Người Hầu! Anh Yêu Em

Chương 17: Ngụy biện






"Khụ...khụ..." Âu Hoằng Phong ho nhẹ vài tiếng sờ sờ cái mũi cao của mình đảo mắt nhìn mọi người rồi cười hì hì cho qua.

Phương Thần nheo mắt nhìn Âu Hoằng Phong ánh mắt ý cười hỏi anh:

"Tại sao lại không bao giờ có chuyện đó được chứ? Mà sao cậu lại đột nhiên phản ứng kịch liệt như vậy chứ?"

Âu Hoằng Phong cũng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên phản ứng kịch liệt như vậy, anh lắp bắp nói cho qua chuyện:

"Thì...thì bởi vì...bởi vì Từ Phương Hiểu là người hầu riêng của tôi tôi chưa cho phép cô ta làm sao mà dám yêu đương gì."

"Cậu có quá đáng không vậy? Kể cả yêu đương quyền riêng tư cá nhân của người ta mà cậu cũng quản." Dạ Thành Đông không tin được là Âu Hoằng Phong lại quản cả chuyện này.


"Tại sao lại không được quản chứ? Cô ta là người hầu của tôi tôi quản cái gì mà chẳng được." Âu Hoằng Phong mặt nghênh lên nói chuyện như chuyện quản cô là chuyện đúng và hiển nhiên.

Tần Đình Danh uống một ngụm rượu, nhớ ra chuyện gì đó liền đặt ly rượu xuống nói với Âu Hoằng Phong:

"Mà nhắc đến chuyện người hầu riêng mới nhớ hình như Từ Phương Hiểu đã người hầu riêng cho cậu qua một tháng rồi đúng không?"

Âu Hoằng Phong khẽ gật đầu:"Đúng vậy! Cô ta đã làm hơn một tháng rồi."

"Cuối cùng cũng đã có người phá kỉ lục làm người hầu riêng cho cậu, cứ tưởng cũng sẽ như những người khác không qua nổi một tháng chứ. Mà cậu còn hành hạ người ta không vậy? Nếu cậu còn định hành hạ, trả thù thì cậu là người nhỏ nhen, thù dai lắm đó đặc biệt đó là con gái nữa." Dạ Thành Đông tay cầm rượu ngón trỏ chỉ vào Âu Hoằng Phong nói rồi uống rượu.

"Không còn nữa, bắt đầu từ hôm nay đã không còn hành hạ nữa." Từ lúc Từ Phương Hiểu bị sốt Âu Hoằng Phong đã cảm thấy có lỗi lắm rồi làm sao có thể hành hạ cô được nữa chứ?

Bỗng Âu Hoằng Phong đứng dậy cầm lấy áo khoác lên nói với mọi người:

"Thôi tôi phải đi về đây, tôi còn có việc phải xử lý nên phải về sớm."

Mọi người khẽ gật đầu, Âu Hoằng Phong rời khỏi căn phòng Phương Thần bĩu môi phun ra hai chữ:"Ngụy biện!"

Lục Dĩ Tường nhíu mày, không hiểu ý của Phương Thần:

"Thần! Cậu nói vậy là sao? Ngụy biện? Là ý gì chứ?"

Phương Thần cười nhẹ nhìn những người khác Dạ Thành Đông và Tần Đình Danh cũng không hiểu ý của anh anh bèn giải thích cho mọi người hiểu ý:


"Các cậu nên nhớ rằng từ trước đến giờ Hoằng Phong có bao giờ đi về giữa chừng đâu? Đối với cậu ấy công việc là công việc, bạn là bạn không liên quan với nhau nếu như cậu ấy đã đến đây thì công việc không có gì quan trọng hết."

"Đúng rồi! Những lần cậu ấy có công việc quan trọng đều gọi thông báo cho chúng ta chứ không hề đến rồi bỏ về giữa chừng như vậy." Dạ Thành Đông nghe Phương Thần nói mới để ý đến chuyện này.

Phương Thần mỉm cười đầy ẩn ý nói với mọi người:

"Tôi dám bảo đảm với Hoằng Phong quay về sớm là do Từ Phương Hiểu, chẳng phải lúc nãy cậu ấy bảo là cô ta bị sốt sao? Cậu ấy về sớm là để chăm sóc cho Từ Phương Hiểu đấy."

"Cái gì? Thật sao? Cậu không đùa đó chứ? Hoằng Phong mà lại đi chăm sóc cho một cô gái sao? Trừ khi cậu ấy thích nếu không thì không bao giờ." Lục Dĩ Tường nghe Phương Thần nói thế thì không tin được.

Dạ Thành Đông khẽ gật gù tán thành với ý của Phương Thần:

"Thần nói đúng đó, theo tôi thấy Hoằng Phong đã có tình cảm với Từ Phương Hiểu rồi chỉ là không nhận ra thôi."

Tần Đình Danh khẽ nhếch môi mỉm cười cất giọng:

"Tôi thật sự rất mong chờ cặp đôi này đấy, tôi ủng hộ cặp đôi này bởi vì tôi thấy Từ Phương Hiểu không giống như những cô gái khác cô gái này hồn nhiên, trong sáng có nét gì đó khá là đáng yêu cũng không ham hư vinh."

Phương Thần cùng Dạ Thành Đông gật đầu đồng thanh cất lời:

"Tôi cũng ủng hộ cặp đôi này đến với nhau."

Lục Dĩ Tường nhìn ba người các anh mà vẫn chưa thể tin được chuyện Âu Hoằng Phong thích Từ Phương Hiểu, anh quyết tâm phải làm rõ chuyện này.


Về đến biệt thự, Âu Hoằng Phong bước lên phòng nhìn thấy Từ Phương Hiểu vẫn còn thức ngồi xem ti vi anh cau mày hỏi:

"Tại sao giờ này mà cô còn thức vậy? Tại sao lại không nghỉ ngơi đi?"

Từ Phương Hiểu vội tắt ti vi rồi rụt cổ trả lời anh:

"Thưa thiếu gia! Tại vì từ trưa đến giờ tôi đã ngủ nhiều rồi nên bây giờ ngủ không được mà tại sao hôm nay thiếu gia lại về sớm vậy ạ thường thì qua 12 giờ anh mới trở về mà?"

Âu Hoằng Phong đôi mắt không một chút gợn sóng, mặt lạnh đáp:

"Tôi về sớm bộ lạ lắm sao? Đơn giản là vì hôm nay tôi và bạn của tôi uống rượu rồi về sớm thôi, bạn của tôi ai cũng đã có vợ có bạn gái rồi nên việc về sớm là chuyện bình thường."

Từ Phương Hiểu khẽ gật gù hiểu ra, cô không hề nghĩ ngợi gì nhiều.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.