Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 47




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Này! Làm gì vậy…” Thạch Thái bị Nam Thiên Tôn hung hăng kiềm chế, khuôn mặt đẹp trai của hắn ta dựa rất gần vào Thạch Thái. LQĐ

“Cậu làm trái với hợp đồng lại còn trách mắng ngược bọn tôi!” Mỹ nhân Nam Thiên nhíu mày, rất bất mãn với hành vi vừa rồi của Thạch Thái. Hình như trong mắt Thạch Thái một diễn viên phim xxx còn quan trọng hơn bọn hắn, điều này khiến trong lòng hắn không có tư vị gì.

“Tôi nào có trái với hợp đồng?” Thạch Thái bất mãn ngẩng đầu trừng mắt.

“Cục đá nhỏ, cậu đã quên trong hợp đồng có một điều khoản là cậu không thể có bất cứ hành động mập mờ nào với người khác ngoại trừ bọn tôi sao?” Mỹ nhân Đông Phương đứng bên cạnh, ngón tay trắng nõn thuận tiện vén mái tóc ngắn ra sau.

“Vừa rồi tôi không có!” Thạch Thái bất mãn cãi lại, thở phì phò nhìn về phía Đông Phương Điển.

“Cậu không có gì?” Lên tiếng là Nam Thiên Tôn, hắn ta đưa tay giữ chặt mặt Thạch Thái, ép anh ta nhìn về phía mình, “Động tác thân mật của cậu và người phụ nữ kia rất không hợp lý!”

“Đây chẳng qua là động tác thân mật giữa bạn bè có được không!” Miệng nhếch lên, Thạch Thái mất hứng nói.

“Giữa bạn bè có thể như vậy? Vậy cậu nói đi, giữa chúng ta là tình nhân đó, nhưng chưa từng thấy cậu lấy lòng như vậy!” Bóp chặt hàm dưới của Thạch Thái, Nam Thiên Tôn nhíu chặt đôi mi thanh tú.

“Tôi….” Thạch Thái muốn nói lại thôi, Nam Thiên Tôn nhéo anh ta đau quá, vội đành bất đắc dĩ đưa ánh mắt cầu cứu về phía Đông Phương Điển.

Đáng tiếc hình như Thách Thái đã quên, thoạt nhìn bề ngoài Đông Phương Điển nhã nhặn hơn Nam Thiên Tôn rất nhiều, nhưng cơn ghen tuông của hắn nhất định không ít hơn Nam Thiên Tôn.

Đông Phương Điển đưa tay kéo Thạch Thái từ trong ngực Nam Thiên Tôn qua, chân Thạch Thái thoáng chốc loạng choạng ngã vào trong ngực hắn ta.

“Cậu nói…. Đó là hành vi thân mật giữa bạn bè hả?” Đông Phương Điển mỉm cười nhàn nhạt.

“Đúng rồi, các người không tin đúng không?”

“Không…. Tôi tin, nhưng nếu bạn bè cũng có thể như thế, thì sau này mời cậu trước mặt người yêu cũng phải biểu hiện mạnh mẽ hơn nữa nhé?”

Nói xong Đông Phương Điển cúi đầu nâng cằm Thạch Thái lên, thuận thế hôn anh ta.

Thạch Thái ngẩn người, sau đó là nhiệt độ trong miệng tăng mạnh.

Đông Phương Điển bưng mặt Thạch Thái, lưỡi linh hoạt cạy hàm răng chưa mở của anh ta, chống đỡ cái lưỡi chậm chạp của anh ta, cũng không buông tha cánh môi mềm mại, dường như muốn toàn bộ môi anh ta chui vào trong miệng.

Thạch Thái ưm a, mất hồn, trong đầu nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể đỏ mặt, mặc Đông Phương Điển muốn làm gì thì làm.

Nam Thiên Tôn đứng bên cạnh nhìn, tiến lên ôm phía sau Thạch Thái.

Đông Phương Điển hứng thú nhìn Nam Thiên Tôn cười khẽ, rồi rời cánh môi non mềm của Thạch Thái.

“Các người…….” Đợi Thạch Thái bừng tỉnh thì lại biến thành nhân bánh rồi.

Nam Thiên Tôn ôm Thạch Thái, đôi tay xấu xa xoa mông Thạch Thái, “Giống như Điển nói, đã là bạn bè mà còn có thể như thế, vậy mức độ tình nhân thân mật chắc là phải rộng rãi hơn nhiều hả?”

“Này! Tay anh để đâu vậy!” Thạch Thái hung hăng quay đầu, mắt tròn trừng cách lớp kính.

Nam Thiên Tôn khẽ mỉm cười một cái, bàn tay vốn đang đặt trên mông đối phương thuận tiện đi xuống, mập mờ cọ xát giữa hai đùi Thạch Thái, “Thật hung dữ quá, cục đá nhỏ!”

“Đừng… Anh đừng như vậy…!” Thạch Thái mới vừa muốn thúc tay người phía sau, không nghĩ tới người phía trước lại gây rối.

Thừa dịp Thạch Thái mất hồn, ngón tay Đông Phương Điển nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của Thạch Thái, cả bàn tay mò vào bên trong. Ngón tay thon dài của Đông Phương Điển lịch sự xinh đẹp trượt lên ngực bằng phẳng của anh ta, di chuyển xung quanh chỗ xinh đẹp nổi lên trước ngực.

Giờ phút này Thạch Thái cảm nhận từ sau khi mình gặp phải Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển, cả đời mình không biết đã bị khủng hoảng đến lần thứ mấy rồi.

“A a! Các anh hai người ngốc nghếch này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.