Thẩm Thanh Thu nghe được bá báo nhịn không được nhìn Tiêu Mộ Vũ, nữ nhân này thật sự quá mức thông minh.
Tiêu Mộ Vũ không chỉ lợi hại về tư duy logic, mà khả năng kiểm soát chi tiết của nàng cũng hoàn toàn vượt qua người thường, luôn có thể tinh chuẩn tìm ra điểm mấu chốt ở giữa thiên ti vạn lũ dấu hiệu.
Sở dĩ đuổi theo giải cứu Lão Tang bởi vì lúc ấy Tiêu Mộ Vũ nói một câu 'trên mặt hắn có tử khí', Thẩm Thanh Thu ngay lập tức theo nàng, do đó cũng phát hiện được cánh cổng dẫn vào rừng cây.
Khu mộ trong rừng là nơi quan trọng của phó bản lần này, từ đó kích hoạt được nguyên bản hình thái của Tiểu Mân, qua đối thoại với cô bé mới hiểu rõ được 15% cốt truyện còn lại cùng oán niệm của bọn trẻ Tiểu Nguyệt.
Một vòng tiếp một vòng, phàm là manh mối ở giữa bị chặt đứt, cả nhóm đều rơi vào luống cuống, tuyệt đối không cách nào ở ngày thứ ba liền thông quan. Điểm này không cần Thẩm Thanh Thu đi thuyết minh, ba người khác đều minh bạch, sôi nổi nói lời cảm tạ đối với Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu.
Có trí óc siêu việt của Tiêu Mộ Vũ, kết hợp với vũ lực cuồng bạo của Thẩm Thanh Thu, bọn họ mới có thể sống đến hôm nay.
Tiêu Mộ Vũ đối lời cảm ơn của bọn họ cũng không biểu hiện gì, chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu nói: "Các bạn không cần cảm ơn tôi, tuy sự tồn tại của tôi cho các bạn cảm giác nhẹ nhàng không ít, nhưng cũng vì vậy làm các bạn mất vài cơ hội được điểm, nếu các bạn tự mình tìm ra manh mối, tích phân sẽ cao hơn. Cho nên, muốn cảm ơn liền cảm ơn chị ấy là được rồi."
Thẩm Thanh Thu nhịn không được nở nụ cười, vẫy vẫy tay: "Không cần, tôi chỉ vì thông quan." Nói xong nàng không để ý mấy người Dương Nhụy, thò lại gần hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Điểm của em cao hơn chị, là bởi vì cuối cùng cảm hóa bọn trẻ sao?"
Tiêu Mộ Vũ vươn tay phải, ngón trỏ điểm lên cái trán không an phận của nàng, đẩy nàng ra xa chút, không mặn không nhạt ừ một tiếng, đảo mắt liền thu màn hình điều khiển.
Thẩm Thanh Thu bị nàng đột nhiên điểm vào trán, ngốc lăng lăng để nàng đẩy trở về, sau một lúc lâu không lấy lại tinh thần. Nữ nhân xinh đẹp diện mạo diễm lệ lại lộ ra loại thần sắc này, chọc đến vài người xung quanh trố mắt nhìn.
Kỳ thật Tiêu Mộ Vũ cũng ý thức được động tác vừa rồi tuy rằng là đẩy ra, nhưng lại mang theo một loại thân mật khó có thể miêu tả, bất quá nàng vẫn như cũ giả vờ mặt không đổi sắc.
"Kế tiếp công bố cấp bậc của năm vị người chơi thông quan, Tiêu Mộ Vũ: S cấp, Thẩm Thanh Thu: A cấp, Dương Nhụy: A cấp, Chương Dương Phong: A cấp, Hoàng Tuấn Phong: B cấp." Hệ thống lại lạnh như băng làm tuyên cáo.
Hoàng Tuấn Phong đối cấp B của mình cũng không ngoài ý muốn, có thể sống sót đến lúc này chính hắn dĩ nhiên nỗ lực, nhưng phần lớn cậy nhờ vào đồng đội. Nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ được cấp A khiến bọn hắn đều có chút khó hiểu.
"Thẩm tiểu thư tích phân cao, như thế nào bình xét cấp bậc A?"
Đang nói, đột nhiên trọng tài 003 xuất hiện, cô ấy mặc một thân tây trang màu đen có vẻ thành thục chút, nhìn năm người trước mắt nói: "Chúc mừng các bạn thành công thông quan, kế tiếp có thể rời đi phó bản, tiến hành rút thăm trúng thưởng."
"Thẩm Thanh Thu vì sao là cấp bậc A?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày hỏi 003.
Điều này làm cho Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, rốt cuộc đây không phù hợp với tính cách Tiêu Mộ Vũ, liền tính bản thân Tiêu Mộ Vũ bị đánh giá cấp A, nàng ấy cũng không nhất định sẽ để ý, huống chi là nàng.
003 trả lời thật sảng khoái, "Lần này phó bản cốt truyện là chủ, logic trinh thám chiếm chủ đạo, cô cống hiến lớn nhất không thể nghi ngờ. Nhưng Thẩm Thanh Thu tham dự ít, vũ lực phát ra tuy hơn người nhưng không phải điểm mấu chốt.Tổng hợp đánh giá cô là S, nàng là A."
"Cô ấy chỉ không thích nói nhiều, sở hữu cốt truyện cô ấy đạt được cùng tôi không sai biệt mấy, trừ bỏ thuyết phục Tiểu Thu 12 điểm, độ cống hiến của cô ấy cùng tôi giống nhau như đúc, như thế nào có thể nói cô ấy tham dự không nhiều? Các người đối trình độ tham dự chỉ xem ngoài miệng, mặc kệ đầu óc sao?" Tiêu Mộ Vũ nói thật sự lợi hại, trực tiếp nghi ngờ hệ thống bình xét không công chính.
003 chau mày: "Hệ thống bình thẩm không có dị nghị, nếu nghi ngờ hệ thống, người chơi có thể tự hành khiếu nại. Thành công sẽ trả lại cấp bậc tương ứng, khiếu nại thất bại đồng nghĩa với thông quan thất bại, các vị muốn nếm thử sao?"
Lời này nói đến cực kỳ không biết xấu hổ, nhìn như cho ngươi cơ hội khiếu nại, nhưng lại đang trắng trợn uy hiếp ngươi. Vì một cái đánh giá cấp bậc mà mạo hiểm, ai sẽ làm loại sự tình này.
Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn đối phương, hừ lạnh một tiếng, Thẩm Thanh Thu khóe mắt ngậm một tia cười lạnh: "Cấp A liền cấp A, khá tốt, vô nghĩa không nói nhiều, đi thôi, miễn cho chậm trễ người chơi sau."
003 hơi chinh lăng, không chờ những người khác nói thêm gì, trong nháy mắt liền đem người chơi về tới phòng rút thăm ban đầu.
Bởi vì là đồng đội, cho nên hai người Tiêu Mộ Vũ ở bên nhau. Vừa tiến đến Tiêu Mộ Vũ liền phát giác sự suy yếu trên người biến mất, vết thương sau lưng cũng không còn nữa.
Nàng quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, đối phương rất lưu loát tháo xuống băng vải, ở nơi đó hoạt động cánh tay phải. Cuối cùng đôi tay nàng ấy giao nhau vặn vẹo, đem khớp xương ngón tay niết đến răng rắc, cặp con ngươi cười như không cười mà nhìn 003, ý tứ uy hiếp thực rõ ràng.
003 nhìn nàng một cái, biểu tình có chút xú, cũng không nhiều ít tâm tư cùng các nàng hàn huyên.
"Trước mắt phó bản cấp B đã kết thúc, tiếp theo là ba cái phó bản cấp A yêu cầu đoàn đội năm người trở lên, các cô có thể trước tiên đi chiêu mộ đồng đội, bằng không phó bản mở ra, đồng đội còn lại chỉ có thể lựa chọn ngẫu nhiên." 003 còn giải thích rõ quy tắc trói định đồng đội, cũng không sai biệt với những gì Thẩm Thanh Thu đã nói.
Giới thiệu xong quy tắc, 003 phất tay xuống, trước mặt cô ấy xuất hiện một loạt thẻ bài, cô ấy nhìn hai người Tiêu Mộ Vũ: "Quy tắc không cần tôi giải thích, hai vị ai rút trước? Hoặc là ai rút?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong hơi có chút kinh ngạc: "Ý của cô là, có thể cho người khác đại diện rút?"
"Đúng vậy, các cô quan hệ đặc thù, hơn nữa hậu kỳ đoàn đội vốn cũng có đoàn đội rút thăm, chỉ định một người làm đại diện."
Tiêu Mộ Vũ lập tức quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, đối phương hướng nàng lắc đầu: "Em đừng trông mong vào chị, chúng ta là cặp đôi duy nhất rút được hai tấm 'Cảm ơn bạn đã chiếu cố', ai cũng không tốt hơn ai. Yên tâm rút đi, rút đến 'Cảm ơn bạn đã chiếu cố'cũng không tệ."
Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt vô ngữ, "Chị có thể đừng đút sữa độc cho em được không, em cũng không trông cậy vào chị, rút đến đạo cụ toàn cái không đứng đắn."
Thẩm Thanh Thu không nghĩ tới Tiêu Mộ Vũ sẽ so sánh như vậy, điều này không hợp với tính cách của nàng ấy, khiến nàng nhịn không được nở nụ cười.
Tiêu Mộ Vũ đi rút thăm, tuy rằng nàng cảm thấy chính mình rút được đạo cụ cũng kỳ kỳ quái quái, bất quá chỉ cần không phải 'Cảm ơn bạn đã chiếu cố', liền không vấn đề lớn.
Nàng dứt khoát lưu loát điểm vào, tấm card không ngừng xoay tròn, cuối cùng dừng hình ảnh ở trước mặt Tiêu Mộ Vũ, sáu chữ rõ ràng, làm Tiêu Mộ Vũ mặt đều đen, muộn thanh nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt mạc danh lộ ra một tia ủy khuất cùng bất mãn.
Thẩm Thanh Thu chạy nhanh nhìn thoáng qua, "Chị thật sự làm em nhiễm độc?"
"Cảm ơn bạn đã chiếu cố? Xác suất này còn thấp hơn so với rút được cấp S, cô đều lần thứ hai." 003 đều ngây ngẩn cả người. Trong trò chơi đạo cụ lung tung rối loạn rất nhiều, đạo cụ giống nhau số lượng cũng không ít, nhưng 'Cảm ơn bạn đã chiếu cố' cực kỳ hiếm thấy, chỉ là hệ thống muốn chọc người tức chết mới làm ra vài tấm, loại vận khí này thật khiến người xem thế là đủ rồi.
Tiêu Mộ Vũ không rên một tiếng, đem 'Cảm ơn bạn đã chiếu cố' bắt vào tay, nhìn mặt trên biểu hiện 2 tấm, nàng thật sự không nghĩ lại xem.
"Chị đến đây đi." Tiêu Mộ Vũ từ bỏ, không đứng đắn cũng còn đỡ hơn 'Cảm ơn bạn đã chiếu cố'.
Thẩm Thanh Thu kỳ thật có chút buồn cười, nhưng lại đau lòng Tiêu Mộ Vũ, đứng ở trước đài bắt thăm, nàng lại một lần nói: "Em xác định để cho chị tới? Chị cũng rút qua 'Cảm ơn bạn đã chiếu cố', lúc này đây em để chị rút, khả năng lại là......"
Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt hắc tuyến, lập tức ngăn cản nàng điểm lên tấm card, thấp giọng nói: "Để cho em."
Thẩm Thanh Thu cũng không tức giận, đứng ở một bên nhìn chằm chằm nàng, mặt mày mang cười.
Thẳng đến tấm card dừng lại, Thẩm Thanh Thu mới đem ánh mắt dịch khai, ngay khi thấy rõ tấm card, tức khắc nở nụ cười.
Tảng đá trong lòng Tiêu Mộ Vũ rơi xuống, ít nhất là đạo cụ cấp S.
Chim trong lồng, độ hiếm: cấp S, xác suất cực thấp đạt được trong một phó bản riêng.
Vật phẩm miêu tả: Âm nhạc luôn khiến người sung sướng, khúc đồng dao 'Chim trong lồng'điềm mỹ động lòng người, xướng cho ngươi nghe nhất định thực hưởng thụ. Kích hoạt tấm card tự động vang lên 'Chim trong lồng', đồng dao mở ra liền cưỡng chế toàn bộ đối tượng trong phạm vi xoay quanh, khi tiếng ca đình chỉ, người sử dụng tùy ý chỉ định một đối tượng trở thành thế thân của mình, thay mình chịu tất cả thương tổn, liên tục 30 giây.
Kỹ năng làm lạnh 48 giờ.
Thẩm Thanh Thu thò lại gần xem xong miêu tả, trong mắt có chút vui mừng, "Quả nhiên là Tái ông mất ngựa nào biết được phúc, tấm card này tương đương với bùa hộ mệnh, làm thế thân chịu tất cả thương tổn, không khác nhiều một cái mệnh."
Tiêu Mộ Vũ gật gật đầu, thoạt nhìn so Thẩm Thanh Thu đạm nhiên nhiều, nàng chỉ chỉ 003, "Chị rút đi."
Thẩm Thanh Thu cười đến sảng khoái, tùy tiện điểm một tấm, xem cũng chưa xem liền cầm lại đây, chỉ là lúc thấy rõ mặt trên, sắc mặt nàng chợt biến.
Tiêu Mộ Vũ bắt giữ đến nàng biểu tình không đúng, thăm dò nhìn qua cũng là sửng sốt, ngay sau đó con ngươi ám ám, chạy nhanh đi xem văn tự miêu tả.
Thẩm Thanh Thu rút đến tấm card cùng loại với lá bài poker, trên vẽ một con búp bê Tây Dương, chính là Tiểu Nhị đối ứng với nàng trong phó bản.
Tiêu Mộ Vũ vẫn còn nhớ rõ đoạn cuối ở phòng rửa mặt, Tiểu Nhị từng cùng nàng tranh giành Thẩm Thanh Thu, còn có ánh mắt kia khiến trong lòng nàng thực bất an. Đặc biệt khi xem đến cấp bậc, tấm card này độ hiếm thế nhưng là một dấu chấm hỏi.
Búp bê Tây Dương Tiểu Nhị, Độ hiếm:?Trước kia chưa bao giờ rơi xuống.
Vật phẩm miêu tả: Búp bê Tây Dương Tiểu Nhị, oán linh trong phó bản, kích hoạt đạo cụ sẽ triệu hoán búp bê Tây Dương Tiểu Nhị tham dự chiến đấu, đồng thời ký chủ càng suy yếu thì sức chiến đấu của búp bê càng cường, quả thực là một bảo tiêu hoàn mỹ, đúng hay không?
Chú ý: Kích hoạt đạo cụ, Tiểu Nhị có quyền tự chủ lựa chọn, vô pháp sửa đổi ký chủ. Mỗi phó bản giới hạn một lần!
Xem xong hai người biểu tình đều có chút vi diệu, Thẩm Thanh Thu chỉ chỉ tấm card: "Tự chủ lựa chọn là ý gì? Vì sao độ hiếm là dấu chấm hỏi?"
003 lắc lắc đầu: "Thực xin lỗi, tôi vô pháp giải đáp, đây là hệ thống giả thiết, yêu cầu người chơi tự chủ thăm dò."
003 trả lời làm Tiêu Mộ Vũ càng thêm cảm thấy tấm card này không đơn giản như vậy, nhưng nói đến đây muốn hỏi ra đáp án cũng không có khả năng.
"Phó bản tiếp theo khi nào bắt đầu?" Thẩm Thanh Thu không tính toán nhiều lưu lại, trọng tài cùng hệ thống là một đường, thái độ bọn họ đối đãi người chơi đại khái như giả thuyết trò chơi, chết sống bất luận, toàn dựa người chơi chính mình, bọn họ không ngáng chân đã là may rồi.
"Sau khi phó bản cấp B kết thúc, người chơi có thể nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày trước khi phó bản cấp A mở ra chúng tôi sẽ thông tri. Căn cứ dĩ vãng an bài, đại khái khoảng hai mươi ngày nữa."
Tiêu Mộ Vũ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng từ phó bản ra tới vết thương đều sẽ biến mất, nhưng tinh thần bị tàn phá còn tàn khốc hơn thể xác rất nhiều. Liên tục vượt qua ba ải đã làm Tiêu Mộ Vũ khó có thể chịu đựng, Thẩm Thanh Thu nữ nhân này, mỗi phó bản đều vết thương chồng chất, khẳng định cũng mệt mỏi đến quá sức.
Lúc hai người lần nữa trở lại Thế giới Thiên Võng, có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời. Trên đường tiếng người ồn ào, phồn hoa đến làm người cảm thấy giả dối, đặc biệt các nàng mới từ cô nhi viện âm u ra tới, càng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
"Tấm phù em mua được ở phố Võng Lượng dường như không tác dụng." Thẩm Thanh Thu lúc này liền nhớ tới trước khi vào phó bản, Tiêu Mộ Vũ cố ý đi đào trương phù, bất quá giống như vô dụng.
Tiêu Mộ Vũ đem phù sờ soạng ra tới, lá bùa vốn cũ kĩ, mặt trên phù văn đều rất mơ hồ, giờ phút này lại đỏ đậm dấu chu sa.
Thẩm Thanh Thu tự nhiên nhớ rõ dáng vẻ ban đầu của nó, thấy thế nhìn Tiêu Mộ Vũ, khẽ cười nói: "Quả nhiên em ra tay chưa bao giờ sai, nó hữu dụng. Có thể từ phố Võng Lượng đào ra thứ tốt, còn khó hơn việc đi phố đồ cổ tìm được hàng thật."
Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, sau đó đưa tấm phù cho nàng.
Thẩm Thanh Thu có một chút kinh ngạc, chỉ là nhìn nàng cũng không duỗi tay tiếp.
"Nó không có tác dụng gì lớn, nhưng có thể giúp chị phát hiện quỷ vật tới gần."
Thẩm Thanh Thu càng có chút mờ mịt, "Vậy cho chị làm gì?"
Tiêu Mộ Vũ nghĩ nghĩ, lại nhấp miệng thu trở về, xoay người hướng khách sạn các nàng ở đi đến.
Thẩm Thanh Thu bị nàng làm cho sờ không được đầu óc, đi vài bước chính mình mới hiểu được ý tứ Tiêu Mộ Vũ, tức khắc mặt mày đều cong lên, chân dài nhanh hơn sóng vai cùng Tiêu Mộ Vũ, gương mặt minh diễm động lòng người bởi vì nụ cười này càng trở nên diễm lệ vũ mị, còn lóa mắt hơn ánh thái dương nơi Thiên Võng.
Tiêu Mộ Vũ banh mặt nhìn người này nghiêng đầu qua đây, nàng kia đôi lông mày hẹp dài gợi lên càng thêm giống hồ ly tinh, môi đỏ cũng cong lên: "Em như thế nào lại không cho chị? Vì sao đổi ý?"
Tiêu Mộ Vũ hận không thể đem chính mình vừa rồi đánh văng thật xa, lạnh mặt nói: "Cho chị có ích lợi gì, trước nay chỉ có quỷ sợ chị, chị nơi nào sẽ sợ quỷ, không bằng để em lưu trữ."
Thẩm Thanh Thu cũng không nói, chỉ là dọc theo đường đi đến hồi khách sạn đều dương cười, khiến nữ nhân viên lễ tân cùng Chu Xa vốn hận không thể trốn nàng đều nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, lại biết giờ phút này không nói lời nào mới là đúng đắn, bằng không Thẩm Thanh Thu sẽ đương trường biểu diễn cho nàng xem kỹ năng hất mũi lên mặt.
"Các nàng ra tới?" Nam nhân trẻ tuổi ngồi bên cửa sổ sát đất xoay điếu xì gà, sắc mặt trầm tĩnh nói.
"Thập Nhất gia, hai vị ấy đã thông quan, nhìn trạng thái cũng không tệ lắm." Nam nhân mặc tây trang màu đen phía sau rũ đầu cung kính đáp.
"Vậy là tốt rồi, cũng đúng, mới cấp B mà thôi, ngài ấy sẽ không có vấn đề." Nam nhân buông xì gà, đứng lên sửa sang lại bộ lễ phục đen được ủi rất kỹ, trong mắt ẩn có ưu sắc, rồi lại mang theo một chút vui mừng.