Người Giám Hộ

Chương 27: Cha con Chu gia




ΔΔΔChúc giáng sinh vui vẻ!ΔΔΔ

Dư Sơ Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn xuống nhà, chỉ tay vào mái tóc nhuộm nâu hơi xoắn của hắn, lắp ba lắp bắp nói: “Anh à, anh, anh khi nào thì nhuộm tóc vậy, còn uốn xoăn nữa!”

“Đêm qua nhuộm.” Hắn duỗi tay cởi bỏ hai nút áo trên cùng áo sơ mi, đẩy đẩy mắt kính, cũng không biết động thế nào mà nháy mắt tư thế đi đường liền thay đổi, chậm rì rì, mang theo sự tự đắc có chút thản nhiên, khóe miệng cũng hơi hơi cong lên, tròng mắt dịu dàng nhìn Dư Sơ Lâm, một bộ dáng ca ca ôn nhu tốt bụng: “Sẽ bị nhận ra sao?”

Này thật sự là thay đổi cả con người! Trực tiếp từ lạnh lùng biến thành ấm áp, khí thế thần thái toàn bộ thay đổi, có thể nhận ra mới là lạ! Hắn lắc đầu, dựng ngón cái: “Anh, anh thật là lợi hại.”

Lương Chu biểu tình khôi phục lãnh đạm, nhíu mày kéo kéo mái tóc xoăn của mình: “Vẫn không nên nghe theo ý kiến đi làm xoăn tóc của Lăng Xuân, phiền toái.”

Dư Sơ Lâm nhìn hắn bước từng bước đi tới, vẫn là bộ dạng sạch sẽ lưu loát ngày thường, bộ dạng sấm rền gió cuốn, cùng với phong cách trang phục trên người hoàn toàn khác biệt, không khỏi cười lớn tiếng.

Lương Chu  bưng sữa bò lên tay, ấn đường nhảy dựng: “Thực buồn cười?”

“Không không không.” Dư Sơ Lâm nhếch miệng,  khen thật lòng: “Anh mặc kệ mặc gì cũng đều rất đẹp trai!”

“Ồ.” Lương Chu hưởng thụ gật đầu, đưa sữa bò cho hắn, dường như không có việc gì hỏi: “Vậy em rất thích bộ dáng này của anh sao?”

Dư Sơ Lâm ngẩn người, cẩn thận ngửa đầu quan sát biểu tình của hắn một chút hắn, tiếp nhận sữa bò, cúi đầu, ngoan ngoãn uống sạch: “Anh cảm thấy  bộ dáng nào tự tại nhất thì em cũng thích bộ dáng đó nhất.”

Lương Chu nhướng mày, nói cách khác, chỉ cần là hắn thích, Sơ Lâm đều thích sao? Mặt mày hắn giãn ra, khóe miệng cũng lặng lẽ nhếch lên, rất lâu không tắt.

Lúc sau đến trường học, Lương Chu trực tiếp  đi vào hội trường nhỏ tiếp đón phụ huynh học sinh. Dư Sơ Lâm thì tiếp tục trở về phòng học đi học.

Buổi sáng, phụ huynh và học sinh không gặp nhau, toàn bộ phụ huynh đều tới hội trường nhỏ nghe Ban giám hiệu nhà trường phát biểu linh tinh, buổi chiều mới là chủ nhiệm từng lớp gặp mặt phụ huynh.

Trong phòng học cãi cọ ồn ào, Vương Chí thấy Dư Sơ Lâm tới rồi, trước tiên nhảy tới, đáp trụ bờ vai của hắn, cười hề hề hỏi: “Nhà cậu ai tới vậy? Tớ nói cho cậu biết, mới vừa rồi, mẹ của Lưu Phân ở trong phòng học mắng bạn ấy, thật là đáng sợ.”

“Nhà tớ tới là anh trai tớ.” Dư Sơ Lâm trả lời, nhíu mày: “Thành tích Lưu Phân tốt như vậy, lại là lại là cán sự học tập, vì sao lại bị mắng?”

Nụ cười tươi trên mặt Vương Chí tức khắc trở lên ái muội, trong mắt tràn đầy bát quái: “Là vì chuyện kia, lớp bên cạnh có một cán sự thể dục, là cái tên cao to đen đen cường tráng đó, đột nhiên chạy tới tìm Lưu Phân, kết quả vừa vặn bị mẹ bạn ấy nhìn thấy, nói bạn ấy yêu sớm gì đó, mắng đến đáng sợ, thời điểm đi đến hội trường còn dẫm giầy cao gót, tấm tắc.”

Yêu sớm? Dư Sơ Lâm ngẩn người, sau đó hơi hơi có chút méo mó (囧), còn dặn dò Vương Chí: “Việc này cũng đừng loạn truyền, dù sao vẫn là con gái, da mặt sẽ mỏng, đừng ảnh hưởng tới cảm xúc học tập của người ta.”

“Cậu sao nói chuyện cùng một giọng giống thầy cô vậy nhỉ.” Vương Chí ghét bỏ đâm đâm hắn, ngay sau đó cười hì hì nói: “Tớ biết rồi, Lưu Phân cũng thật đáng thương, tớ sẽ không đi nói khắp nơi, vốn dĩ cũng vì muốn tốt cho bạn nên mới nói thôi.”

“Tớ biết cậu rất tốt mà.”Hắn cười trả lời.

Vì chuyện mời họp phụ huynh nên nhân tâm trong phòng học cũng nóng nảy, thầy cô giáo cũng không có lớp nên phát mấy bài tập cho học sinh làm bài.

Sau khi buổi phát biểu ở hội trường kết thúc, học sinh vẫn chưa tan học. Lương Chu cầm trong tay mấy tập tài liệu, tâm tình không tồi đi tới khu dạy học, đi theo còn có mấy vị phụ huynh khác chuẩn bị đi xem bộ dáng Dư Sơ Lâm đi học.

Các phụ huynh tới khiến không khí trong phòng học nháy mắt ồn ào, giáo viên trên bục giảng vỗ vỗ bàn giáo viên, mọi người lúc này mới dần yên tĩnh lại, nhưng lại thất thần khi làm bài.

Dư Sơ Lâm đang bận giải một đề toán, vừa cầm tờ nháp lên thì tay áo bị Dương Liên Bồng nhẹ nhàng kéo kéo, hắn quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không hiểu sao?”

“Không phải.” Dương Liên Bồng hạ giọng, mặt đỏ hồng, chỉ chỉ bên ngoài, lại thấp giọng nói: “Bên ngoài có một anh chàng đẹp trai đang nhìn cậu, cậu có quen không?”

“Có người nhìn tớ sao?” Hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó nhìn đám đông phụ huynh đứng bên ngoài cửa sổ mà hoảng sợ: “Sao lại có nhiều người đứng ở bên ngoài vậy?”

“Chắc là  phát biểu đã xong rồi.” Dương Liên Bồng nói, lại phất phất tay với một phụ nữ ăn mặc mộc mạc, nhỏ giọng nói: “Là mẹ tớ cũng tới.”

Đứng giữa nhóm nam nữ trung niên, ngoại hình Lương Chu không thể không nói rất chói mắt,  tầm mắt Dư Sơ Lâm nhìn hắn, khóe miệng cười cười,  vẫy vẫy tay với hắn.

“Ừ, tớ cũng nhìn thấy anh trai tớ.”

Dương Liên Bồng kiêng kị nhìn giáo viên, rồi lại thành thật quay đầu lại chăm chỉ làm bài, môi giật giật, nhỏ giọng nói: “Là anh chàng đẹp trai đó sao? Tớ thấy anh ấy vẫn luôn đứng nhìn bạn.”

Không biết tại sao, tâm tình của Dư Sơ Lâm đột nhiên cảm thấy rất tốt, nghe vậy cũng quay đầu lại, tốc độ giải đề càng nhanh hơn: “Ừm, là anh ấy đấy.”

Dương Liên Bồng tức khắc vừa hâm mộ lại ghen tị, “Anh trai cậu thật đẹp trai, không giống như anh trai tớ, chỉ biết chơi game.”

Dư Sơ Lâm cười mà không nói.

Tâm tình Lương Chu đang tốt bỗng sụp.

——Bạn nữ ngồi cùng bạn Sơ Lâm thật là đáng yêu, hai người còn vừa nói vừa cười… Không đúng, Sơ Lâm có quan hệ tốt với bạn bè thì hẳn phải vui mới đúng chứ… Nhưng Sơ Lâm chỉ liếc mắt nhìn mình một cái là xong? Nhìn xong lại tiếp tục nói chuyện phiếm với bạn cùng bàn… Là yêu sớm đúng không?

Anh trai Lương đen mặt.

Một tiếng chuông tan học, học sinh vội vàng thu dọn sách vở, cả đám như ong vỡ tổ chạy ra bên ngoài.

Phụ huynh và học sinh đi ngang qua Lương Chu vẫn như có như không kín đáo đánh giá hắn, Dư Sơ Lâm sợ hắn bị bại lộ thân phận, vội lao ra đầu tiên đem hắn kéo tới một góc, “

Biểu tình Lương Chu tốt hơn một chút, nghiêng đầu điều chỉnh cảm xúc, tay thì bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của hắn, nói: “Không có, thầy giáo nói em thi đứng đầu lớp trong kỳ thi vừa rồi, chúc mừng em!”

“Không có gì, anh vui là tốt rồi.” Dư Sơ Lâm cười đến  tít mắt, thấy người đi qua không còn nhiều liền trực tiếp kéo hắn đi về phía cửa cầu thang: “Chúng ta đi ăn trước đã, buổi chiều còn họp lớp nữa.”

Lương Chu nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, khóe miệng ngoéo một cái, ngụy trang ôn hòa trên mặt cũng chân thật vài phần. Thật, thấy em trai mình vui vẻ như vậy, dạy dỗ gì đó cứ chờ họp phụ huynh xong rồi lại nói:

“Chu Chu?”

Động tác xuống tầng dưới của hai người đều dừng lại, thân thể Dư Sơ Lâm căng chặt, hắn xoay người che trước mặt Lương Chu, nhìn về phía một đôi phụ huynh và học sinh đang tới gần.

Lương Chu liếc hắn một cái, trong mắt toát ra ý cười, sau đó duỗi tay trấn an mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, hô một tiếng với người mới tới: “Cậu út, Tiểu Hòa.” Nói xong đi đến bên người Dư Sơ Lâm, giữ bờ vai của hắn, giới thiệu với người mới tới, nói: “Cậu út, Tiểu Hòa, đây là em trai của cháu, tên là Sơ Lâm.”

Nói xong cúi đầu nhìn về phía Dư Sơ Lâm, nói, “Sơ Lâm, đây là cậu út Chu Thanh Nhân và em họ Chu Hòa của anh, không phải người ngoài, thả lỏng đi.”

Chu Thanh Nhân và Chu Hòa tò mò nhìn về phía Dư Sơ Lâm, có chút kinh ngạc với thái độ thân mật của Lương Chu với hắn.

Dư Sơ Lâm thấy chỉ là gặp được thân thích, vội khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn, hắn không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào, liền chỉ hàm hồ nói: “xin chào mọi người”

Chu Thanh Nhân thu hồi tò mò, mỉm cười gật gật đầu xem như tiếp nhận, còn nói với Lương Chu: “Nếu đã gặp nhau thì cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, cùng nhau tâm sự.”

Lương Chu gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.