Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 45




Người đàn ông thấp bé trong bộ áo chẽn sải những bước dài nôn nóng khắp phòng, vừa nói vừa vung vẩy một cánh tay còn lại, con mắt độc nhất nheo nheo.

− Nhưng thưa thủ tướng, ngài cần phải thấy rằng nhất cử nhất động cuả tôi bây giờ lại phụ thuc vào thằng cha Bonapatre ấy!- Nelson càng nói càng cáu kỉnh- Quả thật, tôi biết làm sao một khi tụi Pháp chẳng chịu đánh đấm gì cả? Tôi đã đuổi bọn chết toi ấy chạy khắp Đại Tây Dương nhưng chúng cứ lẩn như chạch, quyết không chường mặt ra.

− Tin tức cho hay Napoleon đang ở Boulogne cùng toàn bộ ngự lâm quân và một trăm hai mươi ngàn binh mã. Nếu toàn bộ hạm đội Pháp quy tụ lại, họ sẽ có sáu mươi hai tàu chiến- Pitt lắc đầu nói và quay sang Branwell- Đây chính là lúc tôi cần đến anh đấy, Branwell, mặc dù anh có thể từ chối vì xét cho cùng, anh không phải sĩ quan Bộ Hải Quân.

− Tôi luôn sẵn sàng phụng sự, thưa ngài- Branwell đáp liền.

− Toàn hạm đội Pháp đã tụ lại và đang di chuyển. Tôi yêu cầu anh hãy cố xác định hướng đi cuả chúng. Nhưng nếu anh bị phát hiện thì cơ hội sống sót cuả anh chỉ còn phụ thuộc vào tốc độ thôi.

− Ngài cứ coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.

− Anh còn một nhiệm vụ là phải giữ kín chuyện này. Điều đó rất quan trọng- Pitt nghiêm nghị nói. Anh còn có người vợ trẻ. Anh sẽ nói gì với cô ta?

− Vậy ngài bảo tôi phải nói dối vợ tôi chứ gì?- Bá tước hỏi khô khan.

Pitt phá lên cười.

− Tất nhiên là không. Nhưng đàn bà là hay vui chuyện lắm.

− Bà Hester có vậy đâu!- Bá tước khẽ nói.

− Phải, phải, thôi được, anh có thể tiết lộ cho một mình vợ anh thôi nhé.

− Bao giờ ngài muốn tôi lên đường.

− Ngay lập tức.

− Vậy tôi xin phép cáo lui.

Chập choạng tối Bá tước mới về đến nhà, mệt mỏi rã rời. Con tàu cuả chàng đang thả neo ngoài cảng, và sáng mai chàng phải đi sớm mà không có thuyền phó Hatch.

Kate nhận thấy tâm trạng ủ rũ cuả chồng. Nàng sà vào lòng chàng, thủ thi?

− Anh không được hài lòng với công việc hôm nay à?- nàng hỏi, nhẹ nhàng cởi chiếc áo đi ngựa cuả chàng. Chàng cầm lấy tay nàng.

− Kate, sáng mai anh phải nhổ neo sớm.

− Không, không!- nàng la lên.

− Anh phải đi, nhưng không lâu đâu; hai, ba, hoặc bốn hôm là cùng thôi. Anh chỉ đến Boulogne rồi lại quay về.

− Em đi với anh.

− Không được. Đó không phải chỗ dành cho đàn bà.

− Mặc kệ, em cứ đi.

− Anh đã bảo là không mà, miễn bàn cãi đi.

− Một khi anh đi, em cũng đi theo, ta miễn bàn cãi.

− Kate, anh không muốn phải nhốt em vào trong phòng đâu đấy. Anh xin em, cưng, anh đã quá mệt để tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa này.

Nàng nghĩ một thoáng rồi vươn tới hôn lên má chàng.

− Anh nói đúng, em thật là ngớ ngẩn.

Chàng nhìn nàng ngờ vực, nhưng không nói gì thêm vì bữa ăn tối đã được dọn lên. Suốt bữa ăn, Kate tíu tít kể đủ chuyện, có vẻ nàng đã quên hẳn ý định cuả mình.

Chàng thức dậy sớm, đặt một cái hôn lên trán vợ rồi vội vã mặc quần áo. Năm giờ sáng, chàng rón rén ra khỏi phòng. Chàng không dám đánh thức Kate, sọ nàng lại nì nèo đòi đi theo.

Nhưng cửa vừa khép lại sau lưng chàng, Kate đã vùng dậy. Nàng hối hả lôi ra bộ quần ao rộng thùng thình mượn cuả Danny, tròng vào người, rồi xỏ chân vào đôi bốt đi ngựa. Đoạn, nàng vấn cao tóc, chụp chiếc mũ kỵ sĩ lên đầu vào, kéo cho nó sụp xuống trán. Nàng lần mò ra chuồng ngựa và chọn con ngựa của Willy. Không đầy hai mươi phút sau, nàng đã tới bến cảng và nhìn thấy con tàu Gypsy đã căng buồm, sẵn sàng nhổ neo.

Không ai nhận thấy cậu con trai nhỏ nhắn đã lẻn lên boong tàu vì cánh thủy thủ còn đang mải tíu tít chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho giờ xuất phát, con thuyền trưởng Branwell thì đang ở trong cabin để xác định lộ trình. Kate len lén đi về phía đuôi tàu và tìm thấy một cánh cửa mở vào phòng chứa đồ. Nàng liền chui tọt vào đó. Căn phòng nóng hầm hập, nhớp nhúa và tối om, tuy nhiên, nàng cũng tìm được một chỗ tạm gọi là dễ chịu trên mấy bao bột. Nàng cứ ngồi lỳ ở đó và ngủ thiếp đi. Đến khi nàng tỉnh dậy, con tàu dã lắc lư theo một nhịp đều đặn chứng tỏ nó đang trên đường ra khơi. Nàng duổi dài chân, vươn vai, bật dậy, quyết định rời khỏi nơi ẩn náu. Nàng đẩy mạnh cánh cửa và đâm sầm vào một thủy thủ đứng bên ngoài. Cả hai cùng nhảy dựng lên rồi trố mắt ra nhìn nhau.

− Ô hô, chúng mày ơi, ra mà coi này- Gã thuỷ thủ rống lên- Trong nhà kho bay ro một vật gì kháu quá!

Trong nháy mắt, đám thủy thủ trên boong đã đổ xô lại, vây quanh nàng, cười rúch rích.

− Cậu em có phải thuỷ thủ không vậy?- Một gã to con trong bọn hỏi.

Kate cảm thấy đã đủ. Nàng bắt đầu nổi bực, không hiểu chồng mình còn rúc ở xó xỉnh nào. Nàng giật phắt chiếc mũ khỏi đầu, để cho mái tóc đen dài xổ xuống tận eo lưng, và một tiếng ồ đồng loạt bật ra từ họng đám thủy thủ.

− Ối Đức mẹ Ơi! Một ả đàn bà!- Gã thủy thủ phát hiện ra nàng lại rống lên.

− Bây giờ các anh làm ơn chỉ cho tôi phòng thuyền trưởng chứ?- Nàng nói, mắt lấp lánh nhìn vẻ mặt thộn ra cuả đám đàn ông.

Nhưng cũng chẳng cần phải đi mời thuyền trưởng vì chàng đã tới nơi, hầm hầm đập vào mũ vào vai một gã thủy thủ.

− Đồ ngốc nghếch! Lũ đui mù! Sao các cậu lại để cho vợ tôi lên tàu hử?- Rồi chàng chộp lấy cánh tay Kate- Bà đã làm tôi bị trễ lại nghiêm trọng, thưa bà, và tôi rất không hài lòng. Tôi không thích khi mệnh lệnh cuả tôi không được tuân theo!

− Mệnh lệnh cuả anh à?- Kate đay lại cao giọng.

− Kate, anh có cần phải quỳ xuống... - chợt nhận thấy các thuỷ thủ vẫn xúm xít xung quanh, chàng quát lên- Giải tán!

Nhưng chẳng ai nhúc nhích. Bất lực Branwell lại quay sang vợ.

− Kate...Kate! Em không hiểu ư, chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm. Nếu quân địch phát hiện ra thì anh chẳng có thứ vũ khí nào chọi nổi với tàu chiến cuả chúng.

− Branwell, nếu anh bị chìm, em cũng chìm theo luôn. Chúng mình cùng chết- nàng cứng cỏi đáp.

Chàng thở dài đánh sượt, nhưng trong lòng bùng lên một niềm hân hoan khôn ta?

− Thôi được rồi, cưng!- Chàng nói và ôm lấy nàng.

Thật bất ngờ, đám thủy thủ reo ồ lên. Thường thì dân thủy thủ rất kiêng để phụ nữ trên tàu. Họ sợ gặp rủi ro. Nhưng với Kate thì khác. Nàng đã lừa được họ mà lẻn lên. Nàng đã chiến thắng được thuyền trưởng cuả họ. Họ thích nàng.

Một giờ sau, con tàu đến Boulogne và được biết hạm đội Pháp đã đi về phía nam. Họ liền dong buồm đuổi theo. Gió thuận và con tàu mở hết tốc lực về phiá St. Vincent, cực tây nam cuả Bồ Đào Nha.

Kate đi về cabin cuả chồng. Căn phòng hẹp, nhưng cũng đủ chỗ cho một chiếc tủ commot khá lớn và một chiếc giường rộng hơn nàng tưởng, lại có cả bồn rửa mặt nữa.

Đang say sưa vì thắng lợi, nàng bổ nhào lên giường như một đứa trẻ vừa đòi được đồ chơi. Branwell bước vào đúng lúc để chứng kiến cảnh đó, và quên cả ý định mắng nàng, chàng bật cười khùng khục.

− Lạy đây, cô bé không vâng lời.

Nàng đi bằng đầu gối ra mép giường quấn lấy cổ chàng, cố kéo chàng ngã lên người mình. Nhưng chàng cứ đứng trơ trơ, mặc cho nàng ra sức lôi kéo. Bất thần, chàng đổ sập vào nàng, được thể, nàng hôn như mưa lên mặt chàng, hôn lên ngực, lên cổ, lên vai, rồi xa hơn xuống dưới. Nhưng cửa cabin bỗng bật mở làm nàng ngồi dậy, quay đi, mặt đỏ nhừ.

− Bỏ mẹ! Xin lỗi ông thuyền trưởng. Tôi quên mất là có mặt phu nhân- người phục vụ lẩm bẩm, tay bưng khay đồ ăn, đứng đực ra.

− Không sao, Tach, tối nay tôi phải phục vụ phu nhân. Cậu có thể đi- chàng ra lệnh và liếc nhìn Kate đầy ý nghĩa. Nhưng mùi thức ăn thơm ngào ngạt phả tới đã át hết những ý nghĩ lãng mạn cuả nàng. Nàng gạt bàn tay nôn nóng cuả chàng ra và nói rằng suốt cả ngày nàng chưa có gì vào bụng. Chàng cười khi nhìn nàng mở nắp khay thứa ăn, hít hà, chấm mút. Nhưng họ ngồi vào bàn ăn chẳng được bao lâu thì tiếng chuông báo động ré lên khiến Branwell đứng bật dậy.

− Ở lại đây, Kate!- chàng nói gọn lỏn và nhoáng cái đã biến mất.

Nàng cần phải biết có chuyện gì xảy ra. Nàng cũng chạy khỏi cabin và thoăn thoắt trèo lên boong tàu. Nàng nhìn thấy Branwell đang đứng bên bánh lái, vừa điều khiển con tàu vừa hò hét ra lệnh cho các thuỷ thủ. Nàng đang há mồm ngạc nhiên vì sự tuân lệnh răm rắp cuả họ thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc rền vang trong không khí kèm theo một quả đại bác rơi tòm xuống biển ngay sát mạn tàu Gypsy làm nước bắn tung lên, tạt thẳng vào người nàng với một sức mạnh khiến nàng ngã giúi xuống sàn. Ôi lạy Chuá, hóa ra chiến tranh là thế này đây, những con người không quen biết bắn vào nhau, nàng vừa nghĩ vừa lồm cồm bò dậy, và nhìn thấy những cánh buồm cuả quân Pháp nổi rõ đằng xa, vì trời và biển lúc này đang hòa trộn trong làn khói súng đen kịt.

Tàu Gypsy đổi hướng, trở buồm theo chiều lợi gió và bắt đầu chạy đường chữ chi trên mặt biển. Đạn đại bác vào hoa? mai vẫn dội sang liên tiếp và vài quả trúng vào lớp sàn boong làm các mảnh gỗ văng tung toé. Nhưng chiếc tàu chiến Pháp cồng kềnh với hai mươi tư khẩu thần công và năm tầng boong làm sao sánh nổi tốc độ cuả Gypsy thon dài, nhỏ nhắn. Chẳng mấy chốc, tàu Gypsy đã thoát ra khỏi tầm đạn. Ở trên boong, Kate chợt cười nấc lên, tiếng cười lanh lảnh cuả nàng vang khắp con tàu. Lúc này, Branwell mới nhìn ra nàng. Chàng kinh hoàng nhận thấy nàng đứng giữa đường đạn mà cười như nắc nẻ. Lạy Chuá, một viên đạn đại bác đã có thể xé tan nàng ra!

− Kate, xuống dưới!- chàng gào lên và nhảy xổ đến, thô bạo túm lấy nàng và gần như lôi xềnh xệch nàng về cabin. Sau khi cưa? đã đóng sầm lại, chàng vẫn còn giữ chặt nàng.

− Nếu cô muốn ở lại trên con tàu cuả tôi thì phải tuân theo mệnh lệnh cuả tôi, như tất cả thủy thủ đòan. Không phải chỉ vì sự an toàn cuả cô, mà còn vì tất cả những người khác ở đây. Họ tin cậy nơi tôi và phải giữ được lòng tin ấy cuả họ, bởi vì chúng tôi còn phải vào sinh ra tử với nhau. Nhưng mẹ kiếp, cô đã quấy nhiễu tôi vì những trò nhõng nhẽo cuả mình. Cô trẻ con lắm. Cô cần phải học rằng, có những việc không thể đem vuốt ve hay thỏ thẻ ngọt ngào ra mà xong. Cô làm mất uy tín cuả tôi trước mặt các thủy thủ. Lần sau, bỏ cái trò nhõng nhẽo ấy đi!

Mắt nàng đã đầy ắp lệ.

− Em... em không biết, Branwell.

− Ôi, Kate- chàng thở dài và ôm lấy nàng.

− Branwell, em xin lỗi anh, xin lỗi anh- nàng thút thít, và chàng nguôi giận ngay lập tức. Chàng dịu dàng hôn ngay lên môi nàng rồi khẽ đẩy nàng ra.

− Nào, bây giờ nằm nghỉ đi, cưng. Anh phải trở lên boong.

Chàng đi rồi nàng mới nhận thấy mình đang run lập cập. Nàng trút quần áo ướt xuống sàn và chẳng buồn chải lại mớ tóc rối tung vì gió biển, nàng chui vào chăn ngủ thiếp đi. Rất lâu sau, nàng tỉnh giấc vì cảm thấy chàng đã nằm bên cạnh mình. Nàng nhích sát vào và vuốt ve lưng chàng, rồi rạo rực áp chặt tấm thân trần vào người chàng. Chẳng thấy chàng phản ứng gì, nàng liền nhỏm dậy để nhìn mặt chàng. Hay là chàng còn giận? Nhưng không, mắt chàng nhắm nghiền và chàng đang ngủ say sưa, kiệt sức sau một ngày căng thẳng. Nàng thở dài và lại rúc vào lưng chàng, ngủ tiếp.

Khi nàng thức giấc, trời đã tờ mờ sáng, nhưng không phải ánh sáng lọt vào phòng đã đánh thức các giác quan cuả nàng. Bởi vì nàng cảm thấy khắp người nóng ran, và một khoái cảm kỳ lạ chạy rần rật quanh vùng thắt lưng nàng. Nàng mở mắt và nhìn thấy Branwell nằm xòai bên nàng, đầu chàng đang lúi húi giữa hai đùi nàng, và nàng rên lên. Nàng níu lấy tay chàng, thì thầm xin chàng ngừng lại vì không hiểu sao nàng thấy sờ sợ cái cảm giác mới mẻ, quá mãnh liệt này.

− Bà ngon lắm, thưa bà- chàng nói, kéo hai chân nàng rộng ra và miết môi dọc theo người nàng từ dưới lên trên, cho đến khi gặp môi nàng và cả người chàng đã duỗi dài trên tấm thân êm ái cuả nàng. Cùng nhau, họ bay lượn mỗi lúc một lên cao, cao tít. Họ là hai nửa muốn hòa trộn làm một, một thực thể duy nhất trên cõi đời!

Tàu Gypsy theo bén gót hạm đi Pháp tới Candit. Sau khi đã tin chắc quân địch đóng chốt ở đó, Branwell có thể khẳng định rằng quân Pháp đang chuẩn bị tấn công vào Trapalgar. Bây giờ thì đô đốc Nelson đã có thể chiêu tập các chiến thuyền cuả mình và đi đón đầu mexừ Villeneuve được rồi! Hừ, bọn chó ấy sẽ được giã một trận nhớ đời, Branwell nghĩ và cười gằn.

− Dì Sarah, Willy, Danny- Kate vừa chạy ùa vào phòng khách vừa reo lên lảnh lót- Chúng cháu đã về...

− Trời ơi, Branwell- Sarah đứng vụt dậy- Đừng có nói là con bé chỉ đi chơi phố đấy nhé!

− Không phải đi chơi phố, mà trốn lên tàu cuả cháu, đến lúc ra tới biển rồi mới thò mặt ra- Branwell nói, một đốm sáng nhảy nhót trong mắt chàng.

− Willy và Danny đâu dì?- Kate hỏi, hơi thất vọng vì không có hai người để khao câu chuyện phiêu lưu cuả mình.

− Hai đứa đi Dymchurch. Hình như chúng muốn theo dõi tên Walepole nào đó.

Branwell cau mày, nhớ lại mình đã nhờ hai chàng để ý tới Walepole như thế nào. Nhưng trước khi họ đi biển, dường như tên nọ đã biến khỏi Brighton. Chàng bỗng cảm thấy lo lắng.

− Cô Sarah- chàng nói với bà cô- cháu gửi Kate lại cho cô. Cô đừng để cho nàng đi đâu nhé. Chiều tối cháu về ngay.

− Anh đi đâu vậy?- Sarah ngạc nhiên hỏi.

− London. Và không được chậm trễ một giây nào- Chàng hôn lên mũi Kate rồi hối hả ra ngoài. Vài phút sau đã nghe tiếng vó ngựa cuả chàng dậm ngoài hàng hiên, rồi xa dần và bặt hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.