Ba giờ rưỡi sáng, Diêm Lệ nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm gì cũng không ngủ được.
“A, phiền chết mất! Tại sao mình lại nghĩ đến chuyện đó hoài vậy?”
Trong đầu cô không ngừng lóe lên khuôn mặt tươi cười của Hướng Dương Diễm, còn có hình ảnh mơ hồ của một cô gái, sau đó là những dấu chấm hỏi liên tiếp nhau…
Cô bé kia là ai? Có đáng yêu không? Hay có xinh đẹp không?
Mấy chuyện này có gì quan trọng chứ? Nhưng cô lại không thể không suy nghĩ đến nó… Ghen tỵ.
Cô ghen tỵ cái gì chứ? Chẳng lẽ cô và cô gái bí ẩn kia đang tranh giành người yêu với nhau sao?
Nhưng mà cô làm sao có thể thích tên nhóc kia được?
Cô không phủ nhận là tên nhóc kia làm người ta rất yêu thích… không cần nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn gương mặt tuấn tú của nó thì cũng đã đủ đánh bại mấy thằng đàn ông khác.
Còn có nụ cười đánh đâu thắng đó kia nữa chứ, từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu cô chú tranh nhau yêu thương nó. Cho dù là người lạnh lùng đến mức nào, chỉ cần nhìn thấy nụ cười kia thì liền đổ rụp… Tứ đường đường chủ của Diêm minh chính là minh chứng tốt nhất.
Mặc dù cô không thích bộ dạng đáng thương của nó nhưng bề ngoài của nó thật sự là rất xinh đẹp. Bộ dạng đó làm cho ai cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt đưa đám thất vọng của nó.
Hơn nữa tên nhóc đó luôn tươi cười rạng rỡ, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy nó tức giận. Còn cô thì ngược lại, hỡ chút là tức giận như một đứa trẻ, còn nó thì chỉ cần cười một cái là cô liền cảm thấy áy náy, liên tục bao dung cho nó.
Ai... Nói cho cùng, tên tiểu quỷ đó rất lợi hại!
Cho nên, có cô gái nào sẽ từ chối tình yêu của nó chứ?
Thực sự là cô nghĩ không ra! Rốt cuộc là người nào chứ...
Diêm Lệ cẩn thận suy nghĩ một lần nữa, cô chưa biết là Hướng Dương Diễm thích cô gái nào.
Chắc là bạn học của tên nhóc đó? Nếu không làm sao hai người ở chung một chỗ mà cô lại không biết chứ?
Nhưng mà so với vấn đề này thì cô lại có một vấn đề khác cần phải suy nghĩ, tại sao cô lại cảm thấy mất mác chứ? Cô cảm thấy bảo bối mình yêu quý nhất bị người khác cướp mất…
Rốt cuộc cô bị gì thế này? Không lẽ là bị yêu tinh quấy nhiễu sao?
Diêm Lệ trằn trọc cả đêm cho đến tảng sáng mới không cưỡng lại cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi…
“Hơ…” Diêm Lệ ngồi ở trong phòng làm việc rất không nho nhã mà ngáp lớn, đôi mắt cụp xuống cho thấy là cô buồn ngủ cỡ nào
“Cô Diêm, hôm qua cô ngủ khuya lắm sao?” Dương Văn Thịnh, cũng là giáo viên dạy thể dục, đi tới thăm hỏi.
“Không có, chỉ là ngủ không ngon thôi.” Diêm Lệ cười cười.
“Sao vậy, tối qua cậu không ngủ mà đi ăn trộm à?” Ngồi đối diện Diêm Lệ Liễu Thanh Thanh, giáo viên dạy môn Văn. Cô không chỉ là bạn học của Diêm Lệ mà còn là người của Diêm gia. Ngay cả chuyện Diêm Lệ nuôi dưỡng Hướng Dương Diễm, cô cũng biết rõ hơn ai hết.
Có lẽ là bị Diêm Lệ ảnh hưởng nên cách Liễu Thanh Thanh nói chuyện chẳng khác gì đàn ông.
“Ai làm ăn trộm chứ? Tớ chỉ bị mất ngủ thôi!”
“Nhớ ai mà mất ngủ vậy? Chẳng lẽ là người đàn ông độc thân hoàng kim thầy giáo Dương Văn Thịnh của chúng ta?” Ánh mắt của Liễu Thanh Thanh mập mờ vòng qua vòng lại giữa hai người.
Dĩ nhiên là Diêm Lệ hiểu được sự chế nhạo trong câu nói của Liễu Thanh Thanh, cô cũng không có biểu hiện gì nhưng nam chính thì lại lúng túng, vội vàng giải thích: “Cô Liễu đừng nói lung tung! Làm sao có chuyện này chứ?”
Dương Văn Thịnh tuy là nói vậy nhưng ánh mắt của anh lại hiện lên sự mong đợi. Chỉ tiếc là nữ chính bị cơn buồn ngủ lấn át, căn bản là không có thời gian nhìn thấy ánh mắt thâm tình của anh. Nhưng mà người bên cạnh thì lại không như vậy.
“Ha ha... Không có việc gì là không thể nào nha!” Liễu Thanh Thanh nháy mắt mấy cái với Dương Văn Thịnh, khẩu hình nói: phải cố gắng lên!
Dương Văn Thịnh mỉm cười với sự khích lệ của cô, đến lúc anh nhìn lại Diêm Lệ thì cô đã nhắm mắt ngủ.
“Ách... Tôi đi ra ngoài một chút.” Anh đi ra phòng làm việc.
“Ai...” Liễu Thanh Thanh cũng không nhịn được thở dài.
Dương Văn Thịnh người ta dầu gì cũng coi là người đàn ông độc thân, vẻ ngoài chánh trực, tài sản cũng không ít, quan trọng là anh ta là người nhiệt tâm, là một người đàn ông chân chính, rất hợp với Diêm Lệ. Làm sao có thể tìm được người nào hợp với Diêm Lệ hơn anh chứ?
Kết quả thì thế nào? Cô ấy lại không hiểu phong tình, trí tuệ chậm chạp, ngay cả cô cũng không chịu nổi nữa. Nếu không phải cô đã thích người khác thì cô đã tóm lấy anh ta rồi.
Hả, có người đến. Lúc này một gương mặt khả ái xuất hiện trước mặt cô.
“Tiểu Diễm!” Liễu Thanh Thanh hưng phấn bước nhanh tới, chỉ kém không đè ngã Hướng Dương Diễm thôi.
Nhưng mà Hướng Dương Diễm lại không ngại, ngược lại anh còn nở nụ cười: “Chào chị Thanh Thanh.”
Hướng Dương Diễm gọi như vậy là do Liễu Thanh Thanh yêu cầu. Kể từ khi cô học đại học đã mê luyến Tiểu Diễm, vì vậy mà làm bạn trai ăn nhiều dấm chua. Thật ra cô chỉ xem Tiểu Diễm như em trai… mặc dù mức độ cưng chiều nhiều khi làm cho người ta phải chỉ trích.
“Sáng sớm tới văn phòng làm gì?”
“Đến gặp chị và Lệ!” Hướng Dương Diễm mới trả lời thì cái ót lập tức bị gõ một cái.
“Lệ cái gì mà Lệ! Chị nói với em mà em quên rồi sao?” Đột nhiên Diêm Lệ xuất hiện ở sau lưng Hướng Dương Diễm, bộ dáng giống như một vị thần ác độc.
Liễu Thanh Thanh vội vàng vuốt ve cái ót của Hướng Dương Diễm, cô vẫn không quên quở trách thủ phạm: “Diêm Lệ, tại sao cậu lại dữ với Tiểu Diễm như thế? Làm cô giáo mà một chút lòng nhân từ cũng không có, cậu lại đi hành hung học sinh… Còn là một người dễ thương, đáng yêu, đánh đâu trúng đó, không ai cản nổi…”
“Dừng… cậu nói đủ chưa?” Diêm Lệ không kiên nhẫn liếc mắt.
Tình cảm của bạn tốt đối với Hướng Dương Diễm không phải là cô không biết. Nếu như nói Diêm Định Sinh thích con nít thì Liễu Thanh Thanh cũng không khá hơn chút nào! Cũng sắp là phụ nữ ba mươi tuổi rồi mà còn say mê tên nhóc kia… Thật là đủ rồi!
Tóm lại một câu, cuộc sống của cô tràn ngập những con người quỷ dị, nguyên nhân là bởi vì tên nhóc kia.
“Em không học mà chạy đến đây làm gì?” Giọng nói bén nhọn của cô cất lên.
“Lệ... Cô giáo, sao cô dữ vậy? Em có cái này cho cô ăn.” Hướng Dương Diễm cười hì hì trình “Cống phẩm” lên.
“Cái này là cái gì?” Diêm Lệ nhíu mày, nhìn vật thể lạ trên tay Hướng Dương Diễm.
Một chiếc hộp với ruy băng màu hồng? Tên nhóc này kiếm cái thứ nữ tính này ở đâu ra?
“Oa! Thật đáng yêu đó... Tiểu Diễm thiên vị! Tại sao chị lại không có?” Liễu Thanh Thanh la lên, hoàn toàn không còn hình tượng của một cô giáo.
“Thật xin lỗi, chị Thanh Thanh. Cái này chỉ có một phần... Nhưng mà lúc người nhà em đi Thụy Sĩ, em có nhờ họ mua socola về.” Hướng Dương Diễm lấy ra một cái lọ sắt đưa cho cho Liễu Thanh Thanh: “Cho chị này!”
“Oa! Tiểu Diễm chị yêu em. Cái này thật đáng yêu đó!” Liễu Thanh Thanh nhân cơ hội này ôm Hướng Dương Diễm, còn là nhảy lên ôm nữa chứ. Thật may là văn phòng chỉ còn lại ba người, nếu không thì không biết giải thích như thế nào nữa.
Nhưng mà hình ảnh bọn họ vui đùa với nhau cũng làm Diêm Lệ không vừa mắt.
“Rốt cuộc cái này là cái gì?” Diêm Diêm hưng phấn lắc qua lắc lại đồ vật trong tay.
“A! Chị làm vậy sẽ hư hết đó! Ở trong là bánh ngọt dâu tây đó” Hướng Dương Diễm vội vàng ngăn cản Diêm Lệ bạo hành với hộp bánh.
“Bánh ngọt dâu tây? Làm sao em có được thứ này? Còn có...” Diêm Lệ liếc mắt nhìn cái lọ trong tay Liễu Thanh Thanh: “Vậy cái này ai cho em? Chị nhớ là trong nhà không có ai đi Thụy Sĩ!”
“Anh Diêm đó!” Anh chỉ đích danh Diêm Định Sinh.
Hướng Dương Diễm vừa nói xong, mặt Diêm Lệ xanh đi một nửa.
“Lão già kia chỉ đơn giản mua đồ giùm em thôi sao? Chẳng lẽ... anh ta muốn “cái kia” với em?”
Ai ngờ Hướng Dương Diễm nghe vậy lại đỏ mặt, ấp úng trả lời: “À… Ờ… Anh Diêm có yêu cầu em một chuyện… Nhưng, nhưng em không thể nói được.”
“Em nói rõ cho chị! Rốt cuộc anh ta muốn em làm gì?” Diêm Lệ nóng nảy, trong đầu thoáng qua các hình ảnh biến thái.
“Không thể nói được!” Hướng Dương Diễm liều mạng lắc đầu, gương mặt tuấn tú càng thêm ửng hồng. Diêm Lệ thấy vậy thì càng tức giận, chỉ còn kém chạy tới vấn tội Diêm Định Sinh.
Chết tiệt, lão hồ ly kia chẳng lẽ muốn ra tay sao?
“Lệ, chị đừng hỏi nữa! Mau ăn đi!” Hướng Dương Diễm cố gắng nói sang chuyện khác, quả nhiên tiếng rống của sư tử hà đông lập tức vang lên.
“Bây giờ không phải là lúc ăn!”
“Vậy lúc nào thì chị mới chịu ăn?” Tên ngốc này hết lần này đến lần khác làm người ta tức chết mà.
“Em...”
Lúc Diêm Lệ nổi đóa lên thì người thứ tư xuất hiện.
Thì ra là Dương Văn Thịnh biến mất đã trở lại văn phòng, trong tay còn có thể một ly cà phê và một hộp trái cây.
“Đông vui quá... Em Hướng cũng tới đây sao?” Anh cười với Hướng Dương Diễm, sau đó đem toàn bộ đồ trong tay đưa cho Diêm Lệ: “Uống chút cà phê để lấy tinh thần, làm vậy cũng sẽ không buồn ngủ. Hộp trái cây này là bạn tôi cho, mùi vị cũng không tệ, cô giáo Lệ nể mặt ăn một chút đi.”
“Cám ơn!” Diêm Lệ lấy ly cà phê trong tay, há miệng uống một hớp to.
Đúng lúc cô đang cần bình tĩnh lại, nếu không cô nhất định sẽ bị tên nhóc này chọc tức đến hộc máu.
“Cậu chú ý hình tượng của mình có được không?” Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chị ăn cái này đi! Ăn cái này uống cà phê rất ngon đó!” Hướng Dương Diễm không quên tiếp tục tiếp thị cái bánh của mình.
“Em Hướng, cái này em làm sao?” Dương Văn Thịnh ngạc nhiên nhìn cái ruy băng màu hồng: “Cái này không phải là tác phẩm của nữ sinh trong giờ học nấu ăn sao?”
“Đúng vậy! Lúc nãy có một đám bạn học nữ cho em! Em chọn cái đẹp nhất cho Lệ… cô giáo.” Hướng Dương Diễm cười nhìn cái mặt xanh mét của Diêm Lệ, anh vẫn còn không thức thời mà tiếp tực nói: “Mau ăn đi! Cái này chắc ăn cũng rất ngon đó!”
“Chắc? Chẳng lẽ em chưa từng ăn sao?” Cô cố ý chọn lỗ hở trong câu nói của Tiểu Diễm.
“Đúng vậy! Chỉ có một hộp nên em vội vàng mang đến cho chị, đương nhiên là em chưa có ăn.”
“Vậy nếu như rất khó ăn thì làm sao?”
“Chắc là sẽ không như vậy đâu. Trang trí đẹp như thế thì chắc tay nghề cũng không tệ.”
“Chị mặc kệ! Chị không muốn ăn đồ không rõ lai lịch.” Cô hất đầu, ý nói là không muốn thấy cái hộp này nữa.
Hừ, tiểu quỷ này thật đúng là hiểu thế nào là mượn hoa hiến Phật... Tức chết người mà! Bất kể là lão hồ ly thích trẻ em hay đám nữ sinh kia thì đều làm cô bực chết mà.
“Lệ... Cô giáo...” Khuôn mặt tươi cười của Hướng Dương Diễm xụ xuống.
“Diêm Lệ?” Dĩ nhiên là Diêm Lệ không hề bị ảnh hưởng.
“Chị không muốn ăn chính là không muốn ăn!” Giống như là cố ý muốn khiêu khích Hướng Dương Diễm, Diêm Lệ cầm một miếng trái cây lên cắn một miếng thật to.
“Cái này ăn rất ngon.” Cô nói với Dương Văn Thịnh, cố tình không để ý tới vẻ mặt thất vọng của ai đó
“Không ăn thì không ăn!” Hướng Dương Diễm cầm hộp bánh lên, giận dữ chạy ra khỏi phòng.
“Tiểu Diễm... ” Liễu Thanh Thanh lo lắng nhìn theo bóng dáng chạy đi, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm bạn tốt.
Đêm đó Diêm Lệ, Diêm Tuấn và Hướng Dương Hi cùng ăn bữa tối. Không có sự xuất hiện của Hướng Dương Diễm nên không khí có chút lạnh tanh.
“Chị Lệ, Tiểu Diễm đâu?” Người làm chị đương nhiên phải quan tâm em trai mình.
“Đừng để ý đến nó! Dám chọc giận chị!” Vừa nghĩ đến là cô đã tức giận.
Tên nhóc kia còn dám có bí mật với Diêm Định Sinh, vậy cô không lấy bánh của nó thì không được sao? Huống chi cái bánh đó còn do hoa si… ách, bạn học nữ làm. Hừ!
“Có phải em lại cáu kỉnh với Tiểu Diễm rồi không?” Diêm Tuấn hỏi.
“Em làm gì có! Tên nhóc kia…” Diêm Lệ đang chuẩn bị phun một tràng dài thì người đưa cơm cho Hướng Dương Diễm quay lại. Cuộc nói chuyện bị ngừng lại vì vẻ mặt của người đó rất hốt hoảng.
“Sao vậy?” Diêm Tuấn mở miệng, hai người khác nín thở chờ câu trả lời.
“Hình như Hướng thiếu gia bị bệnh rồi, cậu ấy ói hoài...”
“Cái gì?” Diêm Lệ đứng dậy, ngay cả nụ cười của Hướng Dương Hi cũng biến mất.
“Tiểu hi, gọi cho Định Sinh.” Diêm Tuấn vẫn là người bình tĩnh nhất, anh lập tức kêu Hướng Dương Hi gọi cho Diêm Định Sinh.
Diêm Lệ đứng bên cạnh anh thì không bình tĩnh được như vậy. Cô cảm thấy nôn nóng hơn bao giờ hết. Đôi chân dường như được gắn hỏa lực, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
“Chị Lệ đi nhanh thật đó!” Hướng Dương Hi cúp điện thoại, đi tới bên cạnh Diêm Tuấn.
“Chúng ta cũng qua đó xem một chút đi!” Khóe miệng của Diêm Tuấn nhếch lên nụ cười thâm ý, sau đó đi ra ngoài.
Hướng Dương Hi vội vàng chạy tới ôm lấy khuỷu tay anh, cố gắng đuổi theo bước chân ưu nhã của anh.
“Làm sao em lại biến thành bộ dạng này?” Diêm Lệ cau mày nhìn Hướng Dương Diễm.
Mặc dù cô rất lo lắng, nhưng chẳng biết tại sao, khi câu nói ra khỏi miệng lại như một câu chất vấn. Nhưng mà điều đó cũng làm cho bệnh nhân thỏa mãn.
“Lệ...” Gương mặt không còn chút máu nào nở ra một nụ cười, nhưng đã không còn rực rỡ như xưa.
Lúc này Hướng Dương Diễm đã không còn nôn mửa nữa nhưng sắc mặt lại tái nhợt, làm cho người ta không yên lòng.
“Nghe chị Lý nói là em ói không ngừng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là tại ăn quá nhiều bánh ngọt...”
“Bánh ngọt? Lấy đâu ra nhiều bánh ngọt cho em ăn?”
“Là do bạn học nữ tặng. Lúc đầu chỉ có mười cái...” Anh rất nghiêm túc tính toán một chút.
Diêm Lệ tức giận nói: “Bất kể là bao nhiêu cái, em cũng không thể ăn hết một lần. Em rất coi trọng quà của mấy người đó sao?”
Ghê tởm!
“Không phải...” Hướng Dương Diễm giải thích: “Ai bảo chị không ăn bánh em đưa. Trong lúc tức giận em đem bánh ra ăn hết…”
“Vậy là lỗi của chị sao?” Diêm Lệ dùng ngón tay trỏ đâm đâm trán của anh.
“Đau quá!” Anh cau mày trầm mặc một hồi mới nói: “Lệ, chị sẽ không thích đàn ông như thầy giáo Dương chứ?”
“Hả? Sao lại nói tới chuyện này?” Lần này đến lượt cô nhíu mày: “Im lặng, nghỉ ngơi đi.”
“Em không muốn! Trừ phi chị nói chị không thích anh ta!” Hướng Dương Diễm quật cường lắc đầu.
“Em muốn ăn đòn phải không?” Diêm Lệ giơ nắm đấm lên theo bản năng, hình ảnh ngược đãi bệnh nhân vừa vặn rơi vào trong mắt của ba người ngoài cửa.
“Chị Lệ!” Hướng Dương Hi sốt ruột nói đầu tiên: “Tiểu Diễm bị bệnh rồi mà chị còn muốn đánh nó sao?
“Lệ, em làm gì vậy?” Sắc mặt của Diêm Tuấn cũng không tốt lắm. Người còn lại cũng không nhìn Diêm Lệ mà đi thẳng tới bên giường.
“Chỗ nào không thoải mái?” Giọng nói của Diêm Định Sinh hết sức dịu dàng, nhưng trong đầu Diêm Lệ lại hiện lên hai chữ… “Khả nghi”
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, chỉ là vừa rồi mới thẳng… Chắc là do ăn không tiêu.”
“Đâu? Để anh xem một chút.” Diêm Định Sinh đưa tay sờ lên trán Hướng Dương Diễm muốn thử nhiệt độ. Vậy mà động tác này trong mắt Diêm Lệ lại thành “Sói lang bổ nhào vào dê”. Diêm Lệ không chút suy nghĩ liền giơ “Móng vuốt sói” ra.
Cái hành động này trong nháy mắt như đẩy cô xuống vực thẳm…
Cô mới làm gì thế này? Cô vừa đánh Diêm Định Sinh. Xong rồi! Cái người thích sạch sẽ này trừ Tiểu Diễm ra thì không cho ai đụng vào người. Vậy mà cô lại đi “Sờ” anh chứ.
Cô chết chắc rồi?
Diêm Lệ hoảng sợ nhìn về phía Diêm Đinh Sinh, anh dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn lại cô. Hai người trầm mặt hồi lâu, sau đó Diêm Định Sinh chậm rãi mở miệng nói: “Những người không có liên quan thì đi ra ngoài!”
Hết chương 5