Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

Chương 20: 20: Nàng Có Bản Lĩnh





Nhưng bây giờ bị nhiều tu sĩ nhìn như thế, Hoa Linh Cơ không thể lấy đá truyền tin ra được.

Nàng vẫn chưa luyện được bản lĩnh sử dụng thần thức để trả lời đá truyền tin, vẫn phải nói bằng miệng!
Hơn nữa cũng không biết trả lời thế nào, bởi vì Phong Ma Bình vẫn chưa hồi âm, nàng không biết bên phía Long Ma có chịu phối hợp hay không.

Ngay lúc Hoa Linh Cơ còn đang không biết nên làm thế nào thì đột nhiên một tu sĩ thốt lên: "Hình như yêu ma ngừng công kích!"
Mọi người nhìn sang, quả nhiên, tất cả yêu ma đã lui về trận, không còn ra tay với tu sĩ nhân loại nữa.

Tu sĩ nhân loại cũng nắm chắc thời cơ này, đồng loạt thi triển bản lĩnh cao cường xông vào cơn lốc.

Trong sự chờ đợi của mọi người, một trận gió to lại thổi qua, tiếng gió rất lớn, làm mọi người phải run rẩy.

Hoa Linh Cơ nghe thấy bên tai có tiếng thầm thì: "Nha Nữ, Long Ma đồng ý cho chúng ta thời gian nửa canh giờ để tìm được thiếu chủ.

Bọn hắn sẽ không giết thiếu chủ, nhưng những tu sĩ khác tuyệt đối không có cơ hội sống sót."
Nghe thấy kết quả này, Hoa Linh Cơ vừa mừng vừa bất lực.


Mừng là vì có thể cứu được thiếu chủ, cũng tranh thủ được nửa canh giờ.

Bất lực là mình không có mặt mũi lớn đến độ có thể cứu được tất cả tu sĩ.

Hoa Linh Cơ lợi dụng tiếng gió ầm ầm, và các tu sĩ xung quanh đang lơ là, lập tức lấy đá truyền tin ra, hồi âm: “Thiếu chủ, ta cho ngươi nửa canh giờ để vượt qua lốc xoáy, đến cung điện dưới lòng đất ở trung tâm bí mật.

Sau nửa canh giờ mà ngươi không xuất hiện thì đừng trách chúng ta độc ác!"
Nói xong không đợi thiếu chủ đáp lại.

Hoa Linh Cơ cất đá truyền tin xong thì cơn gió lớn cũng phối hợp ngừng lại.

Nhìn rất nhiều tu sĩ thành công đi qua cơn lốc mà đến, tụ họp lại, lòng nàng nặng trĩu.

Nàng chỉ có thể cứu một mình thiếu chủ, làm sao bây giờ?!
Nàng cũng muốn làm nhiều hơn, muốn xung phong đi đầu, nhưng nàng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Phải làm sao đây?
Bỗng nhiên Hà Minh Tước ở một bên hét lớn: "Cảnh Á Thanh, có phải ngươi nên cho tiểu nha đầu này một lời giải thích hợp lý không!?"
Hoa Linh Cơ quay đầu nhìn lại, là đội ngũ Tích Minh tông cũng đến đây.

Nhóm người này vốn có tám người, lúc này chỉ còn lại hai người Cảnh Á Thanh và Lưu Nguyệt, hơn nữa còn vô cùng nhếch nhác.

Cảnh Á Thanh vừa đáp xuống đất đã bị chất vấn.

Hắn nheo mắt nhìn Hoa Linh Cơ vẫn còn sống thì tức đến bật cười.

Nhưng trước sự chất vấn của Trình Tiên môn, hắn không chịu thừa nhận.


"Nàng ta muốn tìm tông môn của ngươi, ta mang nàng ta vào bí địa tìm các ngươi có gì sai sao? Lẽ nào ta còn nhận trách nhiệm bảo vệ nàng ta trong bí địa nữa? Nực cười!"
Đối với loại người này, Hà Minh Tước tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi dám thề với trời là ngươi không cố ý mưu hại nàng ấy không?"
Cảnh Á Thanh giơ kiếm thề: "Cảnh Á Thanh ta thề với trời, nếu ta cố tình mưu hại nàng ta sẽ bị thiên lôi đánh chết ngay tại chỗ."
Chúng tu sĩ ồ lên.

Bí địa tương đương với thế giới nhỏ do đại năng ngưng tụ thành, có thể ngăn cách quy tắc lời thề của trời đất bên ngoài.

Cho nên thề thốt ở bí địa, chỉ cần không phạm đến di niệm của đại năng thì chẳng khác gì đánh rắm.

Nhưng thái độ của Cảnh Á Thanh lại làm cho không ít tu sĩ hoài nghi không biết Hoa Linh Cơ có nói láo không.

Hoa Linh Cơ tức giận đến hai tay nắm đất.

Đồ vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ, thậm chí còn không sợ chết lập lời thề!
Nàng lập tức mắng to: "Rõ ràng là ngươi cố ý hại ta! Còn dám thề thốt với trời nữa ư? Ngươi chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
Cảnh Á Thanh cười lạnh, hoàn toàn xem lời nàng nói là những lời giận dữ nói ra vì bất lực, thậm chí sát ý tỏa ra càng thêm càn rỡ.

Vung kiếm hét lớn: "Ngươi có bản lĩnh thì bảo thiên lôi đánh chết ta đi!"
Được đấy, trước giờ chưa từng nghe thấy yêu cầu kiểu này.


Quá càn rỡ! Quá càn rỡ!
Hoa Linh Cơ tức giận hét to đến mức lạc cả giọng: "Ngươi nhất định! Sẽ bị! Thiên lôi đánh chết ——!!!!"
"Đùng đùng!"
"Xoẹt xoẹt!"
Tiếng hét vẫn vang vọng giữa trời đất, một tia sét từ trên trời giáng xuống, lập tức trấn áp cơn giận dữ của Hoa Linh Cơ, bổ thẳng vào thanh kiếm Cảnh Á Thanh đang giơ thật cao.

Một loạt tia lửa kéo theo sấm chớp —— bùng lên!
Chúng tu sĩ sợ đến mức không kịp dùng linh lực hộ thân, bị uy lực sấm sét đánh trúng.

Khi ánh sáng chói mắt tan đi, bọn họ nhìn thấy chỗ đấy chỉ còn lại Cảnh Á Thanh như củi đốt đang giơ kiếm, toàn thân bốc khói.

Hoa Linh Cơ là người phản ứng đầu tiên, cực kỳ hả giận, mắng một tiếng: "Đáng đời!"
Tất cả tu sĩ đều giật mình, quay phắt đầu lại, đồng loạt nhìn nàng.

Hà Minh Tước run rẩy hỏi nhỏ: "Không, không phải là trùng hợp đâu nhỉ!?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.