Tôi tên Hạ Cảnh, năm nay hai mươi hai tuổi, là một thằng thanh niên vừa tốt nghiệp đại học không lâu và là… boss lớn xã hội đen.
Ngày nào đó ba năm trước, tôi không thể không đưa ra quyết định gian nan nhất trong đời.
Là ngồi chờ chết chờ anh nuôi dẫm chết tôi như dẫm một con kiến, hay là từng bước giành lại tất cả thứ vốn nên thuộc về tôi.
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Mặc dù tôi sẽ không dễ dàng tha hóa vì đồng tiền nhưng tôi tuyệt không cho phép người khác tơ tưởng tới đồ của mình, càng không cho phép người khác nắm trong tay số mệnh của mình.
Cho dù đối phương là anh nuôi của tôi.
Tôi chưa từng gặp Thẩm Kiều bao giờ, chỉ nghe nói hắn là một ông chủ lòng dạ độc ác.
Tôi không hiểu tại sao ba tôi phải đào tạo người như Thẩm Kiều để hỗ trợ tôi. Có lẽ cái chết năm đó của anh hai tôi khiến ba tôi gặp phải đả kích trầm trọng, cảm thấy tôi cần một lưỡi dao sắc gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Ý định ban đầu của ba tôi là từng bước tẩy trắng kinh doanh, cùng lúc đó chờ tôi hai mươi tuổi trở về làm người kế vị ông, đi theo ông từ từ học tập.
Ai ngờ sau đó lưỡi dao sắc này vuột khỏi tầm kiểm soát.
Hiển nhiên Thẩm Kiều có suy nghĩ của riêng hắn.
Hắn thông minh hơn, giỏi giang hơn và độc ác hơn ba tôi, dần dần ngồi vững vị trí của mình, đồng thời tìm cách diệt trừ ba tôi.
Dĩ nhiên, ba tôi vẫn còn tỉnh táo. Nhận tôi về lại, gặp mặt tôi, giới thiệu thân tín cho tôi, tất cả những việc đó được tiến hành trong âm thầm. Tôi đoán có lẽ ông cũng nhận ra dã tâm của Thẩm Kiều nên mới kiêng kị như vậy.
Nhưng mà, không đợi ba tôi sắp xếp xong mọi việc, Thẩm Kiều đánh đòn phủ đầu, bày ra vụ tai nạn trên biển, khiến ba tôi chết mất xác.
Người tình Khương Nam của ba mạng lớn, trốn về từ biển, cũng đem theo tin tức này về.
Thân tín của ba liên lạc với tôi, ý của hắn ta là lo lắng bước kế tiếp của Thẩm Kiều có hại với tôi, sẽ trực tiếp giết tôi diệt khẩu, hắn ta đã chuẩn bị kế hoạch khẩn cấp cho tôi ra nước ngoài tránh nguy hiểm.
Tôi từ chối đề nghị của hắn ta.
Tôi nghĩ, hắn ta không biết trong xương cốt của tôi đang chảy thứ gì.
Ở cửa trường học bị ba người thuộc hạ của Thẩm Kiều đem đi, vừa nhìn bản năng đã nói tôi biết người đàn ông đứng cạnh cửa sổ là Thẩm Kiều, anh nuôi của tôi.
Tôi đoán ba tôi vừa qua đời không lâu, nội bộ bang phái không ổn định, hắn vì đại cuộc nên sẽ không lập tức giết tôi mà sắp xếp để tôi thừa kế di sản của ba.
Thế lực của hắn rất mạnh, thật ra thì không cần biết tôi có ký hay không, mạng của tôi, kể cả di sản của ba cũng nằm trong tay hắn.
Luật sư nhắc tới tên Khương Nam để thăm dò tôi, tôi dứt khoát tương kế tựu kế.
Thẩm Kiều là người nào chứ, hắn là người đàn ông bước ra từ giông bão sóng rền, có thể dễ dàng bị tôi lừa gạt ư?
Nhưng mà tôi quá yếu, ít nhất là tôi thể hiện như một kẻ ngoại giới yếu ớt trước mặt hắn.
Hắn căn bản khinh thường việc lập tức bóp chết tôi mà giống như mèo vờn chuột, chậm rãi dùng móng vuốt trêu đùa tôi, tăng thêm chút vui vẻ cho cuộc sống của hắn. Đến lúc hắn chơi đã rồi sẽ dồn tôi vào chỗ chết dễ như trở bàn tay.
Sau khi Thẩm Kiểu ngồi lên vị trí của ba tôi, tôi càng không có cách lay chuyển hắn, chỉ đành ở cạnh hắn diễn trò.
Chuyện nhà đối địch với Thẩm Kiều làm hắn bị thương, tôi có biết. Bởi vì chính tôi là người tiết lộ hành tung cái ngày hắn tham gia lễ truy điệu của ba tôi.
Ngày đó lúc ra khỏi nhà tôi nhận ra tình huống không đúng, đoán chắc hắn tra được chút dấu vết, định bụng giết tôi. Tôi bình tĩnh lại, vội vàng bảo tài xế đưa thẳng tôi tới quán bar dưới danh nghĩa của Thẩm Kiều.
Tôi cược một ván rằng hắn sẽ không động thủ với tôi ở địa bàn hắn.
Tuy nhiên, ván này tôi đánh sai rồi.
Hình như thuộc hạ của hắn định đưa tôi đi, tôi đành phải ra tay trước, tìm người đánh thuốc tôi.
Không sai, là thuốc kích dục.
Thật ra thì bỏ qua những âm mưu và tính toán kia, tôi sống với Thẩm Kiều ở Hạ gia vô cùng vui vẻ.
Tôi thật sự rất thích hắn.
Tận sâu trong xương tôi tha thiết sự kích thích, mà Thẩm Kiều hắn xinh đẹp, nguy hiểm, mạnh mẽ không nắm bắt được.
Sự tồn tại của hắn vừa có ý uy hiếp mạng sống vừa có ý khiêu chiến sống còn, không lúc nào không hấp dẫn tôi, khiến tôi chết mê chết mệt vì hắn.
Tôi chưa từng cảm thấy lên giường với hắn có chướng ngại gì hết, tôi vốn thích đàn ông, mà hắn vừa vặn là người tôi thích.
Vừa có thể mê hoặc hắn vừa có thể làm tình với hắn, sao lại không thể.
Mà có lẽ hắn thật sự bị tôi mê hoặc, nhất thời không biết rốt cuộc tôi muốn làm gì.
Sau đó, vì khiến hắn buông bỏ cảnh giác, tôi lại để cái cổ của mình vào tay hắn. Để hắn cảm thấy tôi là một tên nhãi nhép có thể bóp chết bất cứ lúc nào, là thằng Hạ Cảnh đã ngốc lại còn thích khóc hoàn toàn bị hắn nắm trong tay.
Diễn trò quá lâu, tôi thật sự… ghiền luôn rồi.
Vai tôi diễn là thằng ngốc Hạ Cảnh nhầm Thẩm Kiều thành Khương Nam, còn Thẩm Kiều, tôi không biết hắn thật sự bị tôi lừa hay đang phối hợp diễn với tôi.
Dần dà, tôi có thể khiến hắn liên tưởng đến đứa em trai đã qua đời.
Bởi vì hắn đã để lộ vài cảm xúc chân thật với tôi.
Mà tôi cũng vậy.
Diễn lâu ngày, chúng tôi vô tình nhập vai diễn, ở Hạ gia nho nhỏ sắm vai người mà chúng tôi nghĩ về nhau.
Song, tôi là người tỉnh trước.
Khương Nam luôn khao khát báo thù, tôi và thân tín của ba bèn sắp đặt cuộc bắt cóc kia.
Thật ra Khương Nam tưởng rằng người nhà đối địch cũng là người của chúng tôi. Nhà đó bị Thẩm Kiều tiêu diệt từ lâu rồi.
Tôi đang đánh cược.
Đánh cược Thẩm Kiều có đến không, đánh cược vào phản ứng của hắn.
Quả nhiên, hết thảy ở trong dự liệu của tôi.
Tôi không biết nên cảm động hay buồn bã.
Tôi cũng không có tính toán hết được mọi chuyện, ví dụ như phát súng cuối cùng của Khương Nam, ví dụ như cuối cùng Thẩm Kiều nhận thua.
Ba năm sau phát súng đó, tôi thường xuyên nằm mơ thấy Thẩm Kiều.
Trong giấc mơ, hắn mỉm cười nói với tôi: “Tiểu Cảnh, đi sớm về sớm, buổi tối cùng ăn cơm với nhau.”
Tôi cũng nằm mơ thấy khi đó hắn ôm chặt tôi vào lòng: “Không sao, Tiểu Cảnh.”
Dường như tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của hắn.
Tôi thật sự rất nhớ hắn.
Nhưng tôi không hối hận.
Đây chính là số phận của tôi và hắn.
“Ngài Hạ.”
Đúng rồi, đã lâu không còn ai gọi tôi là “Tiểu Cảnh” nữa.
Bây giờ bọn họ tôn kính gọi tôi là “Ngài Hạ”.
Bởi vì tôi cảm thấy cái tên X gia không hề phù hợp với trai đẹp tôi đây, phải theo kịp thời đại.
Hôm nay trên đường không còn Hạ gia, Thẩm gia, chỉ có ngài Hạ.
Ngày đó tôi bắn Thẩm Kiều một phát đạn, cùng lúc đó dưới sự hỗ trợ của thân tín ba tôi một mẻ hốt gọn người hắn đem tới. Bang phái nhất thời như rắn mất đầu, sau khi chân tướng Thẩm Kiều mưu hại ba tôi được công bố, các bậc trưởng bối khác bàn bạc liên kết lại đẩy người kế vị là tôi lên vị trí của ba.
Vì vậy, ba năm qua tôi vừa đi học vừa làm boss lớn.
Người vừa cung kính gọi tôi chính là thằng bạn cùng phòng hồi trước của tôi, là người khi đó ba tôi sắp xếp bên cạnh để bảo vệ tôi. Ba năm trước, cậu ta giúp tôi chuyển không ít tin tức, sau khi tôi chính thức nắm quyền, cậu ta tiếp tục đi theo bên cạnh tôi.
Thật ra tôi thật vẫn hoài niệm khoảng thời gian sống trong phập phồng lo sợ kia.
Bây giờ tôi đang trên đường dần dần tẩy trắng việc kinh doanh, mặc dù gặp phải không ít trở ngại nhưng vậy thì đã sao.
Cứ coi như tăng thêm vài thú vui cho cuộc sống nhàm chán này của tôi đi.
Qua ba năm tròn, gần đây nội bộ bang phái đã lắng xuống, mọi chuyện suôn sẻ, một tôi yêu thích thách thức và kích thích lại bắt đầu cảm thấy trống rỗng, cô đơn.
Nói đơn giản là muốn kiếm chuyện làm.
Vậy nên, lúc này tôi đang ngồi trong một khách sạn cao cấp ở nước ngoài, thoải mái hút thuốc lá.
Tật xấu uống rượu liền đỏ mặt của tôi vẫn không đổi, trái lại hút thuốc lá rất giống chuyện cũ.
Mỗi lần phun ra hút vào, không hiểu sao tôi lại nhớ tới một người.
Đêm đó hắn ngồi bên cạnh tôi, nhả khói khiến tôi không ngừng ho sặc sụa.
Tôi nhắm mắt lại, không nhịn nổi mô tả lại hình dáng của hắn trong đầu.
“Ngài Hạ, bọn họ tới rồi.”
“Ừ.” Tôi mở mắt ra, người bàn chuyện làm ăn hôm nay với tôi đã tới.
Gần đây tôi bắt đầu phát triển việc kinh doanh ra khỏi nước, người tôi tới gặp chính là tân binh quật khởi ở nước ngoài hai năm trước đây.
Tôi chỉnh lại trang phục, mỉm cười đưa tay với người tới, bắt tay.
Hắn nói: “Đã lâu không gặp.”
Tôi gật đầu: “Anh cũng vậy.”
Tôi và hắn mỉm cười ngồi xuống, nhìn đối phương.
Bên trong căn phòng lớn của khách sạn, người tôi và hắn mang tới vẻ mặt của ai cũng khẩn trương, vô cùng nghiêm túc, bầu không khí hơi căng thẳng. Nhưng mà làm người trong cuộc, tôi và hắn không quan tâm, vẫn vui vẻ bàn chuyện với nhau.
Chuyện làm ăn đã bàn xong, hắn đứng dậy, chăm chú nhìn tôi và đưa ra một lời mời trước khi nói lời tạm biệt: “Không biết tối nay ngài Hạ có thời gian không, ôn lại chút chuyện cũ với tôi?”
Tôi nghe vậy mỉm cười, không nói gì cả.
Hắn lại bắt tay với tôi, chào tạm biệt.
Sau khi hắn dẫn người rời đi, trong lòng bàn tay tôi có thêm một cái thẻ.
Người đẹp đã đề xuất buổi chiều ôn chuyện cũ, tôi có lý do gì để từ chối nhỉ?
Hơn nữa, mặc dù có một trăm lý do không nên đi, nhưng đó là Thẩm Kiều.
Tôi thật sự rất nhớ hắn.
Không sai, kỹ thuật bắn súng năm đó của tôi không chính xác lắm.
Nếu như bạn nói tôi cố tình làm vậy cũng được, dẫu sao Thẩm Kiều từng hạ thủ lưu tình với tôi.
Hơn nữa hắn…
Tôi đúng hẹn đi tới cửa phòng viết trên thẻ Thẩm Kiều đưa, giơ tay nhấn chuông cửa.
Chờ vài giây, tôi không nhịn được nghĩ xem chào đón tôi sẽ là cái gì.
Là một cuộc ân ái nồng nhiệt hay một con dao lạnh lẽo chĩa vào ngực.
Không cần biết là cái gì, tôi không hề sợ hãi, thậm chí còn hơi kích động.
Tôi mang theo vũ khí trong người, cũng sắp xếp không ít người xung quanh.
Tôi đoán Thẩm Kiều cũng vậy.
Chắc chắn hắn không tin tưởng tôi nữa, mà tôi cũng không có khả năng tin tưởng hắn.
Nhưng cái này không hề ngăn cản việc tôi thích hắn, nhớ hắn, khao khát hắn.
Vậy nên tôi đến tìm hắn.
Cửa phòng mở, tôi nhìn Thẩm Kiều, hắn vừa mới tắm xong, mang theo hương thơm nhàn nhạt quen thuộc, đưa tay ra với tôi.
“Tiểu Cảnh.”
“Anh, em tới rồi.”
Tôi không do dự nắm lấy bàn tay đó, mỉm cười được hắn kéo vào.
Tôi rất muốn biết hương vị của viên socola tiếp theo.
Ngoài dự đoán mới là tốt nhất, không phải sao?
———— hoàn ————
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi rất thích kết cục tương ái tương sát của Tiểu Hắc Cảnh và Thẩm Kiều, hy vọng mọi người cũng thích ~