Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 12: Thư Tuyết ra tay




Một buổi sáng trong lành, có những cơn gió mát lạnh tựa như lời nói yêu thương của ai đó, nắng mai dịu dàng giống như vòng tay mẹ hiền, thoang thoảng hương lá rừng, tiếng chim hót, áng mây trôi, tất cả những điều đó cũng đủ để làm tâm hồn người ta thư thái, thoải mái hơn để bắt đầu một ngày mới.

Nhưng trong giây phút này, khi người con gái đang ngất lịm kia vừa phát ra tiếng nói, thì tất cả những điều đó đã hoàn toàn biến mất, chớp cái, chỉ còn gió đông lạnh lẽo, mây đen kéo đến, nắng mai trở nên nóng bức vì những bất ngờ vừa mới ập đến.

Lâm Thư Tuyết mắt lạnh ẩn dấu dưới đôi mắt đang ngạc nhiên mở to mà đảo qua người con gái đang nằm dưới đất, ánh nhìn như lột hết những giả dối đang diễn ra trước mắt mình, dường như người con gái yếu đuối đang hiện hữu trọn vẹn trong mắt cô kia, hoàn toàn không đáng một xu nào cả, nhưng bây giờ, trong mắt người bảo vệ thì lại khác, lúc này trong mắt anh ta, cô đang xúc động đến lặng người.

Toàn thân Lâm Thư Tuyết run lên, trong phút giây lơ đãng nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía mình, đôi mắt long lanh ngấn nước mờ sương đầy ắp lệ tuôn rơi, yếu ớt mà chạy ra khỏi cánh cổng xa hoa lộng lẫy, nhưng thực ra, trong lòng có bao nhiêu tức giận dâng trào thì chỉ mình cô biết.

Không thể phủ nhận, hình ảnh Hạ Lâm Phong và người con gái đang nằm dưới đất kia, ân ân ái ái trên chiếc giường lớn, trong phút giây nào đó hiện lên trong đầu cô, sự tức giận dâng lên không kìm được, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn trừng phạt anh ta, trừng phạt người đàn ông trước mắt mình.

Người bảo vệ nhìn thấy Lâm Thư Tuyết chạy đi, còn chưa kịp đứng lên để giữ Lâm Thư Tuyết lại thì đã thấy bóng người chạy qua, nhìn kĩ lại, hóa ra là chủ tịch không biết từ lúc nào đã xuất hiện.

Lâm Thư Tuyết chạy ra khỏi cánh cổng chưa được bao xa, nước mắt bên khóe mi càng chảy nhiều hơn nữa, nhạt nhòa, đầy ắp, long lanh hòa lẫn những giọt nước còn đọng lại trên khóe mi, ánh nhìn mờ đi, và chỉ cần đụng phải một vật cản nào đó, cũng đủ làm cô sụp đổ, cho dù là viên đá nhỏ trên đường kia, cũng khiến cô ngã nhào xuống đất.

Hạ Lâm Phong nhìn thấy Lâm Thư Tuyết bị té, tim trong lồng ngực đập mạnh một nhịp, ngồi nhanh xuống bên cạnh cô, nhìn người con gái đang quay mặt đi, nước mắt chảy dài, toàn thân run nhẹ, anh ta yêu thương trân trọng mà ôm cô vào lòng.

Lâm Thư Tuyết nói giả cũng được mà thật cũng được, thật sự không biết nước mắt đang rơi kia là vô tình cố ý hay hữu tình thật tâm, chỉ biết rằng trái tim, như đang bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn trước nay chưa từng có đang lấp đầy trong tim.

Tránh đi vòng tay của Hạ Lâm Phong, Lâm Thư Tuyết vùng vẫy muốn thoát, cô không muốn, không muốn người này chạm vào mình, không muốn đôi tay đã chạm vào người khác lại đụng vào mình nữa, cô sợ mình sẽ phá tan, mà lộ rõ sự tức giận đang dâng trào trong lòng, sợ không kìm được mà hét to vào mặt anh ta, cô sợ mình, sợ cái cảm giác bây giờ của chính bản thân, sợ bản thân sẽ tự phá hủy bức tường của chính mình đã đặt ra.

Cảm thấy lúc này thật hoang mang, muốn yếu đuối, nhu nhược, hén nhát, để đạt được mục đích, nhưng cũng muốn mạnh mẽ, tự tin, kiêu ngạo mà bước đi, cô không muốn như bây giờ, không muốn để tâm hay chú ý đến những suy nghĩ trước nay chưa từng có, không muốn trước mặt bất kì một ai, khóc lóc yếu mềm như thế này, cho dù những giọt nước mắt này có là giả đi chăng nữa, thì cô cũng không muốn nó xảy ra, nhất là với anh ta, Hạ Lâm Phong… Hạ Lâm Phong, tôi sẽ không tha cho anh, anh sẽ phải trả lại cho tôi, tất cả những điều tồi tệ này.

Sáng tỉnh giấc Hạ Lâm Phong không thấy Lâm Thư Tuyết đâu, đang đi tìm cô thì từ trên lầu nhìn thấy bóng cô phía dưới, nào ngờ vừa mới bước xuống, lại thấy Lâm Thư Tuyết nước mắt tuôn trào chạy ra khỏi cửa cổng, thoáng lướt qua, thấy người con gái đang nằm dưới đất kia, trong đầu gầm lên một tiếng rồi vội đuổi theo, ả đàn bà đáng chết.

Ôm Lâm Thư Tuyết trong lòng, Hạ Lâm Phong đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn lăn dài trên khóe mi, trong phút chốc chạm vào những giọt nước mắt nóng hổi này, tim tưởng chừng ngừng đập, cảm thấy trong lòng nhói đau, tê tái vô cùng, cảm xúc lạ lẫm dâng lên từ đáy lòng.

“Thư Tuyết…”

Nhìn người con gái đang cố ý tránh đi bàn tay mình, Hạ Lâm Phong không kìm được yêu thương trong đáy mắt, anh ta biết cô đã hiểu lầm, nhưng anh ta cũng không ngại mà giải thích cho cô hiểu, anh ta sẽ từ từ, từng chút, từng chút một nói cho cô nghe.

Dĩ nhiên Hạ Lâm Phong sẽ không biết được suy nghĩ bây giờ của Lâm Thư Tuyết, anh ta đâu biết được, ngoài mặt cô cố tình vùng vẫy thoát khỏi đôi tay rắn chắc của mình, nhưng thực ra, trong lòng sau khi lắng lại, thì đang suy nghĩ làm cách nào để đòi nợ lại mình.

Lâm Thư Tuyết nằm trong lòng Hạ Lâm Phong, mắt vẫn không liếc anh ta một cái, đôi mắt dâng đầy nước vẫn chảy ra, nhưng tận sâu trong đó, có gì đó đang thắp sáng mãnh liệt.

Cô không ngu ngốc đến mức tin người đàn bà mưu mô đang được bảo vệ bế trên tay kia là thật sự có con với Hạ Lâm Phong, Hạ Lâm Phong đâu phải dễ dàng để người ta tạo ra điểm yếu như vậy. Mặc dù không biết tại sao lại có suy nghĩ đấy, nhưng cô tin chuyện đứa con là không có thật, chỉ sợ nó được tạo ra nhằm đạt được mục đích nào đó mà thôi, cứ đợi xem, cô sẽ cho người con gái đó phải hối hận khi đã làm những việc như thế này.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng Lâm Thư Tuyết lúc này vẫn rất tức giận, cho dù không có chuyện đứa con, thì cô cũng không dễ dàng bỏ qua cho Hạ Lâm Phong, nếu Hạ Lâm Phong đã là của cô, thì cô sẽ không tha thứ cho anh ta, kể cả đó có là những việc trước kia đi chăng nữa. Nghĩ đến đây, ruột gan Lâm Thư Thư nóng bừng, người như đốt hỏa muốn nổ tung, không biết những giọt nước mắt là thật lòng hay giả dối, chỉ biết rằng, Hạ Lâm Phong, anh chết chắc với tôi.

Có lẽ Lâm Thư Tuyết bây giờ đang bị lửa nóng che lấp tất cả, sự tức giận mà trước nay chưa hề có, cũng như chưa bao giờ để tâm bất cứ chuyện gì, nay lại bận lòng chắc trở, có lẽ là lần đầu, có lẽ bây giờ mới động tâm. Có lẽ trước nay chưa hề có, nên tất cả đều diễn ra rất nhẹ nhàng, tựa mây trôi trên trời, gió lặng phiêu lãng, nước chảy xuôi dòng, như thể không muốn để cho chủ nhân của mình biết đến dấu hiệu này…Dấu hiệu của sự chiếm hữu mãnh liệt và ghen ghét đố kị với một người đàn ông trước nay chưa hề xảy ra.



Đầu Vân Phi toát mồ hôi lặng lẽ cúi người trước Hạ Lâm Phong, anh ta có thể cảm nhận được chủ tịch đang tức giận, có thể là do giác quan, có thể là vì không khí quá im lặng dẫn đến đầu óc nhạy cảm hơn, có thể không biết vì lý do nào cũng được, nhưng anh ta chắc chắn một điều, là chủ tịch đang rất tức giận.

Vốn dĩ đang bình ổn ở bên kia, bỗng nhận được tin chủ tịch muốn anh ta trở về ngay lập tức, trên đường trở về đã rất vui, vì sẽ không còn nghe thấy tiếng lải nhải của cô hai bên đó nữa, nhưng vừa mới bước vào, đã thành ra một mảnh nặng nề như vậy.

Anh ta hoàn toàn vô can trong chuyện này, rõ ràng người con gái kia trước khi bước vào căn phòng ấy đã uống ly thuốc tránh thai anh ta đưa, anh ta cũng tận mắt chứng khiến cô ta uống hết không còn một giọt mới thôi. Lần nào cũng vậy, với bất kể một ai, có lẽ bọn họ không biết, cứ tưởng ly nước ấy chỉ là ly nước bình thường, nhưng anh ta là người rõ nhất, đó chính là ly nước đã cắt đi tia hy vọng viễn vong của họ, vậy thì làm sao lại có cái bụng đó được.

Vũ Phi mặc dù đã rất chắc chắn về việc làm của mình, nhưng vẫn không giám nhìn thẳng gương mặt hắc ám trước mắt, anh ta có thể tưởng tượng được gương mặt đó đáng sợ như thế nào, khủng bố ra sao. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, có lẽ sẽ nhấn chìm anh ta trong sợ hãi, nhưng tại sao chủ tịch lại nổi giận như vậy, chuyện này trước nay cũng đâu phải chưa từng xảy ra.

Vũ Phi nghĩ vậy cũng không có gì là sai, vì trước đây chuyện này đã từng xảy ra rồi, có một số người giả bộ có thai với Hạ Lâm Phong rồi tới gây chuyện, nhưng những lúc ấy Hạ Lâm Phong đều đuổi đi, cảnh cáo hay ngăn chặn toàn bộ miệng lưỡi dối trá ấy lại, vậy tại sao lần này lại khác.

Có lẽ Vũ Phi hoàn toàn không biết được, là lần này, người con gái đang đóng cửa không chịu gặp mặt Hạ Lâm Phong trong căn phòng nhỏ kia đã chiếm hết tâm tư của anh ta.

Gương mặt Hạ Lâm Phong tối đen ngồi im bất động, trong mắt ngoài hiện lên tức giận thâm trầm ra thì còn có cả lo lắng bất an. Giọt nước mắt chảy dài, tiếc nấc nghẹn ngào yếu đuối, đôi mắt tránh né không muốn nhìn anh ta, tất cả những điều ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu, làm anh ta nổi điên, anh ta thật sự nổi điên khi nhìn thấy cô như vậy.

Nghĩ tới Lâm Thư Tuyết, trong lòng Hạ Lâm Phong lại không yên nổi, sáng nay cô vẫn chưa ăn gì, trưa cũng không chịu mở cửa, mà bây giờ đã gần chiều, còn có vết thương đang chảy máu kia nữa, Hạ Lâm Phong nghĩ tới đây, lòng dạ không thể nào yên tâm, cứ như đang bồng bềnh trên biển nước, hoang mang lo lắng cuộn trào trong tim.

Anh ta không muốn ngồi đây thêm phút giây nào nữa, anh ta muốn gặp người con gái ấy, ôm cô vào lòng, vuốt ve an ủi, muốn nói cho cô biết trọn lòng mình, nghĩ tới đây, Hạ Lâm Phong không chần chừ mà bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại câu nói.

“Tìm hiểu về cô ta cho tôi”

Vũ Phi còn đang chìm trong khủng hoảng thì đột nhiên nghe giọng nói tức giận kèm theo nôn nóng của Hạ Lâm Phong, ngẩng mặt lên đã thấy bóng anh ta khuất nơi cầu thang, nhìn Hạ Lâm Phong vội vã như vậy, càng khiến đầu óc anh ta trống rỗng một mảng, anh ta cảm thấy chủ tịch, đã khác xưa rồi.

...

Hạ Lâm Phong đứng trước cửa phòng Lâm Thư Tuyết, đưa tay gõ nhẹ vài tiếng, miệng nhỏ giọng gọi tên, nhưng đáp lại, vẫn là khoảng không trống vắng, không tiếng động, không người nói, nghĩ cô không muốn nghe mình giải thích, lòng lại trĩu nặng thêm.

Anh ta biết cô đau lòng giận dỗi, cũng biết cô đang cố ý trốn tránh mình, càng biết hơn bây giờ cô đang nặng lẽ khóc một mình, và có lẽ, cô đang ghét bỏ anh ta chăng? Tại sao chỉ cách một cánh cửa, lại thấy xa cách như vậy, tựa như chỉ cần mở ra, là có thể bước vào, nhưng thực chất, đấy chỉ là trong ảo tưởng mà thôi, vì khoảng cách tâm hồn, mới là khoảng cách xa nhất.

Phải, anh ta đã từng nếm trải tư vị này, có nhớ nhung vắng bóng, có cô đơn kiếm tìm, không chỉ về khoảng cách, mà cả tâm hồn cũng vậy, xa, xa đến không với tới được, đã từng đưa tay chạm vào, nhưng chỉ thấy hư không, muốn đưa tay kiếm tìm, nhưng không biết tìm ở nơi đâu.

Hạ Lâm Phong đứng một lúc lâu, nhưng không thấy động tĩnh gì, thở dài, lấy chìa khóa trong túi quần ra, cho chìa khóa vào ổ, và cạch, cánh cửa luôn im lặng bỗng vang lên tiếng động, từ từ, nó rộng mở trước mắt người đang đứng bên ngoài.

Người đang đứng vẫn chưa vội bước vào, hơi dừng một chút, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mới dịch chuyển bước chân, đóng cửa lại, và đi vào phía trong, nơi có người đang giữ trọn tâm tư anh ta.

Căn phòng hiện lên, không bóng người, không tiếng động, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng như chưa được ai sử dụng, Hạ Lâm Phong không hiểu vì sao, khi nhìn thấy cảnh sắc này, trong lòng lại dâng lên những hồi hộp bất an, bước chân cũng vội đi rất nhiều, mắt, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Màn gió khẽ lay, gió ùa vào, như là vuốt ve chiếc ghế trống không tĩnh lặng ủ rũ, trước mắt anh ta, mọi vật đều im lặng, không sức sống, tựa như đây là nơi dành cho một người nào đó chưa trở về, đang lặng lẽ đợi chờ được nâng niu sử dụng.

Cảm thấy trong tim rất lạ, trước mắt không thấy bóng cô, không nghe thấy điều gì hết, như chỉ còn căn nhà với chính bản thân mình, cô đơn một cách lạc lõng, như trêu ngươi khiêu kích, tim đập mạnh, nhanh, nặng nề, nhói đau từng hồi một.

Hoang mang, lo lắng, bất an xen lẫn nghẹt thở chợt dừng lại, nó như không hành hạ anh ta nữa, mà tạm lắng yên, ở sâu một góc nào đó trong cõi lòng, tim cũng lấy lại được nhịp đập ban đầu, khi nhìn thấy người con gái đang nằm yên trên chiếc giường kia, đang lặng yên chìm vào giấc ngủ.

Giấu hết cảm xúc trong đáy mắt, Hạ Lâm Phong tiến gần về phía chiếc giường hơn, đến khi đứng trước mặt cô, nhìn thấy gương mặt đang ngủ say kia, tim như nghẹn lại, người như muốn lặng đi, ngẩn ngơ đau xót nhìn những giọt nước mắt bên khóe mi cong, như vẫn đang âm thầm chảy ra, rồi mới từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng lau đi lệ buồn, đưa mắt ngắm nhìn gương mặt đang an giấc.

Anh ta có thể nói cho cô nghe, một bí mật trước nay luôn giấu kín tận sâu nơi đáy lòng, tại sao lại giấu kín, vì nó muốn thoát khỏi hiện thực, để chạy đi, tìm kiếm một cái gì đó lớn hơn, như một sự hèn nhác trốn tránh trước nay chưa từng có, là vì không giám đối diện, không giám nghĩ đến, không giám mang nó ra, đó chính là yêu cô, anh ta yêu cô, yêu không biết từ khi nào.

Từ lần đầu nhìn vào đôi mắt, từ lần đầu để ý bóng ai, hay từ lần đầu trái tim tìm được hơi thở, lần đầu trao tay, lần đầu yêu, lần đầu anh ta hèn nhát lẩn tránh một điều gì đó, đã dai dẳng, theo sát, bám lấy, và tồn tại một cách hiện hữu mãi trong tim, không thể xóa được.

Tất cả những điều đó đã trở thành một khoảng trống khổng lồ, một khoảng trống trong cuộc đời không có cô, không có cô, mọi thứ thật vô vị, vô sắc, vô tâm, vô hồn, và tất cả những gì xung quanh anh ta, đều không thể lấp đầy những khoảng trống ấy, cho dù là những đêm bên cạnh có hương sắc của một người con gái nào khác đi chăng nữa, thì nó cũng không thể nào làm vơi đi khoảng trống cùng nhớ thương, thậm chí, nó càng làm anh ta nhớ đến cô nhiều hơn, càng làm anh ta thấy cô đơn nhiều thêm.

Đưa tay vén mép chăn ra, đập vào mắt là làn da trắng hồng hiện lên vết máu, đưa tay chạm vào, vì sao cảm thấy trong tim, cũng đang chảy ra từng giọt máu một, nhói đau, tắc nghẹn như thế này.

Lâm Thư Tuyết, đã tự hỏi lòng mình, tại sao tôi lại yêu em nhiều như vậy, tại sao chỉ cần có em, chỉ cần em cười, em vui, em giận, chỉ cần một biểu cảm nào đó của em, cũng làm trái tim tôi run lên từng nhịp một, cũng chỉ cần em khóc, em ghét, em xa, cũng đủ để giết lấy trái tim tôi một lần nữa.

Hạ Lâm Phong đưa mắt sâu đen nhìn hương mặt đang ngủ say, cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, đưa tay lau đi những gì còn sót lại bên khóe mi, rồi bên tai cô, anh ta thì thầm tiếng yêu thương tha thiết.

“Anh yêu em”



Cánh cửa lại một lần nữa kép lại, người con gái lẽ ra đang ngủ say kia chợt tỉnh giấc, trong đôi mắt hạnh cong lên như ẩn chứa điều gì đó sâu sắc, rồi không biết suy nghĩ gì, cô đứng lên, chân nhẹ nhàng trầm tĩnh bước ra khỏi cánh cửa ấy, trên khóe môi còn hiện lên nụ cười khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.