Buổi sáng dường như kéo dài lê thê khi Grace phải tiếp hết những bệnh nhân thường lệ. Cho dù cố gắng để tập trung vào bệnh nhân và những vấn đề của họ thế nào, cô cũng không sao làm được.
Trước mắt cô cứ hiện lên hình ảnh làn da rám nắng và đôi mắt xanh cháy bỏng.
Và nụ cười đó...
Cô ước sao Julian đừng mỉm cười với cô như vậy. Nụ cười của anh rõ ràng khiến cô không sao quên được.
"... thế nên tôi nói, Dave, nghe này, nếu anh muốn mượn quần áo của em cũng được. Nhưng bỏ ngay những bộ đồ hàng hiệu đắt tiền của em xuống bởi vì nếu anh mặc những đồ đấy trông đẹp hơn em thì em thà đem tất cả chỗ quần áo ấy cho Đội quân cứu tế. Tôi làm vậy có được không bác sĩ?"
Grace rời mắt khỏi lòng bàn tay đang nguệch ngoạc mấy hình vẽ một nét những người đàn ông cầm khiên, ngước mắt nhìn lên.
"Gì cơ Rachel?" – Cô hỏi lại bệnh nhân đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện.
Rachel là một nghệ sĩ nhiếp ảnh ăn mặc thanh lịch. "Tôi yêu cầu Dave tránh xa quần áo của tôi như thế có được không? Ý tôi là, thưa bác sĩ, thật tệ khi bạn trai mặc quần áo của mình trông lại đẹp hơn chính mình mặc chúng phải không ạ?"
Grace gật đầu. "Đương nhiên rồi. Đó là quần áo của cô và cô không cần phải cho vào tủ khóa lại."
"Đấy, tôi biết mà! Đó cũng chính là những gì tôi nói với anh ta. Nhưng anh ta có chịu nghe không? Không hề. Anh ta có thể tự gọi mình là Davida hay gì cũng được và nói với tôi rằng anh ta là một người phụ nữ trong vỏ bọc của một người đàn ông, nhưng cuối cùng thì anh ta vẫn nghe lời tôi như chồng cũ của tôi. Tôi xin thề là..."
Grace bất giác xem lại đồng hồ. Thời gian làm việc của cô và Rachel sắp hết rồi.
"Cô biết đấy Rachel," – cô nói, cắt ngang lời bệnh nhân trước khi Rachel tiếp tục bài diễn thuyết muôn thuở về đàn ông và những thói xấu của họ - "có lẽ chúng ta sẽ tiếp tục chủ đề này vào thứ 2 tuần sau cùng với Dave được không?"
Rachel gật đầu. "Cũng được. Nhưng thứ 2 tuần tới nhớ nhắc tôi kể cho cô nghe về Chico."
"Chico nào?"
"Là con chó dòng chihuahua của nhà hàng xóm. Tôi thề là con chó đó đang để ý đến tôi."
Grace chau mày. Rõ ràng là Rachel không định ám chỉ những gì cô nghĩ đấy chứ. "Để ý?"
"Cô biết không, nó để ý thật đấy. Nó có thể có hình dạng một con chó, nhưng con chó này có những suy nghĩ về tình dục. Mỗi lần tôi đi ngang qua là nó lại ngước mắt nhìn lên váy tôi. Và cô không muốn biết nó đã làm gì với đôi dày tập chạy của tôi đâu. Con chó này là một kẻ đồi trụy."
"Thôi được." – Grace nói, ngắt lời cô kia một lần nữa. Cô bắt đầu có cảm giác mình không thể làm gì để giúp được Rachel và nỗi ám ảnh của cô ấy rằng tất cả đàn ông trên thế giới này sẵn sàng chết để có thể chiếm đoạt được cô ta. "Chắc chắn rồi chúng ta sẽ nói về sự say đắm của con chó chihuahua kia với cô."
"Cảm ơn bác sĩ. Cô là người tốt nhất." Rachel vớ lấy cái túi đang để dưới sàn nhà và tiến về phía cửa.
Grace day day lông mày khi những lời cuối cùng của Rachel vang lên trong đầu. Một con chó Chihuahua! Chúa ơi!
Rachel đáng thương. Chắc hẳn phải có cách gì để giúp người phụ nữ tội nghiệp này chứ.
Và một lần nữa, thà để một con chó Chihuahua say đắm nhìn lên váy của cô còn hơn là một nô lệ tình yêu người Hy Lạp.
"Ôi Lanie," – Grace thở dài – "sao cậu lại có thể lôi mình vào chuyện này chứ?"
Trước khi có thể nghĩ xa hơn, điện thoại nội bộ của cô vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ.
"Có chuyện gì thế Lisa?"
"Cuộc hẹn lúc 11 giờ của cô đã bị hủy và trong lúc cô gặp cô Thibideaux, bạn cô, cô Selena Laurena gọi đến 60 lần cả thảy, tôi không nói quá hay nói đùa đâu. Cô ấy để lại một lời nhắn khẩn là cô gọi ngay cho cô ấy."
"Cảm ơn Lisa".
Grace nhấc điện thoại lên gọi cho Selena.
"Ôi, ơn Chúa." – Selena nói trước hi Grace kịp mở miệng. "Cậu đến ngay mà đón anh bạn trai của cậu về nhà đi. Ngay lập tức!"
"Anh ấy không phải bạn trai của tớ, mà là..."
"Ồ, cậu có muốn biết anh ta là cái gì không?" – Selena hỏi giọng vói lên. "Anh ta là một cục nam châm chết tiệt có ma lực hút đàn bà, đấy, anh ta là thế đấy. Ngay trong lúc này khi bọn mình đang nói chuyện với nhau thì cũng có mấy nhóm phụ nữ đang tấn công quầy hàng của mình đây này. Sunshine rất vui mừng vì ngày hôm nay cô ta bán được số lượng đồ gốm kỷ lục. Tớ muốn đưa anh ta về sớm hơn, nhưng tớ không thể nào mà chen ra khỏi cái đám đông này được. Tớ thề với cậu là trông như ở đây đang mở hội vậy. Đời tớ chưa từng chứng kiến chuyện gì tương tự như thế này. Còn bây giờ thì mau đến đây giải cứu cho tớ đi!"
Điện thoại tắt lịm.
Grace thầm nguyền rủa sự may mắn của mình. Cô gọi sang cho Lisa yêu cầu hủy toàn bộ các cuộc hẹn buổi chiều với khách hàng.
Ngay lúc đặt chân đến quảng trường, Grace đã hiểu những gì mà Selena nói trên điện thoại. Phải có ít nhất hai chục phụ nữ đang vây quanh Julian và mấy chục người đi lại chăm chú nhìn anh.
Những người đứng gần anh nhất đang huých nhau, xô đẩy nhau cố gắng thu hút sự chú ý của anh.
Nhưng khó tin nhất là ba người phụ nữ đang ôm vai bá cổ anh để chụp ảnh.
"Ôi, cảm ơn anh!" – Một người phụ nữ tầm hơn 30 sung sướng nói với Julian trong khi lấy lại chiếc máy ảnh từ tay người chụp hộ.
Cô ta ôm chiếc máy ảnh vào ngực cố lôi kéo sự chú ý của Julian, nhưng dường như anh không mảy may để ý đến điều đó.
"Thật tuyệt vời!" Cô ta vẫn tiếp tục "Tôi không thể chờ được đến lúc về nhà và cho đám bạn mình xem ảnh. Họ sẽ không bao giờ tin rằng tôi đã gặp một người mẫu chuyên chụp ảnh bìa cho các tiểu thuyết lãng mạn ở ngay Quảng trường Pháp này."
Có cái gì đó trong dáng đứng cứng nhắc của Julian khiến Grace đồ rằng Julian không hề quan tâm đến cô kia. Nhưng vì phép lịch sự, anh không tỏ ra khiếm nhã một cách lộ liễu.
Mặc dù miệng anh cười, nhưng mắt anh thì không và chắc chắn đây không thể là nụ cười mà anh dành cho cô tối hôm qua.
"Rất hân hạnh!" – Anh nói với người phụ nữ kia.
Mọi người cười rộ lên. Grace lắc đầu không thể tin nổi. Này các cô, tự trọng một chút chứ!
Nghĩ lại, cô thấy mỗi lần anh nhìn cô, nét mặt, cử chỉ và nụ cười của anh đều khiến cô hơi choáng váng. Chả trách những người phụ nữ này lại hành động như những cô gái nông nổi trong buổi biểu diễn nhạc rock tại các trung tâm mua sắm.
Bỗng nhiên ánh mắt Julian lướt qua một biển những phụ nữ hâm mộ và bắt gặp ánh mắt cô. Grace nhướn mày nhìn anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nụ cười của anh lập tức biến mất. Ánh mắt anh tập trung nhìn cô như một con thú ăn thịt đang đói nhìn con mồi. "Xin lỗi các cô!" – Anh nói và lách ra khỏi đám phụ nữ tiến thẳng về phía cô.
Grace hít một hơi dài, để ý thấy thái độ thù địch ngay tức thì của đám phụ nữ hướng về cô.
Nhưng tệ hơn, đó là cảm giác khao khát thôi thúc bất ngờ gào xé trong cô, khiến tim cô loạn nhịp. Và mỗi bước chân anh tiến gần đến cô hơn, tim cô lại đập nhanh hơn gấp 10 lần.
"Chào quý cô!" – Julian nói, nâng tay cô lên và nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên các đốt ngón tay.
Một làn sóng điện chạy dọc xương sống cô. Và trước khi cô kịp cất bước, anh đã lôi cô vào vòng tay mình và đặt lên môi cô một cái hôn cháy bỏng, ngây ngất.
Một cách rất tự nhiên, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ cái cảm giác ấm áp của miệng và hơi thở anh. Cảm giác đôi tay anh ghì chặt cô và khuôn ngực rắn chắc. Đầu óc cô quay cuồng.
Ôi, người đàn ông này thật biết cách hôn! Julian có một cách sử dụng đôi môi đặc biệt không ai có thể giải thích nổi.
Và cơ thể anh... Cô chưa bao giờ có cảm giác gì như cảm giác được những cơ bắp thon gọn và rắn chắc ôm quanh mình thế này.
Chỉ khi có một người nào đó trong đám phụ nữ cất tiếng nói: "Đồ đàn bà mất nết." Cô mới tỉnh cơn mê.
"Julian, xin đừng!" – Cô thì thầm. "Mọi người đang nhìn chúng ta kìa."
"Em nghĩ là tôi quan tâm đến điều đó ư?"
"Nhưng tôi thì có!"
Anh gầm gừ nhưng rồi cũng đặt cô xuống đất. Đến lúc đó cô mới nhận ra rằng nãy giờ toàn bộ trọng lượng cơ thể cô dồn lên hai tay anh và dường như anh không cần cố gắng gì lắm khi nâng bổng cô như thế.
Hai má cô đỏ dừ lên, Grace nhận được những ánh mắt ghen tị của đám phụ nữ khi họ lần lượt bỏ đi.
Vẻ mặt Julian lộ rõ sự không hài lòng và miễn cưỡng, anh buông tay khỏi cô và bước lùi lại.
Selena vừa nói vừa thở dài: "Cuối cùng thì mình cũng gần như nghe được bình thường rồi." Cô lắc lắc cái đầu. "Nếu mình biết nó có tác dụng thế thì mình đã hôn anh ấy rồi."
Grace cười tự đắc. "Ừ, thì đấy là do cậu thôi."
"Sao cậu biết?" – Selena hỏi.
Grace phẩy tay chỉ vào bộ quần áo mà Julian đang mặc. "Trông anh ấy ăn mặc kìa. Cậu không thể đưa một vị thần Hy Lạp ra chỗ đông người mà lại để anh ấy mặc quần soóc và một cái áo nhỏ hơn 2 số so với cỡ của anh ấy được. Chúa ơi, Selena, cậu suy nghĩ thế nào mà lại làm vậy?"
"Hiện nay nhiệt độ ngoài trời đang là 102o F và độ ẩm là 110%. Mình chỉ không muốn anh ấy chết ngốt."
"Thôi, xin các quý cô làm ơn!" – Julian nói, đứng chen vào giữa hai người. "Thời tiết quá nóng nực để mà đứng giữa đường tranh cãi nhau về những chuyện vớ vẩn đại loại như là quần áo của tôi thế này." Rồi anh quét vào Grace một cái nhìn nóng bỏng và nở một nụ cười có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải tan chảy. "Và tôi cũng không phải là một vị thần Hy Lạp. Tôi chỉ là một á thần nhỏ nhoi thôi."
Grace không để ý đến những điều anh nói bởi vì chính giọng nói của anh đã choán hết đầu óc cô rồi. Làm sao anh ấy có thể nói được như vậy nhỉ? Anh ấy làm cách nào có thể khiến giọng nói của mình gợi cảm đến vậy?
Có phải đó là do chất giọng trầm đầy âm sắc không?
Không hẳn, chắc ngoài ra còn phải có những yếu tố khác nữa chứ, nhưng cả đời này chắc cô cũng không thể lý giải nổi.
Cô nhìn qua Selena và bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của Selena nhìn vào đôi chân trần và cặp mông của Julian.
"Cậu cũng cảm thấy thế, đúng không?" – Grace hỏi.
Selena chớp mắt nhìn lên hỏi: "Cảm thấy gì cơ?"
"Anh ấy. Như thể anh ấy là một chiếc bành kẹp thịt còn tất cả chúng ta là những con chuột bị mùi thơm của chiếc bánh quyến rũ." Grace nhìn xung quanh và chú ý đến cách mà những người phụ nữ qua đường nhìn anh, một số người còn ngoái cổ lại để nhìn anh rõ hơn.
"Ở anh ấy có cái gì lôi cuốn tất cả chúng ta chống lại ý chí của mình thế nhỉ?"
Julian nhíu mày đầy kiêu hãnh hỏi cô: "Chống lại ý chí của em?"
"Vâng, thành thật mà nói thì đúng vậy. Tôi không thích cảm giác thế này."
"Thế em cảm thấy thế nào?" – Anh hỏi.
"Xác thịt" – Grace buột miệng nói.
"Giống như một nữ thần?" – Anh hỏi, giọng anh trầm hẳn xuống.
"Vâng." – Cô nói khi anh tiến thêm một bước về phía cô.
Anh không chạm vào cô, nhưng anh không cần phải chạm. Chỉ cần sự có mặt của anh cũng đủ bao trùm cô. Khiến cô như người say khi ánh mắt hút hồn của anh nhìn lên môi cô, rồi cổ cô. Cô thề là cô đã cảm thấy như môi anh đang vùi trong hốc cổ cô rồi.
Và người đàn ông vẫn không di chuyển.
"Tôi có thể nói cho em biết đó là gì." – Anh nói khẽ.
"Đó là bùa ngải phải không?"
Anh lắc đầu, rồi đưa tay ra và dùng ngón trỏ nhẹ nhàng kéo từ má xuống cổ cô. Grace bất giác nhắm mắt lại khi một làn sóng đam mê trào dâng trong cô. Tất cả những gì cô có thể làm là quay đầu lại và cắn vào ngón tay đó.
Julian cúi xuống gần hơn và cọ má anh vào má cô. "Đó chính là do tôi có thể thưởng thức em theo cái cách mà những người đàn ông của thời đại em không thể."
"Đó là do anh ấy có cặp mông rắn chắc nhất mà tôi từng thấy." – Sunshine nói chen vào. "Đấy là chưa kể đến giọng nói và cách phát âm hay chết người. Tôi thực sự mong ước ai đó có thể nói cho tôi biết tôi có thể tìm một người như thế này ở đâu được."
Grace phá lên cười trước những nhận xét bất ngờ của Sunshine.
Với vẻ mặt không mấy thoải mái, Julian quay sang nhìn Sunshine.
"Trông anh ấy kìa." – Sunshine lấy một chiếc bút chì trong đống bút chỉ vào Julian. Trên má phải của cô ta cũng có một vết bút chì. "Lần cuối cùng mà chị nhìn thấy một người đàn ông có thân hình săn chắc đến mức chị có thể nhìn rõ dòng máu đang lưu chuyển trong huyết mạch là khi nào? Bạn trai của chị trông... à, có màu vàng nâu đất. Màu như màu của quỷ ấy." Nhưng sau đó với vẻ mặt nghiêm túc, cô nói thêm: "Màu vàng của một vị chúa, của một ông vua."
Sunshine xoay cuốn vở phác thảo khiến Grace có thể nìn thấy rõ là cô ta đang vẽ phác họa Julian. "Xem cách mà ánh sáng làm ánh lên sắc vàng của làn da anh ấy kìa? Trông anh ấy cứ như được mặt trời hôn lên vậy."
Grace chau mày. Nghe cũng có cái đúng.
Julian cúi xuống gần cô, đôi mắt xanh của anh sục sạo, nóng bỏng. "Về nhà với anh đi Grace". – Anh nói thầm vào tai cô – "Ngay bây giờ. Hãy để tôi ôm em trong vòng tay, cởi bỏ hết quần áo của em và chỉ cho em thấy các vị thần muốn một người đàn bà biết đến một người đàn ông như thế nào. Tôi thề với em là em sẽ nhớ nó suốt đời."
Cô nhắm mắt lại khi mùi gỗ đàn hương choán hết đầu óc cô. Hơi thở của anh làm cổ cô thấy nhột nhạt, trong khi đó má anh kề với má cô, cô thề là mình có thể cảm thấy cả ria mép anh chạm vào mặt mình.
Tất cả mọi bộ phần trong cơ thể cô muốn đầu hàng anh. Vâng, làm ơn, vâng.
Ánh mắt cô chạm vào vai anh. Vào những đường nét của cơ bắp. Vào chỗ hõm ở chân cổ. Ôi, cô mới mong muốn được đưa lưỡi khắp làn da rám nắng kia làm sao. Để xem những phần khác trên người anh có vị ngon như miệng anh không.
Anh sẽ vô cùng tuyệt vời ở trên giường. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng cô chẳng là gì đối với anh cả. Không là gì cả.
"Tôi không thể." – Cô nói trong hơi thở rồi bước lùi lại.
Nỗi thất vọng tràn ngập trong ánh mắt anh. Sau đó, ánh mắt anh trở nên cứng rắn và quả quyết. "Rồi em sẽ đồng ý." – Anh khẳng định với cô.
Sâu thẳm trong cô, cô biết rằng có lẽ anh nói đúng. Liệu một người phụ nữ có thể quay lưng lại với người đàn ông như anh được bao lâu?
Lắc mạnh đầu để xua đi ý nghĩ đó, Grace nhìn sang phía bên kia đường sang khu mua sắm Jackson Brewery. "Chúng ta phải đi mua mấy bộ quần áo vừa với anh đã."
"Tớ có thể làm gì khi mà anh ấy cao hơn Bill một cái đầu còn vai thì rộng gấp đôi?" – Selena hỏi. "Mà để anh ấy đi theo tớ là sáng kiến của cậu đấy chứ."
Grace quay sang phía Selena: "Thôi được rồi. Nếu cần tìm thì bọn tớ ở khu mua sắm Brewery nhé."
"Thôi được, nhưng cẩn thận đấy."
"Cẩn thận cái gì?" – Grace hỏi.
Selena lấy ngón tay cái chỉ sang Julian. "Nếu đám phụ nữ bắt đầu chạy tán loạn thì hãy nhớ lời khuyên của tớ là tránh đường cho họ. Cho đến tận bây giờ bàn chân phải của tớ bị tốp cuối cùng dẫm phải vẫn chưa lấy lại được
cảm giác đây này."
Grace cười rồi đi thẳng qua đường, biết rằng Julian sẽ đi theo cô. Thật ra, cô có thể cảm thấy anh ấy ngay đằng sau cô. Sự hiện diện của anh ấy là không thể chối cãi được, anh có khả năng kinh khủng có thể xâm nhập vào
mọi ý nghĩ và cảm giác của cô.
Cả hai không ai nói với ai một lời, lặng lẽ đi qua đường phố đông đúc, tiến thẳng vào cửa hàng đầu tiên họ thấy.
Grace nhìn quanh cửa hàng tìm quần áo nam. Xác định được vị trí, cô bước lại chỗ đó.
"Thế phong cách ăn mặc của anh thế nào?" – Cô hỏi Julian khi dừng lại ở giá bày quần jean.
"Đối với tôi thì không mặc gì vẫn là hay nhất."
Grace trợn tròn mắt. "Anh muốn làm tôi bị sốc đúng không?"
"Có lẽ thế. Tôi phải thú nhận là tôi khá thích khuôn mặt em khi em xấu hổ."
Rồi anh tiến lại phía cô.
Grace lùi lại, giăng chiếc quần jean lên khoảng cách giữa họ. "Tôi nghĩ trong thời gian ở lại đây, anh sẽ cần ít nhất ba chiếc quần jean."
Anh thở dài nhìn chiếc quần. "Quan tâm làm gì trong khi mấy tuần nữa tôi lại phải đi rồi?"
Cô tròn mắt nhìn anh. "Chúa ơi, Julian!" – Cô bực mình ngắt lời. "Anh hành động như thể trong suốt những lần anh hiện ra trước đây không ai mua quần áo cho anh vậy."
"Không ai mua đâu."
Cô lạnh người trước giọng nói trống rỗng, vô cảm của anh. Và trước sự nghiêm trọng của câu nói vừa rồi.
Grace nhìn anh đầy ngờ vực. "Ý anh là trong suốt hai nghìn năm vừa rồi không ai thèm mặc quần áo cho anh à?"
"Chỉ có hai lần." – Anh nói, vẫn với cái giọng bình thản đó. "Một lần trong một trận bão tuyết vào thời kỳ Nhiếp chính ở Anh, một người triệu gọi đã lấy một chiếc áo ngủ màu hồng phủ lên người tôi rồi đẩy tôi ra ban công để chồng cô ta không nhìn thấy tôi trên giường cô ta. Còn lần thứ hai còn đáng xấu hổ hơn nhiều nên tôi không muốn nhắc đến nữa."
"Anh không đùa đấy chứ. Vì tôi biết là không một người phụ nữ nào lại đi giữ một người đàn ông trong cả một tháng trời mà không hề mặc bất kỳ thứ quần áo nào lên người anh ta."
"Hãy nhìn tôi đây, Grace, anh nói và giang rộng tay để cô có thể thấy cơ thể săn chắc, đẹp đẽ của mình. "Tôi là một nô lệ tình dục. Trước em không một ai nghĩ đến chuyện tôi cần mặc quần áo để thực hiện nghĩa vụ của mình".
Ánh mắt anh làm cô choáng váng, nhưng điều làm cô nhức nhối chính là nỗi đau mà anh cố giấu kín sâu trong đôi mắt xanh thẳm kia. Nỗi đau khiến cô xúc động sâu sắc.
"Tôi cam đoan với em," – giọng anh trầm lắng – "là một khi họ đã có được tôi, họ sẽ làm mọi thứ để giữ tôi ở đó, có một người triệu gọi trong thời kỳ Trung cổ đã cài chặt then cửa phòng ngủ lại và nói với mọi người là cô ta bị bệnh dịch."
Grace quay mặt đi trong khi anh nói. Những chuyện mà anh kể thật không thể tin nổi, mặc dù qua nét mặt anh, cô có thể nói rằng anh không hề nói quá chút nào.
Cô không thể tưởng tượng nổi sự hạ nhục mà anh đã phải chịu đựng trong suốt những thế kỷ qua. Chúa nhân từ, người ta đối xử với một con vật còn tốt hơn là những gì anh miêu tả.
"Họ triệu gọi anh, nhưng không một ai trong số họ từng nói chuyện hay đưa quần áo cho anh mặc?"
"Đó chính là niềm mơ ước của những người đàn ông phải không? Có được hàng triệu người phụ nữ đem thân đến dâng hiến, không đòi hỏi, không hứa hẹn. Chẳng cần gì ở anh hơn là cơ thể anh và một vài tuần ít ỏi thỏa mãn mà anh có thể đem đến cho họ?" Cách nói bỗ bã của anh không che giấu nổi sự chua chát.
Đó có thể là niềm mơ ước của những người đàn ông khác, nhưng cô có thể nói rằng đó không phải niềm mơ ước của anh.
"À," – cô nói và quay lại với những chiếc quần jean – "tôi thì không giống như họ và anh sẽ phải mặc thứ gì đó khi tôi đưa anh ra chỗ đám đông."
Sự giận dữ bất thần lóe lên trong mắt anh khiến cô vô tình bước lùi lại. "Tôi không bị nguyền rủa để cho đám đông nhìn ngó, Grace ạ. Tôi ở đây là vì em, chỉ mình em thôi."
Nghe mới êm dịu làm sao. Nhưng dù sao thì cô cũng không ngã lòng. Cô không thể sử dụng một con người khác theo cái cách như Julian vừa kể được. Điều đó thật xấu xa và cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân nếu cô xử sự với anh như vậy.
"Cũng có thể là như vậy." – Cô nói giọng quả quyết. "Tôi muốn đưa anh đến những nơi công cộng. Nên anh sẽ cần mặc quần áo." Cô bắt đầu chọn cỡ.
Anh im lặng.
Grace ngước mắt nhìn anh và bắt gặp nét mặt sa sầm, giận dữ của anh. "Cái gì thế?"
"Cái gì?" – Anh hỏi lại.
"Thôi, bỏ qua đi. Thử xem cái nào vừa nhất nào." Cô chọn lấy mấy cỡ đưa cho anh. Nhìn cái cách anh nhận mấy cái quần, người ngoài sẽ tưởng cô đang đưa cho anh một đống bầy nhầy gì đó.
Không thèm để ý đến thái độ của anh, cô dẫn anh đến phòng thử đồ và đóng sập cánh cửa lại sau lưng anh.
Julian bước vào cái hộp nhỏ và đông cứng người lại, anh cùng lúc bị tấn công từ ba phía. Thứ nhất là không gian chật hẹp và sự lạnh lẽo một cách kinh hãi của nó bao trùm lên anh. Trong suốt một phút, anh không thể thở được trong khi cố gắng tìm cách xoay xở để thoát khỏi khoảng không kín mít đó. Anh không thể cử động mà không va vào hết tường, hoặc vào cánh cửa hay gương.
Nhưng tệ hơn cả nỗi sợ không gian kín của anh chính là gương mặt mà anh nhìn thấy trong gương. Anh đã không nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong hàng thế kỷ nay rồi. Và khuôn mặt đang nhìn anh chằm chằm kia trông giống cha anh đến nỗi anh muốn đập tan tấm gương. Anh nhìn thấy cùng một gương mặt nhẵn nhụi và đôi mắt khinh khỉnh ấy.
Thứ duy nhất mà gương mặt kia không có là cái sẹo dài hằn sâu trên má trái của cha anh.
Và lần đầu tiên sau không biết bao nhiêu thế kỷ, Julian nhìn thấy hình ảnh khó chịu của ba bím tóc biểu trưng của ngôi vị thống soái trên vai mình.
Tay run run, anh đưa lên và chạm vào chúng, đây là hành động mà đã rất rất lâu rồi anh không làm; anh nhớ lại cái ngày mà anh đạt được chúng.
Đó là sau trận chiến ở Thebes khi mà thống soái của bên anh ngã xuống, các đội quân của Macedon bắt đầu hoảng loạn và bỏ chạy. Anh đã chộp lấy thanh kiếm của thống soái, tập hợp binh lính lại và chỉ huy họ giành được chiến thắng trước quân La Mã.
Ngay sau trận chiến, chính Nữ hoàng xứ Macedon đã tết tóc cho anh và dùng chính những chuỗi hạt của mình để buộc các bím tóc.
Julian nắm chặt những hạt thủy tinh nhỏ trong tay.
Những bím tóc này thuộc về vị thống soái kiêu hãnh và dũng mãnh một thời của Macedon, người đã chỉ huy đội quân viễn chinh hùng mạnh khiến quân La Mã phải tháo chạy trong nỗi khiếp sợ.
Hình ảnh đó ám ảnh anh.
Anh nhìn xuống chiếc nhẫn đeo ở tay phải. Chiếc nhẫn này anh đã đeo lâu đến nỗi không còn cảm thấy sự tồn tại của nó nữa và cũng từ lâu rồi anh thôi không nhớ đến ý nghĩa của nó nữa.
Nhưng những bím tóc này...
Anh đã không nghĩ về chúng trong một thời gian rất dài.
Bây giờ chạm vào chúng, anh lại nhớ về hình ảnh mình trước kia. Anh nhớ những gương mặt trong gia đình anh. Những người từng lao đi để phục vụ mọi nhu cầu của anh. Những người tôn trọng và sợ hãi anh.
Một thời khi mà anh điều khiển số mệnh của mình, và thế giới lúc đó là trong tay anh quyết định.
Vậy mà bây giờ...
Cổ họng anh nghẹn lại, Julian nhắm mắt lại và tháo những chuỗi hạt ra khỏi đuôi tóc rồi gỡ các bím tóc ra.
Trong khi các ngón tay bắt đầu gỡ bím tóc đầu tiên, anh nhìn xuống những chiếc quần để dưới sàn nhà.
Vì sao Grace lại làm những việc này? Vì sao cô ấy lại phải đối xử với anh như một con người chứ?
Anh đã trở nên quá quen với việc bị đối xử như một đồ vật đến nỗi lòng tốt của cô khiến anh không thể chịu nổi. Sự lạnh lùng, xa cách của những người triệu gọi trước giúp anh có thể chịu đựng được bản án của mình, không nhớ đến việc mình đã từng là ai và đã làm những gì.
Đã mất những gì.
Nó khiến anh chỉ tập trung vào hiện tại thôi và chỉ khoảnh khắc hiện tại với những sự thoải mái chuẩn bị có.
Nhưng con người thì không sống như vậy. Họ có gia đình, bạn bè, tương lai, những giấc mơ.
Và hy vọng.
Những thứ đó anh đã mất cách đây nhiều thế kỷ rồi. Những thứ mà không bao giờ anh có lại được nữa.
"Priapus khốn kiếp". – Anh thở mạnh khi tức giận tháo nốt bím tóc cuối cùng. "Và cả mình cũng khốn kiếp."
Grace giả vờ kinh ngạc khi cuối cùng thì Julian cũng bước ra từ phòng thử đồ mặc chiếc quân jean vừa in như may riêng cho anh vậy.
Chiếc áo chật bó sát người mà Selena cho mượn dài vừa đến phần dưới cái eo nhỏ, săn chắc, còn chiếc quần thì ôm lấy bộ mông thon gọn, hở ra một chút cái bụng phẳng lì và mấy sợi lông màu cà phê chạy từ rốn xuống và mất hút dưới cạp quần.
Nuốt vào trong mong muốn được bước lại gần anh, cô phải công nhận rằng anh mặc quần jean rất đẹp. Trông còn đẹp hơn là mặc quần soóc – nếu được mặc thứ đó.
Mấy cô gái bán hàng và những phụ nữ đang chọn đồ cạnh cô ngừng nói chuyện và há hộc mồm.
"Trông có được không?" – Julian hỏi Grace.
"Ồ, đẹp lắm, cưng à." – Grace buột miệng nói một hơi.
Julian nhìn cô cười ngạc nhiên, nụ cười hầu như không lên tới đôi mắt.
Grace đi vòng quanh anh để tìm cỡ quần.
Ôi, đúng là đẹp, mông đẹp thật!
Quá để ý đến cái mông anh nên cô vô tình cọ mấy ngón tay vào lưng anh khi lấy cái mác quần ra để xem cỡ. Cô có thể cảm thấy người Julian căng lên.
"Em biết không," – Julian quay đầu lại nhìn cô qua vai nói – "sẽ tốt hơn gấp vạn lần nếu cả hai ta cùng không mặc gì. Trên giường của em."
Cô có thể nghe những người bán hàng và khách hàng hít một hơi dài.
Mặt cô nóng bừng lên, Grace đứng thẳng dậy và nhìn thẳng vào mặt anh. "Chúng ta thật sự cần phải nói chuyện về những câu nhận xét nào là thích hợp ở nơi công cộng."
"Nếu em đưa tôi về nhà, em sẽ chẳng phải lo lắng gì nữa."
Người đàn ông vẫn tiếp tục.
Grace lắc đầu, tiếp tục tìm thêm hai chiếc quần, mấy chiếc áo sơ mi, một cái thắt lưng, một cặp kính râm, giày, tất và mấy đôi quần đùi rộng xấu xí. Không người đàn ông nào mặc quần đùi rộng mà hấp dẫn được, cô quyết định. Cô không muốn Julian gây chú ý thêm nữa.
Cô để anh mặc một chiếc áo sơ mi cổ lính thủy, quần jean, đi giày tập chạy rồi mới rời cửa hàng.
"Bây giờ trông anh gần giống người rồi đấy." – Cô nói châm chọc khi anh bước ra từ phòng thay đồ.
Anh nhìn cô cái nhìn lạnh lẽo, chết chóc. "Chỉ có vẻ bề ngoài thôi." – Anh nói nhỏ đến mức cô nghe không rõ nữa.
"Anh nói gì cơ?" – Cô hỏi lại.
"Tôi chỉ là con người ở vẻ bề ngoài thôi." – Anh nói to hơn.
Bắt gặp ánh mắt đau đớn của anh, trái tim cô se lại.
"Julian," – cô nói giọng trách móc – "anh là con người."
Anh mím môi lại, ánh mắt anh bây giờ u uẩn và đầy cảnh giác. "Vậy sao? Con người có sống được hai nghìn năm không? Chỉ để mỗi lần được xuất hiện trên trái đất vài tuần?"
Anh nhìn xung quanh, nhìn những người phụ nữ đang cố lén nhìn khắp cơ thể anh và nhìn khắp các giá bày quần áo. Những người phụ nữ được anh liếc nhìn đều dừng hẳn lại.
Anh giơ tay chỉ những ánh mắt xung quanh họ. "Em đã bao giờ thấy họ làm vậy với bất kỳ ai khác chưa?"
Nét mặt anh đanh lại, trông đầy nguy hiểm, ánh mắt anh nhìn xoáy vào cô. "Không đâu, Grace, tôi chưa bao giờ là con người cả."
Cảm thấy cần phải an ủi anh, cô bước lại và nhẹ nhàng đưa tay lên má anh. "Anh là con người, Julian ạ".
Sự nghi ngờ trong mắt anh bóp nghẹt trái tim cô.
Không biết phải nói gì hay làm gì để có thể an ủi được anh, cô bỏ lửng câu chuyện và bước lại phía cửa. Cô đi gần tới cửa thì nhận ra là Julian không hề đi theo cô.
Quay đầu lại, Grace dễ dàng nhìn thấy anh. Anh đang đứng ở ở dãy bán đồ lót phụ nữ và đang dừng lại bên giá treo những chiếc váy ngủ màu đen cực kỳ tiết kiệm vải. Grace đỏ bừng mặt. Cô thề là cô có thể đọc được những suy nghĩ phóng đãng trong đầu anh.
Tệ hơn là cô cần phải đến chỗ anh ngay, trước khi có một phụ nữ nào trong số kia tự nguyện mặc thử nó cho anh xem.
Cô nhanh chóng đi lại chỗ anh đứng và hắng giọng: "Đi được chưa anh?"
Anh chậm rãi nhìn cô từ đầu đến chân và cô biết chắc rằng trong đầu anh đang hình dung một cách sinh động cảnh cô mặc thứ mỏng tang này. "Em mặc chiếc váy ngủ này trông sẽ đẹp nín thở đấy."
Grace nhìn chiếc váy ngủ đầy nghi hoặc. Thứ này mỏng đến nỗi gần như trong suốt. Không như Julian, cô không sở hữu một cơ thể khiến ai cũng phải ngoái nhìn, trừ phi họ đang cực kỳ tuyệt vọng hay vừa mới ở tù mấy chục năm ra. "Tôi không biết liệu có đẹp nín thở không, nhưng chắc chắn tôi sẽ chết cóng."
"Không phải mặc lâu đâu, em sẽ không lạnh đâu."
Cô nín thở trước câu nói này của anh, việc này không có gì phải nghi ngờ cả. "Anh thật tệ quá."
"Nhưng trên giường thì anh không hề tệ đâu." Anh cúi đầu xuống cô. "Anh thật sự rất..."
"À, hai người đây rồi!"
Nghe tiếng Selena, Grace giật mình nhảy lùi lại.
Julian nói gì đó với Selena bằng một tứ ngôn ngữ kỳ lạ mà Grace không hiểu nổi.
"Nào, nào" – Selena nói giọng trách móc. "Gracie không hiểu tiếng Hy Lạp cổ đâu. Hồi học môn này, cậu ấy ngủ suốt."
Selena nhìn Grace chặc lưỡi: "Cậu thấy chưa, mình đã nói rồi, sẽ có ngày nó có ích mà."
"À, ừ". – Grace vừa cười vừa trả lời – "Cũng giống như hồi tớ đã bảo cậu là rồi sẽ có ngày cậu dùng phép gọi hồn gọi lên một nô lệ tình yêu Hy L...". Grace chợt ngừng lại khi nhận ra suýt nữa thì cô đã buột miệng nhắc đến từ đó trước mặt Julian rồi.
Cô xấu hổ cắn môi.
"Không sao đâu, Grace." – Julian lặng lẽ nói.
Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy điều đó làm anh khó chịu. Chắc chắn là thế rồi.
"Tôi biết mình là cái gì. Em không làm tôi cảm thấy bị xúc phạm vì sự thật đó đâu. Thực ra thì chính từ Hy Lạp còn khiến tôi bị xúc phạm hơn là nô lệ tình yêu. Tôi được huấn luyện ở Sparta và chiến đấu cho người Macedon. Từ trước khi bị lời nguyền, tôi đã luyện thói quen tránh từ Hy Lạp bất cứ khi nào có thể."
Grace gật đầu trước điều anh vừa nói, hay đúng hơn là những gì mà trước đó anh chưa hề kể. Cô không biết gì về thời thơ ấu của anh cả.
"Thế anh sinh ra ở đâu?" – Cô hỏi.
Hàm anh giật giật, đôi mắt tối sầm lại báo trước chuyện chẳng lành. Cho dù anh sinh ra ở đâu anh cũng không quan tâm. "À, tôi có một nửa dòng máu là người Hy Lạp, nhưng tôi không muốn nhận một nửa gia sản đó."
Được thôi, vấn đề nhạy cảm đây. Từ giờ trở đi cô sẽ xóa Hy Lạp ra khỏi vốn từ vựng của mình.
"Trở lại chuyện váy ngủ màu đen." – Selena nói. "Có một cái màu đỏ ở đằng kia, em nghĩ cái đó sẽ hợp với cậu ấy hơn nhiều."
"Selena!" – Grace gắt.
Selena lờ đi và dẫn Julian tới chỗ treo chiếc váy ngủ màu đỏ. Selena chọn một chiếc váy ngủ kiểu búp bê đỏ rực, thân trước xẻ đôi và chỉ gắn với nhau bằng hai cái nơ ở vai và một cái ở giữa. Ngoài ra còn có một chiếc quần lót màu đỏ không đũng và một chiếc thắt lưng bằng ren nữa là đủ bộ.
"Anh thấy thế nào?" – Selena hỏi khi giơ chiếc váy ngủ trước mặt Julian.
Anh đưa mắt nhìn Grace dò hỏi.
Nếu họ mà mang cái này ra thanh toán, chắc cô sẽ chết vì xấu hổ mất. "Hai người có thôi đi không?" – Grace hỏi. "Tôi sẽ không mặc thứ đó đâu."
"Nhưng dù sao thì tớ vẫn cứ mua cho cậu." – Selena quả quyết. "Tớ khá chắc chắn rằng Julian sẽ có thể khiến cậu chui vào nó."
Julian trợn mắt nhìn cô. "Tôi thích lôi cô ấy ra khỏi nó hơn."
Grace lấy hai tay che mặt và rên lên.
"Rồi cô ấy sẽ nguôi giận thôi." – Selena nói một cách bí ẩn.
"Không đâu." – Tiếng Grace cất lên từ sau bàn tay.
"Có, em sẽ." – Julian nói khi Selena đi ra thanh toán tiền cho chiếc váy ngủ màu đỏ.
Lời nói của anh thể hiện sự mạnh mẽ và quả quyết. Cô có thể nói rằng người đàn ông này không quen bị người khác từ chối.
"Anh đã bao giờ thất bại chưa?" – Cô hỏi.
Ánh mắt trêu chọc của anh biến mất và cô nhìn thấy tấm mạng che phủ gương mặt anh. Cô biết rằng anh đang cố che giấu điều gì đó trong vẻ mặt đó. Điều gì đó rất đau đớn, điều đó thể hiện qua sự lên gân đột ngột của cơ thể anh.
Anh không nói một lời nào cho đến tận khi Selena quay lại đưa cho anh cái túi. "Bây giờ," – cô nói – "tôi đang nghĩ đến ánh nến, âm nhạc du dương và..."
"Selena," – Grace cắt ngang – "tớ sẽ đánh giá cao những gì cậu đang cố làm, nhưng thay vì cứ tập trung vào tớ, chúng ta có thể dành một phút để nói chuyện về Julian được không?"
Selena liếc nhìn anh. "Tất nhiên rồi. Thế anh ấy làm sao?"
"Cậu có biết làm cách nào để đưa anh ấy ra khỏi cuốn sách mãi mãi không?"
"Hoàn toàn không có manh mối nào." Selena chuyển sự chú ý sang Julian. "Thế anh có biết không?"
"Tôi đã nói với cô ấy rồi, không có cách nào cả."
Selena gật đầu. "Cô ấy rất ương bướng. Không bao giờ chịu nghe người khác nói, trừ phi đó là những gì cô ấy muốn nghe."
"Ương bướng hay không," – Grace khẳng định và nhìn thẳng vào Julian – "thì tôi cũng không thể tưởng tượng nổi vì sao anh lại muốn bị lời nguyền giam giữ trong cuốn sách đó như vậy."
Anh nhìn đi chỗ khác.
"Grace, để anh ấy yên một lát."
"Đó chính là điều mình đang cố làm đây."
"Thôi được" – Selena cuối cùng cũng chịu thua nói: "OK, Julian, anh đã phạm phải tội lỗi kinh khủng nào mà phải chịu bị giam giữ trong cuốn sách đó vậy?"
"Tội xúc phạm thần linh."
"Ồ," – Selena nói giọng trầm ngâm – "thế thì không hay rồi, Grace, có thể anh ấy nói đúng đấy. Trước đây họ còn phanh thây những người phạm phải tội đó đấy. Lẽ ra trước đây cậu nên đểy ý đến môn văn hóa cổ đại một chút. Các vị thần Hy Lạp thực sự rất độc ác khi ra tay trừng phạt."
Grace nheo mắt nhìn cả hai người. "Tớ không tin là không có cách gì để giải thoát anh ấy. Thế chúng ta có thể hủy cuốn sách đó đi hay gọi hồn người nào đó hay làm điều gì đó đươc không?"
"À, thế ra bây giờ cậu lại tin vào mấy trò ma thuật của tớ rồi sao?"
"Cũng không hẳn, nhưng cậu đã gọi được anh ấy đến đây. Cậu có thể nghĩ cách giúp anh ấy được không?"
Selena cắn móng tay suy nghĩ. "Julian, vị thần nào ưu ái anh nhất?"
Anh hít thở một hơi dài như thể những câu hỏi của họ làm anh phát chán. "Thật ra thì không có vị thần nào quá yêu quý tôi cả. Là một người lính, tôi hy sinh phần lớn cho Athen, nhưng tôi lại có nhiều liên hệ trực tiếp với
Eros hơn".
Selena nhìn anh mỉm cười tinh quái. "Vị thần của đam mê và tình yêu, thảo nào."
"Không phải những lý do như cô nghĩ đâu." – Anh nói giọng khô khốc.
Selena vờ như không để ý, nói tiếp: "Thế anh đã bao giờ thử cầu xin Eros giúp chưa?"
"Chúng tôi không nói chuyện với nhau."
Grace trợn mắt trước câu nói châm biếm phạm thượng của anh.
"Sao anh không thử gọi ông ấy lên xem?" – Selena gợi ý.
Grace trừng mắt nhìn cô. "Selena, cậu biết đấy, cậu nên nghiêm túc hơn một chút. Mình biết là lâu nay mình vẫn châm chọc niềm tin của cậu, nhưng đây là chúng ta đang nói đến tính mạng Julian."
"Mình đang vô cùng nghiêm túc." – Cô nhấn mạnh. "Cách tốt nhất có thể làm lúc này là Julian gọi ông ta lên và hỏi xem ông ta có thể giúp được không."
Cái quái quỷ gì thế này? Grace nghĩ thầm. Mới đêm hôm qua, cô còn không bao giờ tin sẽ có ai có thể triệu gọi được Julian. Cũng có thể Selena nói đúng.
"Anh sẽ thử chứ?" – Grace hỏi anh.
Julian thở dài ngao ngán như thể anh đã sẵn sàng rũ khỏi cả hai cô.
Với vẻ mặt vô cùng bực bội, anh ngửa cổ ra sau và khẽ nói lên trần nhà: "Cupid, đồ chết tiệt vô dụng, ta yêu cầu ngươi hiện nguyênhình người."
Grace giơ cả hai tay lên trời. "Ôi Trời, tôi sẽ không thể hiểu tại sao ông ta lại không trả lời câu thần chú của anh."
Selena cười ngất.
"Thôi được," – Grace nói – "dù sao tớ cũng không tin vào trò thần chú vớ vẩn này. Bây giờ chúng ta mang cất hết đống đồ này vào xe của tớ, kiếm cái gì ăn trưa và cố gắng nghĩ ra một cái gì đó hiệu quả hơn là câu thần chú.
"Cupid, đồ chết tiệt vô dụng" được không?"
"Được". – Selena nói.
Grace đưa cho Selena cái túi đựng những quần áo mà Selena mang đến lúc sáng. "Trả cậu đồ của Bill này."
Selena nhìn vào cái túi cau mày. "Thế còn cái áo may-ô màu trắng đâu?"
"Tớ sẽ trả lại sau."
Selena lại cười như nắc nẻ.
Julian đi theo sau họ, nghe họ nói đùa với nhau trên đường đi khỏi cửa hàng.
May thay, Grace tìm thấy một chỗ đậu xe hiếm hoi ngay bên cạnh phố Brewery.
Julian nhìn hai người phụ nữ cất túi vào xe ô tô. Nếu anh dám công nhận sự thật thì anh thực sự thích việc Grace rất muốn giúp anh.
Trước đây chưa từng có ai quan tâm đến anh như vậy.
Anh đã độc hành suốt cả cuộc đời chỉ với sức mạnh và sự khôn ngoan giúp sức. Ngay cả trước khi bị lời nguyền, anh cũng đã quá mệt mỏi. Mệt mỏi vì cô đơn, mệt mỏi vì không có ai bên cạnh trên trái đất này hay nói rộng hơn là không có ai thèm quan tâm đến anh.
Thật đáng tiếc anh đã không gặp được Grace trước khi bị lời nguyền. Chắc hẳn cô sẽ là bàn tay êm ái xoa dịu sự mệt mỏi của anh. Nhưng hồi đó, những người phụ nữ ở thời đại của anh rất khác.
Grace nhìn anh với cái nhìn bình đẳng, còn phụ nữ thời đại của anh coi anh như một huyền thoại để mà sợ hãi và cung phụng.
Điều gì đã khiến Grace trở nên đặc biệt như vậy? Ở cô có cái gì khiến cô có thể đưa tay ra cho anh trong khi anh bị gia đình của chính mình quay lưng lại?
Anh cũng không rõ nữa. Chỉ biết cô là người đặc biệt. Một trái tim tinh khiết trong một thế giới đầy những con người ích kỷ. Anh không mơ đến việc gặp được bất kỳ ai giống như cô.
Cảm thấy khó chịu với chiều hướng suy nghĩ của mình, anh liếc nhìn quanh đám đông dường như không hề để ý đến cái nóng ngột ngạt của thành phố xa lạ này.
Một cuộc tranh cãi của một cặp vợ chồng đứng cách đó mấy bước chân đập vào tai anh, người vợ tỏ vẻ giận dữ trước cái gì đó mà người đàn ông bỏ lại phía sau. Họ đi trên vỉa hè ngay trưóc anh, đi giữa hai người là một cậu bé chừng ba bốn tuổi.
Julian nhìn họ mỉm cười. Anh không nhớ nổi lần cuối cùng anh nhìn thấy hình ảnh một gia đình đoàn tụ là khi nào. Nó chạm đến một phần sâu kín trong anh mà anh gần như không còn nhớ đến sự tồn tại của nó nữa. Trái tim. Và anh tự hỏi không hiểu họ có biết món quà mà họ đang có ở những thành viên còn lại trong gia đình không.
Trong khi hai vợ chồng nọ tiếp tục đôi co thì đứa bé dừng lại, nó để ý nhìn cái gì đó bên kia đường.
Julian nín thở khi bản năng mách bảo anh chú bé này chuẩn bị làm gì.
Grace cất đồ vào cốp xe.
Qua khoé mắt cô nhìn thấy một cái bóng màu xanh lao ra đường. Phải mất một giây cô mới nhận ra đó là Julian đang lao ra khỏi bãi đậu xe. Cô nhíu mày trước hành động của anh, cho đến khi cô nhìn thấy cậu bé đang bước từ vỉa hè xuống lòng đường.
"Ôi, Chúa ơi!" – Grace há hộc miệng khi nghe tiếng ô tô phanh gấp.
"Steven!" - Tiếng một người phụ nữ hét lên.
Hành động như trên phim, Julian nhảy qua bức tường thấp ở chỗ đậu xe, túm lấy đứa bé đang đứng trên đường. Ôm chặt đứa bé vào ngực, anh nhảy lên cái chắn bùn của chiếc xe đang phanh gấp, rồi xoay người lên lộn một vòng và văng ra khỏi chiếc xe.
Họ tiếp đất an toàn ở làn đường bên cạnh chỉ trong tích tắc ngay trước khi chiếc xe thứ hai đi ngay sau cái xe thứ nhất và lao thẳng về phía họ.
Grace khiếp sợ khi nhìn thấy Julian đâm sầm vào mũi chiếc xe Chevy cũ. Anh bị hất tung lên đập vào kính chắn gió và sau đó bị văng lên đường, anh lăn thêm mấy vòng nữa rồi mới dừng hẳn lại.
Anh nằm nghiêng, bất động.
Những đám đông tán loạn khắp nơi, mọi người la hét và xúm lại vào chỗ xảy ra tai nạn.
Kinh hãi, Grace vừa rẽ đám đông đi lại chỗ Julian vừa run lên bần bật. "Cầu mong đừng có làm sao, xin đừng có vấn đề gì!" – Cô thì thầm nói đi nói lại cầu nguyện để cả hai người được sống sót sau vụ va chạm.
Sau khi chen được qua đám đông vây quanh anh, cô mới nhận ra rằng anh vẫn đang giữ chặt đứa bé. Đứa bé vẫn được che chở cẩn thận trong vòng tay anh.
Không tin nổi mắt mình, Grace dừng lại, tim cô đập thình thịch.
Liệu họ còn sống không?
"Đời tôi chưa bao giờ được chứng kiến cái gì như thế này." - Một người đàn ông đứng sau cô nói. Khắp nơi mọi người đồng thanh hưởng ứng.
Grace từ từ, run rẩy tiến lại chỗ Julian khi bắt đầu cử động.
"Cháu không sao chứ?" – Cô nghe thấy anh hỏi đứa bé.
Đứa bé trả lời anh bằng cách khóc thét lên.
Không để ý đến âm thanh chói tai đó, Julian cẩn thận đứng lên, tay vẫn ôm đứa trẻ.
Thở phào thấy cả hai vẫn còn sống, Grace không thể tin vào mắt mình. Làm sao mà anh vẫn có thể cử động được như vậy?
Làm sao mà anh có thể giữ đứa bé sau từng ấy cú va đập?
Anh mất đà lùi lại một bước, sau đó nhanh chóng lấy lại thăng bằng và vẫn ôm chặt đứa bé.
Grace đưa tay đỡ lưng anh giúp anh đứng vững hơn. "Anh không đứng nổi đâu." – Cô nói với Julian khi nhìn thấy máu chảy ướt cả cánh tay trái của anh.
Dường như Julian không nghe thấy cô nói gì.
Mắt anh tối sầm lại và trông rất lạ. "Suỵt, cậu bé bé bỏng!" – Anh nói, một tay bế đứa bé một tay vuốt má nó.
Anh chao tay nhẹ nhàng vỗ về cậu bé, một hình ảnh mà chỉ có một người từng làm cha mẹ mới có thể có được. Với ánh mắt thất thần, Julian tì má vào đầu cậu bé. "Ta bắt được cháu rồi," – anh thì thầm – "bây giờ thì cháu được an toàn rồi."
Hành động của anh làm cô giật mình. Đây rõ ràng là một người đàn ông trước đây đã từng dỗ dành trẻ con.
Nhưng một người lính Hy Lạp thì có lúc nào để chơi với trẻ con...?
Trừ phi anh ấy là một người cha.
Đầu óc Grace rối bời trước hình ảnh Julian thận trọng trao cậu bé đang khóc cho người mẹ trong cơn khiếp đảm còn đang khóc to hơn cả đứa bé.
Chúa ơi, có lẽ nào Julian lại là một người cha? Nếu vậy, thì các con anh ấy đâu?
Có chuyện gì đã xảy ra với chúng?
"Steven!" - Người mẹ nước mắt giàn giụa ôm con vào lòng.
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần là con phải đi cạnh mẹ cơ mà!"
"Anh có sao không?" - Người cha và người lái xe hỏi Julian.
Julian nhăn nhó sờ dọc cánh tay trái tỏ vẻ kiểm tra. "Tôi không sao". Anh nói, nhưng Grace để ý thấy anh vẫn đang rất gượng nhẹ với cái chân phải vừa bị chiếc xe tông vào.
"Anh cần phải đến bệnh viện ngay". – Cô nói khi Selena bước tới.
"Tôi không sao, thật mà." – Julian gượng cười, sau đó anh hạ giọng chỉ đủ để cô nghe thấy – "Nhưng dù sao tôi cũng phải công nhận là xe ngựa đâm đỡ đau hơn ô tô đâm nhiều."
Grace kinh ngạc trước câu nói đùa không đúng chỗ này của anh. "Anh còn đùa được sao? Tôi cứ tưởng anh chết rồi."
Anh nhún vai.
Trong khi người đàn ông không ngừng rối rít cảm ơn anh vì đã cứu sống con trai anh ta, Grace nhìn thấy máu trên cánh tay Julian ở phần ngay trên cùi trỏ. Nhưng chỗ chảy máu đó bốc hơi khỏi da anh như trong phim khoa học viễn tưởng vậy.
Bất ngờ, Julian đứng thẳng trên cái chân bị thương và cái cau mày đau đớn lúc nãy đã biến mất.
Cô và Selena trợn mắt nhìn nhau, Selena cũng nhận thấy điều này. Cái đó là cái quái quỷ gì vậy?
Julian có phải là người không vậy?
"Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào." – cha cậu bé vẫn tiếp tục – "Tôi cứ tưởng anh chết rồi."
"Tôi rất mừng vì đã nhìn thấy cậu bé." – Julian nói khẽ. Anh đưa tay định xoa đầu cậu bé.
Khi ngón tay chuẩn bị chạm vào những lọn tóc màu hạt dẻ thì bỗng dưng anh dừng lại. Grace theo dõi cuộc đấu tranh tình cảm hiện ra trên gương mặt Julian trước khi anh lấy lại được vẻ khắc kỷ và thả rơi cánh tay xuống.
Anh tiến thẳng ra chỗ để xe, không nói một lời.
"Julian?" – Cô vừa gọi vừa chạy đuổi theo anh. "Anh thật sự không sao chứ?"
"Đừng lo cho tôi, Grace. Tôi không gãy chân gãy tay gì đâu, mà tôi cũng rất hiếm khi bị chảy máu." Lần này thì sự chua chát trong giọng nói của anh không thể giấu vào đâu được. "Đó là một món quà của lời nguyền. Số phận không cho tôi được chết để thoát khỏi lời nguyền."
Cô chùn bước trước sự tức giận hiện ra trong mắt anh.
Nhưng việc anh thoát chết không phải là câu hỏi duy nhất mà cô muốn được giải đáp. Cô muốn hỏi anh về đứa trẻ, về cách mà anh nhìn đứa trẻ như thể anh đang nhớ lại một cơn ác mộng vậy. Nhưng cô không thể cất lên lời.
"Mọi người, anh ấy xứng đáng được thưởng một cái bánh dành cho người anh hùng." – Selena nói khi cô bắt kịp họ. "Lên trên gác vào cửa hàng kẹo hạnh nhân đi."
"Selena, mình thấy..."
"Bánh kẹo hạnh nhân là gì?" – Julian hỏi.
"Đó là một thứ đồ ăn của thần thánh có xuất xứ từ vùng Cajun[1] (http://www.thuvien-ebook.com/forums/new ... 3770#_ftn1)." – Selena giải thích – "Thứ đó ăn vào đến đâu biết đến đấy."
Mặc kệ sự phản đối gay gắt của Grace, Selena vẫn tiếp tục lôi họ vào trong, đến cầu thang máy.
Selena bước lên bậc thang đầu tiên bỗng ngoái lại nhìn Julian đang đi giữa hai người. "Làm sao anh có thể làm được việc đó khi mà anh bị ngã lộn nhào qua chiếc ô tô? Kinh khủng quá!"
Julian nhún vai.
"Thôi nào, đừng có khiêm tốn thế. Trông anh lúc đó như Keanu Reeves trong phim Ma trận ấy. Gracie, cậu có nhìn thấy động tác của anh ấy lúc đó không?"
"Tớ có nhìn thấy." – Cô nhẹ nhàng nói, để ý thấy sự ca ngợi của Selena đang làm Julian cảm thấy thật khổ sở.
Cô cũng để ý thấy cách những người phụ nữ xung quanh trố mắt nhìn.
Julian nói đúng. Điều này thật không bình thường. Vậy thì liệu có được bao nhiêu người đàn ông như anh xuất hiện bằng xương bằng thịt? Một người đàn ông toát ra sự hấp dẫn xác thịt đến nhường ấy?
Người đàn ông này quả là một lọ hoóc môn di động hấp dẫn giống cái.
[1] (http://www.thuvien-ebook.com/forums/new ... 0#_ftnref1) Miền Nam Canada (ND)
Và bây giờ lại là một anh hùng nữa.
Nhưng trên hết, anh là một bí ẩn lớn đối với cô. Ở anh có quá nhiều chuyện mà cô muốn biết chết đi được. Trong vòng một tháng tiếp theo, cô sẽ tìm mọi cách để tìm hiểu những chuyện này.
Khi họ lên đến cửa hàng bán kẹo hạnh nhân ở tầng trên cùng, Grace mua hai cây kẹo hạnh nhân hồ đào và một li Coca.
Không đắn đo, cô đưa một thanh kẹo cho Julian. Nhưng thay vì cầm lấy thanh kẹo từ tay cô, anh lại cúi xuống cắn một miếng kẹo trên tay cô.
Anh thưởng thức vị ngọt của kẹo theo cái cách khiến cô nóng hết nguời, trong khi đôi mắt xanh kia vẫn chăm chú nhìn cô như thể anh đang ước giá mà cô là cây kẹo.
"Em nói đúng." - Giọng anh trầm ấm khiến cô rùng mình. "Ngon thật đấy".
"Ồ," – cô gái đứng sau quầy hàng trầm trồ - "giọng anh lạ quá. Chắc anh là người vùng khác."
"Không đâu." – Julian trả lời.
"Thế anh từ đâu tới?"
"Macedon".
"Có phải thuộc bang California không?" – Cô gái hỏi lại. "Trông anh giống mấy tay lướt sóng suốt ngày ở bãi biển."
Anh nhíu mày. "California?"
"Anh ấy là người Hy Lạp." – Selena giải thích cho cô gái kia.
"À, ra thế!" – Cô gái nói.
Julian nhướn mày nhìn cô. "Macedon không phải..."
"Ngốc ạ," – Selena nói mồm đầy kẹo hạnh nhân – "ở đây anh không thể tìm ra người nào phân biệt được sự khác nhau đó đâu."
Trước khi Grace kịp đáp lại câu nói bốp chát vừa rồi của Selena thì Julian đã đặt tay vào eo cô và nhấc bổng cô lên áp chặt vào khuôn ngực vạm vỡ của anh.
Anh cúi xuống gặm môi dưới của cô, rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm môi cô.
Đầu óc cô choáng váng vì cái ôm hôn nhẹ nhàng.
Anh đặt một nụ hôn nhanh chóng lên môi cô trước khi đặt cô xuống và lùi lại.
"Môi em dính kẹo." – Anh giải thích với một nụ cười tinh quái làm lộ rõ hai lúm đồng tiền.
Grace chớp mắt trong lòng đầy kinh ngạc không hiểu vì sao mỗi khi anh chạm vào cô, cô lại cảm thấy nóng, lạnh đến vậy. "Anh chỉ việc nói cho tôi biết điều đó thôi."
"Đúng vậy, nhưng cách của tôi thú vị hơn nhiều."
Cô không thể chối cãi được điều đó.
Cô nhanh chóng bước tránh xa anh và lờ đi nụ cười đầy vẻ thông hiểu của Selena.
"Tại sao em lại sợ tôi đến vậy?" – Julian bất ngờ bước đến cạnh cô hỏi.
"Tôi không sợ anh."
"Không ư? Thế thì điều gì khiến em sợ hãi như vậy? Mỗi lần tôi đến gần, em cứ co rúm lại."
"Tôi không co rúm." – Grace khẳng định. Chết tiêt, có tiếng vang dội lại không?
Anh tiến đến vòng tay ôm cô. Grace nhanh chóng bước tránh sang một bên.
"Đấy, em đang co rúm lại đấy." – Anh nói với cô khi họ quay lại chỗ cầu thang.
Mặc dù cô bước xuống trước, anh vẫn vòng tay ôm eo cô, rồi cúi đầu xuống sát đầu cô. Trông anh như trùm lên cô, bao bọc cô, khiến cô cảm thấy choáng váng và ấm áp lạ lùng.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay rám nắng mạnh mẽ của anh đang bám vào phía eo đằng sau lưng cô. Những mạch máu nổi hẳn lên càng làm tăng sức mạnh và vẻ đẹp của bàn tay. Cũng như những phần còn lại của con người anh, bàn tay và cánh tay anh cũng rất đẹp.
"Em chưa bao giờ đạt cực khoái đúng không?" – Anh thì thầm vào tai cô.
Grace mắc nghẹn miếng kẹo hạnh nhân. "Đây không phải là chỗ để nói về chuyện đó."
"Đúng thế phải không?" – anh hỏi. "Đó chính là lý do tại sao..."
"Không phải vậy." – cô ngắt lời anh. "Thực tế là tôi đã từng có rồi."
Được, nói vậy là nói dối, nhưng anh không cần phải biết sự thật.
"Với một người đàn ông à?"
"Julian!" – cô cướp lời – "Điều gì khiến anh và Selena cứ muốn đem chuyện riêng tư của tôi ra mà nói nơi công cộng thế?"
Anh cúi đầu thấp chút nữa sát với cổ cô đến nỗi cô có thể cảm thấy hơi thở anh đang phả vào da mình, có thể ngửi thấy mùi thơm trong lành, ấm áp toát ra từ người anh. "Em biết không, Grace. Tôi có thể khiến em sung sướng và hạnh phúc ở mức em không thể tưởng tượng nổi."
Cô rùng mình. Cô tin điều anh nói.
Quá dễ để anh có thể cho phép anh chứng minh điều mình nói.
Nhưng cô không thể. Làm vậy là không tốt và cho dù anh có nói gì đi nữa thì điều đó cũng sẽ làm cô phiền lòng. Và sâu trong tâm khảm, cô ngờ rằng điều đó cũng khiến anh chẳng vui thích gì.
Cô khẽ vươn thẳng người lên và bắt gặp anh mắt anh. "Có bao giờ anh nghĩ rằng tôi không muốn điều đó không?"
Câu nói của cô có vẻ khiến anh bị sốc. "Sao có thể có chuyện đó được?"
"Tôi đã nói với anh rồi. Sau này, nếu tôi có quan hệ tình cảm với một người đàn ông, tôi không chỉ muốn thể xác của anh ta. Cái tôi muốn là trái tim anh ta cơ."
Julian nhìn môi cô với con mắt đói khát. "Tôi có thể đảm bảo với em rằng em sẽ có được nó."
"Không, tôi không nghĩ vậy."
Bỏ tay khỏi người cô như vừa lãnh từ cô một cái tát, anh đứng thẳng người lên.
Grace biết rằng mình vừa chạm phải một dây thần kinh khác của anh. Vẫn muốn khám phá thêm về anh, cô quay lại ngước nhìn anh. "Tại sao việc tôi đầu hàng anh lại quan trọng với anh như vậy? Chẳng lẽ nếu tôi không thoả hiệp thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra với anh sao?"
Anh cười cay đắng. "Em nói như thể vẫn còn có chuyện gì đó tồi tệ hơn nữa có thể xảy ra."
"Vậy thì tại sao anh không thể vui vẻ tận hưởng thời gian anh ở đây với tôi mà không cần..." – cô hạ thấp giọng – "làm tình?"
Mắt anh toé lửa. "Tận hưởng cái gì? Tận hưởng việc biết mọi người để rồi khuôn mặt mọi người sẽ ám ảnh tôi vĩnh viễn sao? Em nghĩ tôi có thể vui vẻ được không khi nhìn mọi vật xung quanh và biết chắc rằng chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ lại bị lôi vào cái hố đen trống rỗng nơi đó tôi chỉ có thể nghe mà không thấy gì cả, không thể cảm nhận, ăn hay ngửi, ở nơi đó dạ dày tôi lúc nào cũng quằn quại vì đói còn cổ họng tôi thì cháy khô bởi một cơn khát không bao giờ nguôi? Em là thứ duy nhất mà tôi được phép hưởng thụ. Vậy mà em lại chối không cho tôi đặc ân đó."
Nước mắt cô chỉ chực trào ra trước những lời của anh. Cô không muốn làm anh tổn thương. Thực sự cô không muốn.
Nhưng chuyện này nghe rất giống thủ đoạn đánh vào lòng thương cảm mà Paul đã dùng để đưa cô lên giường và những việc Paul làm đã xé nát trái tim cô.
Sau khi cha mẹ cô mất, Paul tuyên bô sẽ quan tâm chăm sóc cho cô. Anh ta đã đến an ủi cô và ôm cô vào lòng. Sau đó, cô đã tin tưởng trao thân cho anh ta, nhưng rồi anh ta đã xúc phạm cô một cách tàn tệ và độc ác, đến nỗi bây giờ những vết thương đó vẫn còn khắc sâu trong tâm hồn cô.
"Tôi rất xin lỗi, Julian. Thực sự tôi rất xin lỗi anh. Nhưng tôi không thể làm chuyện đó được." Cô rời khỏi thang cuốn và đi ngược lại qua các gian hàng.
"Vì sao?" – Julian hỏi khi anh và Selena đuổi kịp cô.
Cô phải giải thích thế nào để anh hiểu đây? Đêm đó Paul đã làm cô bị tổn thương nghiêm trọng. Anh ta đã không thèm đếm xỉa gì đến cảm giác của cô. Cô đã van xin anh ta dừng lại, nhưng anh ta vẫn cố tình.
"Nghe này, lần đầu tiên thì sẽ bị đau." – Paul nói. "Lạy Chúa, em đừng có khóc nữa. Chỉ cần một phút nữa anh sẽ xong thôi và em có thể đi."
Đến lúc anh ta xong, cô cảm thấy nhục nhã và đau đớn đến nỗi khóc mất mấy ngày.
"Grace?" - Giọng Julian vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. "Có chuyện gì vậy?".
Cô gắng hết sức để kìm nước mắt lại. Cô sẽ không khóc. Không thể khóc ở nơi công cộng thế này. Cô không muốn bị thương hại.
"Không có gì đâu." – Cô trả lời.
Cảm thấy cần không khí trong lành để thở, mặc dù bên ngoài không khí có thể còn nóng nực và oi bức hơn cả hơi nước, cô đi thẳng ra cánh cửa ngách của cửa hàng Brewery về phía con đường nhỏ dành để đi dạo mát.
Julian và Selena đi theo sau.
"Grace, vì sao em khóc?" – Julian hỏi.
"Đó là vì Paul." – Cô nghe thấy Selena thì thầm với Julian.
Grace liếc nhìn Selena trong khi cố gắng kiềm chế bản thân. Hít một hơi thở nặng nhọc, cô quay lại nói với Julian. "Tôi ước gì mình có thể dễ dàng buông mình lên giường với anh, nhưng tôi không thể. Tôi không muốn bị sử dụng như vậy và tôi cũng không muốn sử dụng anh theo cách đó! Anh có hiểu điều tôi nói không?"
Hàm anh cứng lại, anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Grace nhìn theo hướng của anh thì thấy một nhóm sáu người đua mô tô trông bộ dạng hầm hố đang đi thẳng về phía họ. Những bộ quần áo da họ đang mặc chắc hẳn phải rất khó chịu trong thời tiết nóng nực này, nhưng dường như họ không để ý đến điều đó, vì họ đang trêu chọc nhau và cười đùa rất vui vẻ.
Đúng lúc đó, Grace nhìn thấy người phụ nữ đi cùng họ. Người phụ nữ có dáng đi khoan thai, quyến rũ có thể sánh đôi với dáng đi ung dung, đẹp mắt của Julian. Người phụ nữ đó cũng sở hữu một vẻ đẹp hiếm có có thể đánh bại bất cứ diễn viên hay người mẫu nào.
Người phụ nữ cao, tóc vàng, trên người mặc một chiếc áo da mỏng buộc dây để hở lưng, cổ và một chiếc quần soóc ngắn bó sát thân hình khiến Grace sẵn sàng chết để đánh đổi.
Và người phụ nữ đó bỗng đi chậm lại, tụt lại phía sau những người đàn ông và kéo cặp kính râm trễ xuống mũi nhìn Julian chằm chằm.
Lòng Grace thắt lại.
Ôi, Chúa nhân từ, chuyện này không hay rồi. Không một ai trong số những tay đua mô tô thô ráp và rắn như đinh kia có vẻ thuộc loại sẽ khoan dung cho bạn gái mình nhìn bất kỳ một người đàn ông nào khác. Và cô thì không hề muốn thấy vụ đánh nhau nào ở đường đi dạo này.
Grace nắm tay Julian kéo anh sang hướng khác.
Nhưng anh không chịu đi.
"Đi nào, Julian." – Cô nói giọng gấp gáp. "Chúng ta phải quay lại vào trong kia."
Anh vẫn không nhúc nhích.
Anh nhìn chòng chọc vào đám người đua xe mô tô như thể muốn ăn tươi nuốt sống họ. Rồi, trong chớp mắt, anh vùng khỏi bàn tay cô và lao về phía trước. Anh túm lấy cổ áo sơ mi của một người trong đám đua mô tô.
Grace lặng người đi nhìn Julian đấm mạnh vào hàm người đàn ông kia.