Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 24




Chương 24: Muốn ôm ấp nâng niu 
Hề Hành Cương có tâm trạng đùa cô là vì cậu tự tin mũi tên đó sẽ không làm cô bị thương. 
Người bắn cung cưỡi trên lưng ngựa, mũi tên cũng giương lên bắn, dựa theo chiều cao của nhóc con, trừ phi đối phương bị mù, bắn tên xuống mặt đất thì mới có khả năng bắn phải cô nhóc. Cho nên đứng bất động thì an toàn hơn. 
Nhưng cậu dùng miệng lưỡi trai thẳng nói, khiến Lâm Phi Lộc chỉ muốn nhảy dựng lên đá đầu gối cậu ta một cái. 


Cô vẫn đang chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với Hề Hành Cương, đằng trước chợt có tiếng “Hu”, con ngựa hí một tiếng rồi dừng móng lại. Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống, rảo bước đến chỗ họ, vội vàng hỏi: “Có sao không?” 
Lúc này Lâm Phi Lộc mới nhìn về phía cậu ta. 
Thiếu niên áng chừng bằng tuổi Hề Hành Cương, chiều cao cũng xấp xỉ, mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ sậm, lưng thắt đai ngọc, cổ áo thêu mây, phong thái quý khí lưu loát. Túi cung trên lưng cậu ta được khảm viền vàng, đến cả cung tên nắm trong tay đều phát ra ánh sáng màu đen giữa trời đông, thoáng nhìn đã biết không phải vật phàm. 
Trong lòng Lâm Phi Lộc mới vừa nảy ra chút suy đoán thì đã được Hề Hành Cương khẳng định. 
Cậu chắp tay hành lễ: “Thái tử điện hạ.” Rồi cười tủm tỉm nói: “Không sao, cách xa mà.” 
Quả nhiên là Tam Hoàng huynh của cô, con trai Hoàng hậu, đương kim Thái tử Lâm Khuynh. 
Lâm Khuynh gật nhẹ dầu, thấy hai người đều bình yên vô sự, vẻ sốt ruột trên gương mặt tuấn tú mới dần vơi. Trước kia Lâm Phi Lộc từng nghe cung nhân nhắc đến vị Thái tử này, khen cậu ta như chi lan ngọc thụ*, ôn hòa giản dị, lại khiêm tốn hiếu học, rất được Lâm Đế yêu thương.
(*芝兰玉树 chi lan ngọc thụ: Chỉ con em ưu tú)
Bây giờ gặp được, quả như lời đồn. Dù là Thái tử, quý khí đầy người nhưng hành xử lại vô cùng nho nhã phải phép, không hề vì ngồi vị trí cao mà tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn. Có điều đôi mắt cậu khi nhìn người khác thì có vẻ thâm trầm, dường như chất chứa rất nhiều tâm tư ở trong, có sự bình tĩnh không đúng với tuổi. 

Lâm Phi Lộc học theo Hề Hành Cương, ngoan ngoãn hành lễ với cậu, lảnh lót chào: “Tiểu Ngũ bái kiến Thái tử điện hạ.” 
Mới nãy cô quan sát Lâm Khuynh, đương nhiên Lâm Khuynh cũng quan sát lại cô: chỉ thấy tiểu cô nương môi hồng răng trắng, như tượng như ngọc khắc mài, đôi mắt linh động, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trông vô cùng đáng yêu. 
Cậu thấy Lâm Phi Lộc được Hề Hành Cương dắt nên hỏi: “Hành Cương, đây là muội muội của ngươi?” 
Hề Hành Cương ngạc nhiên tột độ: “Điện hạ đùa đấy à? Muội muội của mình mà cũng không quen?” 
Lâm Khuynh sửng sốt, nhìn Lâm Phi Lộc thêm một lần nữa, không biết nghĩ đến điều gì, lắc đầu cười: “Nhìn kỹ thì thấy có chút quen thuộc, hay đây là Ngũ hoàng muội?” 

Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn đáp: “Đúng ạ.” 

Hề Hành Cương đứng cạnh khoanh tay trước ngực, tấm tắc nói: “Điện hạ có muội muội đáng yêu đến vậy mà lại chẳng hay biết gì, thật khiến thần ghen tị. Thần nếu có một nhóc em như này, chắc chắn ngày ngày đều phải ôm ấp nâng niu.” 
Lâm Phi Lộc: “...” 
Lâm Khuynh: “...” 
Gớm thật sự. 
Cũng may cậu ta không kéo dài đề tài, mà quay đầu nhìn các bảng gỗ cắm đầy mũi tên xung quanh, hỏi Lâm Khuynh: “Trời lạnh như thế này, sao điện hạ vẫn một mình tới đây luyện cưỡi ngựa bắn cung?” 
Lâm Khuynh cười đáp: “Trời tuy lạnh nhưng cũng không dám bỏ bê việc luyện tập.” 

Hề Hành Cương trêu ghẹo: “Chứ không phải là vì muốn lén tiến bộ để đoạt giải nhất dịp săn bắn đầu xuân à?” 
Ánh mắt Lâm Khuynh hơi giật, nhưng chỉ một thoáng đã như thường, rũ mắt cười: “Hành Cương cứ đùa.” 
Lâm Phi Lộc đột nhiên cảm thấy, nếu Lâm Khuynh là vua, Hề Hành Cương là tôi, chắc chẳng được bao lâu Lâm Khuynh sẽ chém đầu cậu ta. 
Hề Hành Cương đang định nói tiếp, Lâm Phi Lộc co mình trong áo choàng, hắt hơi một cái, hai người quả nhiên ngừng trò chuyện, cúi xem cô bé. Lâm Khuynh hỏi: “Ngũ muội bị cảm ư?” Rồi bắt đắc dĩ nói với Hề Hành Cương: “Thời tiết lạnh giá, ngươi mang muội ấy đến đây làm gì, nơi này gió to hơn những chỗ khác nhiều.” 
Hề Hành Cương đáp: “Mang nàng đến xem ngựa con của thần, nhân tiện dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung luôn.” 
Lâm Khuynh nửa đùa nửa thật trách cứ: “Chớ đùa, Ngũ muội còn bé xíu, ngươi nghịch ngợm đã đành, còn định dạy hư muội muội ta. Bây giờ nàng bị cảm rồi, còn không mau đưa nàng về đi.” 
Hề Hành Cương đáp: “Gì gì, đến cũng đến rồi, hay là điện hạ tỷ thí với thần một phen? 
Lâm Phi Lộc: “...” 
Cái tên này về sau chết lúc nào không hay cho coi. 
Lâm Khuynh không trả lời, nhưng đôi con ngươi lại càng nhuốm vẻ thâm sâu, Lâm Phi Lộc không nhìn nổi nữa, kéo góc áo Hề Hành Cương, thỏ thẻ: “Ngựa con đâu rồi?” 
Lúc này Hề Hành Cương mới nhớ ra mục tiêu quan trọng nhất của hôm nay, cũng không tìm đường chết nữa, cười với Lâm Khuynh: “Thôi vậy, thần dắt Tiểu Lộc đi xem ngựa, lần sau lại xin lãnh giáo điện hạ.” 
Lâm Khuynh thì vẫn vẻ khiêm tốn: “Tùy thời xin đợi.” 
Lâm Phi Lộc nắm bàn tay bé con, thân mình nhỏ nhắn lung la lung lay hành lễ với Lâm Khuynh: “Tiểu Ngũ xin cáo lui.” 

Lâm Khuynh thấy buồn cười, ra bộ định đỡ: “Ngũ muội không cần đa lễ, nhìn ngựa xong thì nhớ về sớm.” Cậu như nghĩ đến gì, lại gỡ ngọc bội thoạt nhìn vô cùng cao cấp bên eo xuống, đưa cho cô, “Ngọc này được cao tăng phù phép, ngụ ý bình an, lần đầu gặp mặt hấp tấp, ta đem thứ này tặng Ngũ muội vậy.” 
Lâm Phi Lộc mím môi, nhìn ngọc, lại nhìn cậu, hai mắt chớp chớp, vươn tay nhận xong thì mềm mụp nói: “Tiểu Ngũ không mang gì theo, lần sau sẽ đáp lễ lại điện hạ.”
Lâm Khuynh cười: “Không sao, có lòng là được.” 
Bị việc vừa nãy chen ngang, Lâm Khuynh cũng không luyện tập nữa, cậu sai thị vệ dắt ngựa về rồi rời đi dưới ánh mắt của hai người họ. 
Lâm Phi Lộc nhìn ngọc bội, còn ngửi được cả mùi đàn hương thoang thoảng. Đồ Thái tử ban tặng thì không thể qua loa được, ngọc lại còn dễ vỡ, cô cất kỹ vào trong lòng, vỗ vỗ ngực, ngửa đầu nói với Hề Hành Cương: “Thái tử điện hạ tốt thật đấy.” 
Hề Hành Cương đang dắt cô tới chuồng ngựa, nghe vậy thì phụ họa: “Ta cũng thấy thế, tốt thực sự.” 
Lâm Phi Lộc: “...” 
Ngươi cũng thấy cái mẹ gì mà thấy. 
Ngươi chỉ một câu đã làm phật lòng người ta hai ba bận, sau này chết trên tay người ta cũng chẳng biết tại sao. 
Lâm Phi Lộc cảm thấy ngoại trừ Lâm Hi thì đây là người ngố nhất nàng từng gặp từ lúc ở trong cung đến giờ, Lâm Cảnh Uyên còn biết giữ ý hơn cậu ta. Lại nghĩ đến chuyện cậu ta là Thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ, sau này sẽ kế thừa ấn soái của Đại tướng quân, tương lai Lâm Khuynh đăng cơ mà cậu vẫn kiểu không não như bây giờ, e là ngày lành sẽ tận. 
Lâm Phi Lộc thấy mình hao hết cả tâm tư vì mấy NPC này. 
Con ngựa mà Hề Hành Cương nuôi ở khu săn bắn toàn thân đen như mực, là giống rất cao cấp. Cả người nó không hề cử động, giương đầu cao ngạo, đến cả chủ nhân mình cũng chẳng quan tâm. Hề Hành Cương vươn tay định vuốt nó, bị nó hí cho một tiếng.
Cậu cũng không để bụng, còn ngoái đầu cười với Lâm Phi Lộc: “Ngựa ương phải thuần, đợi nó lớn, ta thuần ngựa cho nhóc xem, khi nào ngoan thì đưa cho nhóc, có được không?” 
Lâm Phi Lộc đáp: “Được.” 
Hề Hành Cương cười tủm tỉm: “Thế nhóc gọi một câu ‘Thế tử ca ca’ ta nghe thử nào. Biết đâu ta vui lại đưa nó cho nhóc luôn bây giờ.” 
Cô hầm hừ kêu: “Hề Hành Cương! Đồ không biết xấu hổ!” 

Hề Hành Cương sửng sốt rồi lại cười không ngừng: “Nhóc mắng ta gì nào? Con nhóc không biết tôn trọng người lớn này.” 
Lâm Phi Lộc lè lưỡi với cậu. 
Tuyết mới ngừng một chút ban sáng, giờ bị gió thổi lại rơi lả tả, mặt trời lại núp vào mây, chẳng chịu chiếu lấy một tia sáng nào. Hề Hành Cương sợ chốc nữa tuyết rơi to sẽ không tiện đi lại, không ở lại lâu, cài lại mũ áo cho Lâm Phi Lộc rồi dắt cô rời khỏi khu săn bắn. 
Sau hôm ấy, trời rơi vài đợt tuyết lớn, tuyết đọng cao đến quá nửa người, khắp cung đình đều vang tiếng quét tuyết. 
Lâm Phi Lộc và Tiêu Lam đến thỉnh an Nhàn phi, nghe nàng ta nói qua, nếu tuyết vẫn không ngừng, e dân gian sẽ sinh nạn tuyết. Lâm Đế lo lắng không thôi vì việc này, ngày ngày bàn bạc với triều thần để tìm cách giải quyết, đã lâu chưa ghé hậu cung. 
Các phi tần trong hậu cung đương nhiên không quan tâm chuyện dân sinh, chỉ ngóng trông Hoàng đế thăm hậu cung nhiều hơn, lật thẻ tên của mình thêm vài bận. 
Nhàn phi nói xong, đề tài chẳng biết sao lại vòng đến trên người Tiêu Lam, thấy nàng cụp mắt thêu hoa, đột nhiên cười hỏi: “Lam quý nhân đã nhiều năm chưa được gặp bệ hạ phải không?” 
Ngón tay Tiêu Lam khẽ run lên, suýt thì bị kim đâm phải, nhỏ giọng đáp: “Thưa nương nương, đã bốn năm ạ.” 
Nhàn phi nhìn sang Lâm Phi Lộc đang ngồi cạnh ăn điểm tâm, giận dữ nói: “Nói thế thì đến cả Tiểu Lộc cũng đã nhiều năm không được gặp phụ hoàng của nó.” 
Nhàn phi lại từ tốn nói tiếp: “Đã gần hai năm nay trong cung chưa có thêm người mới, bệ hạ cũng hiếm ghé thăm hậu cung, đa số là các gương mặt quen thuộc, chắc cũng nhìn chán. Tuy ngươi là người cũ trong cung, nhưng dung mạo vẫn không thua gì năm xưa, bệ hạ nếu thấy chắc cũng thích.” 
Tiêu Lam vẫn nhỏ giọng đáp: “Nương nương cứ đùa ạ.” 
Nhàn phi kéo tay nàng qua, ý tứ sâu xa mà rằng: “Độ này hồng mai trong cung nở rộ, hợp với cảnh tuyết cũng có một phong vị riêng. Để lựa một ngày, ngươi đi ngắm mai với bổn cung.” 
Lâm Phi Lộc ăn hết điểm tâm trên tay, nghe Tiêu Lam thưa: “Vâng.” 
Phi tần trong cung vẫn e sợ Nhàn phi sẽ nâng đỡ Tiêu Lam đến trước mặt Lâm Đế để tranh sủng. 
Chuyện các nàng lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.