Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 474: Ngoại truyện: Em mãi là mặt trời của anh (4)




Thiên Ái biết anh Hai đã trở về từ khi nghe thấy tiếng mẹ kêu to đầy sửng sốt. Không hiểu sao người cô cứ run lên, cô rất muốn chạy ngay xuống để gặp anh, nhưng hai chân cứ như bị đóng định ở trên sàn nhà, không sao nhấc lên nổi. Cô ngồi phịch xuống ghế, tim cứ đập thình thịch. Anh Hai đã về, cả ngày hôm nay cô luôn mong ngóng điện thoại của anh, thật không ngờ... anh đã vượt ngàn trùng để trở về chúc mừng sinh nhật cô! Từ sau hôm sinh nhật anh, hầu như tối khuya nào anh cũng gọi điện về hỏi han mọi chuyện, sau đó chúc cô ngủ ngon. Trong giấc ngủ dường như cô vẫn còn nghe thấy tiếng nói của anh.

Nói chuyện với nhau trong điện thoại là một chuyện, còn bây giờ, khi gặp anh, cô sẽ phải nói những gì???

Dật Lan gõ cửa phòng Thiên Ái, khẽ khàng gọi: “Ái Ái, em ngủ chưa? Mở cửa cho anh vào được không? Xin lỗi em, anh Hai về muộn quá...”

Cánh cửa phòng bật mở ra, Thiên Ái gương mặt đầy bối rối, đôi mắt đen long lanh ngước nhìn anh, nói lý nhí: “Anh Hai...”, sau đó nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, cứ thế trào ra lăn nhanh trên gò má, rơi xuống đất.

Dật Lan bước vào trong phòng, khép cửa lại. Anh vòng tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé đang run lên trong cơn nức nở, vùi mặt vào mái tóc đen mượt mà thoang thoảng hương thơm của cô, giọng cũng nghẹn lại: “Ái Ái, anh Hai về muộn, không cùng vui sinh nhật với em được, đừng giận anh nhé! Ái Ái, cô gái nhỏ của anh, chúc em sinh nhật vui vẻ!”d∞đ∞l∞q∞đ

Thiên Ái ở trong vòng tay của Dật Lan nức nở mãi không thôi...

Tiếng chuông gió lanh canh trên khung cửa sổ phá vỡ bầu không khí yên lặng. Dật Lan kéo tay Thiên Ái đi đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô thì thầm nói: “Ái Ái, em biết không, ở New Zealand anh rất hay nằm mơ về em, thấy em cười, thấy em khóc, thấy em nắm tay anh chạy dọc theo bờ sông, vừa chạy vừa cười như ngày chúng ta còn nhỏ... Tỉnh giấc, chỉ thấy có một mình, anh lại càng nhớ em, rất nhớ... Anh nhìn ra bầu trời đêm, tưởng tượng ánh sao đêm nhấp nháy kia chính là đôi mắt của em đang nhìn anh.” Anh cúi xuống nhìn cô: “Thời gian qua anh mải lo lắng xây dựng sự nghiệp nên không quan tâm em được nhiều như trước, em không giận anh chứ?”

Thiên Ái lắc đầu, dựa người vào vòm ngực vững chãi của Dật Lan, trong lòng thấy thật ấm áp. Cô thủ thỉ hỏi anh: “Anh Hai, bây giờ anh sẽ không còn bỏ mặc em, sẽ lại quan tâm đến em như ngày trước phải không? Cho dù thế nào anh cũng vẫn sẽ yêu quý em như ngày xưa chứ?”

Dật Lan kéo cô ra, hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sóng sánh kia: “Ái Ái, em nhìn anh này, anh sẽ mãi quan tâm đến em, cho dù thế nào, em hãy tin rằng tất cả mọi việc anh làm đều vì em. Ở bất cứ nơi nào, cho dù làm việc gì, anh đều nhớ về em, vì em mãi mãi là mặt trời của anh. Ái Ái, em hãy mạnh mẽ lên, tự tin vào chính mình trong mọi hoàn cảnh. Em hứa với anh như vậy nhé, được không?”

Thiên Ái nhìn anh, đôi mắt của anh Hai sáng lạ lùng, từ trong đôi mắt ấy tỏa ra những tia sáng thật kiên định. Những lời nói của anh tuy cô chưa hiểu hết ẩn ý bên trong, nhưng cô biết rằng, trong quãng đường tương lai sau này của mình, cô luôn có ánh mắt anh dõi theo, thúc đẩy cô vững bước tiến về phía trước.

Dật Lan hiểu rằng cho dù lúc này Thiên Ái đã 16 tuổi, nhưng cô vẫn còn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm thế để tiếp nhận tình yêu của anh Anh thực sự mong muốn và sẵn sàng cho cô thời gian để cô thực sự hiểu rõ và đón nhận tình cảm của anh theo sự phát triển tự nhiên.. Anh cũng hiểu rằng cả anh và cô đều chưa trưởng thành hoàn toàn, cuộc sống hiện mới đang ở giai đoạn khởi đầu, đường đời của anh và cô còn rất dài và còn phải trải qua rất nhiều chông gai. Do vậy anh cũng đã hứa với mẹ sẽ không tạo áp lực cho cô, anh sẽ là một điểm tựa vững vàng cho cô bước đi những bước tự tin vào tương lại.

Hai năm sau.

Dật Tuyên và Thiên Ái kết thúc cuộc sống của học sinh trung học, bước vào năm đầu tiên của cuộc sống sinh viên. Dật Tuyên mặc dù rất đam mê bóng rổ, nhưng vì sự nghiệp của Thân thị, theo gợi ý của ba, cậu chọn ngành học Quản trị kinh doanh, từng bước nắm bắt và tiếp nhận công việc tại Thân thị.

Thiên Ái chọn cho mình ngành học thiết kế đồ họa. Công ty của Dật Lan đang rất cần những kỹ sư chuyên thiết kế mảng hình họa 3D, cô muốn mình sẽ góp sức vào công cuộc phát triển ngành nghề mới trong công ty của anh Hai.

Được hậu thuẫn của tập đoàn Thân thị đứng đầu là Thân Tống Hạo, Công ty Kỹ thuật phần mềm Mặt trời của Dật Lan đã xây dựng được một trường quay hiện đại với các trang thiết bị tối tân, ký được các hợp đồng hợp tác với một số hãng phim lớn trên thế giới chuyên phụ trách mảng kỹ xảo điện ảnh cho các bộ phim. Công nghệ 3D được áp dụng tối đa trong quá trình thực hiện làm kỹ xảo điện ảnh đã tạo hiệu quả lớn cho các bộ phim, được khán giả nồng nhiệt đón nhận. Hoạt động kinh doanh của công ty ngày càng khởi sắc và phát triển mạnh mẽ...

Lại đến sinh nhật của Dật Tuyên và Thiên Ái. Năm nay tiệc sinh nhật mừng hai anh em tròn mười tám tuổi được tổ chức rất linh đình. Bạn bè cùng học của hai người, đều đến chúc mừng. Hứa Hướng Cảnh và Hứa phu nhân cùng vợ chồng con cái Quý Duy An, Đông Phương Vô Song sang từ trước đó một tuần. Tất nhiên không thể thiếu được gia đình Kỳ Chấn, gia đình Trần Nhị và gia đình Tần Thiếu Dương, họ là những người bạn chí cốt đồng cam cộng khổ cùng với Thân Tống Hạo từ những ngày đầu Thân thị còn khó khăn cho đến lúc phát triển mạnh mẽ như ngày hôm nay.

Trong hai năm qua, tình cảm của Dật Lan và Thiên Ái được ba mẹ chấp nhận và vun đắp. Thiên Ái đã không còn là cô bé nhút nhát, còn Dật Lan, như mọi người nhận xét, anh đúng là một bản sao của Thân Tống Hạo về tính cách quyết đoán trong công việc. Mặc dù đã hiểu lòng nhau, nhưng Thiên Ái vẫn chờ đợi một ngày Dật Lan sẽ chính thức ngỏ lời với cô.

Buổi tối, khi mọi người thân trong gia đình đang tề tựu đông đủ trong phòng khách, Dật Lan đĩnh đạc đến trước Thân Tống Hạo và Hoan Nhan lễ độ nói: “Ba, mẹ, con cám ơn ba mẹ đã cho con một mái ấm gia đình, đã thương yêu, nuôi dạy con không khác gì con đẻ, cho con được trưởng thành như ngày hôm nay. Ba, mẹ hôm nay con xin phép ba mẹ cho con được cầu hôn với Thiên Ái, em gái nuôi của con và cũng là người con gái mà con đã chọn để đi cùng con suốt cuộc đời này!”

Dật Lan quay sang Thiên Ái, cô đứng đó, mặc bộ váy áo trắng muốt, thanh khiết giống như một nàng tiên. Dật Lan quỳ một chân xuống, nâng bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Ái lên, đôi mắt sáng của anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo, lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì thẹn thùng, cất tiếng nói trầm ấm: “Thiên Ái, anh chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Thiên Ái, lúc này đây, trước sự chứng kiến của ba mẹ và mọi người, em hãy đồng ý làm vợ của anh nhé! Anh yêu em, yêu suốt cuộc đời này và mọi kiếp sau anh vẫn mãi mãi yêu em!”

Nước mắt của Thiên Ái đã dâng lên tự bao giờ, cô không ngờ giữa bao nhiêu người thân, trước mặt ba mẹ, anh lại trực tiếp cầu hôn cô. Hạnh phúc đến với cô thật đột ngột và cũng thật kỳ diệu. Hai người từ tình thân chuyển thành tình yêu, liệu đây có phải duyên trời đã định sẵn rồi hay không?

Qua làn nước mắt nhạt nhòa, cô mỉm cười hạnh phúc đáp lại lời cầu hôn của anh: “Em đồng ý”. Dật Lan rút từ trong túi áo ngực ra chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay Thiên Ái. Tiếng vỗ tay xung quanh hai người rền vang...

Dật Lan và Thiên Ái cùng nhau đi đến trước mặt ba mẹ. Thân Tống Hạo và Hoan Nhan lần lượt ôm hôn hai đứa con thân yêu của mình. Hai người nhìn những đứa con yêu quý đã trưởng thành giờ đây đang quây quần xung quanh, Thiên Tình và An Gia Khải với cậu con trai Gia Huy bụ bẫm kháu khỉnh, Dật Tuyên đứng bên cô bé Tiểu Ngư nhà Trần Nhị, và giờ đây Dật Lan và Thiên Ái, hai đứa trẻ từ tình thân chuyển thành tình yêu, giống như một nét chấm phá tô điểm cho cuộc sống hạnh phúc viên mãn mà họ đã cùng nhau đồng lòng chung sức dựng xây...

Những đứa con thân yêu của hai người giờ đây đang cùng nhau viết tiếp bản giao hưởng ca ngợi tình yêu mà hai người họ là người viết những nốt nhạc đầu tiên./.

Hết ngoại truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.