Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên

Chương 23: 23: Đừng Nói Nữa Làm Đi!





Triệu Bằng Vũ gõ cửa nhà dì Vương, nhìn thấy một dì hơi mũm mĩm mở cửa, sắc mặt Cố Diệp càng ngày càng xấu, âm thầm nổi giận.

Sát khí màu đen nồng đậm, nếu cậu đến muộn hai ngày, cả nhà này chắc chắn phát sinh thảm án diệt môn.

Căn bản là nó không phải tự nhiên mà có, là có người đang ầm thầm chơi xấu.

Cố Diệp ghét nhất là loại người này, không có bản lĩnh thì gạt người đánh nhau, ngược lại có bản lĩnh thì hại người suýt chết.

Xem tướng mạo dì Vương, Triệu Bằng Vũ nói không sai, người dì này là hạng người lương thiện từ đáy lòng, tính tình tương đối thẳng thắn, đối với bạn bè vô cùng trượng nghĩa.

Nhưng tròng mắt bà hơi lồi, mũi không đều, điều này có nghĩa là dì này không biết xử lý những việc liên quan tới mối quan hệ bạn bè, thiện lương khiến bà dễ tin bạn, dễ dàng bị người bên cạnh mình lừa gạt, cho nên bà mới có cảnh ngộ ngày hôm nay.

"Cậu này chính là thầy mà mẹ con nhắc tới à, mời vào nhà." Dì Vương cả đêm không ngủ, sắc mặt tái nhợt, tóc có chút rối, nhìn ra được là mới từ bên ngoài về, tới áo khoác cũng chưa kịp cởi.

Vội vàng mời hai người vào nhà, dặn người giúp việc pha trà cho bọn họ.

Triệu Bằng Vũ kéo dì Vương ngồi lên sô pha, "Dì Vương đừng vội, tụi con mới ăn sáng xong, không khát, dì mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, chú bây giờ thế nào rồi?"
"May mắn, chỉ là gãy tay." Dì Vương cảm thấy trong cái rủi có cái may, sống sót qua nạn kiếp, "Từ trên cầu cao như vậy lao xuống, ông ấy không mất mạng, là ông trời phù hộ."
Không chen ngang cuộc nói chuyện của hai người, Cố Diệp đánh giá ngôi nhà một lượt, chuyện bài trí thôi cũng làm cậu cảm thấy nhức đầu.

Khí tràng lung tung rối loạn này, vừa nhìn là biết đã mời không ít thầy đến xem, thầy này bày cái chai, thầy kia treo cái gương, trên bậc cầu thang còn vẽ một ít phù văn chuyên dụng của Đạo gia, thoạt nhìn giống như cái tế đàn, trong nhà biến thành như vây, dù không có việc cũng có quỷ quái tới nhà.


Nhìn trên người dì Vương lần nữa, hắc khí trong nhà lúc tập trung vào bà bị vật gì đó phát sáng trên cổ bà chặn lại không ít, đây cũng là nguyên nhân tại sao người trong nhà gặp chuyện không may còn bà thì chưa.

Cố Diệp trực tiếp hỏi: "Dì Vương, con có thể xem thứ dì đeo trên cổ không?"
"Có thể, là một cái tượng phật nhỏ." Dì Vương đem trang sức trên cổ tháo xuống, đưa cho Cố Diệp, "Không phải đồ đáng giá, cái này là di vật bà nội để lại cho dì, dì đeo từ nhỏ tới giờ."
Cố Diệp không nhận, nói, "Nó cứu dì một mạng, dì có duyên với Phật, sau việc này dì nhớ đến chùa thắp nén hương."
"Hả, được!" Dì Vương ngẩn người rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng đem thứ này đeo lên cổ, bảo đảm nói: "Sau này nhất định sẽ thắp hương cho các vị Phật, Bồ Tát, quyên tiền cúng dường*!"
* Cúng dường: trong QT là tiền nhang đèn, mình edit là tiền cúng dường cho phù hợp với tiếng Việt.

Các bạn đến chùa hoặc miếu sẽ thấy trước/một bên các bức tượng có một cái thùng để mọi người quyên tiền ủng hộ cho chùa/miếu hoặc cúng, đó gọi là cúng dường.

Khóe miệng Cố Diệp hơi nhếch, cũng không nhiều lời, "Tổ tiên nhà chồng dì ở Duyên Hải đóng và mua bán thuyền bè, ba mươi năm trước làm giàu, dời đến nội địa, chuyển qua làm đồ chơi trẻ em, có phải hay không?"
"Đúng vậy." Dì Vương bị một loạt câu nói của Cố Diệp làm ngơ ngắc, tổ tiên nhà chồng bà đúng thật là đóng thuyền, sau khi vào nội địa cũng không đề cập qua chuyện đó, đã là chuyện vài thập niên trước, thầy này đều có thể tính được, quá thần mà!
Cố Diệp tiếp tục nói: "Cả nhà dì làm người trung hậu, chưa từng làm chuyện xấu, lẽ ra mệnh số cũng không tới thời điểm kết thúc."
"Nó có ý gì?"
"Ý là có người muốn mạng một nhà bốn người của dì, con trai dì xui xẻo, con gái dì xui xẻo, chuyện làm ăn của chồng dì gần đây không tốt, ngày hôm qua còn xảy ra chuyện, tính đi tính lại, ba tháng nay đại khái đã làm ăn tổn thất hơn mười triệu rồi, trong nhà đã thiếu nợ."
Sắc mặt dì Vương thay đổi, biểu tình hoảng loạn, trúng hết!
Trong nhà đúng là xoay tiền không kịp, vì không muốn ảnh hưởng chuyện làm ăn bên này nên không nói chuyện này cho ai.

Thầy này tới chuyện này cũng xem được, quá thần! Thần tới mức đáng sợ!
Cố Diệp cười cười, "Dì Vương, dì tin con không?"
Nói đến câu này, dì Vương khẩn trương: "Tin! Thầy có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
"Tin thì tốt, bây giờ dì gọi điện thoại cho con gái, kêu cô ấy đi vòng hướng đông."
Dì Vương nhớ đến việc con gái đã biết ba xảy ra chuyên, cả đêm gấp gáp trở về, vừa rồi gọi cho bà là đã lên xe taxi, dựa theo tính tình của nó chắc chắn sẽ thăm ba nó trước.


Từ sân bày đến bệnh viện đó, vừa lúc là từ phía tây, dì Vương trong lòng lập tức lo lắng, tưởng tượng đến việc con gái cũng gặp chuyện không may, sợ tới mức run lẩy bẩy lấy di động gọi điện thoại ngay cho con gái.

Con gái bà, Hàng Tư Vấn, vừa nghe tới chuyện đột nhiên muốn cô thay đổi lộ trình, bất đắc dĩ nói: "Con còn 20 phút nữa đến bệnh viện rồi, đi đường khác là phải mất một giờ đó."
Dì Vương gấp đến độ sắp khóc, "Con gái, nghe mẹ, đi đường vòng! Phải đi từ hướng đông!"
Hàng Tư Vấn mệt lòng, "Mẹ có phải mời ông thầy bói nào nữa phải không, thời đại nào rồi, con đã nói mẹ bao nhiêu lần! Mấy ông thầy đó toàn là lừa đảo, chúng ta phải tin vào khoa học."
"Con nghe mẹ, đi đường vòng!" Dì Vương tức giận, "Thầy này thật sự biết tính, tới chuyện tổ tiên ba con làm gì cũng biết được rõ ràng, con đừng nói chuyện vô nghĩa với mẹ nữa, đi đường vòng! Mẹ không hại con đâu!"
Hàng Tư Vấn ngồi trên xe nghe mẹ cô cúp điện thoại, tức giận ném di động vào trong túi, "Lúc này rồi còn vòng đường khác gì nữa, thật là, lúc tuyệt vọng chuyện nào cũng thử được."
Tài xế taxi cũng vui vẻ, "Thời đại này còn có người biết xem bói à? Mấy người được kêu bằng thầy đến nhà cô nhìn một cái là có thể từ chi tiết suy ra nhà cô đang làm gì, chuyên lừa mấy ông già bà cả với mấy bà chủ gia đình thôi."
"Không phải toàn như vậy sao?" Hàng Tư Vấn tức giận nói: "Mấy tên lừa đảo như vậy hẳn là phải bị bắt đi giáo dục hết mới phải!"
Lúc nói chuyện cũng đã tới nơi quay xe về hướng đông, tài xế taxi hỏi một câu: "Vậy có vòng hay không vòng?"
Thấy sắp tới bệnh viện, Hàng Tư Vấn do dự một chút, nhụt chí, "Thôi, nghe bà, đi đường vòng đi, bằng không để bà biết, bà lại giận nữa."
Tài xế taxi vui vẻ đi đường vòng, lại kiếm thêm được 200 đồng.

Xe taxi vừa mới đi qua lập tức nghe phía sau có một tiếng nổ lớn, tài xế nhìn kính chiếu hậu, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Đậu má!"
Hàng Tư Vấn cũng quay đầu lại nhìn theo, thấy rõ chuyên xảy ra sau xe, hoảng sợ trừng lớn mắt, lạnh cả người.

Con đường vốn dĩ họ phải đi có một chiếc xe bồn chở xăng đụng vào rào chắn ven đường, đầu xe bốc cháy.

Hai tài xế từ trên xe nhảy xuống, hoảng hốt dập lửa.

Thử nghĩ xem, nếu bọn họ đi con đường đó, không chừng sẽ đụng nhau với chiếc xe đó, đến lúc đó bọn họ bị tông thành cái dạng gì không nói, lỡ như cháy, rất nhanh có thể bắt tới thùng xăng, thời gian để người ta dập lửa cũng không có bao nhiêu.


Hai người không nói chuyện, trầm mặc khoảng năm phút.

Tài xế taxi cuối cùng phá vỡ im lặng: "Này, cô gái, cô thêm bạn tốt với tôi đi, mẹ cô mời thầy ở chỗ nào, nhớ nói với tôi một tiếng nha."
Hàng Tư Vấn kinh hồn vẫn chưa ổn định được, nuốt nước miếng, "Dạ."
Dì Vương lại gọi điện thoại cho con trai vì Cố Diệp nói với bà, tháng này đừng cho con bà đi hướng đông.

Việc làm ăn trong nhà có vấn đề, vì xoay vòng vốn, con trai dì Vương mấy ngày trước đã đi ra ngoài.

Sau khi cúp điện thoại, bất an trong lòng dì Vương chưa lắng xuống, sợ đứa con nào của bà không nghe lời, lại xảy ra chuyện nữa.

Cố Diệp chờ bà bình tĩnh mới hỏi: "Sinh thần bát tự của mọi người đã cho ai rồi?"
"Sinh thần bát tự hả?" Dì Vương nhớ lại, "Có cho một người bạn, bạn cùng nhau lớn lên với dì, nhưng mà không có khả năng có liên quan tới bà ấy, trước khi cho thì nhà dì cũng đã xui xẻo rồi."
"Khí tràng con người sẽ thay đổi không ngừng theo bên ngoài, ngẫu nhiên xui xẻo một chút cũng rất bình thường, đừng có lúc nào cũng oán giận, càng oán giận khí tràng lại càng yếu."
"Đúng là dì có nói vài câu giận dỗi với người bạn đó, bà ấy nói muốn đi bái thần, xin bùa bình an cho cả nhà nên dì cho bà ấy sinh thần bát tự." Dì Vương tin tưởng vững chắc: "Chắc chắn không liên quan đến bà ấy, bà ấy không thể nào hại dì, hai người chúng ta quen biết từ nhỏ, nhà bà ấy nghèo, dì còn thường xuyên giúp đỡ, ngay cả cửa hàng hoa của bà ấy cũng là do dì giúp bà ấy mở mà."
Cố Diệp cười, cũng không khuyên nhủ, chỉ vào không ít đồ vật rối loạn lung tung trong nhà: "Vứt hết đi, không phải cứ bài trí càng nhiều càng có lợi."
"Được, chút nữa vứt hết, con nói sửa thế nào thì sửa thế nấy." Dì Vương đã xem Cố Diệp là thần rồi.

"Con có thể đi lên lầu xem được không?"
"Được, trên lầu là phòng ngủ của dì và chồng, còn có thư phòng của chồng dì, trà thất, mấy đứa đi theo dì."
Sau khi ba người lên lầu, sát khí nồng đậm làm Cố Diệp xoa mắt.

Triệu Bằng Vũ chưa có mở thiên nhãn nên không thấy gì cả, quan tâm hỏi: "Ngủ không ngon à?"
Cố Diệp lắc đầu, đôi mắt bị kích thích nên có chút khó chịu.

Cậu nhìn một vòng trên lầu, ánh mắt cố định ở một chậu phát tài đứng ở góc tường, cây này đã cao hơn người, cành lá sum xuê, phiến lá màu xanh đậm dồn thành một đống, vừa nhìn đã biết được chăm sóc rất tốt.


Cố Diệp ngồi xổm xuống, nhìn chậu cây đã bị lá che hết.

Dì Vương thấy Cố Diệp nhìn chỗ này, nghĩ đến câu hỏi trước đó về sinh thần bát tự của Cố Diệp, trong lòng có chút bất an, "Chậu cây này là của người bạn xin sinh thần bát tự của dì đưa, có vấn đề gì không?"
Cố Diệp cười, vén tay áo lên dùng một chút sức, trực tiếp đem bồn hoa ôm lên, lúc dì Vương đang bất ngờ về sức lực của cậu, Cố Diệp đem chậu hoa quăng lên mặt đất, bang một tiếng, âm thanh chậu hoa vỡ vụn, một mùi máu tươi nồng đậm làm người ta buồn nôn bốc lên, tràn ngập toàn bộ phòng khách.

Dì Vương che miệng, nhìn Cố Diệp lật hai cái, bới một bao giấy dầu từ trong đất ra, vừa mở ra thì lộ ra một là bùa đầy máu, vừa thấy là biết không thể nào cát tường được.

Bên trong còn có một tờ giấy, viết sinh thần bát tự của cả nhà bốn người của bà, nhìn thấy cái đó, dì Vương cả người sững sờ, trừng lớn mắt, không dám tin run rẩy một chút, chữ viết này, quá quen thuộc.

Cố Diệp điểm lá bùa, nhìn dì Vương đang không thể nào tin vào mắt mình, "Cùng tác dụng với Chiêu Sát Tang Môn Phù, lại còn độc hơn so với cái kia, thứ này không những khiến cả nhà dì chết oan chết uổng, còn có Tử Phù, có thể hút vận may của cả nhà dì, chuyển dời đến trên người thi pháp."
Sắc mặt dì Vương trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, bà cảm thấy lạnh, lạnh tới cả người phát run, đến lúc này, bà chỉ nghẹn ra một câu: "Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"
"Chuyện bạn bè giữa cá dì, con không thể quản được, con muốn làm việc khác." Cố Diệp cầm tờ phù chú, cười lạnh: "Đồ không lên được mặt bàn nhưng thật ra rất độc."
Triệu Bằng Vũ đỡ dì Vương, cũng cảm thấy lòng người khó dò, lạnh hết cả người, cậu cúi đầu hỏi Cố Diệp đang ngồi xổm, "Muốn hủy nó hả?"
"Đương nhiên, còn muốn đem tên khốn nạn vẽ ra loại phù chú hại người này xử luôn một lượt." Cố Diệp nheo mắt, thanh âm càng ngày càng lạnh: "Tên đó đại khái còn không biết trên thế giới này còn có một kẻ bệnh tâm thần như tao, lấy hung trị tà, yếu thì chết mạnh thì sống, chết sống phải xem bản lĩnh bản thân thế nào."
Triệu Bằng Vũ bị lời này dọa đổ một đầu mồ hôi lạnh, cái này đéo phải đem mạng ra đo xem ai cứng hơn sao? Đấu pháp đó nha!
- ------------------------------------------------------------
Chào cả nhà!
Cả tuần nay mình phải để máy cho chị để làm bệnh án cho mẹ nên ko viết được chữ nào cho đến ngày hôm nay.

Thêm nữa, mình mới đi làm nên chưa thích ứng được công việc, nó quá mệt vì phải hỏa động gần như 8 tiếng/ngày vậy nên tối mệt quá chỉ lăn ra ngủ.

Vậy nên dạo này chương ra hơi chậm nha.

Mãi iu~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.