Người Tình Kỳ Ảo (Fantasy Lover)

Chương 11




Selena nhìn Julian đi đi lại lại trước mặt trong khi cô đang xem bói cho một khách du lịch. Ôi, cô có thể nhìn ngắm người đàn ông này đi lại cả ngày.

Cứ hết lượt này đến lượt khác các bà, các cô xán đến gần anh và lại năm lần bảy lượt anh phải mời họ đi. Nhìn cái cảnh đám phụ nữ bu quanh anh trong khi anh hoàn toàn chẳng quan tâm đến những mánh khóe của họ trông thật nực cười. Thật trên đời cô chưa từng biết người đàn ông nào như vậy.

Nhưng ngay cả một người mê sô cô la như cô cũng có thể phát ốm lên vì sô cô la nếu cô ăn chúng quá nhiều.

Qua phản ứng của những người phụ nữ vây quanh anh, cô có thể nói chắc rằng anh đang phát ớn vì sự quan tâm quá đáng của họ. Và tệ hơn, trông anh có vẻ đang cực kỳ bực bội.

Và cô cảm thấy những điều mình đã làm đối với hai người bọn họ thật kinh khủng. Ý tưởng của cô ban đầu tỏ ra khá hoàn hảo. Giá mà cô suy nghĩ kỹ hơn một chút.

Cô làm sao mà biết được Julian là ai chứ? Giá mà tên anh gắn chuông cảnh báo có phải tốt không. Nhưng chuyên ngành của cô là Hy Lạp thời kỳ đồ đồng và đó chính là thời kỳ cổ đại mà Julian sống cơ mà.

Tệ hơn, cô không hề nghĩ rằng người đàn ông trong cuốn sách là một người có thật. Cô nghĩ rằng anh là một sinh vật thần thánh nào đó không hề có quá khứ hay cảm xúc.

Selena lắc đầu nhìn anh đang từ chỗi thêm một lời mời của một mái tóc đỏ hấp dẫn. Người đàn ông này quả có sức hút kỳ lạ đối với phụ nữ.

Cô đã bói xong cho người khách.

Julian chờ thêm mấy phút rồi bước thẳng tới bàn của cô. "Đưa tôi về với Grace."

Đó không phải là một lời đề nghị. Anh nói nó với một giọng mà cô có thể khẳng định rằng đó là giọng một thời anh dùng để ra lệnh cho binh lính ngoài chiến trường. "Nhưng cậu ấy bảo là..."

"Tôi không quan tâm cô ấy bảo gì. Tôi cần gặp cô ấy."

Selena gói bộ bài vào chiếc khăn lụa màu đen. Cái quái quỷ gì thế này? Dù sao thì cô cũng chẳng cần bạn thân nữa. "Đó sẽ là đám tang của anh."

"Tôi cũng mong là vậy." - Anh nói nhỏ đến mức cô không dám chắc mình có nghe lầm không.

Anh giúp cô đóng quầy hàng và đẩy cái xe vào một ô nhỏ cô thuê để cất nó.

Họ nhanh chóng đi thẳng về nhà Grace.

Họ rẽ vào đường lái xe đúng lúc Grace đang chất đồ lên xe.

"Này, Gracie," - Selena gọi - "cậu định đi đâu đấy?"

Grace nhìn trừng trừng vào Julian. "Đi xa một vài ngày."

"Đi đâu?" - Selena hỏi.

Cô không trả lời.

Julian xuống xe tiến thẳng đến chỗ Grace. Dù cho sự thể có đến đâu, anh cũng phải làm rõ việc này.

Cô ném chiếc túi vào cốp xe và đi chỗ khác để tránh anh.

Julian túm lấy tay cô. "Em chưa trả lời câu hỏi của cô ấy."

Grace hất tay anh ra. "Thế anh định làm gì? Nếu tôi không trả lời, anh định đánh tôi chắc?" Cô nheo mắt nhìn anh.

Anh co người lại trước thái độ hằn học của cô. "Vậy mà em còn hỏi vì sao tôi ra đi?"

Và khi đó anh đã nhìn thấy những giọt nước mắt mà cô đang cố nén không thể trào ra. Mắt cô sáng long lanh.

Ngực anh đau nhói. "Anh xin lỗi, Grace!" - Anh thì thầm, lấy hai tay ôm đôi má cô. "Anh không định làm em tổn thương."

Grace nhìn thấy sự hối hận và sự âu yếm trên gương mặt anh. Bàn tay anh thật ấm áp và dịu dàng. Trong giây lát, cô gần như tin rằng anh quan tâm đến cô.

"Em cũng xin lỗi." - Cô thì thầm. "Em biết đó không phải là lỗi của anh."

"Này, hai người đã làm lành chưa?" - Selena hỏi.

Ánh mắt Julian thiêu đốt Grace, sự cháy bỏng của nó khiến cô run rẩy.

"Em có muốn anh ra đi không?" - Anh hỏi.

Không, cô không muốn. Đó là toàn bộ vấn đề. Cô không bao giờ muốn anh rời bỏ cô một lần nữa. Không bao giờ.

Cô nắm lấy tay anh, rồi từ từ đưa chúng xuống khỏi mặt. "Được rồi, Selena."

"Thế thì mình về đây. Gặp lại sau."

Grace gần như không nghe tiếng ô tô của Selena chuyển bánh đi nữa. Julian đang chiếm toàn bộ sự chú ý của cô.

"Nào, thế bây giờ em định đi đâu?" - Anh hỏi.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc những người cảnh sát ra về, cô mới cảm thấy mình thực sự thở lại được. Với sự có mặt của Julian, mọi nỗi sợ hãi của cô bốc hơi như sương sớm dưới ánh nắng mặt trời.

Cô thực sự cảm thấy an toàn. "Anh còn nhớ chuyện em kể về Rodney Carmichael chứ."

Anh gật đầu.

"Lúc nãy hắn đến đây. Hắn... hắn làm em cảm thấy hơi lo."

Vẻ lạnh lùng, giận dữ hiện lên trên mặt anh khiến cô kinh ngạc. Anh hỏi: "Bây giờ hắn ở đâu?"

"Em không biết. Lúc cảnh sát đến thì hắn chạy biến mất. Chính vì thế nên em mới định đi. Em định đến khách sạn ở."

"Thế em có muốn đi nữa không?"

Cô lắc đầu. Có anh ở đây, cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.

"Anh sẽ mang túi vào cho em." - Anh nói.

Anh lấy chiếc túi ra và đóng cốp xe lại.

Grace bước đi trước, cả hai cùng đi vào nhà.

Buổi chiều diễn ra trong yên tĩnh, êm ả. Tối hôm đó, họ nằm dài trên sàn nhà kê đầu lên những chiếc nệm cạnh tràng kỷ.

Grace nằm gối đầu lên bụng anh đọc cho anh nghe phần còn lại của cuốn truyện "Peter Pan" và cố hết sức không để ý đến cái mùi tuyệt vời của anh. Và cảm giác tuyệt vời khi chạm vào người anh.

Anh chậm rãi vừa luồn tay vào tóc cô vừa nhìn ngắm cô. Ôi, sự đụng chạm của anh thiêu đốt cô biết bao.

"Hết chuyện." - Cô nói và gấp quyển sách lại.

Cái nhìn nóng bỏng của anh khiến cô ngộp thở.

Grace vươn người lên, cọ nhẹ lưng lên người anh. "Có muốn em đọc thêm chuyện gì nữa không?"

"Có. Giọng đọc của em thật êm dịu."

Cô nhìn anh chằm chằm phải đến một phút rồi mới mỉm cười. Cô không thể nhớ nổi đã bao lâu rồi không được nghe một lời khen khiến cô xúc động sâu sắc đến vậy.

"Em cất hầu như tất cả sách vở trong phòng ngủ." - Cô nói trong lúc đứng dậy. "Đi nào, em sẽ cho anh xem kho báu đặc biệt này của em và chúng ta sẽ tìm cái gì đó để đọc."

Anh đi theo cô lên gác. Grace không thể không để ý đến cái nhìn nóng bỏng đầy khao khát của anh hết nhìn cái giường lại nhìn sang cô.

Cố tình lờ đi ánh mắt của anh, Grace mở cánh cửa gian buồng bên cạnh. Cô bật đèn lên và lấy tay âu yếm phủi bụi trên những chiếc giá sách do cha cô tự tay đóng cách đây đã lâu.

Câu chuyện cha cô và người bạn thân của ông đóng những chiếc giá sách này thật buồn cười. Cả hai người họ đều là những học giả, họ đã tạo ra một đống lộn xộn khủng khiếp và trước khi dự án giá sách hoàn thành, cha cô đã bị búa đập cho tím đen hai cái móng tay. Mẹ cô sau đó đã không ngớt trêu chọc ông và gọi ông là một Bác thợ cả. Nhưng cha cô không để ý đến những lời trêu chọc đó và nét mặt ông khi ông hãnh diện hoàn thành công trình và xếp những cuốn sách lên giá sách tạo một dấu ấn không phai mờ trong trái tim cô.

Cô ngưỡng mộ căn phòng này biết bao. Đây chính là nơi cô thực sự cảm nhận được tình yêu của cha mẹ. Đây cũng là nơi cô chạy trốn những buồn phiền theo đuổi.

Mỗi cuốn sách trong kho sách gắn với một kỷ niệm đặc biệt và với cô chúng là cả thế giới. Quay sang trái, cô liếc nhìn cuốn "Shanna", cuốn sách khiến cô trở nên nghiện các tiểu thuyết lãng mạn. Cuốn "Sói con" đưa cô đến với truyện khoa học giả tưởng. Và cuốn sách yêu thích "Những cô gái xinh đẹp ngốc nghếch của Mặt trời chết" chính là cuốn tiểu thuyết kỳ bí đầu tiên mà cô đọc.

Những cuốn truyện cũ của cha mẹ cô cũng để ở đây và cả ba cuốn sách giáo khoa mà cha cô viết trước khi cô được sinh ra nữa.

Đây là lãnh địa tôn nghiêm đặc biệt của cô mà Julian là người đầu tiên ngoài cha mẹ cô được đặt chân vào.

"Em phải dành khá nhiều thời gian để sưu tầm được từng này sách nhỉ?" - Julian nói khi đưa mắt nhìn quanh những giá sách chật cứng.

Cô gật đầu. "Chúng là những người bạn thân thiết cùng em lớn lên. Em nghĩ niềm say mê đọc sách có lẽ là món quà quý giá nhất mà cha mẹ dành tặng cho em." Cô cầm cuốn "Peter Pan" lên. "Cuốn sách này là sách của cha em từ hồi ông còn nhỏ. Nó là tài sản quý giá nhất của em."

Cô đặt cuốn sách lên giá và lấy cuốn "Vẻ đẹp đen." "Đây là cuốn sách mà mẹ đọc đi đọc lại cho em nghe."

Grace dẫn anh đi xem một vòng tất cả các giá sách. ""Người ngoài cuộc"," - cô nói cung kính trong tiếng thở - "đây là cuốn sách yêu thích của em hồi em học trung học. À,cả cuốn này nữa. "Bạn có thể kiện cha mẹ mình vì tội lạm dụng địa vị không?"

Julian cười. "Anh có thể đoán được nó có ý nghĩa với em như thế nào. Trông mặt em sáng bừng lên kìa."

Có cái gì đó trong mắt anh khiến cô nghĩ rằng anh đang nghĩ cách để cũng khiến cô bừng lên kìa."

Cỗ xua đi ý nghĩ đó, cô quay sang lục lọi giá sách bên phải nơi cô để các cuốn sách cổ điển, trong khi Julian vẫn tiếp tục xem các cuốn sách ở giá bên trái.

"Cuốn này thì sao?" - Anh hỏi, tay đưa cho cô một cuốn tiểu thuyết lãng mạn cổ điển.

Grace cười lo lắng khi nhìn vào đôi trai gái ăn mặc hở hang đang quấn lấy nhau ngoài bìa sách. "Ôi, đừng lấy cuốn này."

Anh nhìn bìa sách một bên lông mày nhướn lên.

"Thôi được." - Cô nói và lấy cuốn sách khỏi tay anh. "Anh đã khám phá ra bí mật tội lỗi này của em. Em thực sự nghiện dòng tiểu thuyết lãng mạn cổ điển, nhưng đừng bắt em phải đọc to lên những cảnh tình cảm ướt át, em sẽ rất biến ơn anh."

Ánh mắt anh gắn chặt vào môi cô. "Anh thích tự tạo ra những cảnh tình cảm ướt át hơn." - Anh nói trong hơi thở và tiến đến trước mặt cô.

Grace run rẩy. Lưng đang tựa vào giá sách nên cô không có đường lùi. Anh dùng một cánh tay ôm lấy đầu cô trong khi người anh ép sát vào người cô, rồi cúi xuống hôn cô.

Cô nhắm chặt mắt, tất cả những gì mà cô có thể cảm nhận hay ngửi được là Julian. Anh bao trùm cô với một cách khó chịu nhất.

Đầu tiên, anh giữ tay không chạm vào cô mà chỉ dùng môi để hôn cô. Chưa có vấn đề gì.

Đầu óc cô vẫn choáng váng.

Làm sao vợ anh có thể chọn một người đàn ông khác chứ không phải anh? Làm sao có người đàn bà nào lại không thèm muốn người đàn ông này chứ? Anh quả thật là thiên đường.

Julian nhấn sâu nụ hôn, dùng lưỡi khám phá khắp miệng cô. Cô cảm thấy nhịp đập từ tim anh khi anh ép sát vào cô, cảm thấy cơ bắp anh bao quanh cô.

Cô chưa bao giờ có cảm nhận như vậy về bất kỳ một người nào khác. Anh khiến cô lo lắng, đem đến cho cô những cảm giác mà trước đây cô chưa từng biết tới sự tồn tại của chúng.

Anh ngẩng mặt lên, rồi áp má vào má cô. Hơi thở của anh phả vào mái tóc cô và khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy khắp toàn thân.

"Anh quá muốn được vào trong em, Grace." - Anh thì thầm.

Toàn thân anh cứng lên trước khi anh bước lùi lại.

"Nhưng dù sao anh thì anh cũng đã quen với việc không bao giờ có được thứ mình muốn rồi." - Anh nói khẽ.

Cô đưa tay khẽ chạm vào anh. Anh nắm lấy tay cô và khẽ đặt những nụ hôn lên các ngón tay.

Vẻ khao khát hiện trên khuôn mặt đẹp trai của anh khiến cô đau lòng. "Thôi em chọn một cuốn sách đi, anh sẽ cư xử nghiêm chỉnh".

Grace thở dài khi anh bước đi. Lúc đó ánh mắt cô bắt gặp cuốn sách "Iliad" cũ. Anh sẽ thích cuốn này, cô có thể dám chắc điều đó.

Cô cầm cuốn sách bước xuống cầu thang.

Julian đang ngồi ngay trước chiếc tràng kỷ.

"Đoán xem em tìm thấy cái gì này!" - Cô nói giọng vui thích.

"Anh chịu thôi".

Cô giơ cuốn sách lên cười. "Iliad".

Anh lập tức trở nên vui vẻ, cười lộ rõ lúm đồng tiền. "Ôi, nữ thần của anh, đọc cho anh nghe đi".

"Được thôi." - Cô nói và ngồi xuống cạnh anh. "Và điều này sẽ càng khiến anh thích thú hơn. Sách in bằng cả tiếng Hy Lạp cổ và bản dịch tiếng Anh".

Cô đưa cuốn sách cho anh.

Trông anh như thể vừa được cô trao cho một kho báu. Anh mở sách.

Mắt anh lập tức nhảy múa qua các trang sách, anh đưa tay vuốt nhẹ một cách tôn kính lên những dòng chữ bằng tiếng Hy Lạp.

Julian không thể tin rằng anh lại được nhìn thấy ngôn ngữ mẹ đẻ của mình sau chừng ấy thời gian. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy ngôn ngữ này ở đâu, trừ dòng chữ trên cánh tay.

Anh lúc nào cũng rất thích trường ca "Iliad" và "Ô đi xê". Hồi còn là một cậu bé, anh đã dành hàng tiếng đồng hồ trốn sau doanh trại đọc đi đọc lại những cuộn da, hay trốn ra ngoài nghe những người hát rong trên quảng trường thành phố.

Anh rất hiểu tình cảm của Grace với những cuốn sách của cô. Hồi còn trẻ anh cũng vậy. Mỗi khi có cơ hội, anh đều trốn vào thế giới thần kỳ đó, nơi những nguời anh hùng luôn luôn chiến thắng. Nơi mà những kẻ xấu xa, độc ác sẽ bị trừng trị. Nơi đó cha mẹ luôn yêu thương những đứa con của mình.

Trong các câu chuyện không hề có đói khát, không có đớn đau. Chỉ có tụ do và hy vọng. Chính nhờ những câu chuyện này mà anh học được về tình yêu thương và lòng tốt. Về danh dự và tính chính trực.

Grace quỳ xuống cạnh anh. "Anh nhớ nhà đúng không?".

Julian đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Điều duy nhất mà anh nhớ là các con anh.

Không giống Kyrian, anh không bao giờ quan tâm đến chiến trận, đến mùi hôi thối của xác người chết và máu, đến những tiếng rên rỉ của những kẻ hấp hối. Anh chiến đấu chỉ vì đó là điều người ta trông đợi ở anh. Và anh đã chỉ huy, vì như Platon nói, mỗi người sinh ra để dành riêng cho một hoạt động nào đó và đó là điều mà họ sẽ theo đuổi. Anh sinh ra để làm chỉ huy chứ không phải để chịu sự chỉ huy của người khác.

Không, anh thật sự không nhớ nó lắm, nhưng...

"Đó là những gì anh biết".

Cô chạm vào vai anh, song chính sự quan tâm trong đôi mắt màu tro của cô mới là thứ khiến anh bị khuất phục.

"Anh có muốn con trai mình trở thành một người lính không?".

Anh lắc đầu. "Anh không bao giờ muốn nó bị chém chết từ khi còn trẻ như biết bao binh lính của anh." - Anh nói giọng khàn đi. "Thật nực cười đúng không? Anh thâm chí còn không cho phép nó đươc giữ thanh kiếm đồ chơi mà Kyrian đã tặng nó nhân dịp sinh nhất, hay được chạm vào thanh kiếm của anh mỗi khi anh về nhà".

Cô đặt tay lên cổ anh và kéo anh lại phía mình. Bàn tay cô êm ái đến mức khó tin. Thật ấm áp. Nó khiến cảm giác cô độc trong anh nhức nhối thêm.

"Tên cậu bé là gì?".

Julian nuốt nước bọt. Anh đã không nói ra tên các con mình kể từ ngày chúng chết. Anh không dám, nhưng anh muốn chia sẻ điều đó với cô. "Tên nó là Atolycus. Còn con gái anh tên là Callista".

Cô mỉm cười đượm buồn như chia sẻ nỗi đau mất mát với anh. "Tên chúng đẹp quá".

"Chúng là những đứa trẻ rất xinh đẹp".

"Nếu chúng có nét gì giống anh, em tin rằng chúng rất đẹp".

Đó là lời nói ân cần nhất mà anh từng được nghe.

Julian luồn tay vào tóc cô và để cho những sợi tóc ánh bạc rơi đầy lòng bàn tay. Anh nhắm mắt lại và những muốn ngồi thế này mãi mãi.

Nỗi sợ hãi để mất cô trào lên trong anh. Anh chưa bao giờ thích bị giam trong cái địa ngục trống không đó, nhưng giờ đây ý nghĩ sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô, được hít thở mùi hương ngọt ngào từ làn da cô, được đặt tay lên đôi má ửng hồng ấm áp của cô...

Điều đó vượt quá sức chịu đựng của anh.

Thánh thần ơi, thế mà trước đây anh vẫn nghĩ mình bị nguyền rủa.

Cô quay đầu lại khẽ hôn lên môi anh rồi nhặt cuốn sách lên.

Julian nuốt khan. Cô muốn cứu anh và lần đầu tiên trong nhiều thế kỷ, anh muốn được cứu thoát.

Anh nằm xuống sàn để cô có thể nằm gối đầu lên người anh. Anh thích cái cảm giác có cô ở bên. Cảm thấy mái tóc cô xòa trên tay anh, trên ngực anh.

Họ nằm trên sàn nhà đến gần sáng, cô đọc "Ô đi xê" và A-sin, Julian nằm nghe.

Anh thấy cô trở nên mệt mỏi, nhưng vẫn tiếp tục đọc. Đồng hồ điểm ba tiếng là lúc cô ngáp và lật một trang mới.

Cô cố gắng mở mắt ra, nhưng cô đã quá mệt mỏi. Cuối cùng cô gấp sách lại và ngủ mất.

Julian mỉm cười lấy cuốn sách khỏi tay cô đặt sang bên cạnh. Anh nâng má cô lên ngắm nhìn.

Anh không buồn ngủ. Anh không muốn phí một giây nào khi được ở bên cạnh cô. Được nhìn ngắm, được chạm vào người cô. Được cảm nhận cô. Anh sẽ mãi mãi nâng niu những khoảng khắc này.

Anh chưa bao giờ có một buổi tối như thế này, chỉ nằm một cách thư giãn cạnh một người đàn bà mà không bị cô ta sờ soạng, đòi hỏi được anh thỏa mãn.

Trong thời đại của anh, đàn ông và đàn bà không có nhiều thời gian bên nhau. Những khi Julian có mặt ở nhà, rất hiếm khi Penelope nói chuyện với anh. Thật ra, cô tỏ ra không quan tâm đến anh lắm.

Đêm đến khi anh tìm đến với cô, cô không từ chối. Nhưng cô cũng không bao giờ tỏ ra háo hức trước những cái đụng chạm của anh. Anh luôn luôn có thể khiến cơ thể cô đáp lại, nhưng trái tim cô thì không.

Anh đan tay vào mái tóc Grace, thích thú cảm nhận những sợi tóc quấn quanh tay mình. Ánh mắt anh chạm vào chiếc nhẫn. Nó đang tỏa những tia lấp lánh yếu ớt dưới ánh sáng đèn.

Anh như nhìn thấy lại hình ảnh nó tắm máu. Cảm giác nó tì đau ngón tay khi anh vung gươm trong trận mạc. Chiếc nhẫn này đã là tất cả đối với anh và nó đến với anh thật không dễ dàng gì. Anh có được nó bằng những giọt mồ hôi đổ trên lông mày và bằng giá của những vết thương trên da thịt. Nó thật đắt giá, nhưng nó xứng đáng với cái giá đó.

Đó là khoảng thời gian mà mặc dù không được yêu, nhưng anh được tôn trọng. Trong cuộc đời phàm trần trước đây của anh, chiếc nhẫn là tất cả.

Anh thở dài gối đầu lên tấm nệm ghế sofa đặt đằng sau và nhắm mắt lại.

Khi anh chìm vào giấc ngủ, không phải những gương mặt trong quá khứ ám ảnh những giấc mơ của anh mà đó là hình ảnh của đôi mắt màu tro sáng long lanh đang cười với anh và mái tóc đen xòa trên ngực anh trong khi giọng nói ấm áp mềm mại đang đọc cho anh nghe bằng thứ tiếng dẫu đã quen thuộc nhưng với anh dù sao cũng vẫn là ngoại ngữ.

Buổi sáng thức giấc, Grace uể oải duỗi dài. Mở mắt ra cô ngạc nhiên nhìn thấy mình đang nằm gối đầu lên bụng Julian. Tay phải anh luồn trong tóc cô và qua nhịp thở sâu sâu, đều đều cô biết rằng anh vẫn đang ngủ.

Cô ngước mắt nhìn anh. Khuôn mặt anh thật thư thái, trông anh giống như một đứa trẻ vậy.

Và cô biết rằng cơn ác mộng của anh đã không quay lại. Anh đã ngủ suốt cả đêm qua.

Cô mỉm cười từ từ ngồi dậy cố gắng không làm anh thức giấc.

Nhưng không được. Ngay khi cô ngồi lên, anh mở choàng mắt ra và nhìn cô cháy bỏng.

"Grace." - Anh thì thầm.

"Em không định đánh thức anh".

"Không sao mà".

Grace lấy ngón cái ra hiệu chỉ về phía cầu thang. "Em định lên trên gác tắm. Em có cần phải khóa cửa không?".

Anh đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn cô. "Không, anh nghĩ anh có thể giữ chừng mực được".

Cô mỉm cười. "Câu này nghe quen quen".

Anh không đáp lại.

Grace đi lên gác và tắm táp qua loa.

Tắm xong, bước vào phòng ngủ cô thấy Julian đang nằm dài trên giương lật giở cuốn "Iliad".

Anh tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy cô không mặc gì ngoài một chiếc khăn tắm quấn quanh người. Anh cười lộ hai lúm đồng tiền đầy vẻ phóng đãng và dán ánh mắt nóng bỏng lên khắp người cô.

"Em sẽ chỉ lấy quần áo và rồi...".

"Không." - Anh nói giọng ra lệnh.

"Không á?" - Cô ngạc nhiên hỏi lại.

Nét mặt anh dịu lại. "Anh muốn em mặc quần áo ở đây".

"Julian...".

"Em đồng ý đi".

Grace cảm thấy lúng túng trước lời đề nghị của anh. Cô chưa từng làm điều gì đó tương tự trong đời mình.

"Xin em mà." - Anh nói lại môi thoáng mỉm cười.

Một người phụ nữ có thể nói gì trước ánh mắt đó?

Cô nhìn anh một cách ngờ vực. "Anh mà dám cười sẽ biết tay em." - Cô vừa nói vừa lưỡng lự mở chiếc khăn tắm ra.

Anh nhìn ngực cô đầy thèm khát. "Em có thể tin chắc rằng anh sẽ không bao giờ cười".

Nói rồi anh đứng dậy ra khỏi giường. Anh bước đi uyển chuyển như một con thú săn mồi khi tiến lại ngăn tủ đựng đồ lót của cô. Một dòng điện lạ lùng chạy khắp cơ thể cô khi cô nhìn anh lục tìm trong đống quần lót và lôi ra chiếc quần lót bằng lụa đen mà Selena mua tặng cô.

Anh cầm chiếc quần ra chỗ cô đứng, quỳ xuống sàn để mặc nó cho cô. Nín thở và rạo rực, cô nhìn xuống mái tóc vàng óng của anh. Cô nhấc chân lên để anh mặc nó vào cho cô.

Sau đó, anh tìm thêm chiếc áo nịt ngực màu đen đồng bộ.

Như một con búp bê thụ động, cô để anh mặc chiếc áo nịt ngực cho mình. Anh nhẹ nhàng cài móc áo trước ngực cho cô. Toàn thân cô như phát sốt lên trước sự chăm sóc dịu dàng đầy khao khát của anh dành cho cô.

Julian cúi xuống đặt môi lên môi cô. Anh cảm thấy ngọn lửa đang lan tỏa trong anh, thúc giục anh phải chiếm lấy cô. Đòi hỏi anh giải phóng những ham muốn bị kìm kẹp trong từng thớ thịt, dù chỉ trong giây lát.

Grace rên lên khi anh hôn cô say đắm hơn. Ý chí của cô đã hoàn toàn biến mất, cô cảm thấy anh bế bổng cô tiến lại phía chiếc giường và đặt cô xuống đó.

Julian đưa tay xoa dọc lưng cô. Hình ảnh cơ thể ẩm ướt của cô ghim chặt trong đầu anh. Anh gần như đã tới điểm không thể dừng lại được thì một tia sáng lóe lên trong phòng.

Ánh sáng đó khiến mắt anh đau nhức, Julian rời khỏi cô.

"Anh tự kiềm chế được bản thân à?" - Cô hồi hộp hỏi, mắt ngước lên nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

Vẫn còn ngạc nhiên, Julian lắc đầu. "Anh ước gì mình có đủ khả năng để làm việc dó, nhưng anh chắc đó là do một sức mạnh nào đó tác động".

Anh nhìn quanh phòng, ánh mắt anh dừng lại chỗ cái giường. Anh chớp mắt liên tục.

Không thể nào...

"Cái gì vậy?" - Grace hỏi, quay sang nhìn vào chiếc giường.

"Đó là tấm khiên của anh." - Anh nói trong khi vẫn chưa thể tin vào mắt mình.

Anh đã không nhìn thấy chiếc khiên của mình trong nhiều thế kỷ. Anh kinh ngạc nhìn nó nằm ngay chính giữa tấm nệm. Phát ra những ánh sáng phản chiếu yếu ớt.

Anh thuộc từng vết sứt mẻ, từng vết xước của nó và nhớ từng cú đánh để lại những dấu vết đó.

Sợ rằng mình đang nằm mơ, anh đưa tay sờ vào hình Athena và con cú in nổi trên mặt khiên.

"Cả kiếm của anh nữa à?".

Anh chộp lấy tay Grace trước khi cô chạm vào thanh kiếm. "Đó là thanh kiếm của Cronus 1 đấy. Đừng chạm vào nó. Bất kỳ người nào không mang dòng máu của ông mà chạm vào thanh kiếm, người đó sẽ bị thiêu cháy vĩnh viễn".

"Thật sao?" - Cô hỏi và vội tụt khỏi giường tránh xa thanh kiếm.

"Thật".

Cô ngoái lại nhìn về phía chiếc giường cau mày. "Vì sao chúng lại ở đây?".

"Anh không biết".

"Ai gửi chúng tới đây?".

"Anh không biết".

"Ừm, những thứ này có vẻ không hữu dụng lắm nhỉ".

Julian dường như không nghe thấy lời nhận xét mỉa mai của cô. Thay vào đó, Grace thấy anh nhìn chằm chằm vào chiếc khiên. Anh đưa tay vuốt nhẹ nó như một người cha tìm lại được một đứa con cưng lưu lạc lâu ngày.

Anh nhấc thanh kiếm khỏi giường, rồi giấu nó vào tận góc trong gầm giường. "Em nhớ là anh để nó ở đây nhé" - anh nói giọng nghiêm khắc - "và nhớ là đừng bao giờ chạm vào nó".

Vết chau mày của anh hằn sâu hơn khi anh đứng thẳng dậy nhìn về phía chiếc khiên. "Chắc là những thứ này là do mẹ anh gửi tới. Chỉ bà hoặc một trong những người anh em trai của anh có thể làm được việc này".

"Bà ấy làm vậy để làm gì?".

Julian nheo mắt nhớ lại phần kết của câu chuyện huyền thoại về thanh kiếm. "Anh chắc là bà gửi nó cho anh phòng khi anh phải đối mặt với Priapus. Thanh kiếm của Cronus còn được gọi là Thanh kiếm Công lý. Nó sẽ không giết chết anh ta nhưng nó sẽ khiến anh ta thế chỗ của anh trong cuốn sách".

"Anh nói thật đấy à?".

Anh gật đầu.

"Thế em chạm vào chiếc khiên được không?".

"Được".

Grace đưa tay sờ lên những nét khắc màu vàng và màu đen làm nổi bật lên hình ảnh Athena và con cú của bà. "Đẹp quá!" - Cô nói giọng đầy kinh ngạc.

"Kyrian đã đặt làm nó để tặng anh nhân dịp anh chính thức trở thành nguyên soái".

Cô chạm vào những dòng chữ khắc dưới chân dung Athena. "Những từ này nghĩa là gì?".

"Thà chết chứ không chịu nhục." - Anh trả lời, những lời đó như bị mắc lại trong cổ họng anh.

Julian mỉm cười đăm chiêu khi nhớ lại cảnh Kyrian sát cánh bên anh ngoài chiến trận. "Trên khiên của Kyrian thì ghi là "Phần thưởng dành cho kẻ chiến thắng". Mỗi khi ra trận, cậu ấy thường nhìn anh và nói "Anh cứ nhận lấy phần danh dự đi, người anh em, còn để phần thưởng lại cho tôi"

Grace im lặng trước giọng nói khác thường của anh. Cô cố gắng hình dung hình ảnh anh tay cầm chiếc khiên trông thế nào, cô kéo chiếc khiên lại gần hơn chút nữa. "Kyrian là người đàn ông bị hành hình đúng không?".

"Ừ".

"Anh rất quý anh ấy, đúng không?".

Anh mỉm cười buồn bã. "Cậu ấy lớn lên dưới sự dẫn dắt của anh. Hồi anh 23 tuổi, bác cậu ta gửi cậu ta cho anh với lời nhắc nhở rất nghiêm khắc về những hậu quả anh sẽ phải gánh chịu nếu để Đức Ngài bị thương".

"Anh ta là hoàng tử à?".

Julian gật đầu. "Và cậu ta thực sự không biết sợ là gì. Mới chỉ 20 tuổi, mà cậu ta lúc nào cũng nghênh ngang sẵn sàng lao vào các trận ẩu đả, thách đố xem kẻ nào có thể làm cậu ta bị thương. Gần như lúc nào nhìn quanh anh cũng phải lôi cậu ta ra khỏi những tình huống nguy hiểm kỳ quặc. Nhưng cậu ấy là một người mà khó ai có thể ghét được. Mặc dù rất nóng nảy, nhưng cậu ta lại rất có khiếu hài hước và luôn luôn phạm lỗi".

Anh vuốt nhẹ lên chiếc khiên. "Anh ước gì mình có mặt để cứu cậu ấy khỏi tay quân La Mã".

Grace xoa nhẹ cánh tay anh cảm thông."Em chắc là hai người trước đây đánh trận rất giỏi".

Một tia sáng lóe lên trong mắt Julian trước lời nói của cô. "Khi bọn anh hợp lực với nhau trong chiến trường, bọn anh là những người bất khả chiến bại". Anh nhìn cô ánh mắt đầy tự hào. "Việc bọn anh chinh phục thành Rome chỉ còn là vấn đề thời gian".

"Vì sao hai anh cứ nhất định muốn đánh Rome?"

"Anh đã thề phá hủy thành Rome sau khi bọn chúng chiếm Prymaria. Anh và Kyrian được cử đến đó, nhưng khi bọn anh đến nơi thì đã quá muộn. Bọn lính La Mã máu lạnh đã dồn toàn bộ người dân lại và giết tất cả phụ nữ và trẻ em trong thành. Anh chưa từng chứng kiến vụ thảm sát nào dã man như vậy". Mắt anh tối sầm lại. "Trong khi bọn anh đang chôn các xác chết thì bị quân La Mã mai phục".

Những lời nói của anh khiến Grace ớn lạnh. "Rồi sau đó thế nào?".

"Anh đuổi theo Livius và chuẩn bị giết được hắn thì Priapus can thiệp vào. Anh ta đánh một tia sét trúng ngựa của anh khiến anh bị hất tung về phía quân La Mã. Anh như đã cầm chắc cái chết trong tay, thì Kyrian bỗng ở đâu xuất hiện. Cậu ta tấn công Livius cho đến khi anh có thể đứng dậy được. Livius lệnh cho quân tháo chạy và biến mất trước khi bọn anh kịp giết hắn".

Grace nhận thấy Julian đứng ngay sau lưng cô, anh đứng gần đến nỗi cô có thể cảm thấy hơi nóng từ cơ thể anh tỏa ra. Anh đặt hai tay hai bên sườn cô, chống xuống nệm rồi áp ngực vào lưng cô.

Mặc dù anh không hề ôm cô, nhưng cảm xúc của cô không hề suy giảm. Anh cúi đầu xuống liếm cổ cô. Cảm giác lưỡi trên cổ cô thiêu đốt các hoóc môn trên khắp cơ thể cô. Nếu cô không dừng anh lại...

"Julian." - Cô nói hổn hển, nhưng giọng cô không có chút gì mang tính cảnh cáo như cô dự định.

"Anh biết rồi." - Anh thì thầm. "Anh đang chuẩn bị đi tắm nước lạnh đây". Khi anh rời khỏi phòng, cô nghe thấy anh lầu bầu giận dỗi: "Tắm một mình".

Sau bữa sáng, Grace quyết định dạy Julian lái xe.

"Điều này thật nực cười." - Anh nói khi thấy cô lái xe vào bãi đỗ xe của trường trung học.

"Nào, thôi nào," - cô nói giọng trêu chọc - "thế anh không tò mò à?".

"Không".

"Không á?".

Anh thở dài. "Thôi được, hơi tò mò một chút".

"Thế thì hãy tưởng tượng câu chuyện anh sẽ kể cho binh lính của mình nghe khi anh quay lại Macedon về con quái vật bằng thép khổng lồ mà anh đã cưỡi... vòng quanh một bãi đỗ xe".

Anh nhìn cô dò hỏi. "Nói vậy có nghĩa là em đồng ý để anh ra đi đúng không?".

Không, cô muốn hét to lên. Nhưng thay vào đó cô chỉ thở dài. Trong thâm tâm, cô biết mình không thể yêu cầu anh từ bỏ tất cả để ở lai đây với cô.

Julian xứ Macedon là một anh hùng. Một huyền thoại. Anh sẽ không bao giờ có thể trở thành một ngưoiừ đàn ông yếu đuối của thế kỷ 21 này được.

"Em biết em không thể giữ anh. Anh không phải một con cún con bị lạc đường theo em về nhà".

Julian giật mình trước những lời nói của cô. Chúng đã mô tả rất đúng. Đó chính là lý do vì sao việc rời bỏ cô lại khó khăn đến vậy. Làm sao anh có thể từ bỏ người duy nhất từng nhìn nhận anh như một người đàn ông?

Anh không biết tại sao cô lại muốn dạy anh lái xe, nhưng có lẽ việc anh chia sẻ với cô thế giới của cô khiến cô vui lòng. Và vì một lý do nào đó không cần nghĩ tới, anh thích được làm cô hạnh phúc. "Thôi được, nào chỉ cho anh cách thuần phục con quái vật này".

Grace dừng xe lại và họ đổi chỗ.

Ngay khi Julian ngồi vào, cô giật mình trước hình ảnh môt người đàn ông cao 1,9m ngồi vào chỗ dành cho một người phụ nữ cao 1,56m. "Em quên mất không đẩy lùi ghế ra sau. Em xin lỗi".

"Anh không thể thở hay cử động được, nhưng không sao".

Cô phì cười. "Có một cái chốt ở dưới ghế. Anh kéo chốt lên thì sẽ lùi được cái ghế ra sau".

Anh cố thử, nhưng chỗ ngồi chật ních khiến anh không tài nào với được cái chốt.

"Đây này," - Grace nói - "em thấy rồi".

Julian ngả đầu ra sau để cô trườn qua một bên đùi anh, ngực ép xuống chân anh còn cả người thì đã lọt thỏm giữa hai đầu gối anh. Trước cảnh đó, toàn thân anh lập tức trở nên nóng rực và cương cứng.

Khi cô áp má vào người anh cố gắng vật lộn với cái chốt, anh cảm giác như mình có thể chết đi được.

"Em biết không, em đang ở một tư thế hoàn hảo để...".

"Julian!" - Cô ngắt lời. Cô lùi lại, và khi nhìn xuống quần anh, mặt cô đỏ dừ lên. "Em xin lỗi".

Thật không may là cô vẫn chưa kéo được cái ghế ra sau, bởi vậy nên anh đành phải chịu tư thế đó thêm một lần nữa.

Julian cắn chặt rằng, đưa một tay lên nắm chặt chỗ tựa đầu trên ghế. Đó là tất cả những gì anh có thể làm để kiềm chế ham muốn mãnh liệt đang dâng lên trong anh.

"Anh có sao không?" - Cô hỏi sau khi đã nới được chiếc ghế của anh ra sau và quay lại chỗ của mình

"À, anh không sao chỉ trừ một điều là đi trên lửa cũng không khiến các thớ thịt của anh nhức nhối thế này." - Anh nói giọng châm chọc.

"Em đã nói em xin lỗi mà".

Anh cứ mải nhìn vào cô.

Cô vỗ nhẹ vào cánh tay anh. "Nào, anh đặt chân lên cái bàn đạp được không?".

"Anh muốn được đặt lên bàn đạp của em...".

"Julian!" - Grace lại giật giọng. Người đàn ông này thật phóng đãng. "Anh tập trung một chút có được không?".

"Được, anh đang tập trung đây mà".

"Không phải em bảo anh tập trung vào ngực em".

Anh lại đưa mắt xuống đùi cô.

"Cũng không phải chỗ đó".

Trước sự ngạc nhiên của cô, anh trề môi ra như một đứa trẻ cứng đầu. Hình ảnh này thật không giống anh chút nào, nó khiến cô phì cười.

"Thôi được." - Cô nói - "Cái bàn đạp bên trái là chân côn, bàn đạp ở giữa là phanh, còn bàn đạp bên phải là chân ga. Em nói thế anh có nhớ được không?".

"Anh nhớ".

"Tốt. Nào, bây giờ việc đầu tiên anh cần làm là đạp chân côn và kéo cần số ngược lại". Cô đặt tay anh lên cần số ở giữa xe và bắt đầu chỉ cho anh cách gạt cần số lên xuống.

"Em không nên mơn trớn cái đó trước mặt anh một tí nào. Như vậy thật độc ác, em biết không?".

"Julian! Anh làm ơn có được không? Em đang cố chỉ cho anh cách gạt cần số mà".

Anh khịt mũi. "Anh ước gì em cũng gạt cần số của anh như thế".

Grace trợn mắt nhìn anh.

Ánh mắt đầy tinh quái, trông anh chẳng có vẻ gì là ăn năn vì những lời nói vừa rồi cả.

Sau đó anh định lái xe lùi lại, nhưng lại nhả chân côn sớm quá và làm xe chết máy.

"Làm vậy không đúng phải không?" - Anh hỏi.

"Đúng vậy, trừ phi anh muốn bị lật xe".

Anh thở dài và cố gắng làm lại.

Một tiếng sau, sau khi Julian vẫn không thể lái xe vòng quanh bãi đỗ xe mà không đâm vào vỉa hè hay làm chết máy, Grace đã phải chịu công nhận thất bại.

"Thật may trước đây anh làm nguyên soái giỏi hơn là bây giờ lái xe".

"Ha ha." - Anh cười châm chọc, nhưng nhìn vào mắt anh cô biết rằng anh không hề tự ái. "Tất cả những gì anh có thể nói để tự bào chữa là chiếc ô tô đầu tiên của anh là một chiến xa".

Grace mỉm cười nhìn anh. "Thôi được, dù sao thì chúng ta cũng không đánh nhau trên những con phố này".

Vẫn ánh mắt châm chọc, anh trả miếng: "Nếu là anh thì anh sẽ không nói vậy đâu. Em quên là anh vẫn xem bản tin tối từ ti vi của em à".

Julian tắt máy. "Anh nghĩ anh sẽ để em lái xe một lát".

"Có lẽ thế là khôn ngoan hơn cả đấy. Ngay bây giờ em không có đủ tiền để mua xe mới đâu".

Cô bước ra khỏi xe để đổi chỗ cho anh. Nhưng khi hai người đi ngang qua nhau tại đuôi xe, Julian ôm chầm lấy cô đặt một nụ hôn cháy bỏng lên môi khiến cô choáng váng. Anh nắm lấy tay cô và áp chặt vào hai bên hông mình trong khi không ngừng cắn nhẹ lên môi cô.

Chúa ơi, một người phụ nữ có thể sẽ quen với điều này mất. Thật sự sẽ nghiện mất.

Julian ngẩng đầu lên hỏi: "Em có muốn đưa anh về nhà đê anh cắn lên những chỗ khác không?".

Có, cô muốn chứ, đó chính là lý do vì sao cô không dám. Thật ra, nụ hôn đó làm cô choáng váng đến nỗi không thể cất lên lời.

Julian mỉm cười trước vẻ mặt ngơ ngác của cô. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy thèm muốn cô hơn bao giờ hết.

"Cái xe." - Cô nói mắt chớp chớp như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mơ. "Chúng ta đang định lên xe mà".

Julian hôn nhẹ lên má cô.

Sau khi cả hai đã vào trong xe và thắt dây an toàn, Grace liếc nhìn anh nói: "Anh biết không, em nghĩ là có hai thứ ở New Orleans này anh chưa từng được thưởng thức".

"Thứ nhất là anh chưa có được em trên...".

"Anh có thôi đi không!".

Anh hắng giọng. "Thôi được, thế danh sách của em là gì?".

"Phố Bourbon và nhạc hiện đại. Một trong hai thứ đó em có thể cung cấp cho anh ngay bây giờ". Grace bật đài lên.

Cô bật cười khi nhận ra đó là bài "Máu nóng" của một ca sĩ nước ngoài. Thật thích hợp cho vị hành khách này của cô.

Julian lắng nghe nhưng tỏ ra không ấn tượng lắm.

Grace chuyển sang đài khác.

Julian chau mày trước hành động này của cô. "Em làm gì vậy?".

"Em chuyển sang đài khác. Anh chỉ việc bấm những cái nút này thôi".

Anh ngồi bấm mấy cái nút mấy phút cho đến khi tìm thấy một đài đang phát sóng bài "Yêu làm ta đau" của Nazareth. "Âm nhạc thời này thú vị thật đấy".

"Nó có khiến anh nhớ về âm nhạc thoiừ của anh không?".

"Không, vì hầu hết những thể loại âm nhạc mà anh từng nghe được chơi bằng sáo và trống trận. Anh nghĩ mình có thể thưởng thức loại âm nhạc này".

"Thưởng thức cái gì?" - Cô hỏi xoáy. "Âm nhạc hay là chuyện yêu làm ta đau?".

Vẻ mặt anh đầy hóm hỉnh. "Bởi vì anh chưa từng biết đến tình yêu nên không thể biết được liệu nó có làm người ta đau hay không. Nhưng anh không thể tưởng tượng được vì sao được yêu lại có thể khiến người ta đau khổ đến vậy".

Câu nói của anh khiến ngực cô thắt lại.

"Thế anh định làm gì khi quay về nhà?" - Cô cố tình hỏi để lái câu chuyện sang chủ đề khác.

"Anh không biết".

"Có lẽ anh sẽ đá ********* Scipio đúng không?".

Anh bật cười. "Có lẽ thế".

"Tại sao? Anh ta đã làm gì anh?".

"Hắn cản đường anh".

Thôi được, dù sao thì đó cũng không phải điều cô muốn nghe. "Anh không muốn bị ai ngáng đường đúng không?".

"Thế em có muốn không?".

Cô nghĩ một lát rồi trả lời: "Em đoán là không".

Khi họ đến phố Bourbon thì đám đông của buổi chiều chủ nhật đang chen chúc nhau. Grace lấy tay phẩy phẩy lên mặt khi nghĩ đến cái nóng bên ngoài.

Cô ngước nhìn sang Julian đang bắt đầu toát mồ hôi. Mái tóc anh bết lại thành những lọn sóng ôm quanh mặt và với cặp kính râm kia... Ôi, anh yêu!

Đương nhiên dung mạo của anh còn được tôn thêm nhờ chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật lên bờ vai rộng và cái bụng thon nhỏ. Khi đưa mắt nhìn xuống chiếc quần jean cài khuy, cô ước gì mình mua cho anh một chiếc quần rộng rãi hơn.

Nhưng với dáng tự tin và quyến rũ của anh, cô e rằng một chiếc quần jean thùng thình cũng không thể che giấu nổi vẻ lôi cuốn lồ lộ thế kia.

Julian dừng lại khi họ đi qua một câu lạc bộ thoát y. Anh tỏ ra không hề tò mò gì trước những phụ nữ ăn mặc thiếu vải đứng trong cửa sổ, nhưng Grace cảm nhận được rằng, anh khá là sốc.

Nhìn chằm chằm vào Julian như muốn ăn sống nuốt tươi anh, cô vũ công thoát y cắn môi dưới, rồi vừa liếm môi đầy khiêu khích vừa đưa tay lên sờ ngực. Cô ta ngoắc ngón tay về phía anh.

Julian quay đi.

"Anh chưa bao giờ được xem thứ gì tương tự thế này đúng không?" - Grace hỏi, cố giấu sự khó chịu trước hành động của người đàn bà kia và thở phào trước phản ứng của Julian.

"Ở Rome." - Anh đáp gọn lỏn.

Cô cười. "Nhưng họ không suy đồi đến mức này, đúng không?".

"Em không tưởng tượng được đâu. Nhưng ít nhất thì cũng không có ai mây mưa ở ngay...". Anh bỏ lửng câu nói khi đi ngang qua một đôi đang quấn lấy nhau ngay ở góc phố. "Thôi, đừng quan tam làm gì".

Grace phá lên cười.

"Ôi, anh yêu." - Một cô gái điếm gọi Julian khi họ đi qua một câu lạc bộ khác. "Vào đây, em sẽ phục vụ anh miễn phí".

Anh lắc đầu không hề ngừng bước đi.

Grace nắm lấy tay anh và kéo anh đứng lại. "Trước khi anh bị lời nguyền phụ nữ có làm thế này với anh không?".

Anh gật đầu. "Đó chính là lý do tại sao Kyrian là người bạn duy nhất của anh. Tất cả những người đàn ông xung quanh anh đều không thể chịu đựng nổi sự chú ý của mọi người dành cho anh và đến bất cứ nơi đâu, phụ nữ cũng chạy theo anh, cố luồn tay xuống áo giáp của anh".

Cô nghĩ một lát rồi hỏi. "Và anh chắc là không ai trong số những phụ nữ đó yêu anh?".

Anh nhìn cô trong giây lát rồi nói. "Tình yêu và ham muốn xác thịt không giống nhau. Em có thể yêu một người mà mà em không hề quen biết không?".

"Em đoán là anh nói đúng".

Họ đi thẳng xuống phố. "Kể cho em nghe về người bạn của anh đi. Vì sai anh ta lại không thấy phiền khi tất cả phụ nữ đều vây quanh anh?".

Julian thoáng cười. "Kyrian rất yêu vợ cậu ta, và không hề quan tâm đến bấy kỳ một người đàn bà nào khác. Câu ta không bao giờ coi anh như một đối thủ".

"Anh đã bao giờ gặp vợ anh ta chưa?'.

Anh lắc đầu. "Mặc dù bọn anh chưa bao giờ nhắc đến điều đó, nhưng anh nghĩ cả hai đều biết rằng đó không phải là một ý hay".

Grace nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi. Cô chắc là anh đang nhớ đến Kyrian. "Anh tự trách mình vì những gì đã xảy ra với anh ấy phải không?'.

Julian cắn chặt răng khi nghĩ đến những cảm giác của Kyrian khi bị quân La Mã bắt làm tù binh. Xét đến việc quân La Mã muốn bắt được hai người bọn họ thế nào, không cần phải nói bọn chúng đã làm gì với Kyrian trước khi tước đi mạng sống của cậu ta.

"Ừ," - anh lặng lẽ trả lời - "anh biết đó là lỗi của anh. Giá mà anh không chọc tức Priapus, anh đã có thể có mặt ở đó để giúp Kyrian đánh lại bọn kia".

Và trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ rằng một nửa số phận của Kyrian xuất phát từ quyết định ngốc nghếch của cậu ta là kết bạn với anh.

Julian thở dài. "Thật đáng tiếc cho một cuộc đời sáng lạn. Giá mà cậu ta học được cách làm chủ tính liều lĩnh của mình, anh vẫn biết rằng một ngày nào đó Kyrian sẽ phạm phải một sai lầm nghiêm trọng mà". Anh cầm tay cô khẽ bóp nhẹ.

Họ lặng lẽ bước đi, Grace cố nghĩ ra cách gì đó cơ thể khiến anh vui hơn.

Khi họ đi ngang qua Cửa hàng ma thuật Marie Laveau, Grace dừng lại, rồi kéo anh vào trong.

Cô giải thích cho anh nguồn gốc của từ ma thuật trong khi hai người đi một vòng quanh cái bảo tàng thu nhỏ đó.

"Ồ," - Cô nói và cầm lên một con búp bê ma thuật nam trên giá. "Có muốn mặc đồ cho nó giống Priapus rồi cắm những cái ghim nhỏ lên người nó không?".

Julian cười. "Có muốn giả vờ nó là Rodney Carmicheal không?".

Grace cố nén cười. "Thế thì em còn gì là bác sĩ nữa, phải không? Nhưng nghe có vẻ hấp dẫn đấy".

Grace đặt con búp bê xuống chắm chú nhìn về phía chiếc tủ trưng bày bằng kính bày lẫn lộn cả bùa với đồ trang sức. Ở giữa tủ đặt một chiếc vòng cổ màu đen, xanh nước biển và cả những sợi chỉ màu xanh lá cây tu rua rắm rối đến mức trong như như một sợi dây điện nhỏ màu đen vậy.

"Nó đem lại may mắn cho người nào đeo nó." - Người phụ nữ bán hàng nói với cô khi nhận thấy sự chú ý của cô. "Cô có muốn xem không?".

Grace gật đầu. "Nó có hiệu nghiệm không?".

"Ồ, có chứ. Kiểu dây chỉ này rất màu nhiệm".

Grace không biết liệu cô có tin không, nhưng cách đây một tuần cô cũng không bao giờ có thể tin nổi việc hai người phụ nữ say rượu lai có thể triệu gọi được cả một nguyên soái Macedon hiện lên.

Cô trả tiền cho người bán hàng rồi quay sang Julian.

"Cúi xuống nào." - Cô bảo anh.

Trông anh đầy vẻ hồ nghi.

"Thôi nào," - cô nói đùa "làm cho em vui đi mà".

Người bán hàng cười lớn khi thấy Grace buộc nó quanh cổ anh. "Anh chàng đó không cần có thêm bùa may mắn đâu cô gái thân mến ơi, anh ta cần một lá bùa để có thể đập tan sự chú ý của những phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào mông khi anh ta cúi xuống kìa".

Grace nhìn qua vào người anh thì thấy ba phụ nữ quả thật đang hau háu nhìn vào mông anh. Lần đầu tiên, cô cảm giác thấy ghen tuông dữ dội như vậy.

Cảm giác đó tan biến ngay khi Julian khẽ hôn lên má cô trước khi đứng thắng lên. Ánh mắt đầy khiêu khích, anh choàng tay ôm qua vai cô.

Khi đi ngang mấy người phụ nữ kia, Grace không thể nén nổi một trò tinh quái. Cô dựng lại cạnh mấy người phụ nữ kia. "À, nhân tiện nói cho mấy cô biết, không mặc gì trông anh ấy còn đẹp hơn đấy".

"Em biết rõ điều đó mà, em yêu." - Julian nói khi đeo kính lên mắt rồi lại khoác vai cô.

Grace vòng tay qua eo anh và thọc vào túi quần trước của anh, còn anh thì ôm cô sát vào một bên.

"Em biết không," - Julian thì thầm vào tai cô - "nếu em có muốn thọc tay xuống sâu hơn một chút nữa thì anh cũng không phiền đâu".

Cô cấu anh một cái, nhưng tay vẫn để nguyên chỗ cũ.

Những anh măt phụ nữ ghen tị nhìn theo họ suốt dọc xuống đường xuống phố.

° ° °

Grace đưa anh đến nhà hàng hải sản Mike Anderson để an tối. Cô co người lại khi thấy phục vụ mang lên cho Julian món hàu và đặt lên bàn.

"Eo ơi." - Cô thốt lên khi anh bắt đầu ăn con đầu tiên.

Anh tự ái cự lại. "Món này rất ngon đấy".

"Em thì em không nghĩ vậy".

"Đó chỉ là vì em không biết cách ăn thôi".

"Chắc chắn là em biết cách ăn. Há miệng ra và đưa thứ nhớt bẩn đó xuống họng".

Anh uống một ngụm bia. "Đó chỉ là một cách ăn thôi".

"Nhưng đó chính là cách anh đang ăn".

"Đúng vậy, nhưgn em có muốn thử một cách khác không?".

Cô cắn môi lưỡng lự. Thái độ của anh có cái gì đó khiến cô có cảm giác sẽ vô cùng nguy hiểm nếu nhận lời thách đó của anh. "Em không biết".

"Có tin anh không?".

"Không tin lắm." - Cô giễu cợt.

Anh nhún vai và uống thêm một hớp bia nữa. "Thật thiệt thòi cho em".

"Được rồi." - Cô động lòng và lúc này cô tò mò đến mức không thể tiếp tục từ chối nữa. "Nhưng nếu em có ọe ra thì nhớ là em đã cảnh báo anh trước rồi đấy nhé".

Julian ngoắc chân vào chân ghế của cô và kéo cô vào gần anh đến nỗi đùi họ sát vào nhau. Anh lau tay vào quần rồi cầm con hàu nhỏ nhất trên đĩa lên.

"Cứ thế nhé." - Anh thì thầm vào tai cô. Anh choàng tay qua vai cô và nói. "Nào, em ngửa đầu ra".

Cô làm theo. Ngón tay anh đỡ lấy cổ cô khiến một luồng điện chạy khắp toàn thân cô. Cô nuốt nước bọt, ngạc nhiên trước sự nhẹ nhàng của anh. Ngạc nhiên vì cảm giác ngồi sát cạnh anh tuyệt biết bao.

"Em há mồm ra." - Anh nói trong hơi thở trong khi lấy mũi cọ cọ vào cổ cô.

Cô tuân theo.

Anh nghiêng con hàu cho nó trôi xuống miệng cô. Khi con hàu trôi xuống họng cô, anh lấy lưỡi liếm ngược từ dưới cổ cô lên.

Grace rùng mình trước những cảm giác bất ngờ đó. Toàn thân cô nổi gai ốc lên. Thật không thể tin nổi! Và đây là lần đầu tiên cô không hề để ý gì đến vị của con hàu cả.

Mặt cô nóng bừng lên khi cô chợt nhớ ra họ đang ở đâu. Cô mở choàng mắt ra và thấy thật may mắn khi họ ngồi trong một góc tối.

"Em có thích nó không?". Anh hỏi đùa.

Cô không thể không mỉm cười. "Anh thật hết thuốc chữa".

"Dù sao thì anh cũng chỉ cố gắng thôi".

"Và anh đã thành công một cách đáng ngưỡng mộ".

Trước khi anh kịp trả lời, chuông điện thoại di động của cô reo lên.

"Hừm!" - Cô vừa nói vừa lôi điện thoại ra. Dù là ai gọi đi chăng nữa thì người đó cũng nên nói ra một việc cực kỳ quan trọng.

Cô trả lời điện thoại.

"Grace à?".

Cô giật mình khi nghe thấy giọng Rodney. "Ông Carmicheal, sao ông biết số này?".

"Nó nằm trong sổ tay Rodolex của em. Tôi ghé thăm em, nhưng em không có nhà." - Anh ta thở dài. "Tôi đã rất muốn gặp em hôm nay. Chúng ta vẫn cần phải nói chuyện đó. Nhưng không sao. Anh có thể đến chỗ em. Em lại đến quảng trường thăm cô bạn thầy bói à?".

Cô sợ thót tim. "Sao anh biết về bạn tôi?".

"Anh biết rất nhiều điều về em, Grace ạ. Hmmm". Anh ta thở dài vào điện thoại. "Đồ lót em có mùi hoa hồng".

Grace lạnh cứng người vì khiếp sợ. bàn tay cô bắt đầu run lên. "Anh đang ở trong nhà tôi à?".

Cô có thể nghe thấy tiếng ngăn kéo mở ra và đóng vào từ đầu dây bên kia. Bỗng nhiên, hắn ta buột ra một tiếng chửi thề. "Cô là đồ đàn bà xấu xa!' - Hắn gầm lên. "Hắn là ai? Cô đang ngủ với thằng chết tiệt nào?".

"Này, đó là...".

Điện thoại câm bặt.

Grace run quá đến mức không thể tắt nổi điện thoại.

"Chuyện gì vậy?" - Julian hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Rodney đang ở trong nhà em." - Cô nói, giọng run rẩy. Cô lập tức quay số gọi cho cảnh sát để thông báo.

"Chúng tôi sẽ đến đó gặp cô." - Viên cảnh sát nói với cô. "Dù thế nào, cô cũng đừng vào trong nhà trước khi chúng tôi tới nhé".

"Các anh đừng lo".

Julian nắm lấy hai bàn tay cô. "Em đang run lên kìa".

"Anh nghĩ vậy sao? Chỉ có một kẻ tâm thần đang ở trong nhà em, ngửi đồ lót của em và chửi rủa em bằng những cái tên xấu xa. Sao em phải run chứ?".

Đôi mắt xanh thẳm của anh an ủi cô với những ánh mắt che chở. ANh nắm chặt tay cô. "Em biết là anh sẽ không để hắn động đến em cơ mà".

"Cảm ơn anh, Julian. Nhưng người đàn ông này...".

"Hắn sẽ chết nếu lại gần em. Em biết là anh sẽ không để em một mình mà".

"Dù sao cũng chỉ đến rằm tháng sau thôi".

Lúc đó, anh đưa mắt đi chỗ khác và cô có thể thấy sự thật từ đó. "Không sao." - Cô nói vẻ dũng cảm. "Em có thể giải quyết việc này, thật đấy. Em đã sống một mình nhiều năm nay rồi. Hắn không phải là khách hàng đầu tiên quấy rối em. Và em e rằng hắn cũng chưa phải là kẻ cuối cùng".

Đôi mắt xanh của Julian tóe lửa khi bắt gặp cái nhìn của cô. "Thế có bao nhiêu kẻ đã quấy rối em?'.

"Đó không phải là việc của anh. Đó là chuyện riêng của em".

Trông anh như thể chuẩn bị bóp cổ cô đến nơi.

--- ------ ------ ------ -------

1 Cronus là con trai của Thần Đất Gaia và Thần Trời Uranus, ông ta lật đổ cha mình là Uranus để lên ngôi trị vì thế giới thần linh trong thời đại Hoàng Kim và sau đó lại bị chính con trai mình là Thần Dớt lật đổ (ND).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.