Ngược Nam Chính

Chương 2: Chương 2:




Đỗ Lam chuyển đến trường tiểu học này khi cô học lớp 3, bởi vì việc làm ăn của bố mẹ nên cả nhà cô dọn từ thành Tây đến thành Đông, trường học này cách nơi ở mới của họ rất gần, là một trường tiểu học công lập. Bố mẹ hy vọng cô thay đổi hoàn cảnh mới thì tính cách cũng có thể thay đổi.
 
Mẹ Trình Ngọc Lan lái xe đưa cô đến trường, cô quay đầu nhìn mẹ một cái rồi an tĩnh đi vào trường. Khu dạy học đối diện cổng trường được sơn màu hồng phấn, Đỗ Lam nhíu màu, cô không thích màu hồng phấn.
 
Hiện tại là thời gian giải lao sau tiết 1, đến cửa phòng học của lớp 3-1, bên trong có học sinh đang nô đùa. Nhìn thấy một bạn nữ xa lạ đi vào lớp, ai nấy cũng tò mò quan sát. Đỗ Lam đứng thẳng người, khẽ nâng cằm, nhìn lại từng người bọn họ.
 
Chuông vào tiết vang lên, các bạn học sinh đều quay lại vị trí của mình. Thầy chủ nhiệm lớp Trần Hàn đẩy cửa phòng học, trông thấy một em học sinh đang đứng thẳng tắp ở cửa, cô bé mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng và chiếc váy màu xanh đen, lưng đeo chiếc cặp sách màu lam nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, thấy mình vào lớp thì đôi mắt phượng hẹp dài lạnh nhạt nhìn qua.
 
Trần Hàn cười mở miệng: “A, em là Đỗ Lam đúng không, sao không đến văn phòng tìm thầy? Cũng may tiết này là tiết của thầy.”
 
Đỗ Lam chỉ yên lặng nhìn thầy, không nói chuyện.
 
Trần Hàn dẫn cô lên bục giảng, “Các em yên lặng nào, thầy giới thiệu với các em, đây là bạn học mới, tên là Đỗ Lam. Đỗ Lam, em tự giới thiệu về bản thân đi.”
 
Đỗ Lam mở miệng, “Tên tớ là Đỗ Lam.” Nói xong, an tĩnh đứng trên bục giảng.
 
Trần Hàn cười làm dịu không khí: “Các bạn học vỗ tay chào mừng bạn mới đến nào.”
 
Tiếng vỗ tay vang lên.
 
“Bạn học Đỗ Lam, em tạm thời ngồi chỗ đó nhé.” Trần Hàn chỉ vào vị trí trống ở hàng thứ tư.
 
Đỗ Lam gật đầu, mắt nhìn thẳng, đi đến chỗ ngồi. Bạn ngồi cùng bàn là một bé trai xinh đẹp, mắt to, hàng mi dài, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mềm rũ xuống.

 
Chỗ ngồi của cậu là sát cửa sổ, chỗ của Đỗ Lam là bên phía lối đi giữa hai dãy bàn. Cậu trai thấy cô đến, đôi mắt to tròn sạch sẽ nhìn qua, nở nụ cười xán lạn với cô, sau đó là một cái má lúm đồng tiền thật sâu và ---
 
Răng cửa trống trơn!
 
Cậu bé nhiệt tình chào hỏi, “Chào cậu, tên tớ là Trần Hiểu Huy.”
 
Đỗ Lam lạnh nhạt gật đầu, không nói chuyện, nhét cặp sách vào hộc bàn, lấy sách giáo khoa toán ra, bắt đầu tập trung nghe giảng.
 
Bé trai bên cạnh cũng không để bụng, quay đầu lại, má lúm đồng tiền ẩn hiện trên má, cũng bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
 
Hết tiết, có mấy học sinh vây quanh cô, mỗi người một câu hỏi, “Cậu từ trường nào chuyển tới thế?”
 
Một nữ sinh khác nhìn váy cô, “Váy này cậu mua ở đâu vậy?”
 
Một nữ sinh khác thì sờ cái kẹp tóc màu lam nhạt trên đầu cô, “Còn kẹp tóc của cậu nữa, thật là đẹp quá đi.”
 
Trần Hiểu Huy bên cạnh cũng dùng đôi mắt to tròn tò mò nhìn sang, Đỗ Lam không trả lời, mặt không cảm xúc tránh tay của cô bạn nữ kia, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
 
Mấy học sinh kia thấy cô không có ý muốn nói chuyện, cô gái đang sờ kẹp tóc của cô “hừ” một tiếng, cảm thấy không thú vị, đều tản ra.
 
Đỗ Lam làm lơ cái nhìn tò mò cẩn thận của cậu bạn cùng bàn, tiếp tục đọc sách. Cô rất vừa lòng với kết quả này, cô chỉ muốn an tĩnh ngốc trong thế giới của chính mình, không muốn phiền toái kết thêm bạn mới.
 
Hết tiết hai vốn là thời gian thể dục giữa giờ, bởi vì Đỗ Lam chưa có đồng phục nên không cần tham gia. Nhưng Trần Hiểu Huy cùng bàn cũng không đi ra ngoài, chỉ yên lặng đọc sách.
 

Mãi cho đến giữa trưa tan học, Đỗ Lam đều không thấy cậu ấy rời khỏi chỗ ngồi.
 
Đỗ Lam thu dọn đồ đạc, cô biết mẹ Trình Ngọc Lan chắc chắn đã chờ cô ở cổng trường rồi, nhìn lướt qua Trần Hiểu Huy bên cạnh, cậu cũng nhìn cô, hơi ngượng ngùng, sau đó cúi đầu chậm rì rì cất sách giáo khoa.
 
Buổi chiều Đỗ Lam đi vào phòng học, mặt vẫn không cảm xúc, mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi đến chỗ của mình. Khi sắp đi qua chỗ của nữ sinh ban sáng sờ kẹp tóc của cô thì nữ sinh kia cố ý vươn chân ra, đặt ở lối đi nhỏ. Chiều cao của Đỗ Lam cũng coi như nổi bật hơn so với bạn cùng lứa tuổi, chân dài co lên trực tiếp bước qua chân nữ sinh kia, quay đầu lạnh lùng trừng mắt liếc nữ sinh kia một cái rồi về chỗ ngồi.
 
Trần Hiểu Huy đã ngồi ở vị trí, thấy cô đến thì mỉm cười xán lạn, răng cửa trống trơn cười đến ngố. Đỗ Lam lạnh nhạt quét mắt liếc cậu ta một cái, thản nhiên ngồi vào chỗ, lấy sách giáo khoa ra, cúi đầu đọc.
 
Trần Hiểu Huy không thấy xấu hổ, quay đầu tiếp tục lẳng lặng đọc sách giáo khoa của mình.
 
Trong thời gian chuyển tiết, Trần Hàn có tới lớp một chuyến, đưa đồng phục cho Đỗ Lam, “Em về thử xem có vừa không, nếu không vừa thì ngày mai mang đi thầy đổi cho.”
 
“Vâng, cảm ơn.” Đỗ Lam trả lời ngắn gọn.
 
Trần Hàn hiền lành cười, sau đó nhìn Trần Hiểu Huy bên cạnh, cười nói, “Hiểu Huy, tiếp tục cố gắng nha.”
 
“Vâng, vâng.” Trần Hiểu Huy gật đầu thật mạnh, lại lộ ra răng cửa tối om của cậu ta.
 
Đỗ Lam có chút ghét bỏ nhìn ra chỗ khác. Tuy rằng cô cũng thay răng nhưng chưa bao giờ cười, cho nên cũng sẽ không lộ ra!
 
Giờ giải lao, tiếng cười đùa của các bạn cùng lớp rất to, Đỗ Lam phiền không chịu được, đeo tai nghe bật video tiếng Anh. Khóe mắt liếc Trần Hiểu Huy bên cạnh, chỉ thấy cậu ấy mở to mắt nhìn các bạn đùa giỡn, trong mắt lóe lên sự hâm mộ như có như không.
 
Cả buổi chiều, Trần Hiểu Huy đều không rời khỏi chỗ ngồi của mình.

 
Tan học, Đỗ Lam nhanh chóng thu thập cặp sách ra khỏi phòng học, đi đến cổng trường, mẹ Trình Ngọc Lan còn chưa lái xe tới, Đô Lam đeo tai nghe an tĩnh chờ dưới tàng cây.
 
Đợi hơn 10 phút, học sinh trong trường đã ra gần hết mà Trình Ngọc Lan còn chưa tới, Đỗ Lam bắt đầu nhìn chung quanh.
 
Đột nhiên, cô thấy bạn cùng bàn cách đó không xa – Trần Hiểu Huy.
 
Tay phải cậu đặt lên vai cô bạn nữ, tay phải bám vào một cậu bạn khác, cười nói chuyện với hai người kia. Điều khiến Đỗ Lam giật mình chính là, bọn họ đi rất chậm, bởi vì hình như chân phải của Trần Hiểu Huy không có sức lực, cậu ta đang khập khiễng bám vào hai người kia để đi.....
 
Cho đến khi bóng dáng 3 người đeo cặp sách phai màu đi khuất tầm mắt cô thì cô mới quay đầu lại. Lúc này, Trình Ngọc Lan đã lái xe tới, thấy cô đứng đợi ở ven đường thì xuống xe, ngồi xổm xin lỗi, “Lam Lam, xin lỗi con, mẹ có việc đột xuất nên tới muộn.”
 
Đỗ Lam lẳng lặng nhìn mẹ, “Không sao.”
 
Trình Ngọc Lan sờ đầu cô, nói ra câu này chứng tỏ con gái thật sự không tức giận. Chị lái xe không đến 15 phút, hai người đã tới nhà.
 
Về đến nhà, Đỗ Lam trực tiếp về phòng mình làm bài tập. Trình Ngọc Lan thì bắt đầu nấu cơm, chị lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra rửa sạch dưới  vòi nước, ngẩng đầu lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Đỗ Lam, trong lòng nhớ lời bác sĩ nói.
 
Bác sĩ kiến nghị Đỗ Lam nên đổi một hoàn cảnh sinh hoạt mới, đồng thời người nhà cần dành nhiều thời gian ở cùng Đỗ Lam hơn, giảm bớt thời gian cô bé đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Vì thế, chị đã tạm thời giảm thiểu công việc làm ăn, đồng thời hai vợ chồng cũng quyết định, mặc kệ bận rộn thế nào, nhất định cả nhà phải cùng nhau ăn cơm.
 
Đỗ Lam đã bắt đầu chậm rãi đáp lại vấn đề của họ, tuy đa số chỉ là mấy chữ ngắn ngủi nhưng điều này vẫn khiến hai vợ chồng vui vẻ, bọn họ biết việc này không thể gấp gáp mà cần thời gian và sự kiên nhẫn.
 
***
 
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Lam bước vào lớp, Trần Hiểu Huy đã có mặt trong lớp rồi. Cậu ngồi ở chỗ của mình, thấy cô tới thì lại lộ ra răng cửa tối om. Tầm mắt của Đỗ Lam đặt trên mặt cậu bạn 3 giây, khóe miệng nhếch lên một biên độ rất nhỏ, miễn cưỡng có thể gọi là cười tươi. Nhưng mà Trần Hiểu Huy phát hiện nó, má lúm đồng tiền càng sâu hơn, đôi mắt trong trẻo cũng híp thành đường thẳng.
 
Đỗ Lam cảm thấy miệng cậu ta sắp ngoác đến tận mang tai rồi.....
 
Giờ giải lao, Đỗ Lam khát nước, lấy cái ly thủy tinh màu lam nhạt mà Trịnh Ngọc Lan đã chuẩn bị cho cô từ trong cặp sách, đứng dậy chuẩn bị đi lấy nước. Vừa đi hai bước lại lui về, nhìn cái ly nước bằng nhựa màu cam của Trần Hiểu Huy, cầm lấy luôn, đi thẳng đến chỗ lấy nước.

 
Rót đầy 2 cốc nước ấm về, Trần Hiểu Huy vươn tay tiếp nhận, giọng nói thanh thúy, “Cảm ơn.”
 
Đỗ Lam gật đầu rất khẽ, không nói chuyện.
 
Mỗi lần Đỗ Lam uống nước, Trần Hiểu Huy cũng sẽ mở nắp ly nước để uống, nhưng mỗi lần đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đậy nắp lại. Đỗ Lam uống hết một cốc nước thì cốc của cậu ấy còn chưa hết 1/3 nước, Đỗ Lam thấy, nhưng không nói gì.
 
Sau tiết 2 của buổi chiều là giờ hoạt động tự do. Tiếng chuông hết tiết vừa reng, các bạn nam lập tức ngo ngoe rục rịch chuẩn bị chạy đến sân thể dục đá cầu, mấy cậu bạn khoác vai nhau đi ngang qua chỗ Đỗ Lam thì cười nhìn Trần Hiểu Huy, ẩn ý nói, “Hiểu Huy, cùng đá cầu đi.”
 
Trần Hiểu Huy cười lắc đầu, Đỗ Lam cảm thấy nụ cười kia hơi chói mắt. Cô quay đầu lạnh lùng liếc mấy nam sinh kia, mấy nam sinh run run bả vai, không nói nữa, tránh đi.
 
Hai người lặng lẽ ngồi ở chỗ, tia nắng ngoài cửa sổ nhỏ vụn luồn vào, thời gian trở nên yên tĩnh mà tốt đẹp. Đỗ Lam lấy tai nghe ra nghe tiếng Anh, Trần Hiểu Huy an tĩnh cúi đầu đọc sách, chỉ là thỉnh thoảng cậu lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sân thể dục mà thất thần.
 
Lúc sắp vào tiết mới, các bạn nam mồ hôi như mưa từ sân thể dục về, phía sau có mấy bạn nữ đi theo cầm nước, cầm khăn lông. Lúc đi ngang qua Đỗ Lam, một nam sinh quay đầu nhìn Trần Hiểu Huy cười, nữ sinh lần trước sờ kẹp tóc của Đỗ Lam cũng nhỏ giọng nói, “Một người què và một người câm, một tàn một câm, ngồi cùng nhau đúng là tuyệt phối.”
 
Đỗ Lam đột nhiên đứng dậy, túm lấy tóc nữ sinh kia, sau đó là một tiếng “bốp” vang dội. Mấy bạn học chung quanh đều cả kinh, sững sờ.
 
Nữ sinh kia bụm mặt khó tin nhìn Đỗ Lam, Đỗ Lam lạnh lùng nói, “Đừng để tôi nghe thấy lần thứ 2.”
 
Nữ sinh che mặt khóc lóc chạy đi, các bạn chung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Đỗ Lam lạnh lùng nhìn một lượt, tầm mắt cô chuyển tới đâu, mọi người theo bản năng tránh đi tới đó.
 
Chuông vào tiết vang lên, mọi người đều ngồi về chỗ của mình.
 
Đỗ Lam mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế, Trần Hiểu Huy bên cạnh hơi giật mình nhìn  cô, sau đó lại lo lắng.
 
Đỗ Lam mắt nhìn thẳng, bắt đầu tập trung nghe giảng.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.