Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 78: Tử vong thất ban (2): TRỞ LẠI NĂM 16 TUỔI




Nàng mở cửa sân thượng nhanh chóng đi xuống dưới, tới lầu 4 liền nhìn thấy có nhiều học sinh đang kinh hoảng thất thố chạy xuống lầu, còn có rất nhiều người vây quanh bên hành lang nhìn xuống, lung tung rối loạn kêu lên: "Có người nhảy lầu!"

"Trời ơi, là ai vậy? Tại sao lại như vậy?"

Tiêu Mộ Vũ theo dòng người cùng nhau đi xuống, hai nữ sinh bên cạnh nàng đang không ngừng thảo luận chuyện này.

"Không biết, sẽ không...... Sẽ không lại là lớp bảy cao tam nữa đi?" Nữ sinh tóc ngắn đầy mặt hoảng sợ, nhỏ giọng nói.

Tiêu Mộ Vũ nhạy bén bắt giữ tới rồi trọng điểm, lớp bảy cao tam, lại là?

Nàng còn đang suy tư, một nữ sinh vỗ vỗ bả vai nàng, ngữ khí nôn nóng: "Mộ Vũ, cậu đi đâu vậy?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, không nói gì. Thực hiển nhiên lần này tiến phó bản nàng có thân phận, chính là một học sinh. Nhưng nàng căn bản không có ký ức, càng không biết mình nhận thức ai, cho nên không thể tùy tiện trả lời.

Nữ sinh thoạt nhìn thực sốt ruột, cũng không chờ nàng trả lời, lại liên châu mang pháo nói: "Nghe nói vừa có người nhảy lầu, tụi mình lại phát hiện cậu cùng Lạc Tử Hào mất tích, gấp đến độ muốn mệnh."

Tiêu Mộ Vũ tức khắc sắc mặt trắng bệch, một bộ cực kỳ sợ hãi, chỉ là lắc đầu không có trả lời.

Thực mau các nàng liền theo đám đông chạy xuống dưới lầu, nam sinh ngã xuống đã được tìm thấy, bảo an cùng lão sư đều nghe tin chạy tới. Hiện trường được giăng dây cảnh giới, không cho phép học sinh tới gần.

Vì thế một khu vực nhỏ kia bị ba tầng trong và ngoài vây quanh, xuyên thấu qua khe hở giữa đám người xô đẩy, Tiêu Mộ Vũ thấy được nam sinh nhảy lầu.

Hắn rơi xuống theo tư thế cắm đầu, tại hiện trường bộ óc nứt toạc, chất dịch màu trắng từ đó lan tràn mở ra.

Những học sinh thấy rõ sắc mặt trắng bệch, có vài người chịu không nổi ở một bên trực tiếp phun ra, còn có không ít nữ sinh hét lên, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

"Đây là Lạc Tử Hào ở lớp bảy cao tam?"

"Đúng rồi, lại là lớp bảy, sao lại thế này."

Lạc Tử Hào? Vừa rồi nữ sinh kia nói nàng cùng Lạc Tử Hào biến mất, nói cách khác, nàng và đối phương cùng nhau lên sân thượng, sau đó hắn nhảy lầu.

Mới vừa tiến đến liền chứng kiến sinh mệnh một người trẻ tuổi đứt đoạn, cho dù biết là phó bản giả thiết, Tiêu Mộ Vũ cũng cảm thấy có điểm không thoải mái.

Trong lúc Tiêu Mộ Vũ đang suy nghĩ, nàng bỗng nhiên cảm thấy một cổ ánh mắt lạnh băng dừng trên người mình, chuẩn xác vô cùng mà xuyên qua đám người nhốn nháo bắt được nàng.

Bị loại tầm mắt này nhìn chằm chằm, sống lưng của nàng đều rét run, Tiêu Mộ Vũ vội vàng nhìn khắp xung quanh, cuối cùng nhíu mày ngẩng đầu lên.

Sân thượng tầng năm, độ cao gần mười bảy mét, loại khoảng cách thẳng đứng này cũng không dễ nhìn, nhưng nàng vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ trôi nổi trên sân thượng, đối phương đang cúi đầu quan sát chính mình.

Hồng ảnh kia giống như đám lửa, một thân diễm lệ màu đỏ, đối với nàng cười. Tiêu Mộ Vũ không thấy rõ mặt đối phương, nhưng lại mạc danh cảm thấy cô ta đang cười. Mà nụ cười kia lập tức khiến nàng nổi da gà, nàng muốn nhìn kỹ một chút nhưng hồng ảnh kia đã biến mất không thấy.

Tiêu Mộ Vũ tìm một vòng cũng không thu được manh mối gì khác, cuối cùng nàng quay lại hiện trường nhìn thi thể nam nhân trên mặt đất, biểu tình ngưng trọng. Nam sinh này vì sao lại nhảy lầu, chính mình là người chứng kiến lại có ý nghĩa gì? Hồng y nữ quỷ kia có thân phận gì?

Thẩm Thanh Thu đang ở nơi nào...... Vừa nghĩ đến người, nàng chợt phát hiện có một tầm mắt từ trong đám đông xuyên lại đây, nàng vội vàng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện một nữ sinh mặc giáo phục không chỉnh tề, mái tóc xõa ngang vai.

Tiêu Mộ Vũ nhìn đối phương, sửng sốt vài giây. Tại hoàn cảnh này, nguyên bản không nên cười, nhưng nàng thật sự nhịn không được nhấp miệng cười một chút, sau đó mới khôi phục sắc mặt nghiêm túc.

Ngay khi nhìn thấy nàng, Thẩm Thanh Thu cũng ngây ngẩn cả người. Gương mặt xinh đẹp thanh tú kia rõ ràng là Tiêu Mộ Vũ, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống, tóc mái vén gọn lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, gương mặt mới mười sáu tuổi mang theo hơi thở thiếu nữ ngây ngô, duyên dáng không thể tả.

Nàng vừa mới nhấp môi cười, làm tan đi nét thành thục không nên có ở độ tuổi này, lộ ra tươi đẹp thanh thuần, đáng yêu lại động lòng người.

Đây là Tiêu Mộ Vũ mười sáu tuổi, nhận thức này khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy vừa mới mẻ vừa quen thuộc, nàng đã gặp qua Tiêu Mộ Vũ năm ấy rồi sao? Cảm xúc không lý giải được khiến nàng có chút ngẩn ngơ, chỉ là nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ. So với lúc 27 tuổi, gương mặt người này thiếu đi lạnh nhạt cùng xa cách rất nhiều.

Tiêu Mộ Vũ cười nguyên nhân là trang điểm hiện tại của Thẩm Thanh Thu, đồng phục không mặc nghiêm chỉnh, tay áo xoắn lên, tóc xõa rối tung, thoạt nhìn chính là dáng vẻ đại tỷ vườn trường.

Nếu vẫn là Thẩm Thanh Thu năm 28 tuổi, bộ dáng này khẳng định vừa quyến rũ vừa lãnh khốc, nhưng hiện tại chị ấy đã trở về năm 17 tuổi, lại đi theo phong cách kia có chút không ổn lắm, tựa như trưởng thành trước tuổi.

Thẩm Thanh Thu bắt giữ tới ý cười của nàng, lập tức nhấc chân đi qua. Nàng một đường lại đây, người xung quanh đều đầy mặt hoảng sợ mà nhường đường, ánh mắt cũng tránh né, hình như không dám nhìn nàng. Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn xuống chân nàng, sắc mặt cũng thay đổi.

Vừa nãy Thẩm Thanh Thu đứng giữa đám đông, nửa người dưới bị chặn, chờ đến nàng ra tới, Tiêu Mộ Vũ mới nhìn thấy trên váy của nàng đều là vết máu, thậm chí còn dính theo chút vệt trắng.

Khó trách người xung quanh nhìn nàng đầy mặt hoảng sợ, đây rõ ràng là lúc nam sinh kia nhảy lầu ngã xuống, máu cùng thứ gì đó văng trúng người nàng.

Tiêu Mộ Vũ chạy nhanh đi qua, nữ sinh bên người đưa tay muốn ngăn cản nàng, rồi lại không giữ được.

"Chị thế nào rồi? Có ổn không?" Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, trên dưới đánh giá.

Thẩm Thanh Thu không có lập tức đáp nàng, chỉ là lắc đầu nhìn nàng, rũ mắt mỉm cười. Nàng thích dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ không tự giác sốt ruột cùng quan tâm.

"Chị không có việc gì, chỉ là vừa rồi hắn ngã xuống ngay bên cạnh chị." Thẩm Thanh Thu tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói một câu, sau đó ngước mắt nhìn xung quanh, "Em xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, chị khẳng định muốn hôn em."

Tiêu Mộ Vũ: "......"

Vốn tưởng rằng nàng sẽ nhân cơ hội nói ra manh mối gì đó, kết quả liền thì thầm một đoạn lời nói không đứng đắn, Tiêu Mộ Vũ thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt.

"Tất cả học sinh đều chạy nhanh về phòng học, không cần vây xem, không cần hoảng loạn! Chủ nhiệm lớp nhanh chóng xuống dưới đem học sinh lớp mình trở về!" Loa trường học vang lên, các chủ nhiệm lớp nhanh chóng xuất hiện, học sinh bắt đầu xôn xao rời đi.

Lúc này nữ sinh theo Tiêu Mộ Vũ xuống đây liền gọi nàng, Tiêu Mộ Vũ không trả lời, sau đó một nam giáo viên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi đi tới, lớn tiếng nói: "Mộ Vũ, nhanh trở về lớp, không cần ở lại đây. Còn có Thanh Thu, nơi nào ồn ào tôi cũng thấy mặt em, nhanh trở về đi."

Hắn đầy mặt nôn nóng, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn giống như thời gian dài không được nghỉ ngơi tốt, thực tiều tụy.

Nam nhân nói duỗi tay kéo Tiêu Mộ Vũ một chút, phảng phất không quen nhìn nàng cùng Thẩm Thanh Thu đứng chung một chỗ. Ngay sau đó lại vội vội vàng vàng xoay người muốn đi xử lý sự cố, học sinh lớp hắn nhảy lầu, đây là chuyện rất nghiêm trọng, những việc tiếp theo cũng đủ làm hắn sứt đầu mẻ trán.

"Lão sư, quần áo của cậu ấy bị bẩn, cần phải thay." Tiêu Mộ Vũ tuy rằng không quen biết hắn, nhưng cũng hiểu hắn là chủ nhiệm lớp mình. Vì thế đề ra một câu, làm Thẩm Thanh Thu có thể rời đi một chút.

Nghe nàng nói xong, ánh mắt chủ nhiệm lớp mới dừng trên y phục của Thẩm Thanh Thu, tức khắc sắc mặt trắng nhợt, "Em, em đây là có chuyện gì?"

"Em đang lúc đi ngang qua thì hắn rớt xuống."

Chủ nhiệm lớp sắc mặt thay đổi, muốn nói lại thôi, còn chưa nói cái gì, Tiêu Mộ Vũ lại ném thêm một quả bom: "Khi Lạc Tử Hào ngã xuống, em liền ở trên sân thượng."

Chuyện này khẳng định không thể giấu đi, việc nàng cùng Lạc Tử Hào đứng trên sân thượng sớm muộn bị người điều tra ra, nếu không sớm mở miệng, chờ đến bị người khác phát hiện, vấn đề sẽ càng nhiều.

Nhưng kỳ quái chính là, sau khi nghe Tiêu Mộ Vũ nói, chủ nhiệm lớp chỉ sửng sốt một chút, sau đó đầy mặt phức tạp nhìn chằm chằm nàng, cả người thất hồn lạc phách nói: "Nó lại bắt đầu, lại bắt đầu." Nói xong cư nhiên quay đầu liền đi, căn bản không đem lời Tiêu Mộ Vũ nói trở thành một chuyện.

Phản ứng hoàn toàn không bình thường, học sinh lớp mình nhảy lầu, một học sinh khác là người chứng kiến, chẳng lẽ phản ứng đầu tiên không phải nên dẫn nàng đi lấy lời khai sao?

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người trong mắt lẫn nhau đều có chút nghi hoặc, nhưng hiện tại nơi này không phải chỗ nói chuyện, vì thế nhân cơ hội đi thay quần áo, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cùng nhau rời khỏi hiện trường.

"Phó bản này thực cổ quái, thoạt nhìn cùng loại với game nhập vai, thân phận chúng ta hẳn là học sinh. Hơn nữa em không phát hiện ra người chơi nào khác, cũng không thấy Tô Cẩn bọn họ, rất có thể nơi này chỉ có chúng ta một đội ngũ mà thôi." Tiêu Mộ Vũ phân tích thế cục trước mắt, đưa ra phỏng đoán.

"Vậy ý của em là, chúng ta lần này là phó bản tổ đội?" Thẩm Thanh Thu biểu tình vi lăng, phó bản cấp A thứ nhất liền là phó bản tổ đội, vận khí các nàng không biết là tốt hay xấu đây.

"Rất có khả năng, em không biết nhân vật mình nhập vai sẽ gây hạn chế gì cho mình, nhưng so cấp B khẳng định muốn phiền toái rất nhiều. Vừa rồi em liền đứng bên cạnh người chết kia trên sân thượng, em còn không kịp nói gì, hắn đã tự nói mấy câu rồi nhảy xuống."

"Em như thế nào sẽ ở trên sân thượng?" Thẩm Thanh Thu biểu tình hơi ngưng, đây không phải dấu hiệu tốt. Trong phó bản thần quái, nhảy lầu tự sát vậy rất có thể không phải tự sát, hoặc là sau khi chết đi âm hồn không tan, nếu liên quan đến hắn nhất định không phải chuyện tốt.

"Ừ, phiền toái chính là, em hoàn toàn không biết vì sao mình ở nơi đó, khi em tiến vào phó bản đã thấy Lạc Tử Hào ngồi trên lan can."

"Vậy hắn đã nói những gì?" Thẩm Thanh Thu nhạy bén cũng không kém Tiêu Mộ Vũ, thực mau liền bắt được mấu chốt.

"Em bảo nơi này gió lớn, kêu hắn xuống trước, hắn trả lời rằng 'gió lớn thì sao, ngày đó gió cũng rất lớn, còn rất lạnh. Không, không phải lạnh, là nóng, rất nóng', còn lộn xộn nói rằng em cứu không được hắn." Tiêu Mộ Vũ tinh chuẩn thuật lại Lạc Tử Hào mỗi một lời nói, mỗi một biểu tình.

"Ngày đó? Gió lạnh lại rất nóng? Xem ra nam sinh này trên người có chuyện xưa." Thẩm Thanh Thu nghe được không hiểu ra sao, lẩm bẩm nói.

"À, lúc hắn nhảy lầu, em nghĩ hắn đã bị quỷ bám vào người, hoặc là bị khống chế. Sau khi hắn nhảy xuống, em thấy được trên sân thượng có một hồng y nữ quỷ bay lơ lửng."

Tiêu Mộ Vũ đem những gì mình biết đều kể cho Thẩm Thanh Thu, tuy rằng hiện tại không có đầu mối, nhưng dựa theo kịch bản, hoặc là chuyện xưa báo thù, hoặc đơn giản là ác quỷ quấy phá.

"Mặt khác khi em xuống lầu nghe được có học sinh nói, 'Sẽ không lại là lớp bảy cao tam nữa đi', điều này cũng chứng thực, Lạc Tử Hào cùng lớp với chúng ta, lão sư chúng ta vừa gặp là chủ nhiệm lớp. Trước mắt xem, vấn đề mấu chốt của phó bản này liền ở lớp bảy cao tam."

Tiêu Mộ Vũ một bên nói chuyện, một bên dùng ánh mắt khắp nơi đánh giá, quan sát bố cục trường học.

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc nghe, theo sau nhịn không được cảm khái: "Chúng ta thật là cùng nhau tiến phó bản sao? Vì cái gì mới bắt đầu em liền biết nhiều như vậy."

Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Hết thảy cốt truyện an bài đều theo trình tự logic, có vài chi tiết không phải em biết nhiều, mà là nó cấp nhiều. Còn chị thì sao, có thu được manh mối gì không?"

Thẩm Thanh Thu có chút ưu phiền, khẽ lắc đầu: "Chị tiến phó bản liền trên đường đi ngang tòa nhà đó, còn chưa rõ trạng huống đã thấy có thứ gì từ trên trời rơi xuống, ngã chết trước mặt chị. Sau đó chị phát hiện chính mình ăn mặc chẳng ra gì, trừ cái này ra cũng không tin tức khác." Nếu không phải nàng dừng lại, khả năng vừa vặn bị hắn ngã trúng, sau đó còn rơi xuống một cái lan can, nếu không phải nàng nhanh chân tránh đi, thiếu chút nữa vừa vào game đã chết.

Tiêu Mộ Vũ liếc mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi xốc: "Rất ngầu đấy, bất quá thoạt nhìn hẳn là giáo bá linh tinh, không phải học sinh ngoan."

Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, "Hệ thống rất hiểu biết chị."

"Ừm, lớn lên không phải người đứng đắn, làm học sinh cũng không phải học sinh ngoan." Vui đùa nói ra những lời này, Tiêu Mộ Vũ lo chính mình đi tới.

Thẩm Thanh Thu nghẹn nghẹn, nàng phát hiện Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng biết đùa giỡn nàng.

"Quần áo của chị làm sao bây giờ?" Thẩm Thanh Thu đuổi kịp nàng, tuy rằng thấy qua nhiều hiện trường đẫm máu, nhưng không ai muốn mấy thứ này dính trên người mình.

Tiêu Mộ Vũ híp híp mắt, sau đó đánh giá Thẩm Thanh Thu.

"Bất lực, trường học này có hai tòa ký túc xá, mỗi tòa năm tầng lầu, đều treo đầy quần áo chăn. Nhưng em không biết chị ở phòng nào, càng không biết quần áo chị ở nơi nào." Đây là lời nói thật, đồng thời cũng là chuyện thực phiền toái.

Thẩm Thanh Thu trầm mặc, ánh mắt nàng quét một vòng, thấy được nơi xa có mấy nữ sinh liền bước nhanh đi qua.

Tiêu Mộ Vũ xa xa nhìn mấy nữ sinh kia bụm mặt hoảng sợ, sau đó run rẩy nói vài câu, lập tức nhanh chân liền chạy.

"Chị đi hỏi bọn họ?" Tiêu Mộ Vũ nhìn thoáng qua, mấy nữ sinh mặc đồng phục giống nàng, hẳn là cùng niên cấp.

"Ừ, phòng 312."

"Bọn họ sẽ không cảm thấy chị kỳ quái sao?"

Thẩm Thanh Thu cắm tay vào trong túi đồng phục, không lắm để ý nói: "Chị nói chị bị dọa hồ đồ, quên mình ở nơi nào."

"......"

- --------------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả quân: Biết ngươi nóng vội yêu đương, nhưng cũng xem một chút trường hợp.

Tiểu Thẩm: Quỷ có thể đương sính lễ, như vậy hôn nhau tại hiện trường đẫm máu, thực thích hợp.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.