Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 7




CHƯƠNG 7: BẢO TỐNG TƯ VŨ TIẾP GÃ MỘT ĐÊM

Nhậm Luân và Ân Triết kích động cùng nói: “Nói rất hay.”

Trong phòng livestream đều là những lời khen ngợi.

“Nồi Nhỏ Đẹp Trai: Đây mới là ý chí mà con cháu nhà giàu nên có!”

“Tôi Và Mã Vân Làm Kinh Doanh: Nói quá tuyệt vời, nhìn một cái là biết người từng trải!”

“Gà Yếu Quán Bar: Ấn like, có lẽ còn mạnh hơn vài người con ông cháu cha nhiều. Ba Khanh Thần, bây giờ có thể nói chúng ta rốt cuộc làm kinh doanh gì không?”

Mà lúc này, Cao Nguyên đã im lặng không lên tiếng từ lâu.

Cột tin tức nhảy ra tin tức của hệ thống:

“Nhất Nhật Chính Là Nhất Thiên rời khỏi phòng livestream.”

Dưới những tiếng giễu cợt, Cao Nguyên đã chạy mất rồi.

“An Nhiên, Khanh Thần trong phòng livestream là ai vậy?” Trong màn hình livestream lại có một nữ sinh đi tới, hai tay khoác lên trên cổ Tang An Nhiên .

Cô nữ sinh này có mái tóc dài, cằm Vline, trang điểm nhạt nhưng trông rất xinh đẹp. Cô ta xuất hiện ở trong màn hình livestream mà không hề mất tự nhiên, chỉ có hai mắt nhìn vào ống kính lại khiến người xem livestream có cảm giác như tim cũng bị câu đi mất.

“Các cục cưng, đây là bạn cùng phòng của tôi đại mỹ nữ Tạ – Tạ Nhược Đồng . Ấn theo dõi tôi, tôi có thể cho các người mã Messenger của cô ấy.” Tang An Nhiên kéo tay của Tạ Nhược Đồng , nói chuyện ngọt ngào với màn hình.

Vừa rồi Tạ Nhược Đồng đang xem Tang An Nhiên livestream, khi thấy Khanh Thần tặng một mạch mười một chiến hạm siêu thời không, cô ta không bình tĩnh được nữa. Mười một chiến hạm siêu thời không chính là một trăm sáu mươi lăm triệu đấy. Cô ta đương nhiên cảm thấy hứng thú với đại gia này. Nếu Khanh Thần là bạn của Tang An Nhiên, Tạ Nhược Đồng tính làm quen một chút.

“An Nhiên, bạn còn chưa trả lời tớ đấy, Khanh Thần rốt cuộc là ai thế?” Tạ Nhược Đồng chuyển luôn một cái ghế tới ngồi ở trước ống kính, thoải mái nhìn vào màn hình, muốn để cho Khanh Thần đang xem livestream nhìn kỹ cô ta một chút.

“Mình thật sự không biết. Hôm nay anh Khanh Thần mới tới xem mình livestream.” Tang An Nhiên lắc đầu, sau đó nhìn màn hình: “Anh Khanh Thần, anh còn ở đấy không?”

“Có.” Khanh Thần nói chuyện.

Tạ Nhược Đồng vui mừng, rất kích động, trực tiếp giọng khách át giọng chủ: “Anh Khanh Thần, anh vừa rồi thật ngầu, một hơi quét cho An Nhiên mười một chiến hạm siêu thời không, soái tới ngây người. Thật ra em cũng chuẩn bị mở livestream, đến lúc đó anh tới xem em livestream được không?”

“Tần Hằng, đừng xem nữa. Tạ Nhược Đồng ngu ngốc này vừa thấy kẻ có tiền lại chui lên. Mẹ nó, thật đúng là không biết xấu hổ!” Nhậm Luân thấy Tần Hằng nằm ở trên giường giơ điện thoại lên, khẳng định là đang xem Tang An Nhiên livestream, lại có lòng tốt nhắc nhở.

Tần Hằng không để ý tới cậu ta, hai mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại.

“Nhược Đồng .”

Tang An Nhiên hơi không vui, gọi Tạ Nhược Đồng một tiếng. Sao tớ chưa từng nghe cậu nói sẽ chuẩn bị mở livestream vậy? Cho dù cậu có mở livestream, lại quang minh chính đại cướp người trong phòng livestream của tớ là sao?

Tạ Nhược Đồng bỏ qua lời Tang An Nhiên nói, nhìn vào màn hình nói: “Anh Khanh Thần, đến bây giờ em vẫn độc thân, còn chưa tìm được người nào thích hợp. Em cảm thấy em có thể rất hợp duyên với anh đấy. Nếu có thể, chúng ta có lẽ nên tìm hiểu thêm về nhau một chút…”

Lúc nói chuyện, Tạ Nhược Đồng lộ vẻ ngượng ngùng, còn thật sự rất quyến rũ.

Khanh Thần nói: “Cô vẫn còn độc thân sao?”

Tạ Nhược Đồng thoáng ngẩn người, mình xinh đẹp như vậy, còn độc thân thì quả thật rất không bình thường, nhưng vì có thể nhận được thiện cảm của Khanh Thần, chuẩn bị cho sự phát triển tiếp theo, cô ta đành phải kiên trì với cách nói này.

Lần đầu tiên khẳng định có sức hấp dẫn lớn hơn đối với đàn ông.

“Đúng, hơn nữa đến bây giờ em còn chưa từng có bạn trai đâu.” Tạ Nhược Đồng xấu hổ nói một câu.

“Nhược Đồng, không phải cậu vừa chia tay với Tần Hằng, bây giờ còn đang qua lại với Chu Hải Thạch sao?” Tang An Nhiên nhìn Tạ Nhược Đồng hỏi ngược một câu.

Tang An Nhiên hiểu rõ tính cách giả dối của Tạ Nhược Đồng. Bình thường cô ta sẽ không tính toán. Nhưng bây giờ Khanh Thần quét cho cô ta món quà một trăm sáu mươi lăm triệu, cô ta sao có thể chấp nhận để cho Khanh Thần bị lừa được?

“A…” Tạ Nhược Đồng không ngờ Tang An Nhiên sẽ vạch trần mình, nhất thời có vẻ vô cùng lúng túng, chỉ đành cười xòa.

“Thật ra… em và Chu Hải Thạch chỉ là… bạn tốt mà thôi. Về phần Tần Hằng, chỉ là em thấy anh ta nghèo, nên thường đi làm thí nghiệm giúp anh ta, tăng cường học tập một chút. Về phần em và anh ta yêu nhau… đều là do các sinh viên đồn nhầm thôi…”

Tạ Nhược Đồng ấp úng cuối cùng cũng soạn ra lý do, cũng liều mạng muốn thể hiện cô ta “trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc” trước mặt Khanh Thần.

“Anh Khanh Thần, anh muốn biết về Tạ Nhược Đồng thì add em…” Tang An Nhiên nói được một nửa, hệ thống lại nhắc nhở: “Khanh Thần đã rời khỏi ra phòng livestream”.

Tâm trạng Tang An Nhiên và Tạ Nhược Đồng đều suy sụp.

Tần Hằng ấn tắt điện thoại Vivo, nằm nghiêng người ở trên giường, đôi mắt thất thần nhìn vào bức tường. Trong đầu anh lại chẳng suy nghĩ gì liên quan tới chuyện quét quà hơn ba mươi triệu, mà đang hồi tưởng hình ảnh của Tạ Nhược Đồng vừa rồi.

Dù sao anh và Tạ Nhược Đồng yêu nhau một năm, nhưng lời Tạ Nhược Đồng nói sau đó lại giống như máy khoan điện một lần nữa khoan sâu vào trong tim anh.

Hóa ra ở trong miệng cô, tình cảm của mình và cô ta trong hơn một năm qua lại có thể trở thành giúp đỡ bạn học nghèo khó!

Ha ha, trong lòng Tần Hằng thầm cười khổ.

Tạ Nhược Đồng yêu tiền như vậy, nếu cô ta biết mình là con nhà giàu thế hệ thứ hai, suy nghĩ lại những lời cô ta nói trong phòng học vào buổi sáng, vẻ mặt cô ta sẽ thế nào nhỉ?

Sáng hôm sau học xong, đám người Tần Hằng trở lại phòng ký túc, vừa ăn đồ ăn được ship tới, lại chuẩn bị lên giường nằm một chút thì Hoàng Dụ mới quay về. Vừa vào cửa, vẻ mặt anh ta buồn bã như ba chết mẹ chết: “Xảy ra chuyện rồi!”

“Sao thế? Khoa thể dục các cậu lại nghĩ ra ý đồ xấu gì à?” Nhậm Luân nói xong lại cầm cốc nước lên, uống một hớp.

“Tống Tư Vũ xảy ra chuyện rồi.” Hoàng Dụ ngồi xuống, rầu rĩ nhìn ba người kia.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Tần Hằng biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản, bằng không vẻ mặt Hoàng Dụ sẽ không khó coi như vậy.

“Hôm qua lúc Tống Tư Vũ đi, không phải đã tát một người đàn ông một cái sao? Các cậu đoán xem người đàn ông kia là ai?” Hoàng Dụ tự hỏi tự trả lời: “Là Mã Cách! Cậu chủ nhỏ của tập đoàn Thiên Sư.”

“Con mẹ nó, tập đoàn Thiên Sư!”

Nhậm Luân cảm thấy kinh hãi, đứng lên lớn tiếng nói: “Ở thành phố Kim Lăng, tập đoàn Thiên Sư thế nào cũng có thể đứng vào top 10 đi? Các cửa hàng bán lẻ Thiên Sư đầy đường lớn đều là của tập đoàn bọn họ. Hơn nữa đây chỉ là một nghiệp vụ của tập đoàn Thiên Sư! Lần này Tống Tư Vũ đúng là đủ xui xẻo, sao lại đánh gã chứ? Tiêu rồi, tiêu rồi.”

Tần Hằng liếc nhìn Nhậm Luân ở đầu giường đang nói không ngừng, Nhậm Luân rất có tự giác ngậm miệng lại. Tần Hằng vừa nhìn về phía Hoàng Dụ: “Không phải nhà Tống Tư Vũ cũng rất có thực lực sao? Không có cách nào à?”

Tần Hằng nghĩ, dù thế nào thì nhà Tống Tư Vũ cũng có người mở tài khoản ở trong ngân hàng Hoa Kỳ, chắc cũng có chút thực lực.

“Nhà Tống Tư Vũ cũng mở một công ty, tên là Công ty vận chuyển hàng hóa Thần Long, nhưng căn bản không so được với tập đoàn Thiên Sư.” Hoàng Dụ nhíu mày nói.

“Hơn nữa tớ nghe Châu Ý nói với tớ, hôm nay công ty nhà Tống Tư Vũ đã lần lượt nhận được thông báo chấm dứt hợp tác của đối tác. Ba Tống Tư Vũ đang buồn muốn chết.” Tay Hoàng Dụ xoắn lại với nhau, hơi bất an, không ngừng giậm chân xuống đất.

“Đây nhất định là chuyện xấu do tập đoàn Thiên Sư gây ra. Tôi xem tài liệu có liên quan tới tập đoàn Thiên Sư ở trên mạng, thấy sếp tổng của tập đoàn là Mã Vạn Đường, cũng chính là ba ruột của Mã Cách có không ít tin tức tiêu cực, hơn nữa thủ đoạn khi xử lý một vài chuyện nào đó đặc biệt hung ác.” Ân Triết nhìn Hoàng Dụ lại nhìn Tần Hằng, vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này, điện thoại của Hoàng Dụ đổ chuông, là Châu Ý gọi tới. Hoàng Dụ nhận nghe điện thoại với vẻ trầm trọng.

“Được, anh qua ngay bây giờ đây. Được, cứ vậy đi, bye bye.” Hoàng Dụ nói xong cúp máy.

“Tống Tư Vũ nhận được điện thoại của ba cô ấy, chính là bên phía Mã Vạn Đường gây chuyện. Ông ta cũng ngả bài, nói chỉ cần tối hôm nay Tống Tư Vũ tiếp Mã Cách một đêm, trong lúc đó bất kể chơi đùa thế nào cũng không thể quản, chuyện này xem như kết thúc! Nếu không, Mã Vạn Đường lại muốn làm cho nhà Tống Tư Vũ bọn họ táng gia bại sản!”

“Hôm qua tớ đã thấy ánh mắt thằng nhóc Mã Cách kia nhìn Tống Tư Vũ không đúng rồi. Tiếp gã một đêm, chắc hẳn Tống Tư Vũ sẽ bị gã giày vò tới chết mất. Mẹ nó, hai ba con xấu xa này quá vô sỉ.” Nhậm Luân tức giận bất bình mắng.

Đám người Hoàng Dụ cũng hiểu, tiếp Mã Cách một đêm có ý nghĩa thế nào đối với Tống Tư Vũ .

“Đừng nói nữa, bây giờ chúng ta đi tới phòng ký túc của Châu Ý , cùng nghĩ kế giúp cho Tống Tư Vũ đi.” Hoàng Dụ bỗng nhiên đứng lên.

Tất cả bốn người trong phòng ký túc đều lên đường, bọn họ khóa cửa xong thì vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi ghi tên ở chỗ bác gái quản lý ký túc, Hoàng Dụ dẫn theo đám người Tần Hằng đi nhanh về phía tầng ba, đẩy cửa phòng ký túc của đám người Tống Tư Vũ ra.

Đừng thấy đám người Tống Tư Vũ ở bên ngoài người nào người nấy đều ăn mặc rất đẹp, điều kiện trong phòng ký túc lại không dám khen ngợi. Ngoại trừ chăn trên giường Châu Ý được gấp gọn gàng, chăn trên ba cái giường còn lại hiện ra đủ hình dạng.

Châu Ý, Thôi Hải Ninh, Khương Bối Bối ngồi ở bên cạnh Tống Tư Vũ, vẻ mặt lo lắng, sốt ruột. Tống Tư Vũ ngồi ôm chân ở trên giường, khóc nức nở.

“Thế nào?” Hoàng Dụ vừa vào phòng, đã nhìn về phía Châu Ý hỏi một câu.

Châu Ý đứng lên, kéo đám người Hoàng Dụ đi tới cửa, quay đầu buồn bã, lo lắng liếc nhìn Tống Tư Vũ, mí mắt rũ xuống, khẽ nói với đám người Hoàng Dụ: “Ba Tư Vũ biết Tư Vũ gây ra họa lớn như vậy, đã gọi điện thoại tới mắng cô ấy một trận. Cô ấy đã khóc gần ba tiếng rồi. Ba cô ấy nói trong điện thoại, nếu thật sự không giải quyết được, lại để cho Tư Vũ đi tiếp Mã Cách một đêm!”

“Mẹ kiếp, đây là dạng ba gì chứ?” Nhậm Luân không nhịn được bênh vực kẻ yếu.

“Em đoán ba cô ấy tức quá nên nói vậy thôi. Dù sao có bảy, tám đối tác đều tới tìm ông ấy hủy bỏ hợp đồng, là ai mà chẳng căm tức. Ba cô ấy gọi điện riêng cho em, bảo em cố trấn an Tư Vũ . Ông ấy sẽ nhờ các mối quan hệ, xem có thể giải quyết được chuyện này không!” Châu Ý nói xong lại dẫn theo đám người Hoàng Dụ đi tới bên cạnh Tống Tư Vũ.

“Tư Vũ , em đừng khóc nữa. Nếu nhà Mã Vạn Đường bọn họ làm quá đáng quá, chúng ta lại báo cảnh sát bắt ông ta!” Hoàng Dụ nhíu mày, an ủi một câu.

Nhậm Luân lấy luôn điện thoại di động ra tới, vẻ mặt hăng hái: “Báo cảnh sát à? Để tôi gọi 110 luôn!”

“Đừng báo.”

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của Tống Tư Vũ đang rúc vào giữa đầu gối mới ngước lên, hai mắt ngập nước đã khóc tới đỏ hoe. Bây giờ cô ta cũng không còn dáng vẻ cao ngạo hôm qua nữa. Dù sao đám người Nhậm Luân cũng là nghĩ cho cô ta.

Tống Tư Vũ cầm giấy ăn do Thôi Hải Ninh đưa qua để lau nước mũi, hai mắt đẫm lệ nói: “Chuyện này có báo cảnh sát cũng vô dụng thôi. Báo cảnh sát, trái lại càng thêm rắc rối!”

Dù sao Tống Tư Vũ cũng là con nhà giàu thế hệ hai, cũng chứng kiến và từng nghe nói một vài thủ đoạn khi ba và ông chủ khác xử lý loại chuyện này.

Báo cảnh sát rất có thể sẽ chọc giận Mã Vạn Đường. Một khi hoàn toàn chọc giận ông ta, lấy thực lực và thủ đoạn của ông ta, tình hình có thể tệ hơn so với bây giờ gấp trăm lần!

“Lại tìm người xem. Nếu có thể liên hệ với bên trên, chuyện này còn có khả năng xoay chuyển. Để anh gọi điện thoại cho ba anh hỏi thử.” Hoàng Dụ nói xong, đứng lên móc điện thoại ra, đi qua một bên gọi điện thoại.

“Tôi cũng hỏi thử.” Châu Ý , Thôi Hải Ninh , Tưởng Bối Bối đều đáp một tiếng.

Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu, lấy mối quan hệ của nhà mình, nếu muốn khống chế được Mã Vạn Đường – ông chủ của tập đoàn Thiên Sư, đây không phải là hy vọng xa vời, mà căn bản không có khả năng!

“Yên tâm đi, nhà các cô rất nhanh sẽ không sao đâu!” Lúc này, Tần Hằng mới nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.