Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 43: Khai giảng (hai)




Nhận được lời đồng ý, Hạ Cửu Gia nhìn sâu vào đôi mắt Thẩm Hi. Bầu không khí dường như ngưng đọng lại, hai người như muốn khắc ghi thật kĩ khuôn mặt đối phương tại giây phút này, sau đó sẽ bỏ nó vào ngăn kéo ký ức, mấy thập niên sau thỉnh thoảng sẽ lấy ra thưởng thức lại.

Cô Dương đứng ở cửa: "???" Làm gì thế? Sao còn chưa ngồi xuống???

Cô Dương có chút yên tâm và vui vẻ. Hạng nhất khối và hạng nhì khối nhất định là vì đốc thúc lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ nên mới chọn ngồi bên cạnh nhau.

Tầm mười giây sau, cuối cùng Hạ Cửu Gia mới ngồi xuống, đẩy cặp sách vào ngăn bàn, kéo khóa cặp và rút quyển nháp toán ra quăng lên mặt bàn, sau đó cậu lấy một cây bút, tay trái chống trên mặt bàn, tay phải bắt đầu quay bút. Cậu có rất nhiều mánh khóe, dù chỉ quay bút thôi cũng khiến người ta thật hâm mộ.

Nếu chẳng làm gì mà cứ ngồi nhìn người khác lựa chọn chỗ thì quả thật trông có hơi ngu ngốc, còn học từ vựng hay ngồi giải đề thì cũng ngớ ngẩn lắm nên Hạ Cửu Gia cảm thấy vừa chơi chơi đồ vừa chờ các bạn học trông sẽ ngầu giống đại ca hơn, vì vậy cậu ngồi quay bút. Cậu cũng không để ý đến Thẩm Hi nữa, chỉ nhìn ngược về phía cửa phòng học, thái độ thờ ơ, thể hiện ra bộ dáng "ngồi chung một chỗ thôi mà, chưa nói lên vấn đề gì cả".

Mà Thẩm Hi thì vừa nếm được ngon ngọt, suy nghĩ đã bay vèo đến tương lai. Cậu nhìn năm ngón tay trắng nõn thon dài không ngừng làm động tác xoay bút bên cạnh, tâm tư nhảy nhót, nghĩ: Chà, ngón tay Nhóc Thịt Đông thật là linh hoạt, sau này... một tay... một tay kia... nhất định...

Thẩm Hi cảm thấy Nhóc Thịt Đông thật tốt – trước đó cậu còn tưởng Nhóc Thịt Đông sẽ chạy mất, như vậy rất khó khăn. Thi được hạng nhất, có thể "thử một chút" nhưng không có cách nào tiếp tục ngồi cùng bàn với Hạ Cửu Gia; còn thi hạng hai thì có thể chơi xấu để ngồi cùng bạn với cậu ấy, nhưng lại không thể "thử một chút". Cần người hay cần trái tim, đây là một lựa chọn khó khăn vô cùng, ai ngờ... đối phương chủ động đến gần mình!

Thẩm Hi vui vẻ.

Tiếp theo, người đứng hạng ba là lớp phó học tập Tôn Thiên Xu cũng vào phòng học. Cô nàng đẹp trai, vóc dáng tầm 1m7, chân vừa thon vừa dài, tóc ngắn, cằm góc cạnh như đao khắc chứ không dịu dàng mềm mại giống các nữ sinh, nhưng lại hài hòa với đôi mắt to hai mí, sóng mũi cao và đôi môi mỏng, trông rất đẹp mắt. Thi cuối kì vừa rồi cô phát huy không tốt, không thể chuyển lên lớp thực nghiệm, chỉ thua đúng một hạng, tuy lòng có hơi mất mát nhưng cũng có suy nghĩ "đây chắc là duyên phận", dẫu sao mấy người bạn thân của cô vẫn ở lại lớp này.

Qua mấy vị trí sau là người có thành tích không tệ nhưng cũng không phải rất tốt – lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu. Bình thường cậu ta thuộc top 10 cả lớp, lần này là hạng 16.

Việc sắp xếp vị trí ngồi cứ thế mà tuần tự tiến hành.

Phần sau bắt đầu có chút hỗn loạn. Bởi vì "bạn học mới" chuyển vào tầm khoảng ba mươi mấy người, lại không quen biết lẫn nhau. Có mấy người trước đó cùng lớp, không cần biết thân hay không thân cũng sẽ ngồi chung một chỗ; nhưng cũng có người đơn độc chuyển vào đây, chẳng thể cùng người khác hẹn "ngồi cùng" nên nội tâm vừa sợ hãi vừa bất an, không thể không buớc ra khỏi hàng một mình, bị động chờ đợi bạn cùng bàn mới – dù sao cũng chả biết ai cả, cũng không biết ai có bạn hợp tác ai lẻ loi như mình, vậy thôi cứ để ông trời quyết. Dĩ nhiên, cũng có người tiến đến chỗ bạn học vừa ngồi một mình vừa trông quen mặt để "cầu ngồi chung".

Kết quả chính là, rất nhanh không còn bàn nào trống cả hai chỗ. Rất nhiều bạn học mới một mình chiếm một bàn, đám học sinh học dở tệ lớp 10-6 cũ vốn đã bàn luận sẽ ngồi cùng nhau rốt cuộc bị buộc tách ra, ngồi cùng bàn với người xa lạ.

Cô Dương Quả Thụ nhìn học sinh lớp 11-6, mỉm cười hiền hòa: "Hiểu chưa? Muốn ngồi cùng bàn với bạn mình thì lần thi giữa kì tới phải cố gắng thi tốt. Chúng ta lúc ấy sẽ phân chia chỗ ngồi lại một lần nữa, mọi người còn hơn hai tháng để cố gắng đấy..."

Nhóm học sinh học dở: "..."

Một vài người trong đó, lần đầu tiên muốn cố gắng học tập.

Học sinh giỏi có thể lựa chọn bạn cùng bàn, học sinh kém thì không thể, sự thật này hết sức tàn khốc.

Mà học sinh côn đồ Trương Dương thì bị cô Dương kêu lại, chỉ vào một cái bàn ngay hàng đầu tiên, gần sát bên cạnh bàn giáo viên, cậu ta bị buộc phải ôm cặp sách ngồi đấy. Trước đó, khi hỏi thăm các bạn học sinh về tình hình lớp 11-6, cô Dương Thụ Quả vô tình nghe nói có người dính tới giang hồ, bèn sợ đối phương làm ảnh hưởng quấy nhiễu đến các học sinh giỏi, thế nên đối xử khác biệt, cho Trương Dương chỗ ngồi tách biệt cả lớp, ngay dưới mí mắt thầy cô.

Trong mắt cô, thầy Dư Trung Thiện quá bị động, luôn muốn "thuận theo tự nhiên mà quản lý", rất ngây thơ.

Cô Dương là giáo viên chủ nhiệm số một trường R. Lớp nào cô chủ nhiệm, thành tích học sinh tăng lên rất nhanh. Không chỉ riêng học sinh giỏi tăng cao thành tích mà học sinh kém cũng tiến bộ rõ ràng. Rất nhiều học sinh và phụ huynh sau kì thi đại học cao đẳng đều gửi tặng cô cờ cảm ơn.

Cô Dương cũng biết, mình không phải là dạng giáo viên chủ nhiệm được toàn thể học sinh yêu thích. Nhưng bọn trẻ còn nhỏ, không hiểu được nên học tập cho giỏi, cô nhìn mà sốt ruột, vì vậy mới nghĩ ra nhiều biện pháp "kích thích" mọi người, hoặc là khích lệ hoặc là khích tướng, cô tin rằng nhiều năm sau, những học sinh từng ghét cô sẽ hiểu ra, sẽ cảm ơn cô, đây chính là ý nghĩa của vai trò giáo viên chủ nhiệm.

Khi tiết tự học sáng kết thúc là toàn bộ lớp 11-6 sắp chỗ ngồi xong.

Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi ngồi một bàn, phía sau là An Chúng, Tiền Hậu. An Chúng bất ngờ mà thi được hạng bốn mấy, nên cùng anh em tốt Tiền Hậu được ngồi sau lưng Thẩm ca. Trước mặt là hai bạn học lạ mặt từ lớp khác chuyển tới, một nam một nữ, nhưng nhìn không phải tình nhân, chắc là chỉ quen biết sơ sơ.

Thấy nữ sinh xoay người lại, lục lọi tìm sách từ cặp sách đặt đằng sau, Hạ Cửu Gia thân thiện mỉm cười, chào hỏi: "Tôi tên Hạ Cửu Gia, còn cậu?"

Nữ sinh kia đáp: "Trương Mỹ Hòa. Hừ, tôi biết rất rõ các cậu xem thường tụi tôi, bởi vì tụi tôi đến từ lớp bình thường."

Hạ Cửu Gia: "..."

Dọa người. Cô nữ sinh này vừa tự ti lại vừa kiêu ngạo, hoặc nói đúng hơn là, kiêu ngạo do tự ti đưa tới, quả thật làm hết cả hồn. Cả người toàn oán khí.

Thấy Nhóc Thịt Đông bị hằn học, Thẩm Hi hơi tức giận, nhưng đối phương là con gái nên cậu chẳng thể làm gì, chỉ cười nhạo mà nói: "Ai thèm quản mấy người..."

Coi như là tìm lại chút khí thế đi.

- --------

Hai tiết đầu là tiết Anh, hai tiết sau là tiết Toán, đều là thầy cô từ năm lớp mười dạy tiếp.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Cửu Gia quay lại phòng học lớp 11-6 viết bài. Chưa viết được bao nhiêu, bỗng nhiên nghe được tổ bên cạnh truyền đến động tĩnh. Cậu quay đầu sang nhìn, phát hiện là một đám người đang tụ tập, trung tâm là Thẩm Hi, đang nghiên cứu cái gì đó.

"...???" Hạ Cửu Gia để ý cuộc đối thoại bên đấy, chẳng bao lâu sau liền hiểu rõ bọn họ đang bu lại xem dụng cụ đối phó kẻ xấu do một người nữ sinh mang đến. Vật đó có thể phát điện để giật "kẻ biến thái", đầu gậy có vài răng cưa bằng thép, trên thân gậy còn có chốt mở điện, phân rõ vài nấc cường độ dòng điện.

Nữ sinh mang vật ấy tới nói: "Đây là nhãn hiệu tốt nhất đó..."

Thẩm Hi đưa tay đẩy công tắc lên một nấc, đồ vật phát ra âm thanh "zi zi". Cậu vừa nhìn vừa đưa một tay tới, nửa muốn sờ nửa không dám sờ.

Hạ Cửu Gia: "..." Tự giật điện chính mình??? Hiếu kỳ đến vậy hả???

Mọi người chung quanh ngăn cản: "Thẩm ca, đừng làm bậy..."

Thẩm Hi vẫn chưa từ bỏ ý định: "Bật ở nấc thấp, không có sao. Tao chỉ muốn thử trải nghiệm xíu cảm giác điện giật thôi."

Mọi người: "..."

Thẩm Hi trù trừ mấy giây, sau đó cầm lấy hộp bút kim loại để trên bàn, bảo: "Dùng nó làm vật chuyển tiếp vậy."

Vừa nói, cậu vừa dí dụng cụ phòng biến thái vào một đầu hộp, bật công tắc lên lần nữa, tay phải do dự để lại gần đầu còn lại của hộp bút.

Thấy Thẩm Hi dùng mu bàn tay chạm vào chứ không phải lòng bàn tay, Hạ Cửu Gia nghĩ may mà Thẩm Hi có chút hiểu biết – khi bị điện giật, cơ bắp sẽ co rút lại theo bản năng, nếu dùng lòng bàn tay sẽ dẫn đến tình huống nắm nguồn điện không buông ra được, dẫn đến bị thương nặng.

Sau mấy giây, Thẩm Hi hô to một tiếng: "Thần Nông thường bách thảo!!!" Vừa nói vừa nhíu mày, lập tức đưa ngón tay dán lên bút! (*Câu Thẩm Hi nói nghĩa là Thần Nông thử trăm cây thuốc, nói về tích Thần Nông từng nếm thử hàng trăm loại cây cỏ để kiểm tra các tính chất dược học của chúng, ở đây Thẩm Hi ý chỉ hành động của mình như Thần Nông thử thuốc)

Hạ Cửu Gia: "..."

Một giây sau, Thẩm Hi rút ngón tay về, đặt trên đầu gối, mặt vô biểu tình, sau đó ngẩng mặt lên mỉm cười: "Thứ này mạnh thật."

"Không thể nào..." Mọi người liếc nhìn, cười cười: "Nhìn Thẩm ca có bị sao đâu."

"Thật", Thẩm Hi giọng nghiêm túc, "Vô cùng đáng sợ, rất đau rất đau, tụi bây ngàn vạn lần đừng nên thử nghiệm."

"Mày giả vờ đúng không..." Thanh niên choai choai mười bảy, nhìn Thẩm Hi chẳng hề có chuyện gì nhưng giả bộ tư thế người anh hùng, liền tự nhiên muốn vạch trần sự làm màu của đối phương. Hơn nữa bọn họ cũng muốn biết "dụng cụ đối phó biến thái" thực sự có uy lực như thế nào.

Lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu cướp lấy dụng cụ đầu tiên: "Tao thử một chút." Cậu ta vốn không phải là người như vậy, cậu ta muốn làm quan lớn, bình thường vô tình hoặc cố ý hay xem người khác như "bình dân", có một chút tự cho mình là đúng, bây giờ lại bị người kích thích ra tâm tình thiếu niên.

Thẩm Hi cản cậu ta: "Đừng, đau thật sự đó, đồ này mạnh lắm."

"Né ra."

Thẩm Hi thở dài: "Haiz đứa nhỏ này..."

Trong lúc nói chuyện, Thượng Quan Lăng Tiêu một tay cầm dụng cụ, một tay dán vào hộp bút tầm hai giây.

Sau đó cậu ta cũng rút tay về, yên lặng nửa giây, ngẩng đầu mỉm cười: "Thật sự, rất đau luôn, giật tao đau quá luôn..."

Thấy phản ứng của Thượng Quan Lăng Tiêu, một đám nam sinh lớp 11-6 hoàn toàn yên tâm, hi hi ha ha nói: "Giả bộ hả, nói ngược đúng không..."

Cả đám choai choai chen nhau, rối rít thử nghiệm.

Kết quả, sau mấy giây, trong lớp 11-6 vang lên liên tiếp những tiếng kêu gào: "Má nó!: "Điện giật chết tao!", "Thẩm Hi! Thượng Quan Lăng Tiêu! Hai tụi bây tự bị giật điện còn muốn lừa người khác bị giật chung hả, kĩ năng diễn xuất này mà không cầm Oscar mới lạ!!"

Hạ Cửu Gia: "..."

Thấy tất cả mọi người đều bị gạt giật chút điện, Thẩm Hi hết sức hài lòng, buông xuống dụng cụ phòng thân, đi về chỗ ngồi, nhìn Hạ Cửu Gia: "Tớ bị điện giật tê rần."

"..."

Thẩm Hi ngẫm nghĩ một tí, lại nói: "Nhưng mà, lúc ánh mắt cậu nhìn tớ, toàn thân còn tê dại hơn cả bị điện giật."

"..." Hạ Cửu Gia nhìn Thẩm Hi, trong đầu hiện lên ba chữ: Cực ngu ngốc.

Cố chấp phải giật điện bản thân, còn quay về nói lời thả thính sến súa.

Hạ Cửu Gia cảm thấy mình bi ai vô cùng.

Cậu muốn làm người giỏi nhất toàn thành phố, giỏi nhất toàn tỉnh, giỏi nhất toàn quốc, nhưng cậu lại rất sớm mà nảy sinh hảo cảm gần giống tình yêu với một tên cực ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.