Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu

Chương 10: Gà bay chó sủa hằng ngày




Buổi tối, Đỗ Lệ Lệ tập yoga ở phòng khách.

Đinh Tiểu Nhu vừa ăn vừa xem di động, nàng tan ca muộn, luôn phải ăn cơm chiều một mình.

Đỗ Lệ Lệ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhắm hai mắt hỏi, “Con trả tiền đền bù đâm xe cho người ta chưa?”

Đinh Tiểu Nhu ôm chén cơm, từ nhà ăn đi tới, “Trả rồi.”

Đỗ Lệ Lệ yên tâm, tiếp tục làm động tác yoga, “Không phải con có tiền tiết kiệm sao, khẳng định đủ rồi.”

Đinh Tiểu Nhu nói, “Đủ rồi, mẹ không cần bận tâm đâu.”

Kỳ thật căn bản là không đủ, Đinh Tiểu Nhu không có lấy một đồng tiền tiết kiệm. Sau khi tốt nghiệp đại học, Đinh Tiểu Nhu liền bắt đầu tích cóp tiền, mà nguyên nhân vì cái gì tích cóp tiền, hơn một nửa là vì lo lắng cho cuộc sống của bản thân sau này: Đời này nếu thật phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, chung quy muốn để dành đủ tiền dưỡng lão mới được. Những cô gái trẻ rất khó để dành tiền, bởi vì luôn luôn bị những món ăn ngon cùng với quần áo mới dụ dỗ, mấy năm trôi qua, tổng cộng chỉ có ba vạn sáu.

Có một lần cuối tuần cùng Vương Đặc đi trung tâm mua sắm, khi đi ngang một quầy môi giới căn hộ, Vương Đặc nói chính mình chuẩn bị mua một bộ phòng nhỏ ở cạnh khu Đông Nam. Chuyện này đương nhiên là đáng giá vui vẻ rồi, Đinh Tiểu Nhu hỏi hắn khi nào mua. Vương Đặc cười khổ một chút, nói tiền đặt cọc còn thiếu gần mười vạn.

Ngày hôm sau Đinh Tiểu Nhu liền đem tất cả tiền tiết kiệm đều đưa cho Vương Đặc. Vương Đặc lúc ấy thực cảm động, ôm chặt nàng, nói Tiểu Nhu, ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt.

Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, người đã trở thành xa lạ. Nếu nói chia tay làm người ta đau đớn, chia tay mà vẫn còn có gút mắc về tiền bạc lại đau càng thêm đau, bởi vì món tiền đó từng phút từng giây đều nhắc nhở Đinh Tiểu Nhu: Đầu óc phụ nữ lúc lao vào vòng xoáy tình yêu có bao nhiêu ngu xuẩn cùng buồn cười.

Chuyện này nàng không dám nói cho Sa Sa, lấy tính tình nóng nảy của đối phương, nhất định sẽ vọt vào công ty làm loạn một hồi. Nhưng Đinh Tiểu Nhu cho rằng mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện tiền nong nàng nghĩ cùng Vương Đặc giải quyết trong hòa bình.

Đinh Tiểu Nhu càng không dám nói với mẹ, không đơn giản là bởi vì chuyện tiền bạc. Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Lệ Lệ bỏ ra trên người nàng rất nhiều công sức, bồi dưỡng nàng học múa, học dương cầm, học thư pháp, gió táp mưa sa, đều là bà ấy cùng con gái. Đinh Tiểu Nhu kỳ thật rất hổ thẹn, trên người nàng tựa hồ không có một chút tế bào ưu nhã, nhiều năm qua đi đều không thấy tiến bộ.

Đỗ Lệ Lệ không giống con gái, bà trời sinh mỹ lệ, mặc dù đã 48 tuổi, vẫn là một đại mỹ nhân. Mười mấy năm trước bà mang theo con gái cùng em trai đến Bắc Kinh, bắt đầu hành trình cho một cuộc sống mới. 

Bà từng đẩy xe ba bánh bán bánh kẹp thịt, ở quảng trường Thiên An Môn chụp ảnh lấy liền cho du khách, cuối cùng mở cửa hàng len sợi này.

Bà là người có chút cao ngạo, không thường xuyên đi lại cùng nhóm phụ nữ cùng tuổi trong khu phố, quần áo mà mỗi ngày bà mặc nhìn qua không hề rẻ, cầm các kiểu túi hàng hiệu, nhưng mà Đinh Tiểu Nhu biết, trên người mẹ nàng chỉ có một chiếc nhẫn kim cương là hàng xa xỉ. Mục tiêu của Đỗ Lệ Lệ ở giai đoạn này là trước năm mươi tuổi, gả cho một phú ông. Mỗi lúc nói lên mục tiêu này, Đỗ Lệ Lệ luôn nhân tiện nhắc nhở Đinh Tiểu Nhu, nhất định phải gả cho một người đàn ông giàu có.

Có một người mẹ như vậy, Đinh Tiểu Nhu không dám đem 30 đoạn tình sử của mình nói cho bà, bạn trai cũ của nàng, không người nào giàu có. Nếu để Đỗ Lệ Lệ biết nàng tìm bạn trai vừa không có tiền vừa cho không mấy vạn khối, trong nhà sợ là thật sự muốn lật trời.

Đỗ Lệ Lệ tập yoga xong, đi tới, dùng chân chạm vào Đinh Tiểu Nhu, “Con xê sang bên cạnh một chút.”

Đinh Tiểu Nhu xê dịch thân mình, hai mẹ con nằm trên sô pha, một người xem TV, một người lướt điện thoại.

Đỗ Lệ Lệ nhìn chằm chằm tiết mục trên TV nói, “Làm MC ngoại cảnh thật không dễ dàng, ba ngày hai lượt bị người ta đuổi theo đánh.”

Đinh Tiểu Nhu cúi đầu, đáp lại, “Nga.”

Con gái không cùng mình nói chuyện, Đỗ Lệ Lệ có chút phiền, “Đều nói con bao nhiêu lần rồi, không cần lướt điện thoại lúc ăn cơm, chuyên gia người ta đã nói trên màn hình di động vi khuẩn còn nhiều hơn cả trên nắp bồn cầu đấy.”

Đinh Tiểu Nhu cười, “Con dám liếm màn hình di động, vị chuyên gia kia dám liếm nắp bồn cầu không?”

Đỗ Lệ Lệ bực mình, duỗi chân liền đá Đinh Tiểu Nhu, Đinh Tiểu Nhu nhanh chóng cuộn tròn ở rìa sô pha.

Đinh Tiểu Nhu quét mắt nhìn TV, MC ngoại cảnh kia đúng là Trì Tín, hắn giống như đang chuẩn bị phỏng vấn hai bà dì đánh nhau vì tranh giành bạn nhảy.

Trì Tín trên TV thực nghiêm trang, ai có thể nghĩ đến trong hiện thực lại là kẻ nói chuyện khắc nghiệt chán ghét. Nghĩ như vậy, Đinh Tiểu Nhu đột nhiên cười, càng thêm cảm thấy mình thông minh. Kỳ thật hôm nay ở tiệm cà phê nàng cũng không vì lời Trì Tín nói mà bực mình, tất cả đều là giả vờ. 

Cứ như vậy, nàng liền có cớ để rời đi, Trì Tín tự nhiên đuối lý, chuyện đền tiền cũng liền không mở miệng được. Đinh Tiểu Nhu quyết định chờ nhận được tiền lương, liền đem tiền trả cho đối phương, từ đây ranh giới giữa hai người rõ ràng, về sau hai người sẽ không qua lại.

Lúc này cửa mở, Đỗ Lệ Minh mang theo một cái xe kéo nhỏ đi vào, trên xe cột một cái loa.

“Cậu nhỏ!” Đinh Tiểu Nhu thân thiết kêu.

Đỗ Lệ Minh là cậu nhỏ đúng nghĩa, chỉ lớn hơn Đinh Tiểu Nhu 9 tuổi, quan hệ giữa hai người đặc biệt tốt. Ở trong mắt Đinh Tiểu Nhu, cậu nàng cái gì cũng tốt, diện mạo đẹp, tính cách tốt, nhân phẩm càng khỏi nói, chính là…… có điểm… không đàn ông cho lắm.

Đỗ Lệ Lệ nói, “Mỗi ngày đi nhảy quảng trường, em mới hơn ba mươi tuổi có được không, vây xung quanh đều là các bà đã sáu bảy chục tuổi, em như vậy có thể tìm được bạn gái mới là lạ.”

Đỗ Lệ Minh thay dép lê, “Em cũng là vì việc buôn bán trong tiệm mà, em phải gặp khách hàng.”

“Chị cảm ơn em ha.” Đỗ Lệ Lệ hừ một tiếng, đứng lên, “Lo chết ta, trong một cái nhà mà có hai người độc thân.”

Đinh Tiểu Nhu và Đỗ Lệ Minh nhìn chằm chằm TV, trăm miệng một lời nói, “Là ba người.”

Đỗ Lệ Lệ muốn tìm lời nói phản bác lại, nhưng thất bại, “Cuộc sống này không còn cách nào a!” Nói xong thở phì phì trở về phòng ngủ.

Đinh Tiểu Nhu cùng cậu ăn ý mà vỗ tay, “YEAH!”

Trong TV, hai bà dì mỗi người mỗi ý, quở trách đối phương đủ loại không đúng. Trì Tín hỏi hai vị: “Các ngươi cảm thấy vị bạn nhảy nam kia có điểm gì tốt a?”

“Trẻ tuổi đẹp trai, đối xử rất chân thành.” Một dì nói.

“Lại còn có thể dệt áo lông!” Một cái khác bổ sung.

Lúc này, liền nghe được bên ngoài màn hình ảnh có người nhịn không được cười ra tiếng.

Có lẽ là vì Trì Tín mạo phạm bạn nhảy của mình, hai bà dì nháy mắt kết thành đồng minh, cùng chung kẻ địch đem Trì Tín cùng người quay phim đuổi ra khỏi cửa.

Đỗ Lệ Minh buồn bực, “Vì sao hắn lại cười a?”

Đỗ Lệ Minh vừa nói vừa lấy ra một cái cuộn len, bắt đầu thuần thục mà đan áo lông.

Đinh Tiểu Nhu nói, “Có thể là hai dì ấy nói chuyện quá chọc cười.”

“Cũng phải, hai người nàng thường ngày liền thích đấu võ mồm, ngươi một câu ta một câu giống như Song Hoàng vậy.” Đỗ Lệ Minh thành thạo đan áo.

“Chả lẽ cậu là bạn nhảy mà hai người tranh chấp sao!” Đinh Tiểu Nhu có điểm hưng phấn, đây vẫn là lần đầu tiên người trong nhà gián tiếp xuất hiện trên TV.

Cậu nàng bình tĩnh gật gật đầu, “Hai người kia mỗi người mua 10 cân len sợi của ta nha.”

Đinh Tiểu Nhu chỉ vào Trì Tín đang ở trên TV hỏi, “Cậu cảm giác người này thế nào?”

Cậu khẽ liếc mắt một cái, “Nhìn là người tốt, chính là có chút khờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.