Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu

Chương 3: Chúc phúc các nguơi!




Trong thang máy, trên từng khuôn mặt trẻ tuổi xuất hiện sự mất kiên nhẫn. Phát hiện anh chàng đứng trước thang máy là đồng nghiệp chung công ty,trong mắt Đinh Tiểu Nhu tràn đầy vui vẻ. Nàng giống như nhìn thấy cứu tinh, một bên hướng đối phương phất tay, một bên chạy chậm tới.

Nam đồng nghiệp rõ ràng thấy được Đinh Tiểu Nhu, mắt lại nhìn nơi khác, kỹ thuật diễn mười phần vụng về. 

Trong thang máy tràn đầy người, không một người nào vươn tay ấn xuống phím mở cửa, khi khoảng cách chỉ còn mấy mét, cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Vì có người bị xấu mặt nên bên trong trong người hoặc cúi đầu, hoặc không e dè mà lộ ra khoái ý tươi cười.

“Nè! Nè!”Đinh Tiểu Nhu còn ở vẫy tay, thang máy đã từ từ đi lên.

Các đồng nghiệp phần lớn đến đông đủ, Đinh Tiểu Nhu đi vào công ty, chào hỏi vài người xung quanh. 

Nàng giống như người bị công ty bán hàng đa cấp tẩy não thành công, đôi tay nắm chặt, dậm chân, liên tục hô ba tiếng, “Cố lên! Cố lên! Cố lên!”

Đây là khẩu hiệu ngoài miệng của nàng, cho người khác năng lượng,đồng thời cũng cổ vũ chính mình.

Nhưng là không ai đáp lại nàng, tất cả mọi người đều vội vàng đối phó mớ công tác ngập đầu, Đinh Tiểu Nhu không để bụng chuyện đó, nàng đã thói quen với cuộc sống không được người khác coi trọng. Ngay cả góc làm việc của bản thân ở trong kia, đều có vẻ có cũng được không có cũng không sao, bởi vì hầu như toàn bộ thời gian, nàng cần phải đi các cửa hàng để xử lý công việc.

Đinh Tiểu Nhu ngồi xuống bàn làm việc, trong lòng nàng rõ ràng, chính mình lựa chọn thời gian này tới đi làm, là vì không nghĩ sẽ gặp gỡ Vương Đặc. Trước đó, bọn họ mỗi ngày sẽ ở đúng 8 giờ 20 chạm trán ngoài công ty, cùng đi ăn bữa sáng với KFC 8 đồng hoặc là mua cơm nắm cá ngừ đại dương ở cửa hàng 711. 

Đắm chìm trong những hồi tưởng mờ mịt, khuỷu tay nàng bị đâm một chút, nàng xem qua đi, chỗ đó là cây xương rồng nhỏ mà hắn chuyên môn mua tới đưa cho nàng để ngăn ngừa phóng xạ máy tính.

Di động vang lên.

Đinh Tiểu Nhu mới vừa bấm nghe, bên trong liền truyền đến thanh âm phụ nữ,

“Xin chào, xin hỏi là Đinh Tiểu Nhu phải không?”

“Đúng vậy, là tôi đây”

“Là thế này, tôi ở công ty bảo hiểm, về chuyện đụng xe, cửa hàng đã báo lại tổn thất, mỗi bên yêu cầu chịu một nửa chi phí.”

“Tôi đang trong cuộc họp, tối nay liên hệ với cô nha.” 

Đinh Tiểu Nhu nói xong liền cúp máy, một tay đỡ trán, cảm giác đầu đều đau lên. Nàng bực bội mà đem ánh mắt nhìn về phía trước, lại giống như điện giật mà nhanh chóng thu hồi, Đinh Tiểu Nhu cố ý đè thấp cổ, đem chính mình chôn trên bàn làm việc, như vậy có điểm buồn cười, giống như chú đà điểu cố giấu mặt vào cát. Nàng thấy bạn trai cũ Vương Đặc.

Thứ 5 vừa rồi, nàng đang làm việc tại một cửa hàng mặt tiền thì nhận được tin nhắn của Vương Đặc, nói buổi tối cùng nhau ăn cơm. Đinh Tiểu Nhu lúc ấy liền nghĩ, ngày này rốt cuộc tới rồi, Vương Đặc muốn cùng chính mình cầu hôn. Mà lời nguyền đi theo chính mình nhiều năm cũng rốt cuộc muốn bài trừ……

Suy đoán của Đinh Tiểu Nhu không phải tự nhiên mà đến, phía trước nàng đã nghe người ta nói lại, Vương Đặc chuyên môn hướng nữ đồng nghiệp hỏi han nhãn hiệu nhẫn kim cương. Sau đó, nàng liền nhìn đến lịch sử tìm kiếm của Vương Đặc, phát hiện trên máy tính có những bài viết như “Cầu hôn như thế nào là lãng mạn nhất” 

Hẹn tốt thời gian với bạn trai, Đinh Tiểu Nhu hoang mang lo sợ, nàng hấp tấp gọi điện thoại cho Sa Sa, tóm tắt đơn giản sự tình, bắt đầu oán giận chính mình mặc quần áo hằng ngày quá tùy tiện, trường hợp này nhất định phải thật xinh đẹp mới được, rốt cuộc nàng đã liếc mắt một cái vạn năm, liền con của hai người sau này gọi là gì,mua nhà ở đâu, hài tử lớn lên kết hôn không hiếu thuận làm sao bây giờ đều nghĩ tới.

Sa Sa dặn dò nàng không cần rối loạn, càng là lúc này càng phải giả vờ không để bụng, bạn trai mới có thể cảm thấy nhặt được báu vật. Đinh Tiểu Nhu cảm thấy có đạo lý, ở trong tiệm lặng lẽ thay váy, lại đến quầy trang điểm ở tầng dưới, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi hẹn hò.

Khi tới nhà ăn, Vương Đặc đã ngồi chờ sẵn với một bàn đồ ăn đều là món mà Đinh Tiểu Nhu thích. 

Đinh Tiểu Nhu ngồi xuống, dùng thanh âm ôn nhu khác hẳn với mọi khi dò hỏi” Sao hôm nay lại muốn cùng em ăn cơm thế này?,Có chuyện gì sao?” 

Vương Đặc cười cười, “Ăn trước đi, chúng ta ăn xong lại nói.”

Đinh Tiểu Nhu tự nhủ, trường hợp này liền không cần liều mạng ăn cơm. Chính là tay vừa cầm đữa, nàng đã không nhịn được mà ăn, còn không quen giúp bản thân bào chữa: Về sau chính là người một nhà, không ăn thật là lãng phí nha.

Vương đặc có chút thất thần, trong lòng Đinh Tiểu Nhu mừng thầm: Ngươi trước hết nghĩ tí nữa thổ lộ như thế nào đi.

Lại ăn một lúc, Vương đặc vẫn là nhịn không được nói, “Tiểu Nhu, trước đừng ăn. Ta có việc này cùng ngươi nói.”

“Ta nguyện ý.” Đinh Tiểu Nhu nói.

“A?”

Đinh Tiểu Nhu ý thức được chính mình đem lời trong lòng nói ra, vội vàng giải thích, “Ta là nói…… Ngươi nói đi.”

Cổ họng Vương Đặc vừa động, đem người ngồi thẳng một ít, nhìn Đinh Tiểu Nhu.

“Tiểu Nhu, ta nghĩ chúng ta không thể tiếp tục mối quan hệ này được nữa.”

Trong đầu Đinh Tiểu Nhu liều mạng phân tích những lời này là có ý tứ gì. Nàng thậm chí suy nghĩ, đây liệu có phải là một trò đùa dai của đối phương trước khi cầu hôn. 

Kiểu như tiếp theo Vương Đặc sẽ nói, “Ta tưởng cùng ngươi bắt đầu một loại quan hệ mới, làm vị hôn phu của ngươi.”

“Chúng ta chia tay đi.” Vương Đặc nói.

Mong chờ trên mặt Đinh Tiểu Nhu còn không kịp biến mất, nhưng trong lòng nàng đã rõ ràng, cũng không còn ôm chút ảo tưởng nào. Nàng nhìn biểu tình của Vương Đặc, đối phương tuyệt đối nghiêm túc.

“Ta thích Lucy.”

Nàng ngơ ngác nghe hắn nói, “Mấy ngày nay ở chung, ngươi đối ta rất tốt, cho ta rất nhiều ký ức tốt đẹp, ta nghĩ, ta cũng vì ngươi làm một ít sự tình trong khả năng cho phép. Ta suy xét rất nhiều, vẫn là cảm thấy Lucy càng thích hợp ta, ta nghiêm túc suy xét thật lâu, mới có quyết định này, cho nên lập tức nói cho ngươi, là không nghĩ chậm trễ càng nhiều thời gian của ngươi……”

Vương Đặc giống như còn nói rất nhiều, Đinh Tiểu Nhu vẫn luôn không đánh gãy hắn, cũng không nghe đi vào. Nàng chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong lòng bắt đầu rầm rầm ù ù sụp xuống từng chút một, đem phong ấn những kỉ niệm đã từng rất tốt đẹp, giữa một mảnh phế tích bụi bậm cuồn cuộn, rốt cuộc không còn nhìn ra nơi đây từng có quá một tòa thành tình yêu mộng ảo.

Ngày đó, Đinh Tiểu Nhu biểu hiện tốt đẹp, lễ phép mà cùng đối phương tạm biệt, cười nói hẹn gặp lại, sau đó khăng khăng thanh toán giấy tờ.

Đối với khi chia tay, cầu xin khóc nháo, nàng làm không được, chỉ nghĩ dù sao là người bị từ bỏ, liền tận lực bảo trì thể diện. 

Thể diện là cái thứ tốt, đây cũng là nàng học được từ trên người Đỗ Lệ Lệ- mẹ nàng. Nàng dùng hành động nói cho Vương Đặc, chính mình sẽ không dây dưa, nàng lựa chọn dẫm lên cõi lòng tan nát đầy đất kia, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hiện tại, Vương Đặc hướng bàn làm việc của mình đi tới, trong lòng Đinh Tiểu Nhu đã suy nghĩ thật nhiều khả năng: Tên khốn khiếp này hoặc là bị bệnh nan y, hoặc là bị người kia đá rồi tới tìm chính mình muốn quay lại. Mặc kệ là loại nào, đều làm Đinh Tiểu Nhu cảm thấy hết giận. 

Vương Đặc dừng lại bên người nàng. Hắn đưa nàng một cái thiệp mời, “Tiểu Nhu, ta muốn kết hôn.”

Đinh Tiểu Nhu giơ tay, “Bang” một tiếng, cho Vương Đặc một cái tát.

Trên kia chỉ là Đinh Tiểu Nhu ảo giác, nàng vẫn còn nhìn chằm chằm trương thiệp mời màu đỏ kia mà xuất thần.“Tiểu Nhu?” Vương Đặc kêu nàng.

Đinh Tiểu Nhu lấy lại tinh thần, cũng không có duỗi tay nhận.Vương Đặc có chút khó xử, “Lucy nói, ngươi nếu là không chịu nhận, nàng sẽ tự mình đưa lại đây.”

Đinh Tiểu Nhu nhanh chóng đem thiệp mời giật lại đây, nàng quay đầu nhìn xem chung quanh, mọi người vẫn luôn âm thầm quan sát nhanh chóng làm bộ làm tịch vùi đầu công tác. Vương Đặc như trút được gánh nặng.

Đinh Tiểu Nhu cảm thấy Vương Đặc tựa như đứa bé với tâm trí không thành thục, phải có người so với hắn càng thành thục quản lý, mới có thể sinh hoạt tốt, hiển nhiên, Đinh Tiểu Nhu không phải người tốt nhất được chọn. 

Có như vậy trong nháy mắt, Đinh Tiểu Nhu cảm thấy Vương Đặc lựa chọn không sai, Lucy so với chính mình càng thích hợp.Hai ngón tay nhéo thiệp mời, nàng cảm nhận được cảm giác gập ghềnh, giống trong tim chính mình: thô lệ chết lặng, sắp sửa điêu tàn. 

Nàng ngẩng đầu, nỗ lực mà mỉm cười, “Chúc mừng các ngươi a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.