Phương Sùng Viễn vài tuổi, cho nên lần này cô diễn vai công chúa của địch quốc, là bạch nguyệt quang trong lòng nam chính Tiêu Toàn, cũng là nhân vật có ảnh hưởng quan trọng nhất đến tính cách Tiêu Toàn trong phim.
Nữ chính còn lại là Lý Thiến, cô vào vai Mạc Như Lan, là nữ nhân Tiêu Toàn yêu sau khi trưởng thành, nàng là sau lúc công chúa chết rồi mới xuất hiện, giúp đỡ từng bước đi của Tiêu Toàn, để hắn tranh bá đế vương, cuối cùng một khắc kia khi công hãm hoàng thành, Mạc Như Lan đột nhiên phản chiến, lại không nghĩ Tiêu Toàn đã sớm ở trong bóng tối đề phòng nàng, phái người tra ra thân phận nàng. Trong lúc khói lửa, Tiêu Toàn chỉ còn kém một bước nữa là sẽ lên ngôi, thống nhất thiên hạ, mà khảo nghiệm cuối cùng của hắn, cũng là lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời, đế vương, phải vĩnh viễn đoạn tuyệt tình ái.
Vậy nên, hắn thả Mạc Như Lan đi, nhưng tại lúc ánh lửa đỏ rợp, đối diện với bóng lưng của nàng, bắn ra một mũi tên trí mạng.
Đến đây, Tiêu Toàn cuối cùng xưng đế, trở thành quân chủ hùng bá một phương.
Bộ phim này từ nội dung đến diễn viên, đều làm cho Phương Sùng Viễn càng ngày càng thấy hứng thú...
Phim mới hơn nửa tháng nữa mới khởi quay, mấy ngày qua Phương Sùng Viễn buồn bực ngán ngẩm, mỗi ngày chỉ có để ý đến tiến độ quay chụp phim kia của Lan Tranh, vốn là hắn muốn đi tham ban lần nữa, nhưng lại cảm giác Lan Tranh cũng không phải rất nhiệt tình, cứ như vậy đi đến, khó tránh khỏi có chút hạ giá, mà may mắn là hắn ở nhà không đi đâu cả, ngày nào cũng chơi game xem phim, cuộc sống ngược lại quá là thanh nhàn tự tại.
Hôm đó Ngô Vũ gọi điện thoại cho hắn, có người mời cậu ăn cơm, Ngô Vũ chỉ nói như thế.
Phương Sùng Viễn đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nhận ra là ai, lạnh lùng nói, "Tôi không đi."
Lưu Viễn Đông nếu muốn tính kế hắn, cũng không cần phải chơi trò giả mù sa mưa rồi làm dáng đi xin lỗi, tát một bạt tai rồi tặng cho quả táo ngọt, bữa ăn như vậy khiến hắn thấy rất buồn nôn.
Hắn trực tiếp treo điện thoại của Ngô Vũ, vậy mà không tới nửa phút sau liền nhận được cuộc gọi riêng từ chủ tịch Tinh Đồ.
"Tiểu Phương à, Lưu tổng đã mời cậu rồi, bận thế nào cũng phải ló mặt ra chứ đúng không?" Vương Sâm nói, "Lưu tổng đã đáp ứng tôi sẽ tặng cậu một món quà lớn, cậu sẽ không phải là đến mặt mũi của tôi cũng không muốn giữ nhỉ? Người trẻ tuổi, vẫn phải học cách bình tĩnh."
Tại bữa tiệc, Lưu Viễn Đông hoàn toàn không đề cập đến chuyện Ngô Di, chỉ làm đủ vai trò một ông chủ, để cấp dưới bồi tiếp Phương Sùng Viễn uống đến vui vẻ.
Quá nửa tuần rượu, Lưu Viễn Đông mới cười đem cái "nhận lỗi" của hắn lấy ra, là một khoản (thanh toán) cho người phát ngôn game mới được phát triển.
Tập đoàn Thâm Hải mấy năm qua nhờ vào phát triển game mà kiếm được không ít tiền, lần này Lưu Viễn Đông đưa cho hắn chính là đại ngôn game mobile sốt dẻo nhất hiện nay, Phương Sùng Viễn lạnh lùng nhìn hợp đồng, ba triệu mua sự nổi tiếng cho Ngô Di, cũng không biết là do Ngô Di quá đáng tiền hay là do chính mình quá rẻ nữa.
Nhân lúc rượu vào, Phương Sùng Viễn không biết từ chỗ nào lấy ra một cây bút, tại góc dưới cùng ký cái tên rồng bay phượng múa của mình lên, hắn đến điều khoản cũng lười xem, dù sao Vương Sâm cùng Lưu Viễn Đông đã sớm thỏa thuận, hắn cần gì phải tỏ ra không biết cân nhắc?
Tối hôm đó Phương Sùng Viễn uống rất say, hắn không nhớ rõ là ai đưa hắn về, chỉ nhớ chính mình nửa đêm tỉnh dậy, vô cùng khó chịu, không biết làm sao liền gọi điện thoại đến cho Lan Tranh, ngang như cua bắt Lan Tranh nói chuyện cùng hắn cả một buổi tối, cuối cùng không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Lan Tranh đến giữa trưa ngày hôm sau quan tâm hắn đã tỉnh rượu chưa, Phương Sùng Viễn mới nhớ tới hành vi của mình tối hôm qua.
"Tôi thật sự lôi kéo anh nói chuyện cả một tối hả?"
"Cậu có thể tự mình đi xem nhật kí trò chuyện một chút, ba tiếng năm mươi tám phút, cậu xem đi." Thanh âm Lan Tranh nghe tới cũng không giống như là tức giận.
Phương Sùng Viễn nằm trên ghế salon hoàn hồn, thoải mái vươn người một cái, "Tôi thật sự không nhớ rõ, vậy chẳng phải là tôi đã quấy rối việc quay phim hôm nay của anh sao Lan lão sư, anh có trách tôi không?"
"Tôi trách cậu rồi cậu phải làm thế nào?" Lan Tranh mang theo ý cười hỏi ngược lại hắn.
"Đương nhiên là lập tức bay đến bồi tội rồi, " Phương Sùng Viễn cười nói, "Tôi mệt thì đúng là có mệt, thế nhưng vẫn muốn làm cho Lan lão sư vui vẻ."
Lan Tranh ở bên kia dường như thấp giọng nở nụ cười, không đáp lời.
Phương Sùng Viễn hỏi y, "Tối hôm qua tôi nói cái gì với anh vậy? Bây giờ tôi cố gắng nhớ lại cũng không có một chút ký ức."
"Chỉ có mấy lời nhảm nhí thôi, tôi lười lặp lại." Lan Tranh ở bên kia giống như đang châm điếu thuốc hút.
"Thật không?"
"Thật."
Ở bên đó có người gọi Lan Tranh, y đáp một tiếng, nói vào điện thoại, "Tôi cúp trước đã."
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, đợi Lan Tranh cúp điện thoại, sau đó đầu óc không biết làm sao bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đối phương đem điếu thuốc đặt lên trên môi, gương mặt lạnh nhạt yếu ớt nhìn về phía mình, trong lòng liền cảm thấy ngứa như bị mèo cào, mà cuộc điện thoại vừa rồi, càng làm cho hắn thấy nhớ Lan Tranh.
Bởi vì rất nhanh sẽ vào đoàn phim, Phương Sùng Viễn biết Ngô Vũ sẽ không cho hắn rời đi.
Vậy nên hắn đành phải mở WeChat Lan Tranh, gửi qua cho y một cái tin nhắn "Lan lão sư moa moa đa", nho nhỏ mà đùa giỡn y một chút, cũng là để hóa giải nỗi khổ tương tư của mình.
400120


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.