Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 49: Cô nhi oán (9): Thế thân của quỷ




Trên mặt Thẩm Thanh Thu không một tia biểu tình, thậm chí tầm mắt cũng chưa dừng trên người Giả Văn Long, chỉ là từng li từng tí liếc nhìn con búp bê phía sau hắn.

Đồng dạng là mái tóc kim sắc uốn lượn rậm rạp, cặp mắt to đen nhánh như ngọc, ánh đèn đường rơi vào trong mắt nó, chỉ chiếu xạ ra chút ánh sáng bên mắt phải, thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Đã đến giờ, tiếng nói Tiểu Kiều bắt đầu dồn dập lên: "Mau đoán, mau đoán, lại không đoán ngươi liền xong đời!"

Giả Văn Long thật quá xui xẻo khi là người bị chọn đầu tiên, bởi vì sợ hãi cùng kinh hoàng đã làm hắn ngay từ đầu liền rối loạn trận tuyến, thế cho nên lãng phí rất nhiều thời gian.

Mắt thấy sắp chết đến nơi, hắn tự biết không có biện pháp dựa vào người khác, trong đầu liều mạng hồi ức hình dáng cùng tên gọi tám con búp bê. Dưới tối hậu thư của Tiểu Kiều, hắn run rẩy nói ra một cái tên: "Tiểu Bát!" Hắn căn bản không có một tia manh mối, chỉ có thể nói ra tên con búp bê đầu tiên đã chọn hắn.

Tám con búp bê, chơi cái gọi là trò chơi tìm thế thân của quỷ, đó có phải hay không có thể nghĩ ngược lại, người được chọn làm quỷ kỳ thật chính là thế thân, như vậy Tiểu Bát chọn hắn chính là muốn thế thân. Chỉ cần hắn báo ra tên Tiểu Bát, liền có thể thoát khỏi tai ương sao?

Sau khi báo tên, hiện tràng lặng ngắt như tờ, nhưng Chương Dương Phong cùng Hầu Lượng đã không đành lòng mà quay đầu đi, búp bê sau lưng Giả Văn Long không phải Tiểu Bát.

"Hì hì, thật đáng tiếc, ngươi đã đoán sai."

Giả Văn Long cả người căng chặt đến hít thở không thông, tia may mắn cuối cùng đã bị tiếng nói phía sau hoàn toàn bất đồng với Tiểu Bát đánh sập.

Lập tức hắn thật mạnh quỳ gối trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.

Năm người chơi khác nhìn hắn một mình phủ phục ở chính giữa, tâm tình vô cùng phức tạp, mỗi một lần kích phát tử vong đều là kết cục tương lai của bọn họ, trong lòng mỗi người đều rất khó chịu.

Ngay sau đó búp bê sau lưng Giả Văn Long bay lên, nó treo không trên đầu Giả Văn Long, cười hì hì vươn tay, ngay khi nó muốn điểm xuống, biến cố nổi lên!

Chỉ thấy Giả Văn Long thoạt nhìn muốn nhận mệnh lại bạo khiêu nhảy dựng, tay phải nhanh chóng búng ra thứ gì, một sợi dây mực xuất hiện giữa không trung, vô cùng chuẩn xác mà quất trúng mu bàn tay con búp bê kia.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu rất sắc bén, nàng nhận ra trong tay Giả Văn Long đang cầm ống mực, hẳn là đạo cụ hắn được thưởng. Dây mực bắn ra thoạt nhìn uy lực không nhỏ, tia màu đen vẩy trúng mu bàn tay búp bê làm bốc lên khói trắng, tiếng tư tư vang lên khiến nó đau đến kêu rên một tiếng, rơi xuống mặt đất quay cuồng.

Giả Văn Long lại vẩy ống mực, thêm một sợi dây tuyến bắn đi ra, khiến đám búp bê sợ tới mức lập tức giải tán.

Chỉ tiếc ống mực của hắn tuy uy lực lớn nhưng số lần sử dụng rõ ràng hữu hạn, hắn bức khai tám búp bê kia đã hết bản lĩnh, xoay người liền muốn chạy, lại đụng phải bức tường vô hình, thật mạnh ngã trên mặt đất.

Tám con búp bê vây quanh Giả Văn Long không ngừng nói: "Tên vô lại, tên vô lại, ngươi nên biến thành búp bê, nên biến thành búp bê."

Giả Văn Long nằm trên mặt đất hai chân không ngừng giãy giụa, lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không cần, này không công bằng, không công bằng, tôi không có làm sai cái gì, tôi không có!"

Con búp bê bị thương cười lạnh một tiếng, chụp mạnh xuống người Giả Văn Long, vốn tưởng rằng sẽ phát sinh chuyện gì đáng sợ, nhưng ngoài ý muốn, sau khi nó chụp Giả Văn Long một cái tát liền biến mất không thấy, không chỉ là nó, bảy con búp bê còn lại cũng biến mất vô tung.

Đúng lúc này, phía xa xa từ trên mái nhà cô nhi viện truyền đến tiếng chuông, mười hai lần vang lên, một tiếng một tiếng chạy dài không dứt, giống như hồi chuông báo tử lại mang đến hy vọng tân sinh, 12 giờ đi qua trò chơi này thế nhưng liền ngưng hẳn, đêm nay người bị hại là Giả Văn Long, nhưng trước mắt hắn còn chưa thật sự tao ngộ cái chết.

Khi mười hai tiếng chuông rơi xuống, Thẩm Thanh Thu liếc mắt liền thấy được Tiêu Mộ Vũ đứng bên ngoài, nhưng vừa rồi nàng nhìn nơi đó vốn không có một bóng người.

Ngực nàng tức khắc co rụt lại, trước đó nàng còn may mắn thiếu hai người, chính là Tiêu Mộ Vũ cùng Dương Nhụy đã không ăn thịt. Hiện tại nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu mạc danh có chút gấp. Chẳng lẽ Tiêu Mộ Vũ ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, đám búp bê kia sao có thể cho phép người không quan hệ đứng nhìn xem.

Những người khác tự nhiên cũng thấy được Tiêu Mộ Vũ, còn có Dương Nhụy lúc này mới dám từ trong bóng tối chạy ra.

"Tiểu Nhuỵ, các cô......" Chương Dương Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn đêm nay hai người được miễn kiếp nạn, cũng không biết nên nói cái gì.

Thẩm Thanh Thu đi bước một tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, thấp giọng hỏi nàng: "Em như thế nào ra tới, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, lại nhìn về phía mặt sau năm người: "Mọi người thế nào rồi?"

Giả Văn Long đã bị dọa đến chân cẳng nhũn ra, những người khác cũng sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh hồn vía lên mây, chỉ là lắc đầu, trừ bỏ Chương Dương Phong vừa nói ra mấy chữ, những người khác đều nói không nên lời.

"Đi về trước thôi." Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn Giả Văn Long.

Đối phương được Lưu Phái cùng Chương Dương Phong đỡ, sắc mặt trắng bệch môi tái xanh run rẩy, lẩm bẩm nói: "Tôi tránh thoát một kiếp rồi sao? Tiếp theo sẽ không phát sinh chuyện gì đi?"

Hầu Lượng ở chung phòng với hắn, sắc mặt hoảng sợ mà liếc phía sau lưng hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, những người khác cũng nhìn đến sau lưng Giả Văn Long, tựa như bị phỏng mà thu hồi ánh mắt, nhưng đều không có hé miệng nói chuyện.

Tiêu Mộ Vũ nhấp môi dưới, cuối cùng vẫn là nàng mở miệng: "Ít nhất hiện giờ anh đã an toàn, thời gian kế tiếp anh tốt nhất đề cao cảnh giác, trời sáng anh hẳn là còn có thể an toàn một ngày."

Giả Văn Lượng cả người lại run lên, ánh mắt hôi bại giống như rối gỗ, được hai người gánh đi trở về, lúc này tinh thần của hắn đã hỏng mất, căn bản không phát hiện trên bả vai phía sau lưng hắn thình lình khắc một dấu tay huyết hồng, tựa như phù chú đòi mạng.

Đoàn người trầm mặc lên lầu, trản đèn đường duy nhất còn sót lại trong sân chợt lấp lóe, giống như con mắt trong đêm nhìn trộm hết thảy việc phát sinh nơi này.

Sau khi đưa Giả Văn long vào phòng, Hầu Lượng rốt cuộc không dám lại bước vào, hắn chỉ đứng ở cửa trầm mặc nhìn Giả Văn Long, Giả Văn Long đồng dạng nhìn hắn.

Từ lúc tiến vào phó bản này, Giả Văn Long mở mắt ra giây đầu tiên liền thấy Hầu Lượng, đây cũng là nguyên nhân bọn họ lựa chọn ở chung một phòng. Kỳ thực trước đây bọn họ cũng không có giao thoa, thời gian ở chung bất quá mười mấy tiếng đồng hồ, liền bởi vì đồng thời xuất hiện ở hoàn cảnh xa lạ mới sinh ra một chút hảo cảm.

Hầu Lượng vì cái gì không đi vào, người khác nhìn đều hiểu, tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc nhưng đều có thể lý giải, rốt cuộc Giả Văn Long đã bị quỷ đánh dấu, tới gần hắn liền đồng nghĩa với tới gần nguy hiểm cùng sợ hãi.

Giả Văn Long cũng tự mình hiểu được, cả người hắn tựa như cây lúa bị nhổ vào mùa đông, bị tàn phá không còn sinh khí, cả khuôn mặt chìm trong sương mù, giữa tái nhợt lộ ra vắng lặng, miệng hắn run rẩy mấy lần, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Tôi hiểu tâm tình của cậu, cậu cùng Lưu Phái, Hoàng Tuấn Phong ngủ chung đi, tôi một mình không vấn đề gì."

Hầu Lượng nhìn hắn, cổ họng trượt động, cuối cùng cúi đầu khàn giọng nói: "Thực xin lỗi."

Giả Văn Long cười khổ một tiếng: "Có gì phải xin lỗi chứ, cậu đi ra ngoài rồi giúp tôi đóng cửa lại."

Cửa được đóng lại, Hầu Lượng đứng ở cửa yên lặng hồi lâu, sau đó mới khập khiễng đi vào phòng Lưu Phái.

Tiêu Mộ Vũ quan sát tình huống bên ngoài, thở dài đóng cửa lại.

Thẩm Thanh Thu đứng phía sau nhìn chằm chằm vào nàng, Tiêu Mộ Vũ cầm đèn, đối thượng ánh mắt Thẩm Thanh Thu lại nhìn đi nơi khác, nhẹ giọng nói: "Mệt mỏi rồi, nên ngủ sớm chút đi."

Thẩm Thanh Thu ngồi xuống giường, thấy Tiêu Mộ Vũ cũng lên giường đi vào bên trong mới chậm rãi mở miệng: "Không muốn nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái: "Có thể phát sinh chuyện gì?"

"Chị không nghĩ lúc trò chơi diễn ra, bọn quỷ sẽ cho phép hai người qua đường như em cùng Dương Nhụy đứng bên ngoài xem, em....." Nàng nhìn chằm chằm đèn kéo quân được Tiêu Mộ Vũ đặt ở một bên, phạm vi chiếu sáng đã lớn hơn chút, chứng tỏ Tiêu Mộ Vũ đã dùng nó đánh trúng một mục tiêu.

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, nàng không nghĩ tới Thẩm Thanh Thu sẽ hỏi cái này, ngưng một lát nàng cũng không giấu giếm, một năm một mười kể lại chuyện nàng đi theo xuống, lại đem Tiểu Kiều đánh một trận.

Cho dù ánh đèn chiếu sáng lên phạm vi hữu hạn, nàng cũng rõ ràng cảm giác được, sau khi nàng kể xong, sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút lạnh lẽo, khí áp đều thấp.

Nàng có chút không thể lý giải, hoặc là nói, nàng hiểu cảm xúc Thẩm Thanh Thu, nhưng lại không hiểu chị ấy vì sao sẽ có loại cảm xúc này.

Bên kia Thẩm Thanh Thu cắn chặt răng, ngữ khí nghiêm túc: "Em quả thực là hồ nháo, hành động như vậy quá mạo hiểm, vạn nhất lúc ấy không phải Tiểu Kiều mà là một con quỷ hung ác nào đó, vạn nhất tám con búp bê kia đối em xuống tay, đừng nói thông quan phó bản, sợ rằng em đều không thể sống qua đêm nay. Huống chi, em chỉ dựa vào đối phương tiếng nói giống Tiểu Kiều, dựa vào em đối con bé một chút hiểu biết, liền dám đánh nó, em cũng quá...... Quá lỗ mãng."

Thẩm Thanh Thu ngữ khí có chút nghiêm khắc, giữa những hàng chữ cũng lộ ra cổ ý vị giáo huấn, Tiêu Mộ Vũ nghe xong đồng dạng không cho nàng sắc mặt tốt, lạnh lùng nói: "Chị dám đề đao chém quỷ, em vì sao không dám đánh nó? Thanh Thu, em cùng chị tổ đội, nhưng không cần chị tùy tiện quyết định thay em, càng không cần chị ước thúc giáo huấn em."

Thẩm Thanh Thu biểu tình cứng đờ, nàng còn muốn nói cái gì, trên mặt hiện lên một tia ảo não, lại ngậm miệng.

Tiêu Mộ Vũ cũng sửng sốt, hiểu được cảm xúc chính mình có chút mất khống chế.

Sở dĩ Thẩm Thanh Thu sẽ có loại biểu hiện như vậy, nàng đại khái biết chị ấy lo lắng cho mình, loại nhận tri này làm Tiêu Mộ Vũ có chút không thích ứng, giống như lần trước Thẩm Thanh Thu liều mạng cứu nàng, đối phương càng quan tâm nàng, nàng càng không muốn cùng chị ấy tổ đội.

Nhưng nàng luôn luôn bình tĩnh, thực mau liền ý thức đến không ổn, các nàng hiện nay đồng đội, vô luận như thế nào đều không nên dưới tình huống này cáu kỉnh.

Nàng hít vào một hơi, chậm rãi nói: "Chị tự chủ trương thay em ăn món thịt kia, chị giải thích rằng, nếu chị xảy ra chuyện, em còn có thể cứu chị. Em không thích thiếu người nhân tình, đêm nay em có thể tránh thoát đều nhờ chị, chúng ta là đồng đội, em càng không thể mặc kệ chị bị đồng dao mê hoặc, lại bình thản ung dung ngồi đợi trong phòng. Sở dĩ em động thủ đánh Tiểu Kiều, đó cũng vì bất đắc dĩ, nó phát hiện em rồi, nếu em không động thủ, kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu."

Đây là lần đầu Tiêu Mộ Vũ đối Thẩm Thanh Thu nói dài dòng như vậy, không phải bởi vì mặt mũi chính mình mà dựng lên lời giải thích, Thẩm Thanh Thu ngồi ở trên giường nhìn nàng, lắng nghe từng lời của nàng.

Như thế dông dài một trận, Tiêu Mộ Vũ tận lực đem lý do nói thực chính kinh, nhưng Thẩm Thanh Thu lại nghe ra một chút ý bị khác. Lấy đầu óc cùng tâm tư Tiêu Mộ Vũ, cô ấy tất nhiên hiểu rõ một người không liên quan như thế nào có khả năng xen lẫn vào nhóm sáu người chơi đi xuống, lại có thể giấu giếm được đám tiểu quỷ kia.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn chọn lựa đi xuống, thậm chí còn vội vàng hơn Dương Nhụy, nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thanh Thu đều cảm thấy nguyên nhân là Tiêu Mộ Vũ lo lắng cho mình.

Nguyên bản trong lòng có chút tức giận, Thẩm Thanh Thu lập tức được kết luận này trấn an, thậm chí nhịn không được hướng Tiêu Mộ Vũ giương lên tươi cười.

"Ồ~ khó trách. Em luôn luôn thông minh bình tĩnh, bởi vì không muốn thiếu người nhân tình, cho nên mới mạo hiểm đi cứu chị, chị đã biết, cảm tạ Mộ Vũ, em thật là một cộng sự tuyệt hảo, cùng em trói định chị thật quá hạnh phúc." Nàng chớp chớp mắt, ngữ khí mạc danh lả lơi cường điệu, tựa như hồ ly tinh muốn câu dẫn người, khiến Tiêu Mộ Vũ nghe được cả người nổi da gà.

"Mời chị nói chuyện đứng đắn chút, không cần như vậy."

Thẩm Thanh Thu nhướng mày nằm nghiêng người trên giường, hướng Tiêu Mộ Vũ phóng cái mị nhãn, biểu tình càng ngày càng không đứng đắn. Trước đây nàng như vậy, Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy cả người mất tự nhiên, hiện tại lại mạc danh cảm thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thu nhìn rất thuận mắt.

"Đúng rồi Mộ Vũ, em có phát hiện phó bản này xảy ra chút vấn đề không? Trò chơi đều bắt đầu rồi, hệ thống làm sao còn không bá báo? Lúc đầu chị nghĩ bối cảnh là Cô nhi viện Nhân ái, cho nên tên gọi hẳn là 《 Cô nhi viện 》. Nhưng đám búp bê quỷ kia oán khí bức người, chị cảm giác nên gọi là 《 Cô nhi oán 》 mới đúng."

Tiêu Mộ Vũ bị ý nghĩ cổ quái của Thẩm Thanh Thu làm cho sửng sốt, chính nàng cũng bởi vì nguyên nhân này mà cho rằng phó bản tên Cô nhi viện (孤兒 院), nhưng thật ra Cô nhi oán (孤兒怨) càng phù hợp tình cảnh, bất quá loại lỗi đồng âm này hẳn là.....Trong đầu nàng còn chưa nghĩ thông suốt, "Đinh" một tiếng, âm thanh hệ thống vang lên.

"Chúc mừng người chơi Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ đã phân biệt đúng tên gọi phó bản, thành công kích hoạt phó bản số 003 《 Cô nhi oán 》, mở ra nhiệm vụ chủ tuyến!"

Thẩm Thanh Thu:......​

Tiêu Mộ Vũ:......

Những người khác:......

Xác nhận qua, hệ thống này chính là cái thứ chết tiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.