Người Con Gái Có "Độc"

Chương 45: Bức tranh thứ bốn mươi lăm




"Không liên quan đến anh." Mắt thấy sắc mặt anh lạnh xuống, cô trái lại nở nụ cười, "Em mệt rồi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, phiền anh buông tay."

Tay cô đưa ra gỡ tay anh đang nắm tay kia của cô như nói buông ra, anh liếc nhìn cô một cái, thừa dịp cô không phòng bị, cúi người ôm lấy cô lên.

Kinh hô bị cô đặt ở yết hầu, cô sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ tới giãy dụa.

"Đừng nhúc nhích!" Anh lạnh giọng trừng cô liếc mắt một cái.

"Ai bảo anh ôm em!" Bị thương thêm tâm tình không tốt, cô bất cứ giá nào, một quyền đánh trên vai anh, "Em cho phép anh ôm em sao! Em là loại con gái muốn ôm là ôm sao?"

"Đừng làm loạn." Anh bế cô đi nhanh, "Phòng số bao nhiêu?"

Cô giãy dụa không lối thoát, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp, vì thế nhắm chặt môi không mở miệng. Hạ Tầm Giản cũng không hỏi nhiều, trực tiếp ôm cô tiến vào khách sạn, ấn thang máy đi lên tầng cao nhất.

Đây hẳn là phòng anh, như cũ là phòng Tổng thống đẹp đẽ giá xa xỉ. Anh đem cô trực tiếp ôm vào phòng tắm, đặt trên bồn rửa tay, làm ướt khăn mặt, giúp cô cởi tất trên mắt cá chân.

Trời đã lạnh, khăn mặt lạnh đặt trên chân không nói cũng biết. Cô chống tay lên bồn rửa, lui ra sau, chân lại bị anh nắm ở trong tay như thế nào giãy cũng không ra.

"Hiện tại biết đau sao?" Giọng điệu anh không tốt, lực ngón tay ấn rất nhiều.

Chườm lạnh một lát, mắt cá chân đau đớn chậm lại không ít. Cô thừa dịp anh đi giặt khăn mặt, tụt xuống dưới vách tường bồn rửa tay, đi ra ngoài.

Cánh tay lại một lần nữa bị giữ chặt.

Tay kia anh còn cầm khăn mặt, ánh mắt cũng không ở trên người cô, cả không gian đều tràn ngập xung quanh làm cô ngưng hơi thở.

"Hôm nay cám ơn anh, nhưng đã muộn như vậy, tiếp tục quấy rầy anh ở đây không tốt." An Nhan Nhiên chỉ ngón tay, tầm mắt hướng ra ngoài phòng tắm ý bảo, "Anh hẳn là, còn có khách khác?"

Anh nặng trĩu liếc nhìn cô một cái, "Em biết anh không thích người lạ tùy tiện vào phòng anh."

Không biết như thế nào, lời này làm trong lòng cô xẹt qua một tia nhu ý. Vẫn như vậy, anh ở bên ngoài không có người phụ nữ khác, chỉ có cô. Nhưng mà nhu ý mới vừa hiện, lại bị cô cắt đứt.

Cô không muốn vì câu nói giống thật mà là giả như vậy làm mềm lòng!

"Em thật vui vì anh có thể một lần nữa đối xử với em như học trò, tuy rằng em đã đi hai năm, nhưng trong lòng em, anh luôn là ân sư của em."

Sắc mắt anh thâm lại, đáy mắt tựa hồ có tức giận mãnh liệt lan tràn, cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh, chờ anh lại một lần tức giận đuổi người.

Dù sao trừ bỏ dùng sắc mặt cùng mắng chửi người, anh lợi hại nhất đúng là trực tiếp đuổi người đi!

Cô không đợi cho anh tức giận, cảm xúc này dường như bị anh áp chế xuống. Anh làm cô có chút ngoài ý muốn, cô đoán anh đại khái rất không quen loại khắc chế này, thế cho nên ngón tay nắm cánh tay cô càng chặt lại.

Cho đến khi cô đau đến nhíu mi, anh mới rõ ràng nới lỏng lực đạo. Anh rũ mắt xuống nhìn cô, đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng mở ra, "Ăn cơm cùng anh."

"... " cô không nói gì, "Hiện tại đã mười một giờ."

Bị anh lôi kéo đi vào phòng bếp, lần thứ hai không cam lòng biến thành bảo mẫu người trong lòng ấm ức, nhéo đầu lông mày vẻ mặt không vui, "Chân em đau, không muốn nấu."

Ngón tay anh định giơ lên sờ mái tóc ngắn của cô, ở giữa không trung nhẹ nhàng thu hồi, "Anh cơm chiều còn chưa ăn."

An Nhan Nhiên thầm mắng mình không có tiền đồ, nghe anh nói tới hiện tại cũng chưa ăn gì, lại nhịn không được đau lòng. Lúc mở tủ lạnh lấy ra các loại thức ăn nấu sẵn khách sạn đã chuẩn bị, mới giật mình về hành vi của mình giờ phút này.

Anh chưa ăn cơm liên quan gì đến cô, cuộc sống của anh từ trước đến nay không quy luật quen rồi, cô đau lòng cái gì hả!

Cô liếc mắt nhìn người ở cửa phòng bếp chăm chú nhìn cô, thừa dịp đưa lưng về phía đối phương, rót nửa bình rượu nho vào trong súp, lại lấy ớt, cho vào trong cơm.

Hạ Tầm Giản ăn miếng thứ nhất đã bị sặc, giữ mặt bàn ho mãnh liệt một trận, sau uống hơn nửa cốc nước.

An Nhan Nhiên ngồi ở cạnh bàn, chống cằm ý cười tràn đầy nhìn anh, "Ăn ngon không?"

Cô gái trước mặt nữ tử tươi cười rạng rỡ, tựa như ánh mặt trời tháng sáu, trước kia thường xuyên nhìn thấy, cũng không cảm thấy gì.

Nhưng hai năm qua, lại cảm giác như đã qua mấy cuộc đời.

Đây là mùa đông thứ ba kể từ lúc cô rời đi. Lúc cô đi còn là đầu hạ, nguyên là mùa hoa nở, nhưng mà khắp núi đồi đầy gió lạnh thổi, một đêm dường như bay đi tán loạn.

Từ khi cô đi rồi, anh càng ngày càng ít mở miệng nói chuyện.

Không người có thể nói, cũng không muốn nói.

Vẽ cũng không có hứng, luôn cầm lấy lại buông.

Vẫn cho rằng không sao cả, cũng căn bản không cần.

Nghĩ đến cuộc sống bất quá trở lại vốn nhất thành bất biến, nghĩ đến cuối cùng không cần vì một cái nhân tình tự phập phồng dao động, nhưng so sánh với hai năm yên tĩnh đã qua, thế này thật là tốt.

Con mắt của anh sắc quá mức thâm trầm, thế cho nên nụ cười của cô chậm rãi ngầm hạ xuống.

Dường như dự cảm đến cái gì, cô đứng dậy muốn rời đi, thế nhưng anh lại kéo mặt cô xuống.

Thật lạnh xúc cảm thật lạnh, lấn lên môi của cô, tiếp theo nghiền áp, trong trí nhớ lại thiếu cái độ mạnh yếu mãnh liệt bá đạo này. Tuy rằng không mạnh cứng rắn, nhưng nụ hôn từ sâu đên cạn, trong lòng cô tức giận, dùng sức đẩy anh ra.

Anh không nói gì, nhìn cô hai giây, lần thứ hai giữ cổ cô hôn xuống.

Hơi thở quen thuộc gắn bó lan tràn mở ra, lạnh lẻo mềm mại, hơi thở cùng xúc cảm hấp dẫn khiến cô run sợ.

Anh thở thẳng vào sát chóp mũi của cô, loại thân mật đụng chạm này đã gần đến hai năm rưỡi chưa từng có - cô một lần từng nghĩ sau này cũng sẽ không có.

Cô rời đi ngày ấy, anh nói hắn anh không miễn cưỡng bất luận kẻ nào ở bên cạnh anh, nói cho cô biết cơ hội chỉ có một lần, cảnh cáo cô vĩnh viễn không cần quay đầu lại tiếp tục! Hiện tại lại như là cho tới bây giờ chưa nói qua những lời này!

Tay cô dùng lực, lần thứ hai đẩy anh ra.

Hai lần bị đẩy ra, sắc mặt anh có chút khó coi, "Em... "

"Em cự tuyệt việc mình không muốn làm, không được sao?" An Nhan Nhiên thở thật sâu, không cố ý không nhìn tới môi của anh, "Đã hơn hai năm, anh dựa vào cái gì cho rằng em giống như trước đây còn là độc thân!"

Cô dừng một chút, "Chúng ta hai năm trước tách ra, hiện tại chúng ta cũng chỉ là quan hệ thầy và trò, sau này xin anh không nên tùy tiện làm như vậy đối với em!"

Thanh âm của anh lạnh xuống, trên vầng trán súc tích chói mắt lên thấy lạnh cả người, "Em không muốn?"

Cô nhìn thẳng anh, giọng không vang, lại lạnh vô cùng, "Đúng, em không muốn, không được sao?"

Không biết là vì tăng cường "Không muốn" này hay là nguyên nhân gì khác, cô lại nói, "Em đã có bạn trai!"

"Em không có." Ngữ điệu anh gợn sóng không sợ hãi.

"Em có!" Cô giận.

Anh chậm rãi nheo mắt lại, dường như tìm tòi nghiên cứu.

Một lát sau, khuôn mặt sắc của anh một lần nữa yên tĩnh trở lại, "Được, em đã có bạn trai, như vậy lúc sau trở về thành, đem hắn ta mang đi cho anh trông thấy. Chính em cũng nói, mặc kệ như thế nào, anh vẫn là ân sư của em. Một ngày vi sư cả đời là cha, anh có quyền yêu cầu gặp hắn ta một lần."

Ba ngày hai đêm bởi vì mỗ đại sư hiện thân mà ngắn lại thành hai ngày một đêm, Tiểu Như cũng không rõ một đêm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sáng sớm ngày hôm sau đã bị bạn bè lay tỉnh, đối phương chỉa chỉa hai người đã sửa sang dọn dẹp đồ đạc, nói phải về thành S.

Nhìn mặt An Nhan Nhiên xem ra tràn ngập "Chớ chọc ta" và phương tiện giao thông duy nhất là của đối phương, ba người ai cũng không dám lên tiếng, ăn điểm tâm qua loa, lên xe rời đi.

Tiểu Như chú ý tới, khi xe bọn họ rời đi, cỗ xe quý báu màu đen R8 kia cũng từ bãi đỗ xe rời đi, bám theo một đoạn.

Lái xe đến một nửa, cô cuối cùng nhịn không được tiến đến bên tai bạn, "Chưa ngủ à? Vẫn bị bắt buộc chưa ngủ à?"

Vấn đề không được giải đáp, lại trực tiếp làm cho tốc độ xe từ 120 thăng tới 180.

Một ngày vi sư cả đời là cha!? Lời này anh lại có thể cũng nói cho ra miệng!

Anh chắc chắn cô không có bạn trai phải không! Tốt lắm, cô cho dù là tạo, cũng muốn tạo ra một người đàn ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.