Người Hầu Của Đại Ma Vương

Chương 47




Mấy ngày nay cô ăn ở nơi nào? Ăn cái gì, uống cái gì? Thân nhân của cô đều bị hắn nhốt trên đảo nhỏ, đồng nghiệp làm chung công ty trước kia hắn cũng hỏi thăm quá, từ lúc cô từ chức mọi người vốn không có liên lạc qua.

Lại trôi qua một tuần,Thượng Quan Nghiêu từ tức giận chuyển thành lo lắng, hắn lúc ấy nhất định là bị ghen tị lấn áp, mới có thể nói ra lời không suy nghĩ như thế.

Hắn biết cô lâu như vậy , cô là dạng người gì hắn chẳng lẽ còn không biết sao?!

Nhưng mà…… Cô lại mặc quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường Nghê Kiệt?

Cái tên xú tiểu tử chết tiệt kia, năm lần bảy lượt trêu chọc hắn, hắn còn nhớ rõ ở một bữa tiệc nhàm chán khác, hắn bất quá chỉ cùng một người phụ nữ không nhớ nổi tên theo lễ phép nhảy một điệu, sao đó không lâu lắm, tên xú tiểu tử kia ở trước mặt hắn diễu võ dương oai cùng cô gái kia thân mật.

Cho đến khi đó hắn mới biết được, Nghê Kiệt chính là muốn đoạt đi tất cả thuộc về hắn.

Cho nên khi tên xú tiểu tử Nghê Kiệt xuất hiện ở trong cuộc sống của Thủy Nguyệt, hắn mới có thể khẩn trương như thế, sợ cô sẽ bị hắn cướp đi, loại cảm giác sợ hãi bị cướp đi, cuối cùng lại diễn biến thành thương tổn cô.

Nghê Kiệt chết tiệt!

Thượng Quan Nghiêu đột nhiên đứng dậy đi thẳng đến tầng hầm ngầm,bảo vệ phụ trách trông coi Nghê Kiệt khi nhìn thấy chủ nhân xuất hiện,liền vội vàng khom người đón chào.Nghê Kiệt bị giam nhiều ngày khuôn mặt vốn tuấn tú giờ đã mất đi rực rỡ ngày xưa.

Tầng hầm dưới đất tản ra mùi nấm mốc, hắn đẩy đầu tóc vàng lộn xộn, hai gò má lõm xuống, đại khái bởi vì mấy ngày liền đến không có ăn cái gì, đói đến ngay cả ánh mắt cũng trở nên rời rạc.

Nhưng mà khi Nghê Kiệt nhìn thấy Thượng Quan Nghiêu xuất hiện, nhuệ khí lại lần nữa bị khơi mào, hắn trời sinh tính tình kiêu căng, hắn dù có chết cũng không cúi đầu nhận thua trước Thượng Quan nghiêu.

Hắn khiêu khích trừng mắt Thượng Quan Nghiêu, lộ ra nụ cười đùa cợt,“Rốt cục đã chịu gặp tôi ,Thượng Quan thiếu gia?”

Thượng Quan Nghiêu cao ngạo đứng ở cửa, trên cao nhìn xuống nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, đưa tay về phía bảo vệ,“Roi!”

Nhẹ nhàng hai chữ, làm cho Nghê kiệt vốn còn muốn kiêu ngạo giờ hơi hơi chấn động, thẳng đến nhìn thấy bảo vệ đưa cho hắn một đoạt dây thừng,Thượng Quan Nghiêu sau khi cầm lấy,liền như tử thần quất về phía mình, hắn mới có chút cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi.

Khả hắn vẫn duy trì bản tình bất cần đời như cũ, không để cho hắn nhìn thấy mình sợ hãi, thẳng đến Thượng Quan Nghiêu đi đến trước mặt hắn, tay trái giơ roi lên cao, không chút do dự quất phía sau lưng của hắn.

Đến đến thấu xương làm cho hắn không thể khắc chế địa cả người run lên, đau đớn còn chưa kịp lan rộng, roi thứ hai đã vung xuống.

Nghê Kiệt trốn cũng không trốn, thẳng đến Thượng Quan Nghiêu đánh tới cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, hắn mới đưa roi sang một bên, mà cả người Nghê Kiệt đã nhếch nhác quỳ rạp trên mặt đất, đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển thật mạnh.

Phía sau lưng hắn bị đánh cho máu hịt mơ hồ, nhưng hắn từ đầu tới đuôi chỉ cắn môi, cổ họng cũng không la một tiếng.

Khi hắn phát hiện Thượng Quan Nghiêu dừng tay, hắn cố gắng trấn định cười lạnh,“Sao không đánh chết tôi? Vậy xem ra anh đã hiểu được cái gì là nhân từ rồi ? Bên ngoài nghe đồn Thượng Quan đại thiếu gia là người long dạ độc ác,là bạo quân không nói tình cảm, hôm nay xem ra bất quá cũng chỉ như thế.”

Thượng Quan Nghiêu lườinhìn hắn một cái, xoay người, mở chân dài chuẩn bị rời đi.

Nghê Kiệt kìm nén cảm xúc lâu ngày rốt cục bùng nổ, ngay cả giọng điệu cũng rất hung dữ,“Anh tại sao lại hận tôi như vậy? Ngay cả một câu cũng không nói với tôi? Nếu như vậy, sao không rõ ràng trực tiếp đánh chết tôi cho rồi?”

Khẩu khí hắn bốc đồng giống như đứa bé không được thưởng kẹo, nước mắt cũng không không chịu thua kém chảy xuống dưới.

Thượng Quan Nghiêu cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cửa.

Còn lại Nghê Kiệt sa sút tin thần quỳ rạp trên mặt đất, cả người đau đớn đã không thể bù được đau long lúc này, hắn không muốn trơ mắt nhìn hắn cao ngạo biến mất như vậy ở trước mắt mình, nước mắt chảy xuống, hắn đem hết sức lực toàn thân đứng lên nhào đến sau ót Thượng Quan Nghiêu.

Thượng Quan Nghiêu nghiêng người né,Nghê Kiệt chụp một cái vô ích, thân thể bị thương mềm nhũn té ngã trên đất, hai người bốn mắt nhìn nhau,Nghê Kiệt đột nhiên gắt gao kéo lấy góc quần của Thượng Quan Nghiêu không cho hắn đi, thoạt nhìn giống như đứa nhỏ đáng thương không muốn bị người ta bỏ lại.

“Ngày đó…… Thật ra chuyện gì cũng không có xảy ra,tôi chỉ là muốn trả thù anh, đơn thuần muốn trả thù anh mà thôi…… Bởi vì anh là người xấu xa! Tôi bất quá chỉ ăn bánh sủi cảo do người phụ nữ của anh làm, đã bị bảo vệ của anh hung hăng đánh một trận, còn ép tôi nôn hết số sủi cảo vừa mới ăn ra……”

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tàn khốc của Thượng Quan Nghiêu,“Khi đó tôi suy nghĩ, sớm hay muộn sẽ có một ngày tôi sẽ đem tất cả đau khổ mà nhà anh gây ra cho tôi, tất cả đều đòi lại đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.