Thời điểm Ân Hành xuất hiện ở ký túc xá, nơi này đã có người tới trước để dò xét.
Người nọ cảm quan rất nhạy bén, cho dù Ân Hành khống chế rất tốt tiếng bước chân của mình, thậm chí có thể nói là lặng yên không một tiếng động, nhưng người nọ vẫn ở khoảng cách hai người cách nhau tầm mười bước chân quay người lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ân Hành thấy rõ bộ dạng của hắn.
Đây là một người có mái tóc xám trắng, trên mặt che kín đầy nếp nhăn. Hốc mắt của hắn hơi hơi hạ hãm, ánh mắt thực sắc bén, nhìn người thời điểm sẽ cho người ta cảm thấy có áp lực trọng đại. Cả người mặc bộ quần áo cảnh vệ màu đen, bên hông treo một thứ hình dạng giống cây sắt dài, hẳn là gậy kích điện.
—— trước mắt xem ra, giống như bảo vệ trong trường học.
Ánh mắt nhìn nhau trong nháy mắt, hai người gật gật đầu với nhau, sau đó biểu tình bình tĩnh mà chuyển tầm mắt.
Ân Hành dọc theo thang lầu hướng lên trên đi, người nam nhân kia lại nắm đèn pin đi về phía lầu một.
Ân Hành đi đến từng tầng mà tra xét kỹ càng, trừ bỏ một ít tiểu quỷ chưa thu phục ra thì không phát hiện địa phương nào có tình huống đặc thù.
Thu thập tiểu quỷ xong, nàng lập tức đến đi tới đi đến tầng cao nhất. Tầng cao nhất có sân thượng, nhưng là cửa đi thông đến sân thượng bị khóa lại, nàng lôi kéo cái ổ khóa mặt trên có nhiều vết gỉ sét, không chút sứt mẻ.
Ngược lại cũng không có cưỡng cầu nhiều, nàng xoay người về tới tầng thứ bảy.
Đi đến tới gần trước cửa hành lang ký túc xá Ân Hành nhìn thoáng qua tên họ dán trên cửa, mặt trên có tên của mười người, Ngụy xuân, đinh lệ lệ…… Là ký túc xá nữ, nàng lại tùy tay mở ra một phiến môn hướng bên trong nhìn nhìn, trống không không chút đồ vật.
Nàng đi vào bên trong, những địa phương đi qua đều tạo nên một trận tro bụi nhỏ, trong không khí có một hương vị quanh quẩn gay mũi không tiêu tan gay mũi, giống nước sát trùng.
Nín thở đi đến phía trước cửa sổ, kéo ra bức màn đã dính đầy tro bụi, nàng đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Tầng lầu của ký túc xá so khu dạy học nhiều hơn một tầng, nhưng là độ cao của hai tòa nhà cũng không khác biệt lắm. Nàng ở góc độ này có thể nhìn thấy mọi thứ ở khu dạy học.
Ở trong tầm nhìn của nàng, có hai nhóm người đang ở chậm rãi tới gần khu dạy học, một bên chỉ có hai người, một bên có bốn người, dựa theo tốc độ tiến lên hiện tại của bọn họ, đại khái sẽ ở cửa khu dạy học tương ngộ.
—— đều là những người bị vừa rồi tiếng chuông hấp dẫn tới. Truyện Teen Hay
“Không có một ai là kẻ ngốc.” Ân Hành nói nhỏ một tiếng.
Nàng chờ ở nơi này muốn nhìn xem hai nhóm người này sau khi gặp nhau sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng trong lúc đang chờ đợi lại nghe được nghe được phía dưới tầng lầu truyền đến tiếng bước chân chạy cùng thanh âm đánh nhau.
Ân Hành hơi hơi nhíu mày, không có ý muốn chuyển động bước chân.
Vừa rồi gặp được người kia độc thân hành sự, thân thủ không tầm thường, đại khái chính là “Thời đại lão” mà đám người Hạ Thanh Thanh lúc trước đã từng nhắc đến, nàng không cần nhúng tay nhiều.
Nhưng là trong nháy mắt tiếp theo, ý tưởng của nàng đã bị đánh vỡ.
Thanh âm “Thùng thùng” càng ngày càng dồn dập vang lên ở hàng hiên, nàng nghiêng tai, nghe thấy được âm thanh tiếng bước chân chạy vội vàng của một nhân loại phát ra, mà phía sau hắn đi theo một đám mặt khác đồ vật.
“……”
Sửng sốt một chút, Ân Hành há miệng thở dốc lại không ra tiếng.
Nàng nhìn mắt ngoài cửa sổ, nàng đang do dự giữa việc nhảy cửa sổ chính mình chạy hay là xuống lầu trợ giúp người nọ, cuối cùng duỗi tay chống vào lên cửa sổ bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy xuống rời đi căn phòng này.
Lúc Thời Hoài chạy đến lầu bảy nhìn thấy có một gian ký túc xá cửa mở ra, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào làm lay động tấm rèm.
Hắn nhíu mày, bước chân hơi dừng lại, mang theo một đám quỷ vật phía sau lướt qua gian phòng này chạy vào chỗ sâu hơn trong hành lang.
Hắn thăm dò tầng lầu này sớm hơn Ân Hành rất nhiều, biết chỗ sâu nhất của mỗi một tầng hành lang đều có một phòng tự học, phòng tự học có một đám tồn tại kỳ lạ, nói không chừng có thể cùng chúng nó hình thành kiềm chế.
Hắn vừa chạy, thỉnh thoảng chậm lại hấp dẫn vài thứ kia đuổi kịp, sau đó lại tiếp tục gia tốc, tuần hoàn như thế, hắn cuối cùng đến cửa phòng tự học.
Nhưng... Nhìn phòng tự học mở rộng cửa ra, trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm quái dị, hoài nghi mình có lẽ là làm một lựa chọn sai lầm.
Quả nhiên, sau khi xông vào phòng tự học, đám học sinh mà hắn gặp phải đều xõa tóc, rụt đầu ngồi xổm dưới gầm bàn.
Bọn họ cầm tờ giấy ở trên bàn.
Bọn họ cầm bút, sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ khóc nức nở, một bên tay vội vàng lau nước mắt của mình, một bên tay lại khống chế bút trên giấy cố gắng viết đáp án.
Cảnh tượng đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lúc Thời Hoài dấn thân xông vào bước chân đám quỷ quái cũng dừng lại một chút, bọn họ giống như gặp quỷ, trợn tròn mắt nhìn các huynh đệ bình thường không đối phó với mình, mà bây giờ hiển nhiên là các huynh đệ tỷ muội chịu ủy khuất.
Biểu tình trầm ổn của Thời Hoài cuối cùng không nhịn được.
Hắn phanh gấp một cái, chợt điều chỉnh thân thể, sau đó quay đầu lại hướng ngoài cửa vọt ra ngoài.
Kỳ thật cũng không trách hắn không thể tưởng tượng được sẽ có kết quả như vậy.
Nếu hắn dẫn những quỷ quái này đến các tầng khác, hắn sẽ phát hiện, một ít quỷ quái hắn "không quấy rầy, giữ lại có tác dụng lớn" dưới sự dạy dỗ của Ân Hành, đã sớm trở nên ánh mắt đờ đẫn sinh không còn gì để luyến tiếc, sẽ không xuất hiện kết quả tiến thoái lưỡng nan như vậy.
"..."
Hai tay Ân Hành kẹt ở mép cửa sổ, đợi đến khi cả người và đám quỷ kia đi, mới lại quay lại phòng. Cô đến gần cửa nhìn chăm chú vào hành động của người đàn ông, khi nhìn thấy hắn lao về phía phòng tự học trong nháy mắt, liền hiểu được dụng ý của hắn.
Vẻ mặt nàng có chút vi diệu, chờ đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng nam nhân xông vào vài giây sau lại lao ra.
Nam nhân lần thứ hai mang theo một đám quỷ "đi theo" đến căn phòng, lần này bởi vì hoàn cảnh quá mức ồn ào, hắn không phát hiện Ân Hành tồn tại, mà là nhìn không thẳng lại vọt vào hành lang.
Bọn họ đi xuống cầu thang.
Ân Hành đứng ở lầu bảy chợt yên tĩnh, cảm giác tựa hồ còn có chút... Không náo nhiệt? Cô trở về bên cửa sổ nhìn một cái, tòa nhà giảng dạy trống rỗng, hiển nhiên cô đã bỏ lỡ cảnh hai đội nhân mã gặp nhau.
Ở lại đây không có ý nghĩa gì, cô lại xoay người lên lầu, khóa trên cửa sắt sân thượng vẫn yên lặng treo ở đó.
Ân Hành kéo khóa đem khóa mắt lộ ra, mới phát hiện nó dĩ nhiên là bị chặn lại. Vừa rồi nam nhân không lên lầu có lẽ cũng có đã cân nhắc chuyện này.
Mở cửa một cách yên bình là không có khả năng. Ân Hành lấy trảm cốt đao ra chém vào ổ khóa, "Lách cách" một tiếng vang lớn, tiếng nổ vang lên của kim loại va chạm vang lên, đao trong tay đang chấn động, nhưng khóa cửa vẫn như cũ treo ở trên cửa, ngoại trừ một vết trầy xước màu trắng mới thêm ra thì không còn dấu vết hủy dấu nào khác.
Sân thượng có chút kỳ quặc, nhưng lại hạn chế bọn họ tiến vào. Ngón tay Ân Hành chạm vào ổ khóa, như có điều suy nghĩ, nhìn một lúc, xem ra phải tìm được chìa khóa mới được.
-
Người đàn ông dẫn ra một đám quỷ vật, ký túc xá không có âm thanh nào khác. Ân Hành chậm rãi đi xuống, trong lòng tự hỏi có thể tìm được chìa khóa.
Đột nhiên, cô dừng lại và ngẩng đầu lên. Cơ hồ là trong chốc lát, một giọng nam tang thương cũng vang lên: "Chìa khóa không ở tòa nhà ký túc xá này."
Ân Hành theo hướng âm thanh phát ra nhìn lại, đã thấy người đàn ông vốn nên dẫn quỷ vật đi lại đang đứng ở cầu thang nhìn cô. Chỉ là cầu thang quá tối, nam nhân lại sớm có chuẩn bị, vừa rồi ẩn nấp ở nơi khiến cho Ân Hành không chú ý.
Không ngoài ý muốn hắn có năng lực vứt bỏ quỷ quái, Ân Hành yên lặng đợi nam nhân tiếp nhận lời nói.
"Muốn hợp tác không?" Hắn từ trong bóng tối đi ra, vỗ vỗ bụi bặm trên người, nói, "Ngươi rất lợi hại, nhưng cách suy nghĩ của chúng ta không giống nhau."
Người đàn ông nói sự thật.
Theo hắn, người hành động một mình này hẳn là người chơi kỳ cựu của các phân khu khác, cũng giống như hắn có hứng thú nồng đậm đối với phó bản này, cho nên mới vào phó bản tiến hành thăm dò.
Bất quá nếu chỉ là như vậy, thói quen này của hắn, một mình một mình sẽ không mở miệng mời hắn đi.
Nhưng...
Mấu chốt là mạch não của bọn họ hoàn toàn không đúng, giữa hai người cũng không có sự ăn ý giữa cao thủ trong truyền thuyết.
Hồi tưởng lại tình cảnh khi tiến vào phòng tự học, huyệt thái dương của hắn đột nhiên nhảy lên một chút.
Trong Ác Mộng Nhớ Quê có một câu nói phi thường nổi tiếng giữa những người yêu thích tổ đội —— không sợ đối thủ mạnh như quỷ thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Hắn đã từng đồng ý sâu sắc về điều này, nhưng bây giờ hắn không thể không muốn thay đổi ý tưởng của mình. Hắn nghĩ, nhìn chằm chằm vào vào người trước mắt này. Người này tuyệt đối không phải đồng đội heo, nhưng cũng không thích hợp cùng hắn cùng nhau hành động, tư tưởng quan niệm khác nhau giữa hai người chỉ có thể trở thành trở ngại lớn cho việc phá giải phó bản.
"Có thể."
Ân Hành tự nhiên cũng chú ý tới điểm này.
Cô cho rằng không cần ra tay giúp đỡ đàn ông, nhưng người đàn ông lại vô thức lên lầu muốn cùng cô tiến hành "liên thủ". Cô cảm thấy có thể sớm thu thập những học sinh quỷ quái này, khiến bọn họ trở nên thành thật, trước mắt thì người đàn ông này chính là tài nguyên có thể được sử dụng; Cô cho rằng đàn ông nên thức thời rời khỏi tòa nhà ký túc xá này, không ngờ hắn lại ở đây…
Hai người bọn họ tách ra hành động chỉ là vì sự tồn tại ngăn cản lẫn nhau.
"Vậy thì tốt rồi." Thời Hoài vui mừng vô cùng. Người này nhìn qua quá mức lạnh lùng ít nói, không giống bộ dáng dễ nói chuyện, không nghĩ tới ngược lại còn rất dễ tiếp xúc.
"Ừm." Ân Hành ứng một tiếng cùng hắn một tiếng xuống lầu.
Từ sau khi gặp được đám người Hạ Thanh Thanh, trong lòng nàng liền hiện ra ý niệm tìm người tổ đội làm che dấu trong đầu. Chẳng qua lúc gặp được người đàn ông này, cô không coi hắn là đối tượng có thể hợp tác, không hỏi nhiều.
Không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng vẫn là hợp tác.
Thời Hoài đi ở phía sau Ân Hành đánh giá hắn, luôn cảm thấy hình tượng người đàn ông trung niên này có chút không tương xứng với tính cách lãnh đạm của người này, hỏi: "Ngươi cũng bị hệ thống thay đổi vẻ ngoài?"
Hắn vừa nói, không đợi Ân Hành trả lời: "Ta là Thời Hoài của phân khu 9, chắc hẳn ngươi lúc tiến vào phó bản, nghe nói qua về chút thông tin của ta."
Thời Hoài là người đứng đầu trong bảng xếp hạng chúng tinh, không khoa trương chút nào mà nói, tất cả hướng đi của hắn đều được mọi người để ý, thậm chí trở thành tiêu chuẩn gió của một bộ phận người chơi.
Thậm chí bởi vì năng lực cường đại của hắn, có không ít người chơi nhiệt tình đi theo hắn tiến vào phó bản, tìm kiếm sự che chở, mà thực tế chứng mình, tỷ lệ sống sót của người chơi đi theo hắn vào một phó bản đích xác cao hơn không ít so với bình thường.
Kết quả như vậy dẫn đến một làn sóng "đi theo các đại lão qua phó bản". Có thể đi theo Thời Hoài liền đi theo Thời Hoài, không thể đi theo hắn liền tìm kiếm các đại lão có tính cách ôn hòa khác che chở.
Cứ như vậy, người chơi muốn sống muốn điên điên điên cuồng bám vào đại lão, cho dù bởi vậy mà bị trục xuất hoặc lạnh nhạt cũng không tiếc.
Điều này làm cho các đại lão phiền không chịu nổi, mãi đến một khoảng thời gian nào đó trong phó bản thường xuyên xảy ra chuyện đổ máu, lúc này mới làm cho đầu óc của những người chỉ muốn ôm đùi hơi tỉnh táo lại.
Người chơi vì sống sót mà điên cuồng cùng thực lực mạnh mẽ gần như tìm nơi ẩn náu, thẳng đến khi một số người không biết người ta làm quá mức, đại lão tính tình nóng nảy ném vào tang thi triều, cục diện như vậy mới được khống chế.
Nhưng trong khoảng thời gian này, đã sớm có không ít người đạt được quan hệ hợp tác "giúp đỡ lẫn nhau", cho nên tỷ lệ sống phó bản vẫn tương đối khả quan.
Hệ thống sau khi theo dõi được biến động tỷ lệ sống sót liền đem tên người chơi từng công khai ẩn đi, người chơi ở bảng xếp hạng cuối cùng của phó bản cũng trở nên chỉ có thể nhìn thấy nhân vật trò chơi.
Càng làm cho người chơi cấp cao cảm thấy hệ thống trở nên thông minh hơn. Bởi vì, người chơi có điểm số đặc biệt cao đối với trò chơi, hệ thống sẽ tiến hành chuyển đổi hình dạng khi họ tiến vào trò chơi.
Phúc lợi của người mới chỉ xuất hiện trong thế giới cấp D – "Nhập vai", biến thành hạn chế sự hiện diện của người chơi khác xin che chở.
Như vậy, trừ phi một vài người chơi cao cấp chủ động bại lộ thân phận của mình trong trò chơi, nếu không liền sẽ không lại bị những người chơi có thực lực vô dụng dây dưa nữa.