Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu

Chương 18: Người bạn gái mà tôi không




Chân Chính cười, quơ quơ tay trái, “Cái này đều là chuyện rất nhiều năm trước rồi. Khi đó ta còn đi học ở nhà trẻ, là một tòa nhà hai tầng cũ kĩ. Lúc sáng sớm, cô giáo đang đánh đàn dạy chúng ta ca hát, lớp học liền sập xuống. Lúc ấy ta che chắn cho một bạn học ngồi cạnh ta, tay trái bị vật nặng đè lên, chờ đến lúc được cứu ra thì trời đã tối đen, ngón tay này của ta cũng không giữ được nữa.”

Đinh Tiểu Nhu tự đáy lòng nói, “Ta cảm thấy ngươi rất tuyệt, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc.”

Chân Chính cười khổ, “Ta cũng hy vọng bản thân có thể tìm được hạnh phúc, chính là hạnh phúc đang ở đâu? Nó khả năng không quá thích ta, mãi vẫn trốn tránh ta. Không sợ các ngươi chê cười, có đôi khi ta đều có chút hâm mộ những cặp đôi ly hôn, ít nhất bọn họ đã từng yêu. Ta lo lắng mình vĩnh viễn đều không cảm nhận được cảm giác được người ta yêu thương.”

Đinh Tiểu Nhu cổ vũ hắn, “Sẽ không, này không phải có ta rồi sao?”

Trì Tín cũng nói, “Đúng vậy, Đinh Tiểu Nhu có thể giúp được ngươi.”

Đinh Tiểu Nhu liếc Trì Tín một cái, “Bây giờ bắt đầu đi.”

Trì Tín gật đầu.

Đinh Tiểu Nhu giơ ly rượu trước mặt lên, nói, “Chân Chính, chúng ta hẹn hò đi?”

Chân Chính nói, “Đồng ý.”

Hai người chạm cốc, ngửa đầu uống xong.

Đinh Tiểu Nhu nói, “Chúng ta hiện tại xem như xác định quan hệ yêu đương. Yên tâm đi, ngươi thực mau liền sẽ tìm được hạnh phúc.”

Chân Chính vui vẻ, “Cảm ơn ngươi.”

Đinh Tiểu Nhu lại nói, “Ta lại lặng lẽ nói cho ngươi một phương pháp đạt được hạnh phúc: Mỗi ngày vây quanh sân thể dục chạy 10 vòng,  trong lòng không ngừng cầu nguyện tình yêu sẽ tới với mình, thực linh nghiệm!”

Chân Chính thực cảm thấy hứng thú, “Thật sự?”

“Đương nhiên, đặc biệt là đối với loại đàn ông còn độc thân như các ngươi, đặc biệt dùng tốt.” Đinh Tiểu Nhu trả lời.

Chân Chính nghe xong, bắt tay đáp ở Trì Tín trên vai, “Tên này chắc khỏi cần, hắn có bạn gái, ở bên nhau đều mau 10 năm, từ thời đại học đi đến hiện tại thật không đơn giản, mọi người hâm mộ nhất chính là hắn cùng Tưởng  Viện.”

Trì Tín biểu tình thực không được tự nhiên.

Hóa ra, Chân Chính cũng không biết Trì Tín đã thất tình…… Đinh Tiểu Nhu nghĩ, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Chúng ta nói chuyện khác đi!”

Chân Chính nói, “Được, hai người các ngươi quen biết ở đâu vậy?”

Trì Tín vừa muốn cúi đầu uống đồ vật, thiếu chút nữa bị sặc đến.

Đinh Tiểu Nhu vừa muốn mở miệng, Trì Tín giành nói, “Một cái nhóm nhỏ cùng chung sở thích.”

“Đúng vậy, cụ thể chính là dạy ngươi mắng chửi người như thế nào cho có hệ thống.” Đinh Tiểu Nhu bổ sung.

Chân Chính không dám tin tưởng mà nhìn về phía Trì Tín, Trì Tín thấp thỏm gật gật đầu, “Ta tí nữa còn có chút việc.”

Đinh Tiểu Nhu ngầm hiểu, “Đúng vậy, ta buổi chiều cũng có việc. Kia chúng ta hôm nay liền tới đây thôi được không?”

Chân Chính cũng đứng dậy, nâng chén.

Đinh Tiểu Nhu nói, “Thật cao hứng được biết ngươi, chúng ta chia tay đi?”

Chân Chính nói, “Chia tay vui vẻ!”

Lúc tới vẫn là trời quang mây tạnh, lại bỗng dưng đổ mưa. Nước mưa thực mau liền thấm ướt mặt đường khô ráo, trong không khí nhiều một tia lạnh lẽo.

Đinh Tiểu Nhu tránh ở bậc thang, vừa mới chuẩn bị gọi một chiếc xe, liền nghe thấy hai tiếng còi xe —— Trì Tín đem xe tiến lại, vẫy tay ý bảo nàng mau lên xe.

Đinh Tiểu Nhu cũng không khách khí, kéo ra cửa xe ngồi xuống.

Bên ngoài là tí tách tí tách tiếng mưa rơi, bên trong xe lại có vẻ an tĩnh, ngay cả hô hấp đều nghe hết sức rõ ràng.

“Vừa rồi cảm ơn ngươi, thay ta hóa giải tình cảnh lúc nãy.” Trì Tín nói.

“Ta chỉ là không nỡ để người khác xấu hổ.” Nghĩ nghĩ, Đinh Tiểu Nhu lại bổ sung, “Đổi thành người khác ta cũng sẽ làm như vậy. Người như ta vậy, thấy người khác xấu hổ chính mình liền thật khó chịu. Nhưng mà, ta còn tưởng rằng Chân Chính đã biết chuyện ngươi thất tình.”

“Ta chưa nói với ai chuyện chia tay với Tưởng  Viện cả.”

“Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, thật giống như không nói thì tất cả mọi người đều cho rằng các ngươi còn ở bên nhau, một khi bọn họ đã biết, liền sẽ sôi nổi hỏi han ân cần, ngược lại từng giây từng phút nhắc nhở ngươi, các ngươi đã chia tay.”

Trì Tín quay đầu nhìn Đinh Tiểu Nhu, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.

Đinh Tiểu Nhu cười cười, “Bởi vì ta cũng từng có lúc lừa mình dối người như vậy, đó là lúc lần đầu tiên thất tình, mỗi ngày khóc, không dám nói cho người khác, sợ các nàng an ủi ta. Sau lại ta luôn luôn thất tình, cũng dần dần quen. Ta nói cho chính mình, lúc thích một người, nếu tổng điểm là 100, vậy chỉ thích đến 80 thôi, như vậy cuối cùng phải chia tay cũng không đến mức quá khổ sở, cho nên lĩnh vực thất tình, ta chính là đại tiền bối của ngươi rồi.”

Trì Tín lầm bầm lầu bầu, “Mặc dù chia tay rồi, vẫn là hy vọng đối phương có thể sống thật tốt.”

Đinh Tiểu Nhu nói, “Chúng ta đều thuộc về kiểu người trả giá, Vương Đặc đều đối với ta như vậy, ta còn là nguyện ý nhớ những lúc hắn cư xử tốt. Ai kêu ngươi mềm lòng đâu, người mềm lòng nhất định phải chịu khổ.”

“Vương Đặc chính là bạn trai cũ của ngươi đi? Ta chưa thấy ngươi ghi vào sổ.” Trì Tín hỏi.

“Sửa đúng một chút, không phải bạn trai cũ, là bạn trai cũ rất cũ.” Đinh Tiểu Nhu lại nói, “Ngươi nhưng thật ra nhắc nhở ta.”

Đinh Tiểu Nhu mở túi lấy quyển sổ ghi chép, cầm bút, nghiêm túc viết xuống trên trang giấy: Bạn trai số 31: Chân Chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.