Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 6




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Tình hình hiện tại của Mại Vu quả thực không thể nào lại bị đâm tiếp, bộ dạng Hoàng Huyền thì vẫn vui vẻ.

Hoàng Huyền đưa lọ nhỏ trong tay cho Mại Vu, bắt đầu ưu nhã từ từ cởi quần áo của mình, ngại ngùng nói: “Mại Tiểu Vu, thừa dịp anh cởi quần áo thì tự mình làm mềm chỗ đó đi, đỡ phải đến lúc đó làm anh đau.”

Mại Vu vừa nghe thiếu chút nữa ngất đi, anh rất quen thuộc thứ gì trong lọ đó, là dầu bôi trơn trơn bóng có mùi thơm thoang thoảng! Vì vậy Mại Vu rất không thích thứ này, mặc dù lần nào cũng có thể bảo vệ mông anh không bị chảy máu cũng không bị thương, nhưng… Điều này thể hiện anh sắp phải tiếp nhận tinh lực “Dạy dỗ” khác thường của Hoàng Huyền. Song nguyên nhân khiến Mại Vu muốn trực tiếp ngất xỉu không phải là chuyện này, mà là… Hoàng Huyền kêu anh bảo tự làm mềm mình là có ý gì?

Mại Vu nắm chặt lọ trong tay, vẫn duy trì tư thế nằm sấp, không hiểu câu nói giọng run run hỏi lại: “Ý của anh là gì, Huyền Huyền?”

Từ trước đến nay Hoàng Huyền sẽ đổ chất lỏng hơi dính lên ngón tay thon dài xinh đẹp như giáo viên Piano của hắn, rồi sau đó dịu dàng bảo Mại Vu nằm sấp xuống, dùng ngón tay thăm dò lối vào giữa hai khe mông rắn chắc của Mại Vu, rất kiên nhẫn giúp anh làm mềm nó. Nhưng… Nhưng Mại Vu nghi ngờ vừa rồi anh nghe lầm chăng, miệng Hoàng Huyền nói, ý trên mặt chữ là gì?

“Không hiểu sao, Vu Vu?” Khóe miệng Hoàng Huyền mỉm cười lười biếng khiến trái tim nai con của Mại Vu đập loạn, động tác vừa gọn gàng mà không mất đi ưu nhã lấy lại cái lọ trong tay Mại Vu, nhẹ nhàng nâng bàn tay có chút thô ráp vì giết cá rửa cá lâu dài lên. Mại Vu bị hành động của Hoàng Huyền khiến sắc mặt hồng hồng, trái tim đập kịch liệt. Hoàng Huyền mở nắp lọ, đổ 1/3 chất lỏng trong lọ ra ngón tay Mại Vu, dùng khẩu hình xinh đẹp thong thả nói với anh: “Đây, mời em làm mềm hậu huyệt của mình, đừng để đến lúc đó kẹp anh đau.”

Giống như có thuốc nổ nổ tung trong đầu Mại Vu, trong đầu anh hoảng loạn lửa cháy phừng phừng.

Kêu anh tự….. Làm? Nhìn dịch trơn bóng như mật trên tay, Mại Vu thầm nghĩ: Nhưng em chưa từng làm chuyện như vậy mà! Tinh thần biểu cảm sáng láng vừa được Hoàng Huyền hôn trong nháy mắt tối xuống, hai gò má nóng rực.

“Có thể đừng làm được không, Huyền Huyền?” Mại Vu buồn bã cầu xin nói, không biết làm sao với dịch bôi trơn không ngừng chảy dọc từ cổ tay xuống.

“Không. Phải. Làm!” Hoàng Huyền mỉm cười cho anh ánh mắt đáng yêu, “Nếu như em không làm thì lát nữa chúng ta làm trực tiếp.”

Mại Vu đang quan sát để đưa dịch bôi trơn này vào hậu huyệt mình lập tức chấn động, trực tiếp vào ư, hic hic hic, vậy thì sẽ chết à?

Trong lòng Mại Vu sợ hãi tưởng tượng tình trạng bi thảm mình bị Hoàng Huyền đâm vào mông máu chảy không ngừng, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, anh thở dài một hơi, “Em làm là được chứ gì.”

“Vu Vu ngoan, vậy em phải nhanh lên nhé, nếu không quần áo anh cởi sắp xong rồi.” Vừa đúng lúc Hoàng Huyền cởi hết áo lót, còn chiếc quần tây.

“Đừng ~” Mại Vu chép miệng, thân thể run lẩy bẩy, nhìn sang Hoàng Huyền rồi lại nhìn chất lỏng trên tay. A, hiểu rồi!

Khuôn mặt Mại Vu đỏ bừng, dùng tay phải đẩy mông bên phải ra, ngón tay trái thì chậm rãi đi vào, trước tiên anh chầm chậm cho ngón giữa vào, dưới sự trợ giúp của dịch bôi trơn ngón tay dễ dàng tiến vào, nhưng Mại Vu lại cảm giác có chút không thoải mái, thấy hơi trướng. Muốn lùi ngón tay ra lại phát hiện Hoàng Huyền đang nghiền ngẫm theo dõi anh, không còn cách nào khác, sợ Hoàng Huyền thật sự làm trực tiếp Mại Vu đành phải cố gắng cho ngón tay thứ hai vào.

Tâm tình Hoàng Huyền bây giờ rất tốt, giải quyết xong chuyện rắc rối trở về có thể nhìn biểu tình vừa thẹn thùng vừa tủi thân của Mại Vu, thật sự khiến tâm tình hắn tốt hẳn. Nhưng phía Hoàng Huyền thì tốt, phía bên Mại Vu thì không tốt chút nào, lông mày anh nhíu chặt, mồ hôi lạnh túa ra, đầu ngón tay đang đọ sức với chính mình.

Thật lâu sau, rất vất vả bỏ vào ba ngón tay, Mại Vu nhẹ nhàng thở ra, đầu ngón tay cũng đã mỏi nhừ, anh thật không hiểu nổi, sao trước kia Hoàng Huyền giúp anh bôi trơn dễ thế?

Mệt mỏi quá, mặc dù nói đầu ngón tay vận động nhưng Mại Vu thở hổn hển, giống như cả người vừa vận động kịch liệt vậy. Mại Vu đã không chịu nổi, anh không muốn làm nữa, cứ cảm thấy mình đến là lạ, thế là anh quyết định cầu cứu Hoàng Huyền, nhưng phát hiện Hoàng Huyền thừa dịp toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên chuyện bôi trơn vừa nãy đã đi qua phía đầu giường, đứng sau anh, “Huyền…….”

Khi Mại Vu đang muốn dùng nhũ danh của Hoàng Huyền để cứu cầu thì lại phát hiện Hoàng Huyền cúi người xuống, bàn tay trắng noãn xinh đẹp đặt trên tay trái anh, sau đó lại cùng đưa ngón tay của mình vào trong hậu huyệt nơi đã bị tay mình lấp kín.

“Ô!” Mại Vu hoảng sợ kêu lên một tiếng, có chút đau, thoáng cái thừa nhận nhiều ngón tay như vậy khiến anh thấy khó chịu vô cùng.

Hậu huyệt của Mại Vu nhét đầy sáu ngón tay đan chặt nhau và chất lỏng trắng nõn, anh không thoải mái vừa muốn khóc thì nghe Hoàng Huyền lên tiếng an ủi: “Ngoan nào, Vu Vu, làm tốt công việc đó trước thì mới không đau.”

Mại Vu lại thấy cảm động, Huyền Huyền của anh rất dịu dàng, xương cốt anh cũng muốn mềm đi rồi. Anh rút ngón tay của mình ra, ngoan ngoãn để Hoàng Huyền quấy nhiễu hậu huyệt của anh.

“Ngoan lắm, Vu Vu, để anh thương em nào.” Hoàng Huyền cười, ngón tay càng đâm sâu vào.

Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.