Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 43: Cô nhi oán (3)




Sau khi Thẩm Thanh Thu lấy lại tinh thần, nàng nhịn không được nở nụ cười, dư quang lại liếc nhìn về phía cửa sổ pha lê, con mắt và nửa khuôn mặt kia rốt cuộc không còn nữa, vì vậy nàng thở phào nhẹ nhõm: "Đi rồi."

Tiêu Mộ Vũ lập tức ngồi dậy quay đầu nhìn phía sau, gian phòng này có một phiến cửa sổ sát đất, trên cửa ra vào cũng có một ô kính nhỏ, hồi tưởng tầm nhìn vừa rồi của Thẩm Thanh Thu, nàng đem ánh mắt khóa chặt ô cửa kính, "Đồ vật kia vừa ở nơi đó sao?"

Đã kiến thức qua Tiêu Mộ Vũ thông minh, Thẩm Thanh Thu thấy nhiều không trách, nhắc tới chuyện này nàng cũng thu liễm cười, biểu tình nghiêm túc: "Đúng vậy, nơi đó lộ ra nửa khuôn mặt, một con mắt thẳng gắt gao nhìn chằm chằm chúng ta. Ô kính có chút mơ hồ, chị không thấy rõ nó rốt cuộc trông như thế nào."

Nói xong nàng đánh giá xung quanh, trong phòng có hai chiếc giường, thoạt nhìn giống như ký túc xá, vì thế hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Phó bản lần này là tình huống gì, chúng ta ở nơi nào?"

Tiêu Mộ Vũ có chút kinh ngạc: "Chị vừa tiến vào liền hôn mê sao?"

Thẩm Thanh Thu biểu tình ngưng lại, nàng xoa xoa thái dương có chút nghi hoặc nói: "Chị không biết, sau khi vào phó bản rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chị đều không nhớ, giống như vừa tiến vào liền hôn mê, nhưng chị luôn cảm giác không đúng chỗ nào."

Nói đoạn nàng sờ sờ phía sau lưng, nơi đó một động liền đau đến lợi hại, nàng vén lên quần áo nằm sấp xuống để Tiêu Mộ Vũ nhìn: "Sau lưng chị như thế nào?"

Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn tức khắc nhíu chặt mày, sau lưng Thẩm Thanh Thu nguyên bản trắng nõn bóng loáng bị xước ra một phiến vết máu, da thịt đều cọ phá.

Hơn nữa ở kia đã kết một lớp máu khô, phía trước còn có một mảng bầm tím.

Tiêu Mộ Vũ thẳng ninh mi, duỗi tay vuốt nhẹ trên lưng nàng, ý chỉ nơi bị thương. Sau đó ngón tay hư đè lên chỗ bầm tím, rõ ràng nhìn đến Thẩm Thanh Thu cả người căng thẳng, xem ra đau đến lợi hại.

"Không chịu nội thương đi?" Nàng nhịn không được hỏi một câu.

Thẩm Thanh Thu muộn thanh nói: "Không có. Chỉ là dựa theo em miêu tả, chị cảm thấy vết thương này giống như ngã xuống, sau đó bị trượt một đoạn khoảng cách mới dẫn tới trầy da ứ máu."

Tiêu Mộ Vũ thay nàng đem quần áo buông xuống, gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu đơn thuần từ chỗ cao rơi xuống, hẳn là sẽ không tạo thành thương tích như vậy, giống như...."

Giống như sau khi rơi xuống va phải vật gì, mới bị dội ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại lung lay đầu: "Chị cảm giác mình đã quên mất chuyện gì." Lúc nàng nện xuống mặt đất nhìn thấy được một chút hình ảnh vụn vặt, nhưng vừa nghĩ đến mặt khác đầu liền đau muốn nứt ra.

"Đừng miễn cưỡng, xem ra là hệ thống cố ý giả thiết, có thể về sau mới nhớ lại được." Mỗi một giả thiết đều có lý do, Thẩm Thanh Thu vừa tiến phó bản liền cùng hai người chơi khác rơi xuống, được cô nhi viện nhặt về khẳng định có dụng ý, hệ thống sẽ không nhanh như vậy liền để các nàng biết được.

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng hồi lâu, lúc này mới xoay người đi mở cửa, bên ngoài cái gì đều không có. Cửa cao hai mét, xung quanh không có nơi lót chân cùng đồ vật, người bình thường căn bản không thể thò mặt tới ô kính phía trên được. Không hề nghi ngờ, kia thật là quỷ vật.

Nàng nhìn nhìn hành lang còn có cửa sổ sát đất, ánh mắt từng li từng tí lướt qua khung cửa, đúng lúc này nàng dư quang lướt đến trên người Thẩm Thanh Thu. Chỉ thấy đối phương sắc mặt căng thẳng, tay phải đè nặng trên giường, bỗng nhiên một cái dùng sức, tức khắc mím môi hít một ngụm khí lạnh, liền nghiêng thân dựa vào đầu giường.

Tiêu Mộ Vũ lập tức tay chân luống cuống đạp một bước vào trong, nhưng chợt dừng lại, nhìn nữ nhân cái trán mạo tầng mồ hôi lạnh, nghiêm túc nói: "Chị làm sao vậy?" Vừa rồi nàng nhìn cánh tay Thẩm Thanh Thu cũng không sưng đỏ, cho rằng chị ấy không có chuyện gì, không nghĩ thật là thương tới rồi.

Bởi vì đau đớn, sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút tái nhợt, nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Chính là trật khớp, không có việc gì."

Nói xong nàng xuống giường cùng lại đây xem xét, nàng cao hơn Tiêu Mộ Vũ một chút, vừa nhìn kỹ liền phát hiện phía trên cửa có một chỗ gai ngược, nơi gai ngược giống như treo thứ gì, vì vậy nàng nhón chân bắt lấy.

Tiêu Mộ Vũ cũng đi theo nhìn qua, trong tay Thẩm Thanh Thu là một thứ giống như sợi chỉ màu nâu, nàng duỗi tay sờ sờ, không thô nhưng có chút ngạnh.

"Đây giống như sợi chỉ, là trên quần áo vướng lại?" Tiêu Mộ Vũ có chút không xác định nói.

"Có điểm giống, chúng ta trước cất đi." Thẩm Thanh Thu nhìn kỹ, trên mặt còn có chút ghét bỏ, không biết từ trên đồ vật gì vướng lại, thật sự có điểm cách ứng.

Nàng nghĩ nghĩ đi vào trong phòng, chọn một trương giường, cắt một mảnh khăn trải giường bao lại sợi chỉ kia. Tiêu Mộ Vũ thẳng nhìn, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một hình ảnh, nhanh chóng duỗi tay ngăn Thẩm Thanh Thu khép lại vải bố, "Từ từ, để em xem lại một lần."

Nàng giơ sợi chỉ lên, biểu tình cũng trầm xuống, Thẩm Thanh Thu cũng có chút nghiêm túc: "Em nhìn ra cái gì?"

Tiêu Mộ Vũ chậm rãi phun ra một khẩu khí: "Em biết là cái gì."

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn nàng, hơi có chút kinh ngạc, đang muốn nói cái gì, thanh âm của viện trưởng truyền tới.

"Bạn của cô tỉnh rồi, không có chuyện gì đi?"

Thẩm Thanh Thu đánh giá nữ nhân trước mắt, sau đó nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mang theo nghi hoặc.

Lòng dạ nữ nhân tinh tế, nhận thấy được Thẩm Thanh Thu dò hỏi, trước khi Tiêu Mộ Vũ mở miệng, viện trưởng đã tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Khúc Mộc Hề, viện trưởng nơi này."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Hân hạnh."

Sắc mặt nàng cũng không nhiệt tình, Khúc Mộc Hề lại như cũ nói cười yến yến, ánh mắt đánh giá Thẩm Thanh Thu, cuối cùng ôn thanh nói: "Tôi đi xem hai người kia có tỉnh chưa, tôi đã dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, các cô hẳn là đói bụng rồi, đợi lát nữa liền đi xuống ăn cơm."

"Hảo, cảm ơn Khúc viện trưởng."

Từng có trải nghiệm ở phó bản thứ nhất, hai người đối chuyện ăn cơm cũng không có bao nhiêu hảo cảm, luôn cảm giác đó chính là nơi để hệ thống làm tình làm tội người chơi.

Khúc Mộc Hề đi vào phòng cách vách, sau khi đẩy cửa, Tiêu Mộ Vũ liền nghe được bên trong đối thoại, xem ra hai người kia cũng đã tỉnh.

Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ không có đi xuống, mà là đứng ở bên này chờ, lúc hai người kia cùng Khúc Mộc Hề ra tới, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đều sửng sốt, lẫn nhau đối diện đều có chút kinh ngạc.

Hai người kia cũng là người chơi, nhưng trước mắt một người bị thương ở chân đi khập khiễng, người bên cạnh mắt trái quấn băng vải, bên trong thấm ra huyết, tựa hồ là bị đâm vào mắt.

Nhìn đến nơi này, Thẩm Thanh Thu tay phải trong nháy mắt thả lỏng vô lực rũ xuống, Tiêu Mộ Vũ liếc nàng, ánh mắt lẫn nhau ra hiệu.

Ngay khi Khúc Mộc Hề đi đến, Tiêu Mộ Vũ mở miệng nói: "Khúc viện trưởng có băng vải không?"

Ánh mắt Khúc Mộc Hề lập tức dừng trên người Thẩm Thanh Thu, có chút kinh ngạc: "Có, là bạn của cô bị thương sao?"

Thẩm Thanh Thu nâng tay trái sờ sờ tay phải rũ bên người, nhíu mày nói: "Tay phải gãy xương, cần băng cố định miễn cho tăng thêm thương thế."

Thẩm Thanh Thu lời này vừa ra, hai nam nhân kia cũng kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt còn có chút nóng nảy cùng bất an, phó bản vừa mới bắt đầu liền bị thương, đây thật sự là chuyện rất khó chịu.

"Có, yêu cầu ván kẹp sao?" Ngữ khí Khúc Mộc Hề tràn đầy quan tâm.

"Không thể tốt hơn, làm phiền cô." Tiêu Mộ Vũ hơi gật đầu nói.

"Tôi đi lấy, mặt khác hai vị hẳn là đói bụng, trước đi ăn cơm thôi." Khúc Mộc Hề ý bảo hai người kia theo mình xuống, bọn họ thoáng nhìn Thẩm Thanh Thu, do dự nhưng vẫn không mở miệng, theo Khúc Mộc Hề đi rồi.

Thẳng đến ba người không còn bóng dáng, Tiêu Mộ Vũ mới mở miệng: "Chị cảm giác được không đúng rồi sao?"

"Ừ, lúc nãy không kịp hỏi em, em làm sao đến được nơi này?" Ánh mắt Thẩm Thanh Thu vẫn dừng ở hướng Khúc Mộc Hề rời đi, có chút trầm thấp.

"Em vừa tiến phó bản liền đứng giữa đường cái, trời đổ mưa lớn, em dọc theo bảng hướng dẫn tìm đến nơi này. Lúc ấy còn có bốn người chơi xuất hiện phía sau em, nói cách khác lần này phó bản có tám người." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói rõ tình huống.

"Trong cô nhi viện này, trước mắt em liền thấy được viện trưởng Khúc Mộc Hề, còn một người gác cổng hiếm khi nói chuyện, cùng một cô bé tên Tiểu Kiều tựa hồ có chướng ngại về trí lực, trong tay cô bé cầm một con búp bê Tây Dương dơ hề hề. Tóm lại mọi thứ đều thực quỷ dị, chỉ có Khúc Mộc Hề thoạt nhìn bình thường nhất."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Cố tình ba người chúng ta đều bị thương, chị cảm thấy có điểm không thích hợp, nếu tuân theo giả thuyết phó bản, tay phải của chị hẳn là bẻ gãy."

Nói xong nàng nhịn không được nhìn Tiêu Mộ Vũ, đối phương một mặt bình tĩnh gật đầu, vừa rồi ánh mắt hai nàng giao hội, Tiêu Mộ Vũ liền biết nàng suy nghĩ cái gì, thật sự làm nàng có loại nói không nên lời sung sướng.

Nghĩ đến cái gì, nàng thấp giọng cười: "Em tiến vào không thấy chị, như thế nào không nghĩ dùng tấm card kia liên hệ chị?"

Tiêu Mộ Vũ mặt vô biểu tình quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trên gương mặt xinh đẹp lại là ý cười xấu xa, thực thiếu đòn. Vì thế nàng nhàn nhạt hừ một tiếng, "Không cần, tai họa để lại ngàn năm, em cũng không cần lo lắng chị."

Thẩm Thanh Thu cười đến càng thêm ngọt, người này thật là thích khẩu thị tâm phi.

Thực mau Khúc Mộc Hề mang đồ vật Tiêu Mộ Vũ cần quay lại, cô nhìn Thẩm Thanh Thu ôn nhu nói: "Yêu cầu hỗ trợ sao?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Không cần, tôi có kinh nghiệm trong việc xử lý vết thương kiểu này, hơn nữa bạn của tôi tâm linh thủ xảo*, ván kẹp không làm khó được nàng."

*Bàn tay linh hoạt khéo léo

Nói xong còn chớp mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, tâm linh thủ xảo Tiêu Mộ Vũ một mặt biểu tình nhạt nhẽo, nhưng vẫn nghiêm túc gật gật đầu.

"Vậy được rồi, tôi trước đi xuống chiêu đãi những khách nhân kia, nhà ăn liền ở lầu một, xuống cầu thang rẽ phải xuyên qua hậu viện liền thấy, tôi ở nơi đó chờ các cô." Khúc Mộc Hề nho nhã lễ độ ôn thanh tế khí, xứng với trương ngũ quan tinh xảo còn có khí chất ôn nhu đến trong xương cốt, thật sự là mưa thuận gió hoà.

Diễn trò nhất định phải làm toàn bộ, chờ đến lúc hai người đi xuống, tay phải của Thẩm Thanh Thu đã được treo cố định. Tiêu Mộ Vũ xử lý cho nàng rất tinh tế, tuy rằng xương tay bị gãy là giả, nhưng thương tới rồi là sự thật, cho dù vừa rồi Thẩm Thanh Thu đã tự chỉnh lại khớp xương bị trật, nhưng vẫn kém một cánh tay khỏe mạnh, treo như vậy dưỡng thương cũng rất tốt.

Hai người dọc theo thang lầu đi xuống, đến mép cầu thang cuối tầng một, Thẩm Thanh Thu động tác ngừng một chút, ánh mắt ngưng ở nơi góc cầu thang.

Tiêu Mộ Vũ thấy nàng không thích hợp, liếc nàng một cái, vì thế theo tầm mắt của nàng nhìn đi qua.

Giữa thang lầu thường xuyên có người tới lui còn tính sạch sẽ, nhưng hai bên góc giống như bị bỏ sót trong lúc quét tước vội vàng, đã tích một tầng bụi, cho dù ngày mưa cũng thực rõ ràng.

Trên lớp màu xám của bậc thang cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ thấy được hai dấu vết, cũng không phải thực rõ ràng nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện khác thường.

Nàng ngồi xổm xuống nhìn kỹ, lại lấy tay ước lượng, nhỏ giọng nói: "Chị cảm thấy là cái gì?"

Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn hình dáng: "Dấu chân."

Tiêu Mộ Vũ trong lòng một lạnh, xác định là dấu chân hình trăng non, nhưng....

Bên tai Thẩm Thanh Thu lạnh lạnh nói: "Ai có thể giẫm một lần hai bước lên thang lầu?" Dứt lời, nàng duỗi tay một so, hai ngón tay kéo ra một khoảng cách chừng 5 cm.

Tiêu Mộ Vũ rũ hạ mắt, sau đó đứng lên đối Thẩm Thanh Thu nói: "Có lẽ chờ lát nữa chị sẽ biết."

Thẩm Thanh Thu:......

"Chị như thế nào cảm thấy ngữ khí này của em có chút không tốt?" Thẩm Thanh Thu mị mắt nhìn nàng, xem kỹ hỏi.

Tiêu Mộ Vũ hừ một tiếng, xoay người lập tức đi xuống, trong mắt lại mang theo một tia cười, giây lát lướt qua.

Thẩm Thanh Thu ở phía sau không nhanh không chậm đuổi theo, tâm tình tốt đến ngoài dự kiến, hiếm khi khối băng muộn tao trước mắt nàng nổi lên ý xấu trêu đùa, ân, còn rất khả ái.

Hai người dựa theo lời Khúc Mộc Hề xuyên qua một cái sân, trong sân có mấy đồ chơi thiếu nhi bằng gỗ, nhưng từ trưa tới giờ không có trẻ em, nơi sân còn thực rộng mở.

Mặt sau sân có căn nhà gỗ chỉ cao một tầng, phía trên cửa lớn có viết hai chữ "Nhà ăn" bằng sơn đỏ.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào, bên trong bóng người lập lờ, nhưng không thấy rõ tình huống cụ thể, thậm chí cũng nghe không đến thanh âm, thẳng đến hai người đứng ở cửa duỗi tay vén lên rèm vải, thanh âm mới ập vào trước mặt.

Hai người lẫn nhau trao đổi ánh mắt, tinh thần lập tức căng thẳng.

Vừa rồi Tiêu Mộ Vũ còn cùng Thẩm Thanh Thu nói ở trong cô nhi viện chỉ thấy được Khúc Mộc Hề, lão Tang còn có Tiểu Kiều, hiện tại những người khác hẳn là đều ở nơi này.

Nhà ăn có hai trương bàn dài, đều phủ lên khăn trải bàn, bên trái ngồi tám đứa trẻ, lúc hai người Tiêu Mộ Vũ đi vào, đều động tác nhất trí ngẩng đầu nhìn các nàng.

Mà một bên khác là Khúc Mộc Hề cùng sáu người chơi, nhìn thấy các nàng, Khúc Mộc Hề cười đứng lên: "Hai cô đã tới, mời ngồi, mọi người hẳn là đều đói bụng, ăn cơm đi."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu nhìn thoáng qua, đi đến chỗ trống bên trái bàn ăn, nhưng dư quang lại đang đánh giá tám đứa trẻ bên kia.

Một cô nhi viện rộng lớn chỉ có tám đứa trẻ, đây thật là chuyện quá khác thường, càng làm cho Tiêu Mộ Vũ để ý chính là, số lượng người chơi vừa vặn tám người.

- ----------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.