Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu

Chương 20: Ngươi chính là lý do mà ta ở lại công ty này




Sáng hôm sau, lúc Đinh Tiểu Nhu mơ màng sắp ngủ trên xe điện ngầm, lại bỗng nhiên nhận được tin nhắn thông báo Vương Đặc đã chuyển khoản, đối phương đem toàn bộ tiền trả lại. Đinh Tiểu Nhu có chút không thể tin được, nhưng con số trong tài khoản nói cho nàng, này đó đều là chân chân thật thật nhân dân tệ. Này chẳng lẽ chính là “vận khí” mà tối hôm qua cậu nhắc tới?

Đến công ty, Đinh Tiểu Nhu liền chạm trán Vương Đặc,  vẻ mặt Vương Đặc có chút phức tạp mà nhìn nàng một cái, cố ý lảng tránh, xoay người từ một bên đi rồi. Đinh Tiểu Nhu đang buồn bực, có đồng nghiệp tiến tới nói, “Đinh Tiểu Nhu, Lucy tìm ngươi.”

Mang theo vài phần thấp thỏm, Đinh Tiểu Nhu vào văn phòng Lucy.

Lucy đứng dậy, bộ ngực siêu to vô cớ cho người ta một loại cảm giác áp bách.

“Đinh Tiểu Nhu, ta xem thường ngươi. rồi.” Đây là Lucy lời dạo đầu.

Đinh Tiểu Nhu không biết đối phương có ý tứ gì, quyết định án binh bất động trước.

Lucy trên mặt mang theo một loại biểu tình phức tạp  khó có thể nắm lấy, tuy rằng khí thế mạnh mẽ như cũ, vẫn là khó nén thất bại cảm, “Ta vẫn luôn cho rằng ngươi là loại người  xem một cái liền biết ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu, không thể ngờ được ngươi còn thủ đoạn như vậy.”

Đinh Tiểu Nhu đáp trả nàng, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

Lucy cười lạnh, “Đúng vậy, ngươi đương nhiên sẽ không thừa nhận, bởi vì ta cũng không cũng đủ chứng cứ, chứng minh người kia chính là ngươi.”

Đinh Tiểu Nhu nghĩ thầm, cmn rốt cuộc là cái gì a, ta đều tiến vào gần năm phút đồng hồ, còn không có hiểu rõ ràng tình huống.

“Số tiền trước kia ngươi cho Vương Đặc mượn đã trả lại toàn bộ cho ngươi. Chút tiền lẻ như vậy, mấy ngày nay nhất định làm ngươi thực buồn rầu đi, lúc này ngươi cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn rồi.”

Vốn dĩ đã từng chịu đựng rất nhiều lời chỉ trích vô cớ của đối phương, nghĩ nhịn một chút liền đi qua, nhưng Đinh Tiểu Nhu vẫn bị lời nói này chọc giận.

Nàng đón Lucy ánh mắt, thanh âm bình tĩnh mà nói, “Đó là tiền là ta vất vả kiếm được, rõ ràng, đương nhiên ngủ an ổn. Mà có người lại cướp đồ trên tay của người khác, có thể hay không ngủ ngon chỉ có bản thân người đó mới biết.”

“Ngươi!” Lucy tức không nói nên lời.

Đinh Tiểu Nhu xoay người, đi ra văn phòng. Bởi vì đi quá nhanh, dưới chân gót giày không vững, Đinh Tiểu Nhu cả người lập tức nghiêng. Đinh Tiểu Nhu nghĩ thầm, ngàn vạn không thể té ngã, lời vừa rồi thể hiện rất tốt, hiện tại mà té ngã thì xôi hỏng bỏng không, gọi là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nàng ổn định tâm thần, đem lực lượng tập trung đến trên chân kia, mượn dùng lực eo, xoay chuyển một lần nữa trạm thẳng tắp, cũng không thèm quay đầu lại mà đi rồi.

Tốt lắm, thành công hòa nhau một ván.

Tạm thời không muốn ngồi tại văn phòng, Đinh Tiểu Nhu quyết định đi dạo cửa hàng, vừa tới đến hành lang, Trịnh Trạch từ phía sau theo đi lên.

“Xem ra tâm tình của ngươi hôm nay không tồi.” Trịnh Trạch chào hỏi.

“Con mắt nào của ngươi thấy được tâm tình ta không tồi.” Đinh Tiểu Nhu cảm thấy miệng người này thật muốn ăn đòn, cái hay không nói, nói cái dở.

“Chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi?” Trịnh Trạch tiếp tục đi theo Đinh Tiểu Nhu, “Ngươi trên mặt rõ ràng viết hai chữ tài lộc, ngươi hôm nay có phải hay không nhặt được tiền?”

Đinh Tiểu Nhu dừng lại, nhìn hắn, “Trịnh Trạch, nói thật cho ta biết đi, ngươi biết chuyện Vương Đặc trả tiền cho ta sao?”

Trịnh Trạch nói, “Biết chứ.”

Đinh Tiểu Nhu hỏi hắn, “Ngươi làm sao mà biết được.”

“Ngươi mới vừa nói cho ta.”

Đinh Tiểu Nhu trừng hắn một cái, “Ngươi có thể hay không đứng đắn một chút, vừa rồi Lucy kêu ta đi văn phòng của nàng, nói ta dùng thủ đoạn buộc Vương Đặc trả lại tiền lúc trước ta cho hắn mượn, ta nghe được như lọt vào trong sương mù. Ta đoán là có người bắt được nhược điểm gì đó của bọn họ.”

Bắt đầu từ lần trước ở nhà kho cửa hàng thấy Trịnh Trạch âm thầm giúp chính mình hóa giải xấu hổ, Đinh Tiểu Nhu liền cảm thấy người này tuy rằng bất cần đời, không nghiêm chỉnh, nhưng người cũng không xấu lắm, toàn bộ công ty chỉ có hắn nguyện ý ở thời điểm chính mình khó khăn ra tay tương trợ.

“Trả lại tiền cho ngươi?” Trịnh Trạch nói, “Chuyện tốt nha, ta liền nói hôm nay vận khí của ngươi không tồi.”

Đinh Tiểu Nhu lại nói, “Ta vừa rồi chống đối Lucy, về sau nàng không thể thiếu tìm cách ngáng chân ta. Ta như thế nào cảm thấy bản thân không nhất thiết tiếp tục ở lại công ty nhỉ?”

“Cần thiết chứ.” Trịnh Trạch đột nhiên nghiêm túc lên, “Ta ở lại công ty chính là vì ngươi mà.”

Đinh Tiểu Nhu sửng sốt, đây là muốn thổ lộ sao?

“Ngươi nếu là đi rồi, ta ở chỗ này liền không có chuyện cười để xem rồi.” Nói xong, Trịnh Trạch lại khôi phục biểu tình thiếu đòn trước đó.

Đinh Tiểu Nhu nắm khởi nắm tay, làm bộ muốn đánh hắn.

“Được rồi, ta muốn đi làm việc.” Trịnh Trạch lại nghĩ tới cái gì, nói, “Nhớ rõ từ tiền lấy một chút ra, mua cho Vương Đặc một cái di động. Đây cũng là cho Lucy mặt mũi, mọi chuyện để lại một đường, ngày sau còn gặp nhau, ở trong công ty làm việc, về sau không thể thiếu còn muốn cùng nàng giao tiếp.”

“Đã biết.” Đinh Tiểu Nhu nói. Tâm lý của nam sinh này thành thục hơn tuổi của hắn rất nhiều, trong văn phòng, hắn cư xử với mọi người một cách thành thạo.

Từ từ, sao hắn biết Vương Đặc trả tiền không khấu trừ tiền đền di động? Chớp mắt một cái, nàng bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện. Lúc nàng cùng Vương Đặc còn chưa chia tay, có, hồi nhân viên mới của công ty tụ hội chơi “True or Dare”, Đinh Tiểu Nhu từng nói đem toàn bộ tiền tiết kiệm góp vốn cho bạn trai, lúc ấy Trịnh Trạch cũng ở đây.

Chẳng lẽ là hắn?

“Này!” Đinh Tiểu Nhu ở sau người kêu.

Trịnh Trạch không quay đầu lại, chỉ là nâng lên một  cánh tay, ngón tay thon dài quơ quơ, giống như đang nói “Cái gì cũng đừng hỏi”.

Tấm lưng kia, có chút đẹp trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.