Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 68: Rời đi!




Chát! Anh bất chợt vung tay lên, hung hăng giáng xuống một bạt tai, nhẫn tâm rơi vào khuôn mặt của Hứa Hoan Nhan.

Tiếng vang thanh thúy bị tiếng hát dịu dàng ngăn lại, buồn bực cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông.

Cô sửng sốt, giật mình nhìn anh, mà anh tựa như cũng có chút sững sờ, bàn tay giơ lên vẫn còn ngừng ở giữa không trung, tựa hồ đang nhắc nhở hai người, cái bạt tai vừa rồi là sự thực.

Không khí như lắng đọng lại, tiếng hát êm dịu vang lên như là giễu cợt.

Thân Tống Hạo chợt xoay người, một cước đem micro đạp đổ, tiếng răng rắc vang lên, tiếng hát lại vẫn cố chấp không ngừng, quả thực là rất kiên nhẫn.

Anh tức giận rút nguồn điện ra, trong phòng lập tức vô cùng an tĩnh.

Khóe môi Hứa Hoan Nhan run run, chỉ cảm thấy nửa gương mặt của mình đau đến chết lặng, hơn nữa trong óc một mực ong lên.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng cô cũng sắp không nhớ ra được rốt cục mình bị bao nhiêu cái bạt tai.

Cô thật sự rất muốn cười, giống như là ngày đó bị anh bức quỳ xuống, bị Lâm Thiến hung hăng tát cho hai cái như vậy, nhưng cô vẫn là cố chấp và quật cường cười.

Nhưng là Hứa Hoan Nhan không thể cười nổi, rơi xuống cũng là nước mắt, cô lấy mu bàn tay lung tung lau, nhưng những giọt nước mắt hôm nay cũng rất kiên trì , nó cố ý rơi mãnh liệt không ngừng.

Anh đứng đối mặt với cửa sổ, đưa lưng về phía cô, từ đầu đến cuối, không nói một câu nào.

Hứa Hoan Nhan tay chân luống cuống đứng ở đó, trong lòng bàn tay vẫn đang cầm cái CD, cô muốn mở miệng nói cái gì đó, đem sự bình tĩnh này đánh vỡ, nhưng trong cổ họng như bị cái gì chặn lại, khàn khàn vô lực.

Có lẽ là do chiếc CD bị ném nên bị vỡ, văng ra một vài mảnh vụn trên sàn không ai chú ý tới, vừa rồi lúc Hứa Hoan Nhan mới vừa rồi tiến lên, lòng bàn chân bị thương lại đạp lên, một chút xíu máu tươi nhẹ nhàng chảy xuống, rất đau, xem ra chẳng qua là một mảnh vụn nhỏ, nhưng có thể làm cho người ta đau đớn đến khôn cùng.

"Em, em vừa mới nghĩ đến hôm nay sẽ đi đến cửa hàng bánh ngọt từ chức, em đi trước. . . . . . CD em sẽ đền lại cho anh."

Đem chiếc CD bị vỡ để lại trên bàn, xoay người, bước ra khỏi cửa phòng, từng bước từng bước đi về phía trước.

Phía sau an tĩnh một mảnh, anh không đuổi theo, có lẽ, sẽ không bao giờ đuổi theo nữa.

Cô làm hỏng cái CD mà anh yêu thích nhất, tội của cô có lẽ không thể tha thứ, đáng chết.

Cởi xuống áo ngủ trên người, tròng mắt cô hơi động, nhớ tới bộ y phục rách rưới của cô đã sớm bị anh ném vào thùng rác lúc ở trong phòng tắm, cô giật mình ngồi xuống, bỗng nhiên lại như phản xạ có điều kiện đứng lên, những thứ đồ này cũng là thứ mà anh yêu thích sao?

Cô kéo mở một hàng lớn tủ treo quần áo bên vách tường, chọn một món y phục cực kỳ mộc mạc, rồi lại rút tay trở về, nếu không cẩn thận, nếu cô lại lấy ra thứ anh yêu thích, cô nên làm cái gì?

Thời gian từng chút trôi qua, cô ôm lấy ngực, khó chịu đứng thẳng lên.

Rốt cuộc vẫn phải kéo ra tủ treo quần áo, trước mặt quả thực là những bộ quần áo xinh đẹp đi biển, ngón tay cô vô cùng kích thích như lướt trên những phím đàn, cuối cùng rơi vào chiếc áo cũ màu trắng cùng quần bò.

Nơi này cũng đã từng là nơi mà cô gái của anh từng ở sao? Những y phục này, cũng đã từng được chuẩn bị vì một cô gái xinh đẹp nào đó sao?

Trong lòng cô chợt lòng chua xót, cười vì tuổi thanh xuân của mình trôi qua thảm hại như vậy.

Ngón tay đem cái ao lấy ra ngoài, mi tâm lại chau chặt hơn, cô không có áo lót, làm sao chỉ có thể mặc chiếc áo này đi ra ngoài?

Vẫn còn đang suy nghĩ, cửa phòng chợt bị người đẩy ra, khóe môi anh mím chặt, thân hình thẳng tắp, bước nhanh về phía trước, một tay lấy y phục trong tay cô đoạt đi, một lần nữa treo lại trong tủ quần áo.

Anh đưa lưng về phía cô, giống như là mới vừa rồi đánh cô, trầm mặc không nói .

"Một lát sẽ có người đưa y phục tới đây, những thứ đồ này, cô đừng đụng vào."

Trong thanh âm của anh không có một chút dao động, áy náy, hoặc là. . . . . . tình cảm.

Hứa Hoan Nhan cúi đầu, gắt gao cắn môi, cứ như vậy xích loã đứng ở trước mặt anh, cứ như vậy lột sạch bị người khác vây xem, giễu cợt, ngay cả năng lực để bước ra khỏi cánh cửa kia, cô đều không có.

". . . . . .vâng, em sẽ không trở lại đây nữa, tất nhiên sẽ không lại động vào những thứ đồ này."

Âm thanh của cô run run, nỗ lực xong, cô chỉ sợ mình làm cho người khác càng thêm xem thường.

"Từ nay về sau, em phải ở nơi này, tất nhiên phải nhớ rõ ràng, thứ gì, không thể đụng vào, chỗ nào không thể đi vào."

Anh trực tiếp xoay người đi ra ngoài cửa, lúc tay đặt lên tay vịn, từng chữ từng câu một nói những lời này.

"Thân tiên sinh, xin anh đừng nên khinh người quá đáng. . . . . ."

Hứa Hoan Nhan nổi đóa, tất cả uất ức lại chỉ có thể ngưng tụ thành một câu nói không có lực sát thương.

Anh xoay người, thân hình cao lớn làm cho người khác không thoát khỏi cảm giác bị áp bức, Hứa Hoan Nhan ôm chặt lấy ngực, một tay che hạ thể, gắt gao quay mặt đi, không chấp nhận ánh mắt của anh.

"Mới vừa rồi, là do tôi quá kích động, em không nên để ở trong lòng. Một lát nữa đi ra ngoài, tôi sẽ cho tài xế đưa em đi."

Anh kéo cửa ra, ưu nhã đi ra ngoài, tiếng bước chân biến mất ở trong hành lang, dần dần không còn nghe thấy.

Bịch một tiếng, chiếc gối sắp bị vò nát trong lòng bàn tay bay ra đập vào cánh cửa phát ra tiếng kêu, Hứa Hoan Nhan mất khống chế nhào vào trên giường, nước mắt không tiếng động chảy ra.

Xin hỏi, anh đánh cô một cái tát, lại nói cô không cần để ở trong lòng, Thân Tống Hạo tiên sinh, anh nghĩ cô là người như thế nào?

Y phục đưa tới rất nhanh, Hứa Hoan Nhan thật nhanh đem mình chỉnh trang cho thoả đáng, không chút do dự mở cửa ra, đây không biết là cái nơi quỷ quái gì, lại thêm một tên đàn ông biến thái, cô căn bản không nghĩ mình sẽ ở lại thêm một giây đồng hồ!

Đi đến tiệm bánh ngọt vẫn thường xuyên làm từ chức, cô muốn bắt đầu tập trung làm luận văn tốt nghiệp, không có thời gian đi làm, lúc đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Hứa Hoan Nhan cũng cảm thấy có chút thu hoạch. Mặc dù tiền lương rất thấp, bà chủ rất hà khắc, nhưng cô cũng đã học được cách làm rất nhiều loại bánh ngọt!

Đem tài xế đuổi đi, cô một mình không có mục đích đi dạo ở trên đường, dứt khoát hôm nay không đi học, một nửa gương mặt bị sưng thành như vậy, bảo cô có cách nào mà đi học chứ .

Đi dạo đến lúc trời tối, Hứa Hoan Nhan trở nhà trọ ở trường học, cô biết một số thứ mình không thể chống lại, nhưng tối nay cô thề không về.

"Thiếu gia, Hứa tiểu thư trở về trường học." Tài xế từ xa nhìn thấy Hứa Hoan Nhan tiến vào cửa trường, liền bắt đầu gọi điện thoại.

Bên kia điện thoại anh trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Anh tiếp tục coi chừng, nếu cô ấy đi ra ngoài thì lập tức thông báo cho tôi, ngay bây giờ tôi sẽ qua trường."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.