Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Chương 20: Rời xa đất liền




Edit by: Rùa Rabu

So với những con gấu bắc cực khác, Otis và Kiều Thất Tịch có thể xem như là vô cùng may mắn.

Lúc trước, bọn họ ở trạm Cứu Trợ hai tháng, ăn thật nhiều đồ ăn, nuôi mập thân thể. Sau đó con người chọn nơi thích hợp để thả bọn họ, nơi đó vừa có nguồn thịt sung túc lại không cần gặp phải cạnh tranh khốc liệt.

Chẳng qua, vì nhiệt độ ngày càng tăng cao nên biển băng từ Nam ra Bắc dần dần tan rã. Để có thể hấp thu đủ lượng mỡ chuẩn bị cho mùa hè, hai người phải mạo hiểm đuổi theo lớp băng còn sót lại. Đợi đến khi băng trên biển hầu như biến mất thì trò chơi mạo hiểm chân chính dành cho bọn họ mới thật sự bắt đầu.

Lớp băng phía Bắc đều hòa tan, chỉ còn sót lại một ít đảo nhỏ, vào mùa hạ luôn là cằn cỗi, hoang vắng, không có nguồn thức ăn để duy trì sinh tồn.

Đến lúc đó, những chú gấu bắc cực sẽ bơi về phía Nam. Mặc dù trên đường sẽ bắt gặp các hòn đảo lớn bé, nhưng khoảng cách giữa hai nơi vẫn là làm người run sợ.

Ngắn thì cũng cần phải bơi hai ba trăm km, xa thì có khi đến năm trăm km.

Nhiều năm về trước, lớp băng trên mặt biển Bắc Băng Dương đến tháng Bảy mới thật sự hòa tan hết, điều này rất tốt cho gấu bắc cực. Chúng nó có đủ thời gian để tích trữ năng lượng trước khi mùa hè đến. Nhưng nhiệt độ toàn cầu ngày càng tăng cao, năm nay, thời gian dành cho bọn họ ước chừng bị giảm bớt một tháng.

Vào giờ khắc này, đây là mảnh băng cuối cùng rồi.

Mỗi ngày Kiều Thất Tịch đều sẽ nghe thấy âm thanh lớp băng đứt gãy và núi băng đổ ầm ầm. Cậu đã từng rất phiền muộn, vì chỉ có trên mặt băng hai người mới có thể săn được hải báo. May mà nhiệm vụ năm nay của bọn họ rốt cuộc cũng hoàn thành. Đợi đến khi ăn xong con hải báo này là bọn họ có thể Nam tiến.

Nhưng mà con gấu bắc cực canh chừng bên bờ biển kia hiển nhiên không có may mắn giống như cậu. Nó thoạt nhìn không cường tráng như Otis, bộ lông cũng ngả vàng, tầm khoảng 10 tuổi.

Kiều Thất Tịch có chút lo lắng con gấu bắc cực kia, không biết nó đã tích trữ đủ lượng mỡ chưa nữa?

Nhưng mà nói thì nói vậy thôi, cậu cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng. Dù sao thì cậu cũng là người cần tích mỡ, lại còn cần Otis nuôi sống, nào có năng lực đi giúp những chú gấu bắc cực khác đâu.

Nhưng giống như Kiều Thất Tịch đã từng lo lắng, mùi đồ ăn đúng là hấp dẫn thêm một con gấu mẹ xa lạ cùng với bầy gấu con.

Không biết có phải là gia đình nhà gấu cậu từng gặp ở bãi phi lao hay không. Gấu con thoạt nhìn chỉ mới được hai tháng, khó có thể tưởng tượng rằng lại qua thêm nửa tháng, liền phải đi cùng mẹ mình bơi qua đại dương, di cư về phương Nam kiếm ăn.

Nếu đám gấu con này may mắn vượt qua được năm thứ nhất, vậy thì chúng nó sẽ còn đi cùng mẹ thêm hai lần nữa, lưu lại những ký ức này trong tâm khảm, để về sau tiếp tục truyền lại cho con mình hoặc là tự bản thân di chuyển.

Ban nãy gặp phải một con gấu già mười mấy tuổi Kiều Thất Tịch đã động lòng trắc ẩn, hiện tại đối mặt gấu mẹ mang gấu con Kiều Thất Tịch cũng vô cùng đáng thương chúng nó.

Nếu mình là chủ quán thịt thì tốt rồi, cậu nghĩ thầm.

Mặc dù rằng mùi đồ ăn rất hấp dẫn nhưng gấu mẹ biết mình không có tư bản để cướp được đồ ăn từ miệng gấu đực, đó là ý nghĩ viễn vông xa vời.

Vì thế, thông minh gấu mẹ nhanh chóng dẫn con mình rời khỏi tầm mắt Kiều Thất, đi hướng khác kiếm ăn.

Theo một nhà ba người rời đi, lớp băng gần đó lại truyền đến âm thanh đứt gãy quen thuộc. Điều này mang ý nghĩa mặt băng bao trùm vùng biển, lại giảm đi một phần.

Phía bên chổ Kiều Thất Tịch đang ở, chỉ cảm giác cả khối băng đều đang chấn động. Hiển nhiên, khối băng bọn họ đang đứng cũng nằm trong "đoàn quân tan rã".

Chuyện này.. làm sao đây?

Kiều Thất Tịch nhìn về phía Otis, trong đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô tội viết đầy: Người anh em, chúng ta có nên rời đi?

Hiện tại bơi về bờ còn kịp, khoảng cách không xa lắm.

Otis nằm nghiêng trên tảng băng trôi, chỉ giương mắt nhìn về phía con gấu bắc cực bên kia bờ đang cách hai người ngày càng xa kia, không còn làm thêm hành động gì.

Ánh mắt nó bình tĩnh, thật giống như đang nói: Chỉ là một cuộc hành trình bất ngờ mà thôi, lại làm cậu lo sợ như vậy?

Kiều Thất Tịch ngồi trên tảng băng nhìn thấy đồng bọn của mình bình tĩnh như vậy, nghĩ thầm, băng trôi ông anh cũng muốn trôi theo luôn à.

Đợi thêm hai phút, bọn họ lại cách bờ biển càng xa, tựa hồ chỉ còn một cơ hội quyết định cuối cùng.

Kiều Thất Tịch nghĩ thầm: Không trở về thật sao?

Hình như là vậy. Otis tựa hồ có chính bản thân suy nghĩ, không còn care tảng băng đang trôi đi xa này, thậm chí còn có thể ôm đầu tiếp tục ngủ, vừa nhìn liền biết là một con gấu làm được việc lớn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó làm như thế này, đợi đến lúc tảng băng tan hết thì bọn họ chỉ có một lựa chọn duy nhất, lập tức bước lên con đường di cư phương Nam.

Nhóc gấu bắc cực đi theo Otis ăn bám lại không hề có khái niệm di cư phương Nam trong đầu. Vì vậy gấu béo không hề biết sắp tới sẽ có một hồi bơi marathon hai ba trăm cây số đang đợi bản thân

Phật hệ nhóc gấu bắc cực, ngậm bé Vàng trở về để tránh bị rơi xuống biển.

Giữa tháng Sáu, rất nhiều nhóm nghiên cứu ở Bắc cực đưa ánh mắt đến vùng băng sắp bị hòa tan hết này.

Những chiếc máy bay không người lái được chế tạo hoàn mĩ, có thể từ trên không trung quay chụp 24/24.

Tình cờ có một chiếc máy bay không người lái chụp được một hình ảnh khiến người cảm thấy rất thú vị.

Giữa biển rộng mênh mông, có một tảng băng trôi dài khoảng 10 mét chở theo hai con gấu bắc cực và một nửa xác hải báo, èo, chính xác thì, còn có thêm một chiếc thùng nhựa màu vàng nữa.

Đối với hình ảnh này mọi người cảm thấy có chút buồn cười, không vì lý do gì, chính là cảm thấy muốn cười lại không giải thích được!

"Hai chú gấu này vẫn còn béo tốt trắng trẻo được này." Một nghiên cứu viên ồ lên "Không phải nói mùa hè năm nay gấu bắc cực sẽ đặc biệt gian khổ sao? Anh nhìn những bức hình trước đều thấy một đám gấu mặt mày xám xịt."

"Đúng là trắng trẻo mập mạp." Một người trẻ hơn tiếp lời "Đây là hai con gấu có bề ngoài tốt nhất mà em thấy được trong năm nay. Để em đưa cho giáo sư nhìn xem."

Giáo sư nhìn đến bức hình này, cười một tiếng "Ai chụp ảnh giả đến lừa thầy đây."

Người thanh niên nói: "Không phải thầy, đây là ảnh thật ạ."

Giáo sư ngẩn người, chỉ vào con lớn nói: "Đây là một con gấu bắc cực đực. Nhìn vào trọng lượng của nó, ít nhất phải sáu bảy trăm kg.

Người thanh niên gật đầu:" Con biết. "

" Con thì biết cái gì. "Giáo sư phê bình nói, chỉ vào con nhỏ hơn" Đây là một con gấu con, ước chừng hai tuổi, theo lý thuyết nó vẫn chưa có khả năng rời đi gấu mẹ tự sinh hoạt.. "

" Nó to như vậy, hẳn là đã lớn hơn hai tuổi rồi chứ ạ? "Người thanh niên chen vào một câu.

" Nói chung vẫn là gấu con. "Giáo sư nói:" Nó không nên sống cùng một con gấu bắc cực đực thành niên. Con có khi nào thấy gấu đực dắt theo gấu con chưa? "

Cho nên ông mới nghi ngờ bức hình này là người thanh niên làm giả.

" Nói cũng đúng. "Người thanh niên gãi gãi đầu:" Nhưng mà thầy ơi, cái ảnh này thật sự là chúng con chụp được. Nếu thầy cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể tiếp tục theo dõi hai con gấu bắc cực này. "

" Ừ, chúng nó đang trôi trên biển, hẳn là định Nam tiến. "Giáo sư suy đoán.

" Hình như vậy. "Người thanh niên gật đầu.

Nghiêm túc trò chuyện xong với giáo sư, người thanh niên lập tức đưa bức hình này đăng lên diễn đàn trong nghề, lập tức được nhiều người bình luận.

: Ha ha ha, hai chú gấu này lợi hại thật, đi xa còn biết mang theo lương thực.

: Gì đều không quan trọng bằng mang đồ ăn.

: Ây dà! Vừa nhìn liền biết hai chú nhóc này biết cách sống. Xem xem cả người đều mập mạp trắng trẻo, hahaha!

: Còn cái thùng nhựa vàng kia là sao nhỉ?

: Rác thải trên biển, khiến người suy ngẫm.

: Hình ảnh mặc dù cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng khiến chúng ta phải nghĩ lại.

: Gấu bắc cực quá khó khăn, sống ở Bắc cực còn phải làm bạn cùng rác thải.

Con người nằm mơ cũng không nghĩ đến cái thùng nhựa nhỏ màu vàng kia lại là tài sản cá nhân của nhóc gấu bắc cực.

Cậu nhặt được thì chính là của cậu.

Kiều Thất Tịch cũng nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân lại bị buộc ra mắt công chúng. Những bức ảnh chụp cậu được lan truyền khắp trong diễn đàn của nghiên cứu viên.

Lại còn bị bắt tham gia show" chân hùng tú[1] ".

Là một tên gấu không tầm thường, cậu muốn điệu thấp, nhưng thực lực không cho phép.

Nói thật, khi mọi người nhìn thấy một con gấu bắc cực bất lực đứng trên một tảng băng trôi nhìn ra đại dương xanh thẳm, sẽ cảm thấy nó cô độc, lẻ loi, hiu quạnh, từ trong lòng sinh ra một loại cảm xúc mang tên phiền muộn, thương tiếc.

Nhưng là đổi một loại tình cảnh khác, khi mọi người nhìn thấy trên tảng băng trôi là hai chú gấu bắc cực trắng trẻo múp míp nằm phơi nắng, đón gió nhẹ, lấy thịt hải báo lót dạ..

Phiền muộn? Thương tiếc?

Không tồn tại.

Bởi vì bọn họ có hai con, chúng có bạn đồng hành, còn có đồ ăn, lại trắng trẻo mập mạp.

Không phải bọn họ nói chứ có vài người sống còn không bằng gấu cơ.

Vì sao lại nói như vậy?

Dựa theo những bức hình hàng không mới nhất được gửi về, chú gấu thành niên cùng gấu con thật sự là bạn đồng hành chứ không phải là loại quan hệ giữa kẻ săn mồi và lương thực dự trữ.

Ngay từ đầu mọi người còn rất lo lắng, chú gấu con này có phải là do con gấu lớn tìm về làm thức ăn dự trữ hay không.

Sau đó phát hiện, không phải.

Chú gấu bắc cực thành niên đối với gấu con rất tốt.

Trở lại bên người Kiều Thất Tịch. Cậu từ trong giấc ngủ mông lung tỉnh lại, cảm thấy nằm trên tảng băng trôi cũng khá thoải mái.

Nhưng vừa tỉnh ngủ liền cảm thấy đói bụng.

Kiều Thất Tịch cọ cọ Otis đang nằm cạnh mình, cậu không biết nó có đói bụng hay không.

Hello, muốn cùng nhau ăn chút thịt hải báo sao?

Otis híp mắt, liếm liếm nhóc gấu đang đụng nó, sau đó đưa đầu đè lên đối phương, tiếp tục ngủ say.

Kiều Thất Tịch chịu phục, chính mình không đói bụng chẳng lẽ nhãi con cũng không đói bụng sao?

Nhóc gấu kiên trì muốn ăn cơm, cố gắng bò ra khỏi sự áp chế nặng mấy trăm ký, đi đến bên cạnh hải báo bắt đầu ăn thịt.

Otis nhìn nhìn Kiều Thất Tịch, đem đầu gác lên trên chân tiếp tục lim dim, cũng không hẳn do buồn ngủ mà là đang muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, giảm bớt tiêu hao năng lượng không cần thiết. Bởi nó biết, sắp tới sẽ có một trận chiến ác liệt muốn đối mặt, nó cần bảo trì trạng thái cơ thể tốt nhất.

Gấu bắc cực rơi vào giấc ngủ sâu sẽ có thể không ăn không uống cũng không cần bài tiết.

Otis chính là đang ở trong trạng thái này.

Nhưng mà Kiều Thất Tịch cũng không biết, cậu ăn bảy phần no liền không ăn nữa, tưởng để lại đồ ăn cho Otis.

Sau khi ăn xong, nhóc gấu bắc cực liếm miệng giương mắt nhìn xung quanh, tức khắc lông tơ dựng đứng, móa ơi!

Bốn - phía - đều - là - biển!

Tiêu rồi, tiêu rồi. Kiều Thất Tịch bắt đầu cảm thấy chân sắp bị chuột rút.

Trời ơi, đợi đến lúc miếng băng dưới chân này tan hết, bọn họ có thể cập bến được sao?

Kiều Thất Tịch lập tức ước lượng diện tích khối băng một chút, sau đó tiếp tục lông tơ dựng đứng, móa ơi, hình như so với lúc trước thiếu đi một nửa.

Nói cách khác, sau nhiều nhất là 10 tiếng nữa, miếng băng trôi này sẽ hoàn toàn tan mất.

À vâng, nếu băng nhỏ lại thêm một chút nữa thì sẽ không chứa nổi trọng lượng của bọn họ. Ngay cả khi băng còn chưa tan hết bọn họ đã không thể ở được.

Kiều Thất Tịch nhìn tảng băng càng ngày càng nhỏ, vội vàng cắn hải báo lôi về trung tâm, đang là tài sản quan trọng, à còn có bé Vàng.

Otis! Mau tỉnh lại đi!

Kiều Thất Tịch ở trong lòng hò hét, mau đứng lên ăn hải báo, lại không ăn liền sẽ bị rớt xuống biển rồi.

Lúc này, trong máy ghi hình trên không truyền về hình ảnh nhóc gấu bắc cực tròn vo ở trên tảng băng bận rộn qua lại.

Khi thì lôi kéo thức ăn, khi thì ngậm bé Vàng của chính mình, sau lại chạy đến bên cạnh chú gấu bắc cực thành niên.. làm nũng?

Kiều Thất Tịch: Hừ! Tui là đang phát ra cảnh báo!

[1] Dựa theo" chân nhân tú"một loại show mang tính chất chân thật của bên Trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.