Người Chồng Yêu

Chương 228




Đêm dần khuya.

Trong đại bộ phận doanh trại của thiên sư và yêu đã gần như về lều nghỉ, để chuẩn bị cho sáng mai tiến vào cổ mộ.

Bầu trời đêm tối vô ngần, không nhìn thấy tý ánh sao nào, toàn bộ thế giới giống như hắc ám tờ mờ sáng, tối đến mức chẳng thấy tia sáng nào, khí trời đất lặng lẽ thay đổi.

Đột nhiên, một tiếng rống cổ quái khàn khàn giận dữ và trận gió lớn ào ào tới, loáng thoáng cũng không rõ ràng.

Úc Linh đang ngủ mơ màng, nghe thấy âm thanh cổ quái đó, mở choàng mắt, thân thể tự dưng thấy run rẩy, được con yêu đang ngủ ôm chặt, kéo cô vào, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô trấn an.

“Không sao, tiếp tục ngủ đi’ trong bóng tối, giọng anh trầm thấp mà nhu hòa, cứ như tiếng nức nở của đêm đen vậy.

Úc Linh trợn tròn mắt một lúc, mới hỏi, “Đó là tiếng gì thế/’

“Từ cổ mộ truyền tới, chắc là tiếng rống giận dữ của cương thi vương rồi” Hề Từ nói thản nhiên, giọng không chút thay đổi gì.

Thanh âm ấy có thể truyền đi xa vậy, con cương thi vương kia rốt cuộc lợi hại tới mức nào đây?

trong lòng Úc Linh nghĩ thầm, lại hơi sợ hãi, không kìm được đưa tay ra ôm lưng anh, vùi mặt vào ngực anh hít sâu một hơi ngửi mùi hương hoa trên người anh, đầu óc tỉnh táo vài phần.

Đêm dài dần qua, cô khó có được một đêm không trở mình mà ngủ say, chỉ lắng nghe tiếng động tĩnh trong sa mạc ban đêm, nghe thấy tiếng gió thổi qua lều, nghe thấy tiếng rống phẫn nộ bất an từ cổ mộ xa xa truyền tới, nghe thấy được tiếng ồn ào của vạn vật đang lẩm nhẩm…

Hề Từ lấy tay che tai cho cô, ghé sát tai cô, hơi buông tay ra, nói khẽ, “Không ngủ được à?’

Úc Linh ừ một tiếng, đột nhiên nghĩ ra cái gì, hỏi nhỏ, “Đêm nay lúc ăn cơm, có thấy anh Tiếu Đát không ạ?’

“….Không thấy”

Hề Từ không giải thích gì nhiều, bảo, “Ngoài thiên sư tổ Dị Văn ra, còn có một ít gương mặt lạ hoắc, chắc là thiên sư Hắc Long đường và những người tài ba dị sỹ khác”

Úc Linh không nói gì chuyện này.

Tổ Dị Văn cũng được, Hắc Long đường cũng không sao, cô không quan tâm tới tổ chức này thế nào, nếu không phải vì ông ngoại, chắc cô cả đời cũng không để ý tới những chuyện này, dù sao những điều này cũng không phải là thế giới cuộc sống của cô. Lần này đến cổ mộ, cô chỉ có một mục đích, tìm được ông ngoại, tìm được chiếc bảo hộp khống chế ông, và để ông tự do.

Cô hít sâu một hơi, loại bỏ hết mọi thứ trong đầu, ép mình phải nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trời hơi sáng, Úc Linh đã bị đánh thức. Mở to mắt ra thì thấy thanh niên tuấn tú cúi đầu nhìn cô, “Úc Linh, dậy đi, ăn sáng xong thì xuất phát”

Cô ngơ ngác đứng dậy, đứng lên từ trong túi ngủ, mắt vẫn nhắm.

Nhiệt độ không khí buổi sáng rất thấp, lộ ra luồng hơi lạnh, khiến cô đang ở trong túi ngủ ấm áp run rẩy, mãi đến khi được một chiếc khăn mặt ấm áp đặt lên mặt, cô bỏ khăn mặt ra nhìn về phía đám yêu đang ngồi trước mặt cười cười, suýt nữa thì lại xúc động suýt ngả vào ngực anh ngủ tiếp.

Vì không muốn để mình có hành động gì mất mặt, cô cố gắng làm mình tỉnh táo chút.

Ra khỏi lều, Úc Linh chỉ thấy trời tối đen, người trong lều đã dậy, đang bận rộn bữa sáng, chuẩn bị nhổ trại rời đi.

Úc Linh ngồi xổm trước lều, ngáp một cái, ngơ ngác nhìn bầu trời xa xa.

Yêu chung quanh ai làm việc nấy, lúc đi qua, không kìm được liếc mắt nhìn nhân loại đang ngồi xổm trước lều nhìn lên bầu trời ngẩn người, có chút không hiểu sao người này lại ngơ ngác vậy.

Cử chỉ của vợ Hề Triển Vương hơi cổ quái.

Tóm lại, đây là nhân loại duy nhất xen lẫn trong bầy yêu mà thản nhiên như thế, lực hấp dẫn mạnh mẽ, cho dù cô không làm gì cả, nhưng vẫn hấp dẫn mọi ánh mắt của yêu hoặc người.

Lâm Tam đi qua, hạ người xuống nhìn cô, “Tiểu thư Giang, chị xem gì thế?”

Ánh mắt Úc Linh nhìn bầu trời tối đen ở trước mặt thỉnh thoảng lóe lên lại thấy có gương mặt thanh niên sáng ngời ở trước, ngơ ngác một lúc, lại bảo, “Không thấy gì cả” Sau đó lại bổ sung một câu, “Trời giáng dị tượng, vạn vật điềm xấu”

Lâm Tam, “…”

Úc Linh hơi trợn tròn mắt, cô không rõ vì sao mình đột nhiên lại thốt lên một câu kinh ngạc đến vậy, muốn giải thích gì đó, há hốc miệng mà chẳng nói ra nguyên nhân, bất giác buồn bực nhìn Lâm Tam.

Lâm Tam cũng chỉ buồn bực nhìn cô, đột nhiên rất hy vọng có Lâm Cửu ở đây, có đứa em ngốc nghếch này, vĩnh viễn cũng không tẻ ngắt.

Hề Từ bưng một phần bữa sáng đi tới, xoa xoa đầu Úc Linh, hỏi, “Các người đang nói gì thế?”

“Không có gì, không có gì” Lâm Tam cười mỉa, chạy vội đi, chỉ sợ Hề lão đại hiểu lầm.

Thực ra Hề Từ không hiểu lầm, kéo Úc Linh đến bàn ăn bữa sáng giản dị, nói vơi cô, “Lần này tiến vào cổ mộ, không rõ mất bao nhiêu ngày, kế hoạch chúng ta là mang ba ngày lương thực đi vào” Sau đó lại mỉm cười nhìn cô, “Ăn nhiều chút, sau khi tiến vào cổ mộ, cũng chỉ có ăn lương khô thôi”

Úc Linh a một tiếng, kết quả ăn gấp đôi bình thường, hơi khó chịu nhăn mặt. Hề Từ cười xoa xoa bụng cô, cảm thấy cô thực sự ngốc khiến lòng anh phát run lên.

ăn sáng xong, mọi người nhổ trại lên đường.

Úc Linh lên xe trước, nhìn qua phía thiên sư bên kia, thấy có rất nhiều hương mặt cũng không tính quen lắm, còn có ba vu nữ và tăng lữ đến từ đảo quốc kia nữa, nhưng cũng không thấy Nhiếp Tiếu Đát đâu.

Sắc trời u ám, cả đoàn xe sáng sớm chưa ló ánh mặt trời đã xuất phát về phía cổ mộ.

tốc độ xe không nhanh, đi vào gió sa mạc thổi tới, càng đi về phía trước áp lực không khí càng nặng, ánh mặt trời rõ ràng đã dâng lên, bắt ngay chân trời nhưng lại giống như bị một tầng u ám ngăn lại, chỉ có ánh sáng mỏng manh sũng ướt ló ra, nhìn có vẻ yếu ớt ảm đạm, toàn bộ trời đất vẫn u ám âm trầm.

Thiên tượng kỳ dị này vẫn chưa để cho thiên sư và yêu ở đây chú ý.

Uế khí cổ mộ tràn ngập, từ một tháng trước đã ảnh hưởng tới khí trời đất ở đây, dương khí suy yếu, nếu không để ý tới, tiếp mấy tháng nữa, nơi này sẽ biến thành một nơi chết chóc.

Cuối cùng, bờ cát sa mạc mêng mông cũng xuất hiện viền sỏi đá khác thường, xa xa có tảng đá cao ngất to lớn toàn thân đỏ sậm, giống như tẩm máu vậy quỷ dị, phát ra một hơi thở xấu.

Nhìn thấy tất cả điều này nhóm thiên sư bất giác hít hơi lạnh, pháp khí trong tay phát ra tiếng động vù vù.

Úc Linh cảm giác được độ ách linh trên cổ tay rung động hẳn, như được báo động trước vậy, tựa như hứng phấn, tựa như khẩn cấp muốn đi tới chỗ mảnh đất quỷ dị dơ bẩn kia vậy.

Xe chạy tới chỗ cao hơn cách tảng đá mười thước thì dừng lại.

Trong tảng đá có thiên sư đi ra, rõ ràng đây là lối vào cổ mộ.

Úc Linh theo Hề Từ xuống xe, đứng yêu ở giữa bầy yêu, ngẩng đầu nhìn sỏi đá trên sa mạc, phát hiện ra đại đa số sỏi đá này đều bị dây thừng đỏ cuốn quanh, vòng quanh đá hình thành một trận pháp.

nhóm thiên sư canh mộ tơi cùng vài vị phụ trách cổ mộ đến nói tình hình cổ mộ, tiếp đó có mấy vị lão thái gia trong các gia tộc thiên sư tiến vào tảng đá, xem xét trận pháp chung quanh.

So với nhóm thiên sư thăm dò, những yêu khác thì đứng đó nhìn.

Họ là yêu, với loại giúp đỡ này không gì vội, không dám làm phiền thêm.

Nhạc Chính Trước mặc bộ quần áo dân tộc đi tới trước mặt Hề Từ, anh khí bức người.

Đầu tiên là anh ta nhìn thoáng qua thiên sư bên kia, nét tuấn mỹ yêu tà trên mặt lộ ra thần sắc đùa cợt, bảo, “Đợi lát nữa tiến vào cổ mộ, các anh cẩn thận đó! Còn chuyện bên ngoài, các anh không cần lo, địa bàn của ta, không chấp nhận bất cứ nhân loại phá hỏng”

Hề Từ gật đầu, đem một hộp gỗ nhìn không rõ chất liệu cho anh ta.

Nhạc Chính tước nhận lấy, ước lượng hộp gỗ, nét cười cợt trên mặt biến thành nụ cười chân thành vốn có của nam tử Tây Bắc, giơ nắm đấm lên huých Hề Từ, cười bảo, “Huynh đệ, cảm tạ’

Lúc này La Cốt cũng đi tới, hơi ghen tị nhìn thoáng qua vật trong tay Nhạc Chính Tước, bảo, “Hề Triển Vương, anh không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, cũng cho tôi một cái đi’

Hề Từ đặc tay khoác lên vai vợ, trên mặt chẳng thay đổi, hỏi ngược lại, “Cho anh cũng được, vậy anh dùng cái gì trao đổi thế/’

“Sao Anh ta không cần đổi chứ?” La Cốt chỉ vào Nhạc Chính Tước, hơi bất bình.

Nhạc Chính Tước vứt hộp gỗ nhỏ trong tay, cười nhạo một câu, “Ai bảo tôi không đổi nhỉ, tôi tặng cho Hề Triển Vương mở rộng một con đường sang Tây Bắc đó”

Nói xong, anh ta lấy ra một mộc bài màu đen, trên mộc bài vẽ yêu văn kỳ lạ, ném nó cho Lâm ĐẠt rồi sau đó nhìn về La Cốt chớp mắt.

La Cốt nheo mắt nhìn, biết rõ Nhạc Chính Tước và Hề Triển Vương liên hợp lại bẫy gã, chắc liên quan đến tính mạng con người, bị bẫy cũng chỉ đành xoa mũi để biết, bảo La Luyến lấy một mộc bài màu xanh biếc, cũng ném cho lâm Đạt rồi cầm hộp gỗ lên vẻ mặt âm trầm đi mất.

Tiếp đó là Cơ Băng Tuyết cũng đi tới.

Vị nữ yêu này từ núi Tuyết tới không thích nhiều lời, tung một tấm mộc bài màu trắng cho Lâm Đạt, rồi lấy một chiếc hộp gỗ xoay người rời đi.

Tiếp đó còn có mấy đại yêu cũng tới, ai nấy đều dùng mộc bài có yêu văn để đổi lấy một hộp gỗ.

Con người thấy rõ hành động của yêu đó, không kìm được trợn mắt.

Đều cùng loại, còn chưa chết đổi lấy ưu việt, vậy yêu có hành động buôn bán sống chết nữa sao? Nhưng cái loại bảo vệ mạng gì đó, họ cũng rất muốn, tiếc là họ chẳng có cách nào giống mấy đại yêu, dùng giá lớn để đổi lấy, đoán chừng Hề Triển Vương cũng chướng mắt.

Nhạc Chính Tước như cảm giác được hành động bên đó của nhân loại, lại nhìn họ cười kiêu ngạo quỷ dị, cười đến mức nhóm thiên sư tái mặt, sau đó mới chậm rãi đi mất.

Sau khi mấy đại yêu rời đi, anh em Lâm Tam hưng phấn cùng mấy đại ca sửa sang lại mấy mộc bài của mấy vị đại yêu, mộc bài này tương tự như giấy thông hành, có chúng nó, có thể thông hành ở địa bàn đại yêu khác, bất kể là đi buôn bán hay là làm gì khác cũng đều được cả.

Úc Linh im lặng nhìn họ giao dịch xong, mới hỏi Hề Từ, ‘trong hộp là gì thế?’

Hề Từ cũng không giải thích, chỉ mỉm cười đưa ra một cái hộp cho cô, ý bảo chính cô tự nhìn.

Úc Linh ôm ấp tâm tình mở cái hộp gỗ ra, lúc nhìn thấy thứ dây vô cùng quen mắt xanh biếc bên trong, cô trầm mặc.

“Đây là…”

“Có thể khu trừ uế khí” Hề Từ ôn hòa giải thích.

uế khí cương thi cổ mộ này quá nặng, bất kể là thiên sư hay yêu cũng không thể cam đoan họ trở ra được, đặc biệt lúc bị thương sẽ không bị uế khí ăn mòn đồng hóa thành cương thi, vì thế thứ này vô cùng quan trọng, ít nhất vào lúc thời khác ăn mòn, có thể khu trừ uế khí chung quanh.

Úc Linh, “….”

Úc Linh không kìm được nhớ tới dây bàn long đã ghi lại, sau đó hít một hơi thật sâu. Hóa ra con yêu bên cạnh cô đây, toàn thân đều là bảo sao? Có phải cô không biết dùng không”?

Đại tiểu thư cảm thấy bản thân mình quá hời, còn mấy đại yêu khác mở hộp ra nhìn thấy một dây bàn long nhỏ xíu ấy lại đi đổi một bài thông hành, cảm thấy Hề Triển Vương quá thật gian thương, gian đến mức trời đất khó dung, chẳng trách mà trong nhiều đại yêu, anh trở thành phú ông nhanh thế.

Chút chuyện nhỏ ấy trôi qua, lực chú ý của mọi người nhanh chóng để ý tới cổ mộ.

Từ lúc lão thái gia Vân gia vạch một lối đi vào xem bùa phong ấn kia, ở đó cứ như có một trận gió mạnh mang theo màu đỏ sậm thổi tới tốc toàn lực lượng cổ mộ, cương thi điên cuồng gào thế bên tai không ngừng, khiến lòng người rung lên.

Lão thái gia Vân gia không vạch trần lá bùa chủ vị chính kia, nói với tổ trưởng Hà bên cạnh, “Phương Hòe, có thể gọi một đức nhóc đi vào, cẩn thận đó”

tổ trưởng Hà trầm mặc gật đầu, bà bảo một câu, rồi có một thiên sư đi ra ngoài đợi đến lúc ở cửa đá thạch có người ra đón đi vào.

Nhóm thiên sư dẫn đầu đi vào tảng đá lớn, tiếp đó là ba vị vu nữ và tăng lữ, cuối cùng là loài yêu.

Úc Linh đi sát bên cạnh Hề Từ, họ đi vào một trong cửa vào của nham thạch.

Thông đạo này rộng chừng trên dưới hai thước, vừa đi hết thông đạo đã tới trung tâm giải đất nham thạch, có một không gian ước chừng ngàn thước vuông, nhóm người và yêu cùng vào đnag đứng ở đó có gần trên dưới trăm người, đứng trong khoảng không gian này, có vẻ vô cùng trống trải.

Cuối là một hàng nham thạch dày, cao hơn hẳn nơi khác, trên mặt đá có một người như nhân công đứng ở cửa vào, chung quanh có dán nhiều lá bùa, đồng thời còn có dây thừng đỏ tru tà thiên sư buộc vòng quanh, từng luồng gió nặng nề từ đó thổi ra, mang theo một luồng hơi thở yêu tà.

Nhưng bất kể cuồng phong kia tàn sát bừa bãi thế nào thì lá bùa sán ở lối vào đó vẫn an ổn dính ở chỗ đó.

Hai vị tổ trưởng tổ Dị Văn và mấy vị lão thái gia đứng ở lối vào, ở đó có bố trí một pháp đàn đơn giản.

Tổ trưởng Hà trầm giọng nói, “Chư vị, chuyện này cần phải cẩn thận, chúng tôi đợi các người bình an trở về”

Nói xong bà cắt nát đầu ngón tay, đem máu xoa lên một lá bùa, lá bùa bị nhiễm máu dâng lên nổ tung một cái, lá bùa bốc cháy, ánh lửa tận trời.

Lúc lá bùa bị đốt, sắc mặt tổ trưởng Hà tái nhợt hẳn.

Thiên sư ở đây vẻ mặt rung động, tổ trưởng Hà lấy máu tế, lấy thọ mở cửa, tiễn đưa họ.

Yêu phía sau thấy cảnh như vậy, cũng dâng lên mấy phần kính nể với nữ nhân này, mặc dù có lúc chán ghét, nhưng với chuyện tình giới thần quái Đông Phương, thực ra lại là một vị nữ hán tử.

Tiếp đó, lão thái gia Vân gia vạch trần lá bùa ở lối vào. Cửa vào gió tà bốc lên cao không ngớt, cả đoàn người đón trận gió tà, tiến vào cổ mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.