Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 41-50




Chương 41: Người đàn ông này thật sự tức giận.


Long Dạ Tước lập tức nhỏ giọng nói:


– Bọn trẻ đòi tuyệt thực cô cũng không quan tâm?


Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy buồn cười, đây là cách của con cô? Dẫn em gái tuyệt thực uy hiếp ba chúng?


– Tối nay tôi sẽ gọi điện cho chúng để bọn chúng ngoan ngoãn ăn cơm, tôi đêm nay có việc sẽ không quay về.


Tô Lạc Lạc bình tĩnh nói.


– Bọn chúng đang ngủ không cần đánh thức bọn chúng. Tô Lạc Lạc, tôi nói cho cô biết nếu không phải bọn chúng uy hiếp tôi tôi cũng không muốn đón cô về. Hiện giờ tốt nhất cô nói cho tôi biết cô đang ở đâu.


Giọng Long Dạ Tước rất tức giận, cô gái này còn dám thái độ với anh.


– Tôi không về, nếu anh cảm thấy anh không thể chăm sóc bọn chúng, mai tôi sẽ dẫn chúng ra ngoài sống.


– Cô dám!


Đầu dây bên kia một giọng nói bá đáo vang lên.


Qua điện thoại Tô Lạc Lạc tất nhiên không sợ anh, hừ một tiếng


– Tôi cũng là người tính toán chi li, tốt nhất anh chớ chọc tôi.


Nói xong cô thoải mái cúp điện thoai.


Sắc mặt người đàn ông đang lái xe trên đường trầm xuống, anh buông di động, tức giận đập vào tay lái, cô gái này cũng dám cúp điện thoại của anh.


Nhưng trước khi rời nhà anh đã hứa với con trai, anh nói sẽ làm được, đêm nay anh nhất định phải đưa cô về.


Anh dừng xe ven đường, lấy điện thoại gọi một cuộc:


– Định vị giúp tôi một số di động, tôi muốn vị trí cụ thể.





Gửi số điện thoại đi xong Long Dạ Tước nhìn chằm chằm ngoài cả xe, ánh mắt đầy tức giận.


Lâu rồi không có một cô gái nào không để ý đến anh như vậy.


Cô gái ngoài việc sinh hai đứa con của anh cái gì cũng không phải lại dám trêu chọc anh.


Xem ra, anh cần phải cho cô gái này biết, hiện giờ nên cầu người không phải anh mà là cô. Nếu anh thật sự nhẫn tâm một chút, tách cô và bọn trẻ ra, đồng thời ném cô cho nhà họ Tô xem cô sẽ có kết cục gì.


Nếu cô vẫn chọc giận anh như vậy, anh nhất định sẽ làm như vậy.


Hơn nữa, ngay cả bọn trẻ cô cũng mặc kệ không quan tâm, cô đang làm gì? Cô gái trẻ như cô chắc chắn vẫn còn đang hi vọng hẹn hò với đàn ông, và lưu luyến thế giới ngập trong vàng son.


Nghĩ cô thật sự hẹn hò với đàn ông mắt Long Dạ Tước hiện lên tia hung ác. Anh tuyệt đối không thể để cô câu ba đáp bốn với người đàn ông kia, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với bọn trẻ.


Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần tìm được một quán hải sản. Hai người quyết định ăn một bữa no đủ ở đây. Tô Lạc Lạc nghĩ đến hai đứa con đang ngủ, ít nhất sau bảy giờ mới gọi điện thì tốt hơn.


– Vừa rồi giọng cậu rất khí thế, cậu nên phát uy trước mặt Long Dạ Tước, nếu không anh ta nghĩ cậu là con mèo yếu đuối.


– Hai đứa nhỏ làm ầm ĩ cũng đủ rồi, không nghĩ chúng lại nghĩ ra cách tuyệt thực.


– Cậu thật sự không sợ chúng bị đói.


– Không việc gì, bọn chúng chắc chắn nghĩ cách.


Tô Lạc Lạc không lo lắng. Con trai thông minh như vậy, rất nhiều chuyện cô không cần quan tâm.


Long Dạ Tước gọi điện thoại sau 10 phút, liền có được định vị di động của Tô Lạc Lạc, là một nhà hàng hải sản trên khu phố này.


Chiếc xe thể thao màu đen giống như một bóng ma trên phố rực rỡ lao đến địa điểm.


Tô Lạc Lạc lấy một đống hải sản cô thích ăn, cô gắp mấy con cua to bắt đầu ăn. Hạ Tần ngồi đối diện cô cũng đang bóc tôm, tự chọn cũng thật tốt, hai người quyết định phải ăn no, nên ăn thoải mái.


Tô Lạc Lạc đang cố gắng kẹp càng cua, bỗng nhiên ánh mắt Hạ Tần ngồi đối diện cô trừng lớn.


– Lạc Lạc…


– Hả?


Tô Lạc Lạc đang cố gắng kẹp cua, hờ hững đáp lại.


Hạ Tần nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đi về phía bọn họ. Cô lo lắng đến tim sắp bắn ra ngoài. Trời ạ, Long Dạ Tước sao lại xuất hiện ở đây?


– Lạc Lạc, quay đầu lại, mau quay đầu lại…


Hạ Tần vội vàng nói.





Chương 42: Bắt nàng trở về.





– Để làm gì?


Tô Lạc Lạc tay cầm càng cua ngẩng đầu nhìn Hạ Tần, thấy cô đang nháy măt với cô ý bảo cô nhìn đằng sau.


Tô Lạc Lạc không khỏi quay đầu lại, bỗng chốc tầm mắt của cô bị đôi chân dài chặn lại, cô không thể không ngẩng lên nhìn…


Ôi!


Cô chút nữa bị dọa, Long Dạ Tước sao cũng ở đây.


– Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi thì theo tôi về.


Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.


– Tôi… tôi còn chưa ăn xong, tôi vừa mới ăn.


Tô Lạc Lạc nói xong nhìn thoáng qua cả bàn hải sản cô vừa lấy còn chưa ăn được một phần ba.


Trong mắt Long Dạ Tước hiện lên sự tức giận. Cô gái này mặc kệ con mình ngồi đây ăn một mình. Có phải là sau khi ăn xong lại chuẩn bị đi quán ăn đêm lăn lộn?


Tô Lạc Lạc cầm khăn tay, xoa xoa tay dính đầy dầu mỡ, chờ cô lau xong cánh tay bị một cánh tay mạnh mẽ khác lôi kéo, cô lập tức bị kéo từ ghế ngồi lên.


Giây tiếp theo, giọng đàn ông tầm thấp bá đạo lên tiêng:


– Đi theo tôi.


– Này, tôi còn chưa ăn xong, tôi đã trả hơn ba trăm tệ một người.


Tô Lạc Lạc phản đối, nhưng biết người đàn ông này không tiếp tục để cô ăn, cô với lấy túi xách của mình.


Lúc này cả người cô đã bị người đàn ông kéo về phía cửa nhà hàng.


Hạ Tần muốn làm chút gì nhưng cô nên làm gì? Người đàn ông cao lớn như vậy mười cô cũng không đánh lại anh.


Cô chỉ có thể nhìn bạn tốt bị Long Dạ Tước lôi đi, sau đó thầm than, bàn hải sản này cô giải quyết thế nào.


Tô Lạc Lạc tức giận, cô thật sự tức giận. Người đàn ông này trưa nay đã dùng giọng lạnh lùng đuổi cô đi, lúc này lại đang làm gì?


– Anh buông ra, buông ra, Long Dạ Tước… đồ hỗn đản.


Tô Lạc Lạc bắt đầu mắng.


Ở cửa nhà hàng, Tô Lạc Lạc sống chết không cùng anh đi ra ngoài. Long Dạ Tước vòng tay qua hai chân cô khiêng lên.


Tô Lạc Lạc nuốt nước bọt, chân đạp loạn, không muốn bị anh khiêng. Long Dạ Tước trầm mặt, vỗ vào mông cô một cái, lập tức Tô Lạc Lạc im lặng.


Cô đau đến sắp rơi nước mứt, chết tiệt, tên hỗn đản này muốn làm gì?


Xe thể thao dừng ở cửa được mở khóa, Long Dạ Tước đem cô gái vác trên vai ném vào ghế phụ, khóa cửa.


Tô Lạc Lạc còn chưa phản ứng lại người đàn ông đã ngồi vào ghế lái. Dưới ánh đèn xe, khuôn mặt người đàn ông âm trầm giống như một con dã thú tùy thời tức giận, kẻ khác không dám tùy ý trêu chọc.


Tô Lạc Lạc thở phì phì ngồi ở ghế phụ, mông còn rất đau.


Vừa rồi Long Dạ Tước tức giận cũng không nhẹ tay mà đánh một cái thật mạnh.


Đánh mạnh như vậy cô có thể không đau sao?


Long Dạ Tước khí phách khởi động xe lao thẳng về phía trước.


Tô Lạc Lạc ngồi bên cũng không nhìn anh, càng không muốn nói gì. Cô trộm dùng tay lau khóe mắt ướt.


Long Dạ Tước sắc mặt âm trầm cũng không nhìn cô, anh chỉ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà.


Xe Long Dạ Tước trở lại biệt thự đã là bảy rưỡi tối, không khí trong xe căng cứng khiến Tô Lạc Lạc cảm giác như không thở nổi. Chết tiệt, cô không muốn đứng cùng người đàn ông này.


Xe dừng lại Tô Lạc Lạc vội vàng đẩy cửa xuống xe. Trong phòng khách hai đứa trẻ nghe tiếng xe vội vàng chạy đến.


Khi thấy mẹ xuống xe đều vui mừng lao đến:


– Mẹ…


Tô Lạc Lạc nhanh chóng cúi người giang hai tay định ôm hai đứa trẻ lên, nhưng hai đứa trẻ đang vui mừng lực lao đến lớn, Tô Lạc Lạc không đỡ được, ngã ra sau.





Chương 43: Nói rõ ràng.





Long Dạ Tước vừa mới xuống xe liền thấy cảnh như vậy.


– Được rồi, được rồi, mẹ mau nghẹn chết, hai đứa nhanh đứng lên.


Tô Lạc Lạc nói.


Hai đứa trẻ vội mỗi đứa lôi một cánh tay của cô kéo lên. Tô Lạc Lạc đứng lên vỗ vỗ bụi sau đó gõ trán chúng


– Ai cho hai đứa tuyệt thực? Nhỡ đói bụng thì sao?


– Mẹ bọn con không đói bụng, bọn con ăn đồ ăn vặt mẹ để trong phòng.


Tô Tiểu Hinh là một đứa trẻ thành thật.


Nhưng vừa xoay người thân thể bé nhỏ của cô đã bị người đàn ông phía sau nhấc lên cao:


– Cái gì, hai đứa bọn con dám nói dối ba?


Tô Tiểu Sâm không nói gì chỉ nhìn em gái. Tô Lạc Lạc cũng buồn bực, cô sắp bị hai đứa nhỏ này hãm hại đến chết. Nếu không phải chúng tuyệt thực, hôm nay cô đã không cần lãng phía ba trăm đồng tiền cho bữa ăn.


Nhưng làm cô không chịu được là bị người đàn ông này khiêng còn bị đánh mông.


Tô Tiểu Hinh lập tức cười khanh khách, ngồi trên khuỷu tay rắn chắc của ba, khuôn mặt đắc ý


– Ba, con và anh là người thông minh đó.


Long Dạ Tước làm sao có thể trách bọn chúng, ít nhất hai đứa nhỏ đã không nhịn đói đến lúc này. Nhìn khuôn mặt nhỏ dễ thương của con gái, Long Dạ Tước nhịn không được hôn lên má cô bé


– Được, giờ chúng ta đi ăn tối.


Người giúp việc đã chuẩn bị xong một bàn sáu món mặn một món canh. Hai đứa bé cũng rất đói, lúc này không cần Tô Lạc Lạc bón cầm thìa ra sức ăn. Cơm và nước canh dính trên miệng giống như con mèo tham ăn.


Tô Lạc Lạc cũng im lặng ăn cơm, ngẩng đầu gắp thức ăn hoặc nhìn bọn trẻ, ánh mắt của cô không tự động nhìn người đàn ông đối diện.


Long Dạ Tước thật ra nhìn cô nhiều hơn, khuôn mắt nhỏ nhắn của nàng banh ra, ra vẻ không vui, lại hơi chút tức giận.


– Mẹ, sao mẹ không nói chuyện với ba?


Tô Tiểu Hinh ngạc nhiên nhìn mẹ, từ lúc ba mẹ trở về cô bé phát hiện họ chưa nói cùng nhau câu gì.


– Ngoan, ăn cơm đi, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát mẹ sẽ tắm cho bọn con.


Tô Lạc Lạc nói với con gái.


– Mẹ, mẹ và ba cãi nhau sao?


– Không.


Tô Lạc Lạc không muốn con gái buồn.


Long Dạ Tước giọng có chút hờn giận nói


– Cô muốn lừa bọn chúng đến lúc nào?


– Anh mốn nói cái gì?


Tô Lạc Lạc cuối cùng nhìn người đàn ông đối diện, híp mắt buồn bực nói.


– Chúng ta hẳn là nên thẳng thắn thành khẩn nói cho bọn chúng, quan hệ giữa chúng ta lúc này.


Long Dạ Tước không muốn làm bọn trẻ chờ mong, bởi vì anh biết anh sẽ không có tình cảm tốt với cô gái này.


– Ba, mẹ, hai người muốn nói gì cho bọn con?


Tô Tiểu Hinh kinh ngạc hỏi.


Tô Tiểu Sâm cũng mở to mắt nhìn bọn họ, muốn biết bọn họ muốn nói gì.


Tô Lạc Lạc thấy anh thẳng thắn như vậy cô cũng không có gì phải che giấu. Cô nhìn hai đứa bé nói


– Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ba mẹ muốn nói với bọn con chính là mẹ và ba sẽ không có tình cảm gì, về sau hai người sẽ có cuộc sống riêng.


– Là ý gì ạ?


Tô TIểu Hinh nghe không hiểu.


Tô Tiểu Sâm lập tức giải thích


– Ý của mẹ là, sau này mẹ sẽ tìm ba cho chúng ta, mà ba cũng tìm mẹ kế cho chúng ta.


Giải thích này rất hoàn hảo, cũng rất dễ hiểu.


Tô Tiểu Hinh nghe xong lập tức mở to mắt ngập nước khiếp sợ:


– Con không cần, con không muốn ba mẹ tách ra, con không cần mẹ kế con chỉ muốn ba mẹ.


-Ngoan, Tiểu Hinh, ba và mẹ rất yêu hai con, ít nhất trong vòng hai năm ba mẹ sẽ không rời các con.


Long Dạ Tước an ủi con gái.





Chương 44: Hai đứa trẻ đau lòng.





Tô Lạc Lạc biết như vậy là không công bằng với bọn trẻ, nhưng Long Dạ Tước nói đúng lừa bọn họ nhất thời không lừa được lâu. Bọn chúng sớm hay muộn cũng phát hiện. Hai người họ không có gì để nói nhiều, càng đừng nói về sau sống chung một chỗ.


Trong lòng Tô Tiểu Sâm cũng không vui. Vốn cậu tưởng tìm được ba, mẹ sẽ không phải vất vả chăm sóc bọn họ, có chỗ dựa vào. Nhưng, thế giới của người lớn cậu vẫn không hiểu, vì sao ba lại không thể sống cùng mẹ.


Hai đứa bé biết được sự thật đều có chút mất mát, ăn cơm xong Tô Lạc Lạc dẫn bọn trẻ ra ngoài đi dạo.


Đi bộ về Tô Tiểu Sâm nói với cô câu bé muốn ngủ với em gái không muốn ngủ cùng ba mẹ.


Biệt thự của Long Dạ Tước vốn có thiết kế phòng cho trẻ con, nhưng đủ lớn cũng đủ hai đứa trẻ tạm thời ngủ cùng nhau, sau này sẽ đặt thêm giường.


Tô Lạc Lạc thấy con trai tự lập như vậy cô cũng an tâm. Cô nghĩ Hạ Tần nói đúng, về sau cô coi nhà của Long Dạ Tước là một khách sạn là được.


Buổi tối, Tô Lạc Lạc đưa hai đứa bé lên giường, nhìn hai đứa nhỏ trong lòng cô cảm tháy thỏa mãn và tự hào. Hôn lên trán hai con,


– Được rồi, ngủ đi, sáng mai gặp lại.


– Sáng mai gặp lại, mẹ ngủ ngon.


Tô Tiểu Hinh vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ.


Tô Lạc Lạc đứng dậy, bật đèn ngủ sau đó ra ngoài.


Cô vừa đi Tô Tiểu Hinh lập tức nghiêng người cùng anh trai nói chuyện phiếm.


– Anh, chúng ta có cách nào để ba mẹ sống cùng không? Em không muốn họ tách ra, cũng không muốn ba cưới dì hư kia làm mẹ kế.


Tô Tiểu Sâm híp mắt nói


– Chúng ta nghĩ cách để họ sống cùng một chỗ đi.


– Nhưng, có cách nào đâu.


Tô Tiểu Hinh não nhỏ như hạt dưa chưa nghĩ ra cách gì.


Tô Tiểu Sâm chớp chớp mắt


– Ba nói, trong vòng hai năm họ sẽ không tách ra, như vậy trong hai năm này chúng ta khiến cho ba yêu mẹ đi.


– Vâng, được.


– Chúng ta có rất nhiều thời gian, từ từ nghĩ cách.


Tô Tiểu Sâm an ủi em gái.


Tô Lạc Lạc trở lại phòng, thở phào một hơi. Bọn nhỏ có thể nghe lời như vậy khiến cô rất vui. Nhưng cô lo lắng là Long Dạ Tước có thể tiếp tục cùng Tô Vũ Phỉ kết hôn không. Nếu bọn họ kết hôn, cô phải nghĩ cách đem bọn nhỏ đi.


Trong lòng Tô Lạc Lạc Long Dạ Tước yêu Tô Vũ Phỉ. Nếu không kết giao 5 năm không chia tay không phải chân ái thì là gì. Hơn nữa, một người đàn ông đồng ý đính hôn, không phải yêu người con gái đó thì là gì.


Trong lòng Tô Lạc Lạc đã có quyết định, cô nhất định phải cố gắng làm việc, tiền đồ nhất định vô lương, hơn nữa nếu sau này cô có khả năng có phòng làm việc riêng của mình lúc đó cô không lo không nuôi nổi hai đứa trẻ.


Trên chiếc giường lớn màu xám, Long Dạ Tước chống hai tay lên gối, trầm tư suy nghĩ, sau này nên đối với cô gái này như thế nào bây giờ. Nghĩ đến câu nói của cô gái kia, trong lòng anh lại cảm thấy không thoải mái.


Cô gái này sau này thật sự tìm cho bọn trẻ một người ba khác? Có nghĩa là bọn trẻ sẽ gọi người khác là ba? Cảm giác này thật khó chịu.


Còn anh có thể cưới vợ hay không, trong lòng anh đã có đáp án. Ít nhất trong vòng 5 năm tới anh không có dự định kết hôn trừ phi anh gặp một người rất thích hợp.


Ít nhất không phải là Tô Vũ Phỉ.





Chương 45: Đưa ra quy định.





Rạng sáng, Tô Lạc Lạc nằm một mình trên giường trằn trọc không ngủ được, cô muốn đi xem bọn trẻ con có đá chăn không, cô nhẹ nhàng mở cửa đi sang phòng bên cạnh.


Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra bỗng giật mình.


Bên cạnh giường của bọn chúng đã có một bóng người cao lớn, anh nhẹ nhàng kéo lại chăn cho bọn trẻ, sau dó vuốt trán hai đứa, thử xem có toát mồ hôi không.


Ánh đèn mờ nhạt dừng trên người người đàn ông, làm co người anh nhìn có vẻ cao lớn hơn nhiều.


Khi anh xoay người Tô Lạc Lạc muốn đóng cửa rời đi lại nghe giọng người đàn ông trầm thấp gọi lại:


– Từ từ.


Tô Lạc Lạc không khỏi luống cuống, anh có mắt sau lưng sao? Vừa rồi cô rõ ràng không phát ra tiếng động gì.


Long Dạ Tước từng trải qua huaansluyeenj, dù là tay hay tai, mũi đều rất mẫn cảm. Vửa rồi cửa phòng dù không tạo ra tiếng động nhưng hơi thở mang theo mùi hương của cô gái này giống như vào phòng.


Tô Lạc Lạc đứng ở cửa, chờ anh đi ra. Long Dạ Tước nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại nheo mắt nhìn cô, đối mắt lợi hại.


Tô Lạc Lạc lập tức cúi đầu, mới phát hiện lúc này mình đang mặc bộ đồ ngủ mỏng, không mặc áo ngực. Cô vội ôm ngực mình có chút tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông


– Không được loạn xem.


Long Dạ Tước hơi mỉm cười:


– Cô cảm thấy dáng người của cô có thể hấp dẫn tôi sao?


Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ đến ý tứ phía sau câu nói này. Dù cô không thừa nhận nhưng dáng người của Tô Vũ Phỉ mảnh mai hơn cô, tỷ lệ cũng hoàn hảo, cho nên anh ngủ với Tô Vũ Phỉ rồi tất nhiên sẽ không để ý đến cô.


– Anh gọi tôi làm gì?


Tô Lạc Lạc vuốt tóc hỏi.


– Chúng ta đưa ra mấy quy định. Phải sống với nhau hai năm, không có quy định ở trước mặt bọn trẻ chúng ta sẽ luống cuống chân tay.


Long Dạ Tước vừa nói vừa đi đến sô pha ngồi xuống. Anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, thân hình cao lớn có sự áp bức lớn.


Tô Lạc Lạc đi đến đối diện anh ngồi xuống


– Được, anh nói hay tôi nói.


– Đây là nhà của tôi đương nhiên là tôi nói.


Long Dạ Tước tuyên bố chủ quyền lãnh thổ.


– Được rồi, anh nói đi.


Tô Lạc Lạc quyết định nghe xem anh đưa ra quy định gì.


– Thứ nhất, chúng ta phải lấy bọn nhỏ làm trung tâm, cố gắng hết sức để bọn chúng có được tình thương của cha và tình thương của mẹ, còn có cả tình yêu. Thứ hai, chúng ta chung sống hòa bình, cô phải thu lại hết tính tình xấu của mình làm một người mẹ đủ dịu dàng và bao dung, hơn nữa trước mặt bọn trẻ có sai phải thừa nhận không được trốn tránh.


Tô Lạc Lạc nghe vậy liền cắn môi tức giận, anh nói đến cái tát của Tô Vũ Phỉ hôm nay sao? Quên đi tất nhiên lúc đó cô đã thừa nhận coi như cô đánh đi. Hiện giờ giải thích không phải là làm kiêu sao.


Hơn nữa, anh là bạn trai của Tô Vũ Phỉ, nếu lúc này cô giải thích, cô cũng sẽ không nhận được lời xin lỗi của anh mà có thể đó là lời châm chọc.


Long Dạ Tước nói đến đây, lại nói tiếp:


– Thứ ba, chúng ta không được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nhau, đặc biệt cô không được theo dõi tôi, không được phép tiết lộ đời tư của tôi ra ngoài hoặc là bán tin tức cho truyền thông.


Tô Lạc Lạc nhịn không được phản bác một câu


– Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú đối với anh.


Đôi mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước nheo lại


– Đây là một trong những quy định, tốt nhận cô không nên vi phạm.


– Tôi thì sao? Cuộc sống riêng của tôi có được bảo vệ không?


Tô Lạc Lạc bất mãn hỏi.


– Cô có gì riêng tư cần bảo vệ? Tôi chỉ cần cô ở trong nhà ăn mặc kín đáo không hở hang là được.


Tô Lạc Lạc lập tức bị sặc nước bọt, mặt cô đỏ lên


– Tôi lại không có bệnh cuồng hở hang, sao tôi lại có thể hở hang trước mặt anh? Anh suy nghĩ nhiều rồi.


Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước không chút thay đổi nhìn cô


– Tốt nhất cô nên như vậy, nếu không chúng ta sẽ có trừng phạt.


– Trừng phạt? Trừng phạt như thế nào?


– Nếu không theo đúng quy định, trái với yêu cầu của quy định, sẽ bị người khác trừng phạt.


– Phạt như thế nào?


Tô Lạc Lạc không khỏi tò mò hỏi.


– Tùy ý đối phương trừng phạt, mà người bị phạt không được phản đối.


Long Dạ Tước nói ra quy định.


Tô Lạc Lạc nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ nói


– Được, tôi có thể đồng ý với cô nhưng tôi phải bổ sung mấy quy tắc.


– Cô nói đi.


Long Dạ Tước chăm chú lắng nghe.


– Thứ nhất, không được để nhà họ Tô đặc biệt là Tô Vũ Phỉ tiếp cận con tôi.


– Có thể.


– Thứ hai, tôi sẽ không gặp mặt kỳ ai của nhà họ Long.


– Đây cũng là điều tôi muốn nói.


– Thứ ba, về sau anh phải tôn trọng tôi, đối tốt với tôi. Phương thức thô bạo như hôm nay phải tránh.


Người đàn ông lạnh lùng cười


– Việc này cần cô phải ngoan ngoãn nghe lời.


– Vì sao tôi phải nghe lời anh?


Tô Lạc Lạc buồn bực hỏi.


Người đàn ông lạnh lùng nói


– Cô nghĩ tôi và cô ngang hàng trong quy định sao? Vậy thì cô sai rồi, cô ở trong nhà tôi, chính là chịu bảo hộ của tôi, không cho nhà họ Tô quấy nhiễu và thương tổn cô cho nên quy định là tôi đưa ra tôi chỉ có thể đồng ý với cô hai điều trước, điều thứ ba tùy tình huống. Cô đừng quên cô là người cần tôi.


Tô Lạc Lạc lập tức tức giận đến chết. Điều khoản bá đạo này chỉ một mình anh định đoạt, nói đi nói lại anh đang cường điệu cô không có địa vị này trong ngôi nhà này.


– Chuyện bọn trẻ đến trường tôi đã chuẩn bị, thứ hai có thể đưa bọn chúng đi học.


Đôi mắt to buồn ngủ của Tô Lạc Lạc nhìn anh giống như một đứa trẻ bị làm phiền


– Nói xong chưa? Nói xong tôi muốn đi ngủ.


Long Dạ Tước đứng dậy trước cô


– Về sau bữa sáng 8 giờ không được ngủ nướng không được xuống muộn.


Tô Lạc Lạc vừa nhìn đồng hồ thấy đã là rạng sáng cô vội trở về phòng ngủ.


Trở lại phòng ngủ Tô Lạc Lạc nhắm mắt ngủ còn những quy tắc mà người đàn ông này đưa ra cũng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ít nhất sau này có thể sống chung hòa bình trong cùng một nhà.


Sáng sớm.


8 giờ 30, Tô Lạc Lạc từ trên tầng xuống, đến trước phòng ăn đã nhìn thấy hai đứa trẻ con đã ngồi đó. Bên cạnh bọn họ đôi mắt thâm sâu của người đàn ông nheo lại một cách khó chịu.


Tô Lạc Lạc lập tức vội vàng ngồi cạnh các con cười gượng một tiếng


– Chào buổi sáng.


– Chào buổi sáng, mẹ hình như mẹ còn chưa tỉnh ngủ.


Tô Tiểu Hinh đang ăn trứng hỏi.


Tô Lạc Lạc lắc đầu, lấy lại tinh thần nhìn con gái


– Không, mẹ tỉnh rồi.


Ăn bữa sáng xong Long Dạ Tước nói muốn dẫn bọn trẻ đến trường học làm quen. Tô Lạc Lạc cùng đi. Đây là một ngôi trường quý tộc, học phí hàng năm rất cao, được xây dựng đặc biệt dành cho những gia đình giàu có và nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tạo ra pháo đài vững chãi, dù là giáo dục hay cuộc sống đều là tuyệt vời. Bọn trẻ được đón trước 8 giờ, buổi tối đón 6 giờ, trường còn có xe riêng đưa đón.


Ngôi trường giống như một tòa thành toàn bộ lấy bọn trẻ là điều kiện tiên quyết, cho nên Tô Tiểu Hinh vốn luôn không muốn đến trường, khi ra khỏi trường lại cứ đòi đi học.


Chương 46: Đi làm.


Một cuối tuần trôi qua trong bình yên. Thứ hai 7 giờ sáng.


Tối hôm qua cô nhận được điện thoại của Hạ Tần bảo cô đừng đi làm muộn. Có thể phỏng vấn vào làm ở YO là một chuyện rất vinh quang.


Hạ Tần cũng rất buồn bực vì mình không học trang điểm, tạo hình, nếu không cô cũng muốn đến YO làm việc. Bởi vì ở đó có thể dễ dàng gặp người nổi tiếng.


– Bảo bối, dậy thôi, nhanh dậy thôi.


Tô Lạc Lạc mở cửa phòng của bọn trẻ gọi hai đứa bé còn trong giấc mộng dậy.


– Mẹ, con còn muốn ngủ.


Tô Tiểu Hinh trở mình, bàn tay nhỏ bé chống mặt ngủ tiếp.


– Đừng ngủ nữa hôm nay là ngày đầu tiên bọn con đến trường, phải để lại cho cô giáo ấn tượng tốt không phải sao? Ngoan, đừng ngủ nữa dậy ăn sáng thôi.


Tô Lạc Lạc ôm con gái vào lòng, sau đó giơ tay vỗ vỗ mông con trai:


– Tiểu Sâm dậy nhanh.


Tô Tiểu Sâm giống như một con chó nhỏ nằm trên giường lông mi dài dày che kín mắt, cậu ta vẫn chiến đấu với người máy trong mộng.


Lúc này, ngoài cửa một bóng người cao lớn bước đến. Tô Lạc Lạc ngẩng đầu thấy Long Dạ Tước đã mặc âu phục và giày da đi vào. Anh chưa thắt cà vạt, nút áo sơ mi chỉ cài đến nút thứ ba, lộ ra sự gợi cảm. Xương quai xanh, khuôn mặt hoàn mĩ như điêu khắc làn da màu đồng thanh tú khiến anh trông tao nhã và hấp dẫn. Một đôi mắt đen láy tinh anh khiến cô liên tưởng đến một ánh mắt của một con báo, sắc bén, lạnh lùng.


Tô Lạc Lạc phớt lờ khí chất của người đàn ông này, ngẩng đầu lên và nói với anh ta


– Giúp tôi đỡ bọn trẻ dậy.


Tô Tiểu Sâm lập tức nhấc đầu, thấy ba đến, thành thật ngồi dậy lau mắt, Tô Tiểu Hinh vẫn đang ngủ ngon trong lòng Tô Lạc Lạc.


Tô Lạc Lạc cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ sau này mỗi ngày đều là những hình ảnh như thế này sao.


Tô Lạc Lạc lập tức rúc mặt vào cổ con gái, đồng thời lại dùng một tay cù vào eo con gái.


Tô Tiểu Hinh lập tức cười khanh khách, hơi bực kêu lên:


– Mẹ, dừng lại đi, dừng lại đi.


– Con dậy chưa?


Tô Lạc Lạc lại vùi đầu vào cổ con gái.


– Ba, cứu con, cứu con…


Khuôn mặt Long Dạ Tước lập tức nở một nụ cười trịu mến. Anh bước lên, bế con gái từ trong lòng Tô Lạc Lạc ra.


Tô Tiểu Hinh ôm ba, lập tức đắc ý làm mặt ngáo ộp với mẹ, đắc ý cười.


Tô Lạc Lạc lập tức ảo não, giơ tay định đỡ con gái lại, nào biết co bé uốn éo eo nhỏ, Tô Lạc Lạc giơ tay lập tức chạm vào xương quai xanh của người đàn ông kia.


Cô run lên, mà người đàn ông này rõ ràng cũng run lên vài giây, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.


Cảm giác ấm áp của da thịt khiến Tô Lạc Lạc cười gượng rút tay lại cô luống cuống một chút kéo con ra


– Tiểu Sâu, đi đánh răng với mẹ.


– Ba, con đến phòng ba đánh răng được không?


Tô Tiểu Hinh nhìn ba hỏi.


Long Dạ Tước vuốt ve mái tóc hỗn độn của cô:


– Được, ba đưa con đi.


Tô Lạc Lạc đến phòng tắm, gương mặt cô hơi đỏ lên, chết tiệt, cô như vậy có tính là xâm phạm anh không?


Quên đi, đó chỉ là ngoài ý muốn, động tác vô tình khó tránh khỏi.


Hai đứa trẻ ăn sáng xong đã có tinh thần hơn nhiều, bọn chũng đều thích trường học mới. Lúc này đã 7 giờ 40 phút sáng, trường học ngay cổng chính của khu nhà, đưa bọn trẻ đến trường vừa kịp thời gian 8 giờ. Một cô giáo có kinh nghiệm đón ở cửa, còn có thầy giáo nước ngoài chào bằng tiếng anh.


Nhìn hai đứa trẻ con đi vào xong Tô Lạc Lạc quay đầu lại thấy Long Dạ Tước đã đi về phía xe của anh.


– Này, từ từ…


Tô Lạc Lạc lập tức gọi anh lại, bởi vì cô cũng đi làm ở khu trung tâm, muốn đi nhờ xe anh.


– Gọi ai này?


Người đàn ông xoay người lạnh giọng hỏi.


Tô Lạc Lạc cũng đã nghĩ thông, dù sao cô và anh phải sống cùng nhau hai năm. Nếu cứ luôn căng thẳng thì không ai vui vẻ cả, cho nên, cô cũng là người khéo léo, cô nguyện ý cúi đầu, cô cười vui vẻ hỏi:


– Cậu Long, cậu đi làm sao? Tôi có thể đi nhờ xem của anh không?


Nghĩ lại hiện giờ cô không có xe đi làm, sau này mỗi ngày đều có thể đi nhờ xe anh ta cho nên cô cảm thấy sau này cần phải lấy lòng người đàn ông này.


Long Dạ Tước nhìn cô gái hoàn toàn thay đổi, nhăn mày


– Đi nhờ xe thì có thể nhưng tôi thích sự im lặng.


– Yên tâm, tôi cũng không phải là người nói nhiều, tôi cam đoan sẽ không nói lời nào.


Ngồi vào ghế phụ, Tô Lạc Lạc cầm di động tìm hiểu về phòng làm việc YO. Quả nhiên có tin tức rất đầy đủ, có khởi đầu của YO, còn có ảnh chụp những thành viên quan trọng, bà chủ cùng đại minh tinh, danh nhân.


Hơn nữa, rất nhiều chuyên gia trang điểm của YO cuối cùng đều trở thành những chuyên gia trang điểm cao cấp, lương hàng năm rất cao. Tô Lạc Lạc thầm cổ vũ mình, nếu một ngày cô có thể trở thành một ngôi sao trang điểm, thì nổi tiếng rồi.


Cô quả nhiên rất im lặng, Long Dạ Tước chuyên tâm lái xe, đôi tay thon dài đặt trên tay lái, quyến rũ mê người.


Chỉ khi cảm thấy không khí có chút căng cứng Tô Lạc Lạc mới hơi hơi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Cô là chuyên gia trang điểm, đã quan sát không ít khuôn mặt của khách hàng, còn người đàn ông bên cạnh này không thể nghi ngờ là một người đàn ông có diện mạo xuất sắc.


Quả thực là một làn da đẹp.


Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, lông mi của anh dài, rậm và cong thành vòng cung quyến rũ. Sống mũi cao, môi mỏng gợi cảm, cằm tiêu chuẩn.


Vẻ mặt của người đàn ông này là tuyệt đối.


Nếu người đàn ông này tham gia giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng.


– Đến rồi, xuống xe.


Một lát người đàn ông khẽ nói.


Tô Lạc Lạc nhìn sang bên cạnh phát hiện dừng ở trạm giao thông công cộng


– Xuống ở đây?


– Cô đi đâu?


Long Dạ Tước tò mò nhìn cô hỏi.


– Tôi đi làm.


Tô Lạc Lạc nói xong không quên quay đầu lại lễ phép nói một câu


– Cám ơn.


Cô đeo chiếc túi nhỏ lên vai và đi về phía trước.


Phía sau, chiếc Rolls-Royce từ từ chuyển bánh. Long Dạ Tước nhìn bóng người bước nhanh lẫn trong đám người, chân đạp ga đánh xe hòa vào làn đường bên cạnh, lái thẳng đến công ty.


Tô Lạc Lạc vui mừng phát hiện, về sau xuống xe ở chỗ kia, đi 5 phút là có thể đến được phòng làm việc YO.


Vào phòng làm việc, lễ tân đưa cô đến văn phòng của Trình Phương. Trình Phương đã chuẩn bị thẻ ra vào cho cô nói:


– Sau này chín rưỡi tới, nếu có hẹn sớm từ trước chúng tôi sẽ thông báo cho cô.


– Được, chị Phương.


Tô Lạc Lạc cầm lấy thẻ đeo lên ngực, trong lòng rất vui mừng.





Chương 47: Đại minh tinh đến.






Trình Phương thấy cô ánh mắt nghiêm túc nói


– Tô Lạc Lạc, tôi biết cô là bạn tốt của Hạ Tần nhưng quy tắc của chỗ chúng tôi không có ngoại lệ, cô có một tháng thử việc, hiện giờ tạm thời, tạm thời do tôi sắp xếp công việc cho cô. Nếu sau một tháng không thông qua, chúng tôi sẽ không mời cô làm việc tiếp.


Tô Lạc Lạc lập tức sững sờ:


– Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, không để chị Phương thất vọng.


– Được, chỗ chúng tôi cần người có sức sống.


Chị Phương nói xong, điện thoại trước mặt cô vang lên, cô nhận điện thoại:


– Alo, xin chào.


Cô ta vừa nghe điện thoại vừa viết ra giấy:


– Được, mười giờ, trang điểm cho cô Lý, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt.


Nghe điện thoại xong, Trình Phương nhìn Tô Lạc Lạc nói


– Lát nữa tôi sẽ đưa danh sách khách hàng của công ty cho cô xem. Cô học thuộc thân phận của họ, nhớ kỹ. Tôn chỉ phục vụ của chúng ta là để khách hàng được hưởng thụ như thượng đế.


– Vâng, tôi nhất định cố gắng.


Tô Lạc Lạc không dám lơ là.


Trình Phương lấy từ trong ngăn tủ ra một quyển danh sách khách hàng dày đưa cho nàng:


– Cô sang phòng nhỏ bên cạnh xem đi. Trong một tuần nhớ xem xong thân phận của những khách hàng này, đây chính là nhiệm vụ của cô.


– Được.


Tô Lạc Lạc gật gật đầu, nhận danh sách xong đi vào phòng.


Trình Phương than nhẹ một tiếng. Tối hôm qua Hạ Tần gọi điện thoại cho cô, để cô như thế nào cũng phải giữ lại Tô Lạc Lạc để cô ấy vượt qua vòng thử việc. Hiện giờ Trình Phương có thể làm chính là cố gắng dạy cô, còn có thể ở lại đây hay không chỉ có thể trông vào khả năng của cô ấy.


Phải biết rằng YO đã từng tuyển dụng nhiều người không thông qua thử việc nhưng cuối cùng vẫn bị đào thải.


Trong phòng họp nhỏ, Tô Lạc Lạc mở ra trang đầu tiên trong danh sách khách mời. YO quả nhiên rất coi trọng khách hàng, mỗi một người khách đều có ảnh, tên, thân phận còn có miên tả về tác phẩm hoặc thành tựu của họ.


Tô Lạc Lạc bắt đầu xem từ trang đầu tiên, những người khách này đều là người có thân phận, có danh tiếng và địa vị. Bởi vì chỉ có những người này mới có thể chịu được chi phí ở đây, mới có thể mời được chuyên gia trang điểm và tạo hình.


Tô Lạc Lạc cố gắng nhớ trang thứ nhất sau đó đến trang thứ hai. Khi nhìn thấy bức ảnh kia cô lập tức oa lên một tiếng, đây không phải là thần tượng của Hạ Tần sao? Dạ Trạch Hạo. Trong ảnh người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng nhìn từ ảnh chụp khiến cho người ta cảm giác một khí chất không giống người thường. Khó trách anh ta vào giới giải trí chưa đầy ba năm, đã trở thành siêu sao. Nghe nói, chỉ cần diễn viên nữ từng hợp tác với anh ta đều có thể nổi tiếng dựa vào danh tiếng của anh ta.


Tô Lạc Lạc không nghĩ anh ta cũng là khách hàng của chỗ này. Xem ra, YO quả nhiên không giống những nơi khác, tiền đồ vô lượng.


Tô Lạc Lạc tiếp tục xem, khi cô lật đến trang thứ 6, bởi vì vừa rồi cần nhớ nhiều nên cô gần như đã không nhớ được nữa. Nhưng, khi lật đến trang thứ 6, cô giật mình bị dọa tỉnh táo lại.


Chỉ thấy ảnh chụp ở đầu trang thứ sáu chính là Tô Vũ Phỉ. Thân phận là Đại tiểu thư của tập đoàn Tô thị, mợ chủ tương lại của tập đoàn Long thị.


Thân phận này cũng đủ khiếp sợ không thể xem thường.


Ngay cả mọi người ở YO cũng biết Tô Vũ Phỉ là mợ chủ tương lai của nhà họ Long.


Trái tim của Tô Lạc Lạc trầm xuống tận đáy. Khi làm việc rất có thể cô sẽ gặp được Tô Vũ Phỉ. Trời ạ, tốt nhất không cần phải gặp.


Nếu gặp cô ta, chắc sẽ bị cô ta làm khó dễ.


Tô Lạc Lạc cắn môi tiếp tục xem tiếp.


Buổi trưa Trình Phương đi vào


– Đã đến giờ cơm trưa, chúng ta tự mình giải quyết. Bên cạnh có nhà ăn, cô có thể sang đấy ăn cũng tiện.


– Vâng.


Tô Lạc Lạc cười nói.


– 2 giờ 30 tôi có một người khác đến đây, cô làm trợ lý cho tôi.


– Được.


Tô Lạc Lạc nhanh chóng gật đầu, cô có thể cảm giác được Trình Phương coi trọng cô.


Đây là công của Hạ Tần, thật sự phải cảm ơn người bạn tốt này.


Tô Lạc Lạc ăn cơm trưa đơn giản ở nhà ăn bên cạnh sau đó nhanh chóng quay lại nghiên cứu danh sách khách hàng. 2 giờ 30, Trình Phương nói với cô


– Đi cùng tôi lên tầng 2.


Tô Lạc Lạc lập tức đi cùng cô, đến tầng 2, thấy một cô gái trung niên ngồi đó. Tô Lạc Lạc nhớ hình như là phu nhân của một chính trị gia.


– Bà Lâm, ngài tới rồi, đã mấy ngày không gặp.


– Ừ, chiều này tôi có một hội nghị nhỏ, lại đây để trang điểm.


– Vâng.


Trình Phương cười đi đến gần bà


– Lạc Lạc, rót cho bà Lâm một chén nước.


Tô Lạc Lạc vội vàng rót cho bà một cốc nước ấm. Bà Lâm quay người lại thấy cô hỏi


– Đây là người mới.


Tô Lạc Lạc lễ phép cười, Trình Phương gật đầu nói


– Là người mới vẫn cần dạy dỗ.


Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh thấy Trình Phương dùng không đến nửa tiếng đã trang điểm, lựa chọn trang phục cho Bà Lâm nhìn rất thời thượng và sang trọng. Lớp trang điểm che khuất làn da có chút tiều tụy của bọ, khiến bà trong rạng rỡ động lòng người.


– Đúng là ở đây tôi tin tưởng nhất là kỹ thuật hóa trang của cô, thanh toán đi.


– Vâng, ngài đi thong thả.


Tiễn bà Lâm đi Tô Lạc Lạc nhìn Trình Phương hỏi


– Chị Phương, kỹ thuật của chị quá tuyệt.


– Trong ngành này, nếu không có tài năng không thể tồn tại, cô cũng phải học cho tốt.


– Vâng, tôi biết rồi.


Tô Lạc Lạc gật gật đầu.


Đúng lúc này một trợ lý dưới lầu vội vã chạy vào


– Chị Phương, không tốt vừa mới nhận được điện thoại của trợ lý của cậu Dạ, nói ba giờ cậu ấy có buổi thông báo quan trọng hiện giờ bọ họ sẽ đến làm chúng ta chuẩn bị.


– Giờ đã 2 giờ 30.


Vẻ mặt Trình Phương cũng hiện lên chút lo lắng.


Tô Lạc Lạc nhìn trợ lý hỏi


– Cậu Dạ chính là Dạ Trạch Hạo sao?


– Đúng, anh ấy là khách quen của chúng tôi.


Chưa đến năm phút đồng hồ đã thấy rất đông người đi vào sảnh. Một người đại diện hai trợ lý, ba vệ sĩ vây quanh một người đàn ông nhìn như chưa tỉnh ngủ. Thân hình mảnh khảnh của anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, mũ trùm đầu, chân đi dép lê.


Tô Lạc Lạc mở to mắt, đây là thần tượng của Hạ Tần? Dạ Trạch Hạo?


Cô sống ở nước ngoài 5 năm, bị hai đứa trẻ chiếm hết thời gian ngay cả thời gian xem tin tức giải trí cũng không có. Trong 5 năm này, thế giới của cô chỉ có 2 đứa trẻ, kiếm tiền bỉm sữa làm sao có thời gian để ý đến những chuyện khác.


Trình Phương vội chạy lên đón


– Cậu Dạ, cậu đến rồi, nhanh lên tầng 2 đi.


Ở đây ngoài trang điểm còn có tạo hình. Nhìn cách ăn mặc của Dạ Trạch Hạo rõ ràng không thể xuất hiện trước công chúng cho nên người tạo hình lập tức lựa chọn quần áo cho anh ta.


Tô Lạc Lạc đứng một bên nhìn người đàn ông đi qua bên cạnh mình, anh ta ngồi xuống ghế, lười biếng ngẩng đầu lên, bỏ mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt trắng sáng với những góc cạnh sắc nhọn. Anh ta nhướng mày lông mi dài hơi cong che mí mắt, anh ta giống như còn đang ngủ.





Chương 48: Sống chung hòa bình.





Mái tóc đen rối bù cùng chiếc khuyên tai kim cương lấp lánh bên tai trái không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta.


Quả nhiên đại minh tinh chính là người có tên tuổi.


Trình Phương đi qua, cô chưa nói gì, người đàn ông đã nói


– Tôi còn chưa rửa mặt.


Trình Phương lập tức kinh ngạc một chút. Mặc dù không rửa mặt nhưng da của người đàn ông này vẫn khiến phụ nữ phải hâm mộ.


– Cậu Dạ, cậu vội chúng ta chỉ có thể lau mặt cho ngài, ngài thấy sao?


– Tùy tiện.


– Lạc Lạc, nhanh lấy chút nước ấm và khăn mặt lại đây lau mặt cho cậu Dạ đi.


Tô Lạc Lạc cũng may đã quen thuộc với không gian của phòng trang điểm này, vội vàng cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ nhúng nước ấm vắt khô nhưng vẫn giữ khăn ấm. Cô đi đến Trình Phương để cô trực tiếp lau mặt cho Dạ Trạch Hạo.


Tô Lạc Lạc không khỏi lo lắng, không có lựa chọn nào khác chỉ có thể đi đến bên cạnh Dạ Trạch Hạo, gấp khăn thành một khối sau đó từ từ lau trán cho anh ta. Làn da của người đàn ông này trắng nõn, khuôn mặt đường nét thanh tú, anh ta có một đôi lông mày tuyệt đẹp, đây hẳn là khuôn mặt được Thần hôn.


Tô Lạc Lạc đang lau bỗng lông mi của người đàn ông nhướng lên, Tô Lạc Lạc đang nhìn đôi mắt của anh ta bỗng nhiên bắt gặp một đôi mắt sáng ngời.


Đôi mắt sâu khí của Dạ Trạch Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đáy mắt hơi kinh ngạc


– Là người mới?


Tô Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ, họ đều không thích người mới sao? Những cô vẫn cười nói


– Vâng, tôi hôm nay mới đến.


Dạ Trạch Hạo tiếp tục nhắm mắt lại, Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng ngừng cười sau đó nhìn Trình Phương nói


– Chị Phương đã xong.


20 phút sau, Dạ Trạch Hạo thần thái tuấn tú rời đi. Tô Lạc Lạc cũng được chứng kiến, làm việc ở đây gặp khách có việc vội làm việc cũng quá căng thẳng.


Trên xe Dạ Trạch Hạo vẫn nhắm mắt như đang ngủ, bỗng điện thoại trong túi anh ta vang lên. Anh ta mở điện thoái thấy là một tin nhắn, mở ra đó là ảnh chụp ở sân bay. Trên ảnh chụp một người đàn ông bế một cô bé, phía sau anh ta là một người phụ nữ nắm tay một câu bé.


Đó là ảnh chụp Long Dạ Tước đón ba mẹ con Tô Lạc Lạc ở sân bay. Dạ Trạch Hạo nhìn chằm chằm ảnh chụp, zoom vào mặt người phụ nữ, bỗng anh ta mở to mắt. Đây không phải cô gái vừa rồi rửa mặt cho anh ta ở YO sao?


Sao cô ta lại ở cùng với Long Dạ Tước?





Anh ta cầm di động gọi cho người gửi ảnh chụp.


– Alo, cậu Dạ, cậu vừa lòng với anh chụp sao?


– Ảnh này chụp khi nào?


– Đây là ảnh chụp vào ngày Long Dạ Tước đính hôn. Anh ta hủy hôn lễ trực tiếp đi sân bay gặp ba mẹ con này. Hơn nữa, tôi có người bạn ở sân bay nói, hai đứa trẻ kia rất có thể là con riêng của Long Dạ ước.


– Người phụ nữ trên ảnh kia đâu?


– Tất nhiên là mẹ của hai đứa trẻ kia.


Ánh mắt Dạ Trạch Hạo hiện lên một tia cười lạnh, con riêng, quả nhiên nhà họ Long rất thích chuyện này.


– Có điều tra người phụ nữ này chưa?


– Chưa, nhưng nghe nói hẳn là đang sống cùng Long Dạ Tước và bọn trẻ ở biệt thự của anh ta.


Dạ Trạch Hạo nheo nheo mắt không nói gì.


– Cậu Dạ, tôi có thể hỏi vì sao cậu quan tâm đến chuyện nhà họ Long không? Cậu có mối thù gì với nhà họ Long sao?


– Chuyện không nên hỏi đừng hỏi, tôi sẽ không bạc đãi cậu.


– Vâng, tôi biết rồi. Sau này có tin tức về nhà họ Long tôi sẽ báo cho cậu trước tiên.


– Được.


Dạ Trạch Hạo cúp điện thoại, người đại diện ngồi bên cạnh anh ta cũng nhíu mày nói


– Cậu Dạ, lần này không phải cậu muốn cùng Long Dạ Tước đoạt phụ nữ chứ?


– Anh ta có gì tôi có thể đoạt tôi sẽ đoạt hết.


Ánh mắt Long Dạ Tước toát ra một mạt cười lạnh.


Ngày làm việc đầu tiên 5 giờ 30 đã xong, Tô Lạc Lạc gọi xe trở lại biệt thự, hai đứa trẻ kia đã được đón về nhà, ngày đầu tiên đến trường đối với bọn chúng khá mới mẻ.


Trước kia ở nước ngoài cô cho chúng đi học trường bình thường. Còn ở đây, cũng là trường học nhưng bên trong lại mới mẻ đa dạng, khó trách chúng chơi thật vui vẻ.


Tô Tiểu Hinh lấy từ trong túi xách ra một bức tranh mới


– Mẹ, mẹ xem đẹp không?


– Ừ, rất đẹp.


– Của anh đâu?


– Của anh bị cô giáo thu rồi.


– Vì sao? Vẽ không đẹp sao?


Tô Lạc Lạc lập tức kinh ngạc, cô biết con trai vẽ tranh rất tốt.


– Của anh được cô treo lên tường, là bức tranh đẹp nhất trong lớp con ạ.


Tô Lạc Lạc lập tức yên tâm cười


– Mẹ biết mà.


Nói xong nhìn thoáng qua con trai đang chơi đồ chơi bên cạnh, khen:


– Tiểu Sâm rất tuyệt.


Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng xe, đôi mắt to xinh đẹp của Tô Tiểu Hinh sáng ngời


– Ba, ba đã trở lại.


Dưới ánh đèn, Long Dạ Tước đang cầm áo vest, cúc áo sơ mi trắng bằng lụa mở mấy cúc, tay áo vén lên cao, thân hình cường tráng toáng lên vẻ trưởng thành và quyến rũ. Anh một tay nhấc bổng con gái lên sau đó hôn cô bé một cái mới ôm vào ngực.


Tô Tiểu Hinh cười khanh khách, Tô Tiểu Sâm có chút hâm mộ em gái được ba ôm. Đáng tiếc tính cách của cậu ta từ nhỏ đã lạnh lùng. Mặc dù cậu ta cũng muốn được ba ôm nhưng không nói ra được.





Nhưng Long Dạ Tước cũng không coi nhẹ cậu bé, ngồi vào sô pha, vuốt vuốt đầu cậu, trìu mến hôn lên tóc cậu một cái khiến đôi môi nhỏ của Tô Tiểu Sâm cong lên vui vẻ.


Ăn tối xong hai đứa trẻ con chơi ở trường mệt nên tắm xong liền đi ngủ.


Tô Lạc Lạc cầm truyện cổ tích nhẹ nhàng đọc cho bọn chúng nghe. Hai đứa bé từ từ ngủ.


Tô Lạc Lạc đẩy cửa ra suýt chút nữa va vào người đàn ông sắp đi vào, cô vội vàng che miệng kêu lên. Trong không khí mùi nước cạo râu của người đàn ông xông vào mũi cô, cô nghiêng người tránh sang một bên.


Ánh mắt sâu thẳm của Long Dạ Tước liếc cô một cái, cô gái cao đến cằm anh có vẻ càng nhỏ bé, Tô Lạc Lạc vội nói


– Bọn chúng đều ngủ, đừng làm ồn chúng.


Long Dạ Tước nhìn thoáng qua cửa đóng, Tô Lạc Lạc lập tức cười ra hiệu im lặng với người đàn ông


– Ngày mai tôi có thể đi nhờ xe của anh đi làm sao? Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh.


Dưới ánh đèn tường mờ ảo của hành lang, đôi mắt cô gái sáng ngời, quyến rũ như trăng rằm, khóe miệng cong cong của cô lộ ra hàm răng trắng nhìn rất hấp dẫn.


Long Dạ Tước hơi nhướng mày, bình tĩnh nói:


-Ừ.


Tô Lạc Lạc lập tức khách khí


– Cám ơn anh.


Nói xong cô đi vào phòng cô.


Long Dạ Tước dãn mày. Tất nhiên cô gái này lựa chọn sống chung hòa bình anh cũng không có ý kiến.


Tốt hơn là hai người đối chọi nhau.





Chương 49: Đè lên người Dạ Trạch Hạo.





Sáng sớm trước cửa trường họ hai đứa trẻ mặc đồ xinh đẹp. Tiểu Sâm là áo áo sơ mi quần âu, Tiểu Hinh là chiếc màu lam rất đánh yêu.


Nhìn hai đứa trẻ vào trường học, Tô Lạc Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, 8 giờ 20, nếu không kẹt xe cô có thể kịp đến công ty, cô nói với người đàn ông bên cạnh:


– Cậu Long, chúng ta có thể đi rồi.


Long Dạ Tước lập tức nhăn mày:


– Cô coi tôi là lái xe riêng của cô?


Tô Lạc Lạc lập tức trừng mắt


– Vậy thì… tôi sẽ gọi xe.


Nói xong cô đi ra bên cạnh đường đón xe. Người đàn ông cũng không nói gì mà đi đến xe của mình, ngồi vào ghế lái khởi động xe nhập vào làn đường bên cạnh.


Khi anh đi qua Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc nhìn xe anh rời đi có chút lo lắng, cô bị muộn rồi.


Xe của người đàn ông dừng cách đó một trăm mét, di động của Tô Lạc Lạc vàng lên, cô nhìn thấy là Long Dạ Tước.


– Alo.


Lên xe.


Một câu nói lạnh lùng vang lên.


Tô Lạc Lạc lúc này mới nhìn về phía trước, xe của người đàn ông đang chờ cách đó một trăm mét.


Tô Lạc Lạc vội vàng chạy đến. Khi đến gần xe cô đã thở hổn hển, cô kéo cửa xe ngồi vào khuôn mặt trắng nõn đã có một lớp mồ hôi.


Xe lập tức lao về phía trước, vội vàng vượt qua đèn xanh đèn đỏ, Tô Lạc Lạc sợ tới mức vội vàng thắt dây an toàn.


Hai người không nói gì cho đến khi đến cạnh trạm giao thông công cộng hôm qua. Tô Lạc Lạc trước kia xuống xe vẫn lễ phép nói một câu:


– Cám ơn.


Nói xong cô vội vàng đi về phía công ty của mình. Trên xe người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn theo bóng người con gái lẫn trong đám đông. Thật không phát hiện cô ta nhiệt tình như vậy.


Tới công ty Tô Lạc Lạc vừa lúc kịp giờ. Cô thở hổn hển đi đến trước mặt bàn làm việc của Trình Phương


– Chị Phương, thật xin lỗi tôi đến muộn.


– Không tính là muộn, theo tôi đến phòng hóa trang, có khách đến.


– Vâng.


Tô Lạc Lạc cầm theo đồ hóa trang chuyên dụng của mình đi theo Trình Phương. Dọc hành lang đều là những căn phòng trang điểm sang trọng Tô Lạc Lạc theo Trình Phương đi vào một trong những căn phòng đó.


Từ xa nhìn thấy hai cô gái đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Qua gương Tô Lạc Lạc vừa bước vào đã đối diện với ánh mắt đó.


Cô lập tức mở to mắt, vội vàng nghiêng mắt tránh đi.


Nhưng không kịp rồi.


Tô Vũ Phỉ nhìn thấy cô.


Tô Vũ Phỉ cười lạnh quay ghế, nhìn chằm Tô Lạc Lạc cầm theo hộp đồ trang điểm đứng đưa lưng về phía cửa


– Tô Lạc Lạc, thật trùng hợp.


Trình Phương kinh ngạc nhìn Tô Vũ Phỉ


– Cô Tô? Cô quen với trợ lý của tôi?


Thế giới này quả thật là nhỏ, ở trong này cũng có thể gặp được. Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể than thầm.


Tô Vũ Phỉ lập tức khinh miệt cười


– Ô, chị Trình, chị có trợ lý mới, vậy hôm nay để trợ lý của chị trang điểm cho tôi đi.


– Cô ấy mới đến không có kinh nghiệm sợ đắc tội cô.


– Nếu cô ấy đắc tội tôi, vậy chị trực tiếp sa thải cô ấy đi.


Tô Vũ Phỉ nói.


Trình Phương giật mình, xem ra Tô Vũ Phỉ có hận với Tô Lạc Lạc. Hơn nữa hai người đều họ Tô chẳng lẽ hai người có quan hệ gì đó.


Tô Lạc Lạc gặp cô ta cũng chỉ có thể bình tĩnh đối mặt


– Được, tôi trang điểm cho cô.


Bạn cảu Tô Vũ Phỉ nói với Tô Vũ Phỉ:


– Một người mới, cậu chắc chắn muốn cô ta trang điểm cho mình? Lát nữa chúng ta tham gia bữa tiệc trong nhà bạn tớ đấy.


Tô Vũ Phỉ không nghĩ Tô Lạc Lạc đi làm, còn gặp phải cô. Hôm nay sao cô có thể bỏ qua cho cô ta chứ?


YO cũng coi như một Studio có tiếng của thành phố. Cô gái như Tô Lạc Lạc căn bản không có tư cách làm việc ở đây. Cô chỉ muốn gây phiền toái cho Tô Lạc Lạc.


Cô nghĩ, Tô Lạc Lạc hiện giờ bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà, nhất định nghèo túng không có tiền mới phải tìm việc làm, cô sẽ khiến cô ta đánh mất cơ hội làm việc này.


– Đến đây đi, tôi đang vội.


Tô Vũ Phỉ giống như nữ vương, chắp tay chờ Tô Lạc Lạc trang điểm cho mình.


– Dùng đồ trang điểm của tôi đi.


Trình Phương nói với cô. Cô biết hôm nay mình không cứu được Tô Lạc Lạc, có thể cô sẽ bị làm cho thảm hại. Nhưng Tô Vũ Phỉ là khách quý cô không có cách nào.


Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt Tô Vũ Phỉ, Tô Vũ Phỉ để mặt mộc, dưới ánh đèn vẫn có chút tì vết, lỗ chân lông lộ rõ do thường xuyên trang điểm. Tô Vũ Phỉ dùng đôi mắt đầy châm biếm nhìn cô


– Cô cấn thật với mặt của tôi, nếu trang điểm tôi không hài lòng cô nên nghỉ việc luôn.


Tô Lạc Lạc tức giận đến mức chỉ muốn vẽ một con rùa lên mặt cô ta, cô đoán được hôm nay Tô Vũ Phỉ sẽ không buông tha cô.


Tô Lạc Lạc cũng nhận ra công việc này đã bị mất, và trên môi cô hiện ra một nụ cười trả đũa. Cô bắt đầu dùng mỹ phẩm của Trình Phương trang điểm cho Tô Vũ Phỉ.


Trong phòng trang điểm này ngoài bốn người cũng không có người khác. Tô Lạc Lạc cố ý dùng người mình ngăn mặt của Trình Phương bắt đầu trang điểm.


Trước tiên cô dùng keo dán mi giả để tán phấn, sau đó thoa một lớp phấn nền dày. Tô Vũ Phỉ lúc này đang nhắm mắt như một bà hoàng, đợi Tô Vũ Phỉ trang điểm xong cô ta sẽ trực tiếp không hài lòng và yêu cầu công ty sa thải cô ta.


Cô ta cảm giác trên mặt hơi căng cứng, cô ta vội mở to mắt hỏi


– Cô bôi gì cho tôi vậy?


– Da của cô rất khô, tôi dùng lớp hót trước.


Sau đó cô cầm bút kẻ mắt nói với cô ta


– Nhắm mắt lại, tôi kẻ mặt cho cô.


Tô Vũ Phỉ đành phải nhắm mắt lại, cô ta nghĩ để giữ lại công việc này Tô Lạc Lạc nhất định sẽ dốc hết sức lực trang điểm xinh đẹp cho cô ta. Tô Lạc Lạc cầm bút kẻ mắt đánh một dấu X trên mặt Tô Vũ Phỉ khi Tô Vũ Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại.


Tô Lạc Lạc đứng dậy nói:


– Không cần cô khiển trách tôi, tôi cũng không cần công việc này.


Nói xong Tô Lạc Lạc nhìn Trình Phương nói


– Chị Phương, rất xin lỗi tôi sẽ tự động rời đi.


Tô Vũ Phỉ mở mắt ra thấy mặt mình trắng như cương thi, mà hai bên mặt có hai dấu X lớn quả thật xấu không thể tả.


– A…


Tô Vũ Phỉ thét chói tai.


Tô Lạc Lạc, đồ tiện nhân, cô quay lại cho tôi.


Trình Phương cũng bị dọa, không nghĩ Tô Lạc Lạc dám làm như vậy. Tô Vũ Phỉ chính là khách quý của các cô.


– Cô Tô, tôi dẫn cô đi rửa mặt.


Trình Phương vội nói.


Tô Vũ Phỉ lập tức cảm giác mặt đau, hóa ra là keo khô lại khiến da cô đỏ lên. Tô Vũ Phỉ tức giận nói


– Chết tiệt cô ta bôi gì trên mặt tôi vậy.


– Tôi xem, là keo, nhanh đi rửa.


Trình Phương kéo Tô Vũ Phỉ đi rửa mặt.


Tô Lạc Lạc cầm túi có chút luống cuống chạy ra ngoài cửa vừa chạy vừa quay đầu lại, bỗng đâm vào một đám người đang đi tới. Vì lực lớn cô lập tức đè lên trên một người đàn ông ở tư thế trai dưới gái trên.


Mấy người bên cạnh lập tức kinh ngạc thấy cảnh này, muốn hỗ trợ nhưng không kịp.


Chỉ có thể nhìn cô gái hung hăng đề Dạ Trạch Hạo dưới người.


Tô Lạc Lạc luống cuống đối diện với đôi mắt không hài lòng.


Lại nhìn mặt anh ta.


Tô Lạc Lạc bị dọa khóc, sao lại là Dạ Trạch Hạo.


– Chết tiệt, đè đủ chưa?


Người đàn ông tức giận nói.


– Ô, thật xin lỗi


Tô Lạc Lạc vội vàng đứng dậy.








Chương 50: Trở thành chuyên gia trang điểm cá nhân.





Dạ Trạch Hạo nhìn thấy rõ ràng là cô mặt bỗng ngẩn ra. Tô Lạc Lạc vội vàng đứng lên, Dạ Trạch Hạo cũng được trợ lý giúp đứng lên. Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn Tô Vũ Phỉ còn chưa đuổi kịp, cô vội vàng muốn chạy nhanh ra cửa.


Đúng lúc này một cánh tay giữ cô lại, Tô Lạc Lạc quay lại thấy là Dạ Trạch Hạo.


– Đè lên tôi còn muốn chạy?


Anh ta không hài lòng nhăn mày hỏi.


Tô Lạc Lạc lập tức muốn khóc, đây là ngoài ý muốn được không?


– Rất xin lỗi tôi giải thích.


– Giải thích cũng vô dụng.


– Vậy anh muốn như thế nào?


Tô Lạc Lạc vội vàng muốn rời khỏi đây.


Đúng lúc này Trình Phương sắc mặc khó coi bước ra, thấy Tô Lạc Lạc bị Dạ Trạch Hạo giữ tay cô nói:


– Tô Lạc Lạc, cô dám dùng keo bôi lên mặt khách?


– Thật xin lỗi, đây là ân oán của tôi và cô ta.


Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ cười khổ nói.


Lúc này Tô Vũ Phỉ cùng bạn tức giận đi ra đến


– Tô Lạc Lạc, hôm nay nếu cô không bồi thường cho tôi một trăm vạn, cô đừng hòng đi.


– Một trăm vạn?


Tô Lạc Lạc trợn mắt, còn chưa phản ứng lại.


Thì lúc này giọng người đàn ông bên cạnh vang lên:


– Tiền của cô ấy tôi sẽ bồi thường.


Nói xong anh ta lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ ngân hàng


– Đây là thẻ ngân hàng tiêu vặt của tôi, bên trong vừa đúng có một trăm vạn.


Tô Lạc Lạc quay đầu kinh ngạc nhìn Dạ Trạch Hạo, bọn họ rất thân sao?


– Cậu Dạ, cậu đang làm gì vậy?


Chị Trình kinh ngạc nói.


Dạ Trạch Hạo đưa thẻ ngân hàng cho trợ lý,


– Bồi thường cho cô Tô đây.


Đồng thời, anh ta nắm tay Tô Lạc Lạc nhìn Trình Phương nói


– Từ giờ trở đi, cô âysẽ là chuyên gia trang điểm riêng của tôi, những người khác không được sử dụng.


Nhân viên của cửa hàng đang đứng xem xung quanh đều khiếp sợ hâm mộ nhìn cô gái may mắn . này, sao cô ấy may mắn như vậy?


Tô Lạc Lạc dùng một ít khí lực mới rút được tay mình từ trong tay Dạ Trạch Hạo ra.


Tô Vũ Phỉ lập tức tức giận nói


– Bồi thường một trăm vạn còn chưa xong, cô ta phải xin lỗi tôi. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô ta.


Dạ Trạch Hạo nhếch môi, anh ta đi đến bên ạnh Tô Vũ Phỉ nói nhỏ vào tai cô:


– Cô Tô, còn nhớ lần trước chúng tay gặp nhau ở quán ăn đêm, cô say nên ôm tôi chụp ảnh không? Có muốn tôi gửi tấm ảnh đó đến nhà họ Long không?


– Anh…


Tô Vũ Phỉ bị dọa mặt trắng tái đi


– Dạ Trạch Hạo, sao anh lại giúp cô ta?


Tô Vũ Phỉ tức giận hỏi.


– Không liên quan đến cô.


Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nói xoay người, đôi mắt sâu thẳm mê người nhìn Tô Lạc Lạc


– Bắt đầu từ ngày mai cô trở thành chuyên gia trang điểm và stylist cho tôi. Đến công ty tôi làm việc.


– Tôi còn chưa đồng ý.


Tô Lạc Lạc lập tức phản đổi.


– Vậy một trăm vạn vừa rồi, cô có thể trả cho tôi bây giờ sao? Hay là trả góp dần?


– Tôi…


Tô Lạc Lạc lúng túng.


– Cho nên cô không có lựa chọn, từ giờ trở đi, cô chính là người của tôi.


Những lời này khiến những cô gái trẻ đang đứng xem xung quanh lập tức hâm mộ và đố kỵ. Tô Lạc Lạc sao lại may mắn như vậy?


Người của Dạ Trạch Hạo, thật mập mờ.


Tô Vũ Phỉ cũng kinh ngạc, Tô Lạc Lạc sao có thể hấp dẫn được Dạ Trạch Hạo. Dạ Trạch Hạo rõ ràng cũng từng tiếp cận cô, nhưng khi đó cô một lòng kiên định muốn gả cho Long Dạ Tước nên từ chối anh ta, hóa ra người đàn ông này lại thích thay đổi như vậy.


Trình Phương nhìn Tô Lạc Lạc nói


– Từ giờ trở đi cô chính là nhân viên của công ty của cậu Dạ.


Tô Lạc Lạc cảm thấy như mơ, cô không biết vì sao Cậu Dạ gúp cô, hơn nữa còn muốn cô trở thành chuyên gia trang điểm cho anh ta?


Tô Lạc Lạc lập tức nhìn về phía người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi thành thật nói


– Tôi có thể sẽ khiến anh tức giận, tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này.


– Tôi cho cô thời gian học.


– Tôi không quen biết anh.


– Chúng ta sẽ từ từ làm quen.


Tôi…


Tô Lạc Lạc còn đang suy nghĩ.


Người đàn ông đã cười nói


– Tôi sẽ bao dung hết thảy khuyết điểm của cô.


Mọi người xung quanh lập tức ngừng thở. Trời ạ! Đây là thổ lộ sao? Tô Lạc Lạc lại được Dạ Trạch Hạo coi trọng, tổ tiên cô đã tích nhiều hay ít đức.


– Tôi…


Tô Lạc Lạc còn đang định nói cái gì.


Dạ Trạch Hạo nhướng mày nói


– Mặc kệ cô lấy lý do gì, cô… tôi đã quyêt định rồi.


Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung. Người đàn ông này có cần phải nói những lời mờ ám như vậy không? Nói giống như cô và anh ta có quan hệ gì đó vậy.


Tô Vũ Phỉ cũng mở to mắt kinh ngạc, không dám tin Tô Lạc Lạc được Dạ Trạch Hạo coi trọng.


– Cô Tô, chúng mừng cô gia nhập công ty chúng tôi. Về sau, cô chính là chuyên gia trang điểm và tạo hình của cậu Dạ.


Chị Mai cũng bất đắc dĩ chào hỏi Tô Lạc Lạc.


Tô Lạc Lạc gặp may mắn như vậy, từ người thử việc ở YO nháy mắt trở chuyên gia trang điểm cho siêu sao.


Từ Từ, nguyện vọng của cô sao đã nhanh thành hiện thực như vậy?


Tô Lạc Lạc sắp bị làm cho choáng váng.


Dạ Trạch Hạo cẩn thận nhìn khuôn mặt no đủ, trắng xinh của cô, thật sự không nhìn ra được cô đã sinh hai đứa con. Cô gái này nhìn rõ ràng vẫn là một cô gái mới lớn. Mẹ của con Long Dạ Tước, thật thú vị.


– Đi theo tôi đi.


Nói xong Dạ Trạch Hạo dẫn đầu đi ra ngoài cửa.


Phía sau ánh mắt hâm mộ nhìn theo Tô Lạc Lạc rời đi theo Dạ Trạch Hạo.


Tô Lạc Lạc vừa ra khỏi cửa nhanh chóng đuổi theo người đàn ông phía trước


– Dạ Trạch Hạo, anh chắc chắn mình muốn tôi làm người tạo hình cho anh? Còn trang điểm cho anh?


Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn cô:


– Cô không tự tin?


– Đúng vậy. Tôi đã nói tôi không có kinh nghiệm.


Dạ Trạch Hạo tự tin cười:


– Không sao, người đàn ông đẹp trai như tôi cô tùy tiện cho tôi mặc bao tải tôi cũng có thể mê hoặc người khác, tôi không mặc gì mới là người khác muốn nhìn.


Tô Lạc Lạc muốn ngất, đã gặp nhiều người tự tin, chưa thấy ai tự tin quá như vậy.


Một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở cửa, chị Mai nhìn cô nói


– Mời cô Tô lên xe chúng ta về nhà cậu Dạ.


Tô Lạc Lạc cảm giác phỏng vấn này rất tùy tiện, cô nghĩ đây là một cái bẫy.


Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn lại, thấy Dạ Trạch Hạo đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu, sườn mặt lộ ra chút kiêu ngạo. Tô Lạc Lạc nhìn anh ta một cái trong chốc lát như có ảo giác, sườn mặt này sao có chút tương tự với Long Dạ Tước.


Cô nhìn lại một lần, quả nhiên là giống.


Quả nhiên có một câu nói, người đẹp, dù giống nhau những mỗi người mỗi vẻ.


Cô không khỏi tò mò, hai người họ không phải là anh em chứ?


Không nghĩ xe đi về con đường cô quen thuộc, đây không phải là đường về biệt thự của Long Dạ Tước sao? Sao anh ta cũng ở đây?


Tô Lạc Lạc thầm lo lắng.


Cô thấy sắp đến biệt thự của Long Dạ Tước. Lúc này, xe rẽ đi qua biệt thự của Long Dạ Tước khoảng 1km, một căn biệt thự rộng lớn khác xuất hiện. Xe đi thẳng vào đây là nhà của Dạ Trạch Hạo.


Tô Lạc Lạc ngây người.


Sao anh ta cũng ở chỗ này?


– Cô Tô, sao cô lại kinh ngạc như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.