Người Chồng Yêu

Chương 5




Ánh sáng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào tận đầu giường. Theo bản năng lại vùi mặt vào gối, ngăn ánh sáng chói mắt, thần trí lúc này đã tỉnh, tai bắt đầu nghe thấy âm thanh thế giới, có tiếng chim hót véo von, tiếng gà mái cục tác đẻ trứng, tiếng vịt kêu cạc cạc đòi ăn, tiếng chó sủa, tiếng trâu kêu ồ ồ, tiếng mọi người hét to gọi nhau… Đủ loại âm thanh, hình thành một góc đặc trưng của nông thôn.

Úc Linh giật giật mình, lát sau mới ngóc dậy, đầu tóc rối bù như quỷ cái vậy, không đi giày, chân trần đi trên nền nhà, mở thẳng cửa phòng ra, nhìn thăm dò bên ngoài, đầu tiên là nhìn cọc gỗ đang nằm trên hành lang cách đó không xa.

Ở những nhà nông thôn đều có một cái cọc gỗ ngắn như thế, có rất nhiều tác dụng, chặn, đặt ở cuối hành lang hoặc trong sân, cũng có thể làm thành ghế ngồi nhỏ, khoảng 10 kg, trẻ con thích bám vào đó để bò.

Úc Linh không hiểu vì sao mình lại nhìn nó chằm chằm, nếu cô nhớ không nhầm thì thứ này đêm qua còn gác ở trong hành lang, hiện giờ lại nằm trên thềm xi măng của hành lang.

Bà ngoại vốn là người cẩn thận từ trước đến nay, ở một mình, dọn dẹp phòng ở sạch sẽ tinh tươm từ trong ra ngoài, nhà ở gọn gàng, sáng sủa, bày biện mọi thứ gọn rõ, tuyệt đối không để lộn xộn, mà dù có lộn xộn cũng là do thói quen chính.

Chẳng lẽ tối qua gió thổi quá lớn sao? Cô đứng ở cửa phòng, mặt thâm trầm, mãi cho tới khi ánh nắng chiếu lên người mới dần có cảm giác nóng, mới ý thức được mình là một kẻ lười ngủ nướng, mặt trời soi cả vào mông rồi.

“A Linh, tỉnh rồi hả? Mau đi đánh răng rửa mặt rồi vào ăn sáng” Bà ngoài vừa đi nấu bữa sáng về thấy cháu gái đứng thò đầu ra ngoài phòng, cất giọng kêu to. Đợi bà thả giỏ rau xuống, vẫn thấy cô còn đứng ngơ ngác, tóc tai rối loạn, lại cười bảo, “Cháu ngốc ạ, sao thế?”

“Cháu đang nhìn cái cọc gỗ này nè. Bà à, tối qua gió lớn thật đó, thế mà thổi nó đổ luôn rồi” Úc Linh thuận miệng nói, đôi mắt ngắm ngắm ở chân tường, khi không nhìn ra cái gì, cuối cùng cũng thầm thở phào, bảo mình tự dọa chính mình.

Bà ngoại vừa múc nước rửa rau, vừa nói, “Gió lớn cũng không thổi đổ nó được đâu, chắc là có nhà bên sang đây chơi làm đổ thôi. Còn nữa, giờ mới đang tháng tư, tối gió lớn chút, đêm lạnh, cháu ngủ nhớ phải đóng cửa sổ cho kỹ đừng để lạnh sinh bệnh đó…”

Nghe bà ngoại lải nhải, Úc Linh đóng cửa lại, vén màn, bắt đầu thay quần áo. Bữa sáng có bánh trứng gà hành và cháo gạo kê, có cả rau chân vịt, trứng vịt muối, có thể ăn hết một bát cháo to thơm ngào ngạt.

Úc Linh ăn no căng bụng, sau khi rửa xong bát đũa, tới giúp bà ngoại dọn dẹp, quét tước bếp, phòng ở sạch sẽ khí thế ngút trời. Úc Linh trời sinh vốn không phải là người chăm chỉ gì, lúc còn ở thành phố, thì mười ngón tay không dính tý nước bẩn nào, lại chẳng bao giờ phải động tay dọn dẹp phòng ở, tất cả đều có người giúp việc làm, nhưng lúc trở lại thôn Ô Mạc cô lại biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chỉ.

Đây là nhà bà ngoại và cô, nhà của riêng mình thì có ý nghĩa khác hẳn.

Thời tiết khá đẹp, mặt trời rọi chiếu khắp nơi, núi xanh nơi xa xa chìm đắm dưới ánh nắng mặt trời, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Từ khắp các ngả đường trong thôn tới trên núi, có thể nhìn thấy nhiều người địu gùi chuẩn bị lên núi. Thôn Ô Mạc bốn phía là núi bao quanh, núi không có vết tích nào khai phá, lại được trời ưu ái, có nhiều món ăn cực phẩm thôn quê, là nơi mọi người trong thôn thường vào ra hái, vì thế chỉ cần thời tiết đẹp sẽ có rất nhiều dân trong thôn lên núi hái ít sơn tra, đánh bắt vật hoang dã, như hồ ly, thỏ, sóc những động vật nhỏ linh tinh gì đó mang đi bán trên huyện, thường bán rất được giá.

Úc Lnh ngồi xổm trong sân sửa lại hàng rào tre, một giọng nói thánh thót vang lên, “Chị Úc Linh”

Úc Linh ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái da hơi đen đang đứng cách rào tre không xa, khoảng trên dưới hai mươi, dáng thấp, nhưng đường nét tươi tắn, khi cười tỏa nắng, cũng được coi như một người đẹp da đen, là con gái Bác Quyền ở nhà bên, tên Úc Quan Hương, xem như là chị em họ xa có cùng chung huyết thống đi.

Dù sao ở trong cùng một thôn, đếm ngược lên mấy thế hệ tổ tông thì cũng có chung quan hệ huyết thống.

Úc Quan Hương xách trong tay giỏ tre, thấy cô đang vội, đôi tay trắng nõn mềm mại làm bẹp sọt tre, lại nhìn thấy đôi tay trắng nõn tinh tế như tác phẩm nghệ thuật kia, không kìm được lại giúp, rồi cười trêu cô, “Chị Úc Linh, hôm qua cha mẹ em nói chị đã về, là vì bà chị sao ạ?”

“Đúng vậy” Úc Linh đáp, lại lần nữa sửa hàng rào tre cho chắc, vừa nói, “Quan Hương à, chuyện của bà chị, vẫn muốn cảm ơn hai bác Quyền, nếu không phải họ phát hiện ra bà chị bị xỉu ở trong vườn rau kịp thời đưa bà đi viện, chị….” Cô mấp máy môi, cười cười mang ơn cô gái nhỏ.

Úc Quan Hương thấy vẻ mặt tươi cười của cô thì hoảng, lại có chút thẹn thùng. Cô vẫn biết chị Úc Linh rất xinh đẹp, chỉ là thỉnh thoảng nhìn hơi lạnh nhạt chút, nên không dám gần, nhưng dù là vậy, từ nhỏ tới lớn, bọn trẻ con trai trong thôn vẫn thầm thích cứ chạy tới nhà bà Úc nơi đây nhìn lén chị ấy, kể cả là bé gái có nhiều lúc cũng sẽ nhìn chị ấy đến ngơ ngẩn.

Trước kia cô không hiểu đó là cảm giác gì, mãi sau này lớn lên biết chữ mới hiểu được, đó là loại hơi thở khác hẳn trong thôn, là nơi đô thị phồn hoa nuôi dưỡng ra cái đẹp và khí chất, mà thôn nhỏ lạc hậu này không thể nuôi dưỡng ra nổi, loại khí chất ấy như khắc vào tận trong xương cốt vậy.

Chị Úc Linh không thích cười, lúc nào cũng không cười, khiến cho lòng người thấy lạnh, nhưng lúc cười lên thì đặc biệt rất đẹp.

“Thực ra người phát hiện ra bà chị xỉu không phải là ba mẹ em, mà là một anh chuyển phát nhanh ạ” Úc Quan Hương phất tay, “Dù gì cũng là anh ấy phát hiện ra trước, rồi mới bảo ba mẹ em” Nói đến đây, sắc mặt cô lộ ra tia e lệ.

Tuy thôn Ô Mạc nhỏ, nhưng người trẻ trong thôn ra ngoài đi học hoặc đi công tác cũng nhiều, sau đó, sẽ thường xuyên có những bưu phẩm được gửi cho các trưởng lão trong thôn qua đường bưu điện, nhưng bưu phẩm đó sẽ được nhân viên chuyển phát nhanh chở bằng xe máy đưa tới, đây cũng là chuyện rất bình thường.

Úc Linh đoán anh trai chuyển phát nhanh kia chắc chắn có diện mạo không tồi, trẻ tuổi, nếu không cũng không làm Quan Hương cô bé này mặt đỏ đến thế, lòng đầy cảm kích, bất giác dò hỏi mấy câu về anh trai chuyển phát nhanh kia, nhưng tiếc là Úc Quan Hương cũng không biết nhiều, vị này rõ ràng là một vị anh trai chuyển phát nhanh mới.

Nói chuyện luyên thuyên với Úc Quan Hương một lúc, Úc Linh đại khái cũng biết một chút tình hình trong thôn, cũng biết gần đây Úc Quan Hương vừa làm xong công việc, bác Quyền thương con gái nên gọi về nhà nghỉ ngơi một tuần, đợi khi nào cô có đối tượng nói chuyện mới cho ra ngoài.

Sau khi sửa lại rào tre chắc chắn lần nữa, Úc Linh mời cô bé uống trà. Trà bà ngoại là loại trà lạnh nấu từ sáng sớm. Úc Quan Hương vừa uống nửa ly trà lạnh, vừa nhặt giỏ tre cạnh hàng rào lên lưng, nói, “Chị Úc Linh, em muốn lên núi hái ít thảo dược, chị có đi cùng không? Lần trước trong núi cứ mưa mãi, mọc rất nhiều nấm ngon đó”

Úc Linh nhớ tới giấc mộng tối qua, lòng run lên, lắc đầu cự tuyệt. Đợi Úc Quan Hương đi rồi, úc Linh ngồi xuống hành lang nói với bà mấy câu, rồi xách mấy túi thực phẩm dinh dưỡng lên đi thăm những người già trong thôn. Tuy cô quanh năm suốt tháng không ở trong thôn nhiều lắm, nhưng lần nào về cũng đều mang quà đầy đủ, cũng bởi thế nên những người già trong thôn rất thích cô.

Úc Linh biết mình đang làm gì, cô hy vọng lúc mình không ở trong thôn, người trong thôn có thể giúp cô chiếu cố tới bà, bà ngoại có yêu cầu gì sẽ giúp một tay, vì thế cô rất chú trọng phần lễ nghĩa này, chỉ cần bà ngoại không sao, thì cô sẽ thoải mái đi hiếu thuận.

Đi dạo một vòng trở lại thì đã tới trưa.

Bà ngoại đã nấu xong cơm trưa, xa xa cất giọng réo gọi, “A Linh à, về nhà ăn cơm…” thấy cô về, bà ngoại bảo cô đi ra giếng múc nước rửa tay, giọng đầy ấm cúng, giống y như trong trí nhớ của cô vậy.

Lúc bưng bát lên, nhìn thấy mặt bà đen quắt như vỏ quít, trong lòng cô không chịu nổi, nói, “Bà à, hôm nay cháu nói chuyện với Nhị Thái gia rồi, ngày mai ngồi xe lừa nhà ông ấy đi ra ngoài, sau đó thì tới bệnh viện thành phố kiểm tra sức khỏe, cháu đã hẹn với bệnh viện trước rồi, chỉ cần tới nơi thì có thể đi kiểm tra ngay, không cần phải đợi đâu ạ”

Động tác bà ngoại ngừng chút, bà không thích bệnh viện tý nào, bởi vì nơi đó có hai người quan trọng nhất trong đời bà đã vĩnh viễn nhắm mắt ở đó, đầu tiên là người bạn già, sau đó là con gái, điều này khiến bà có ác cảm với bệnh viện, lần này ngã xỉu bị đưa đi viện, bà cũng chỉ cố ở hai ngày thấy ổn đã đòi về thôn ngay.

Úc Linh biết khúc mắc của bà, chỉ đành da mặt dày, đầy vô sỉ làm nũng quấn lấy, mãi cho tới khi ăn cơm trưa xong, cuối cùng bà ngoại cũng đồng ý, Úc Linh cũng cao hứng cười rộ lên.

“A Linh nhà ta thật xinh đẹp quá” Bà ngoại vừa rửa chén vừa dọn dẹp, vừa cười khanh khách hỏi, “A Linh đã có đối tượng nào chưa? Cháu năm nay cũng hai mươi ba rồi, vẫn không có bạn trai, giờ già rồi đó”

Bà ngoại là người thế hệ trước, ở thời đại đó, con gái mười sáu mười bảy tuổi đã kết hôn rồi, tư tưởng định hình, thấy con gái quá hai mươi mà chưa có đối tượng thì đây là chuyện cực kỳ đáng sợ. Đương nhiên, thời đại khác nhau, tư tưởng bà ngoại cũng không cổ lỗ đến thế, tự có ý tưởng của mình, trong mắt người già, tuổi tác con gái là đề tài cực kỳ mẫn cảm, kết hôn hay không kết hôn mà nói, có tìm được đối tượng không mới quan trọng, chỉ cần tìm được đối tượng thì chuyện kết hôn không còn xa nữa đó sao?

Nói chính xác thì điều này cũng coi như là phòng ngừa chu đáo chuẩn bị đi.

“Không vội ạ…”

“Sao lại không vội chứ? Cháu cho là ta không biết ý nhà họ Giang bên đó sao, con gái nhà họ chẳng đáng giá, đều dùng đồ vật để liên hôn, nhưng không gì bằng hôn nhân tự do, còn chẳng bằng ta năm đó nữa kìa. Ông lão nhà họ Giang kia cũng kinh lắm, năm đó sở dĩ cha cháu ly hôn với mẹ cháu cũng là do ông ta làm loạn cả, đã già rồi mà chẳng biết xấu hổ nhúng tay vào hôn sự của người trẻ tuổi, so tới ta một bà già ít chữ ở nông thôn còn chẳng bằng nữa kìa, tóm lại cháu là cốt nhục nhà họ Giang, dù không muốn quay về cũng không xóa được quan hệ huyết thống này được, biết đâu chừng một ngày nào đó ông già họ Giang để ý tới người cháu thì…”

“Không đâu bà, còn có cha nữa ạ” Úc Linh đáp.

“Đừng nói về nó với ta, hiện giờ nó có bản lĩnh thì có ích gì chứ? Nếu năm đó nó có chút bản lĩnh thì Mẫn Mẫn cũng sẽ không ôm một bụng to để ly hôn với nó! Làm hại cháu sinh ra chẳng có cha. A Linh à, bà nói với cháu…”

Úc Linh lặng yên nghe bà ngoại lải nhải, cũng không xen mồm vào, dù gì bà già rồi nói mệt sẽ thôi.

Nhưng Úc Linh không đợi bà mệt thì ngừng đã nghe thấy một trận ồn ào, lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ở đường trên núi cách đó không xa có người lục tục đi xuống, những người đó vừa đi, vừa hét to, thu hút rất nhiều người đang bận việc đồng ruộng, đợi họ tới gần trước mặt, Úc Linh mới biết được hôm nay họ lên núi gặp lợn rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.