Ngược Ái Chi Luyến

Chương 44




Trương Phong Dương buổi sáng hôm đó thức dậy phát hiện không thấy Tôn Ngữ, hắn phát cuồng tìm khắp nơi trong nhà, luôn luôn miên man suy nghĩ ; Tôn Ngữ không có mang tiền, hắn có thể chạy đi nơi nào, hắn khẩn cấp rời khỏi nơi này như vậy là bởi vì sao, đi khỏi mình, mình đối với hắn không tốt như vậy sao?

Đúng là mình có chút thô bạo, nhưng mình không muốn đối xử với Tôn Ngữ như vậy, mình chính không biết như thế nào biểu đạt, như thế nào phát tiết, tựa như người điên…

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ cảm thấy thật hối hận, Trương Phong Dương đời này đối xử với người khác cho tới bây giờ chính là lòng dạ độc ác, không lưu tình chút nào, đếu không có hối hận qua chuyện gì, hắn đối đãi bất luận kẻ nào đều không hề có tình cảm, cho dù có người chết ở trước mặt của mình, cho dù mình tự tay giết một người, mình ngay cả ánh mắt cũng sẽ không chớp mắt một cái, không có cảm giác nào, nhưng mà nhìn đến Tôn Ngữ bị chính mình làm cho hôn mê cảm thấy ngực đau quá, muốn…muốn khóc quá, thật hối hận, mình không được cưỡng ép hắn như vậy…

Trương Phong Dương chính mình cũng không rõ ràng lắm vì cái gì, chỉ cần vừa thấy được Tôn Ngữ muốn bỏ trốn khỏi mình, chạy đi tìm Tiêu Mặc, sẽ khống chế không được bản thân mình, hận không thể đem hắn ăn vào bụng, làm cho hắn dung nhập huyết cốt bên trong mình.

Tôn Ngữ vì sao luôn đi tìm Tiêu Mặc! Vừa nghĩ tới bộ dáng Tôn Ngữ cùng Tiêu Mặc ở trên giường đã cảm thấy sắp giận điên lên! Có thể chúa tể hắn chỉ có một mình mình, hắn chỉ có thể lưu lại bên cạnh mình, nơi nào có mình là có hắn! Làm sao có thể cùng người khác có cái gì đó không minh bạch, thời điểm mình lái xe đuổi theo hắn, thông qua cửa kính xe nhìn đến hắn tựa vào đại thụ, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Ngữ biểu tình thoải mái như vậy, thả lỏng như vậy, chẳng lẽ hắn ở bên cạnh mình không sung sướng sao! Chẳng lẽ hắn đi khỏi mình mới vui vẻ như vậy?

Nhưng mà, tại sao mình buồn bực như vậy, vì cái gì muốn đem hắn giữ ở bên cạnh, vì cái gì? Chính mình trong mắt chỉ có hắn, nghĩ muốn từ trong ra ngoài, giữ lấy người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này…

Kể từ khi nào, mình cho rằng Tôn Ngữ nhất định phải ở bên cạnh mình, mình điên cuồng cố chấp xem hắn là thế thân của ca ca, vì cái gì có thể như vậy? Hắn có là vật thay thế ca ca thay hay không điều này cũng không quan trọng nữa, tóm lại, mình thật sự cảm giác được ở trong trái tim vì người nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này mà điên cuồng đập …

Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ đã chết ngất, dịu dàng hôn môi hôn lên gương mặt trắng bệch của Tôn Ngữ, hắn không có đối với người nào như vậy, chưa từng si mê mãnh liệt thích qua ai, có thể làm cho hắn tim đập gia tốc cũng chỉ có Tôn Ngữ.

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ hấp hối nội tâm không ngừng hối hận, kỳ thật Tôn Ngữ chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, nghe lời của mình, đừng chạy đi ra ngoài tìm Tiêu Mặc, mình sẽ hảo hảo đối xử với hắn, hắn muốn cái gì đều có thể cho hắn, cho dù là trăng sao trên bầu trời mình cũng sẽ vì hắn hái xuống, nhưng mà vì cái gì? Người kia chính là cố chấp quật cường như vậy, luôn làm cho mình tức giận, hắn là đứa ngốc cái gì cũng không nói, mình tính tình nóng nảy, cả đời cáu gắt, hắn không quan tâm sao? Sẽ không ngoan ngoãn nghe lời sao?

Trương Phong Dương biết Tôn Ngữ không thích mình, Tôn Ngữ đối với mình chính là sợ hãi, mình ở trong tim hắn chỉ là chủ nợ, không thể như vậy! Mình không cần làm chủ nợ của hắn, phải làm tình nhân của hắn, làm người trong lòng hắn yêu nhất…

Mỗi khi mình vừa nhìn thấy Tôn Ngữ thì không dừng lại được muốn gắt gao ôm hắn, đến gần hắn, để cho thân thể ấm áp của hắn đến an ủi linh hồn cô tịch của mình!

Chính mình nhìn đến Tôn Ngữ vui vẻ mình sẽ vui vẻ, nhìn đến hắn khổ sở mình cũng sẽ đau lòng, hắn mỗi một cái tư thái, mỗi một hành động đều chặt chẽ hấp dẫn mình, lòng của mình luôn vì cái người kêu Tôn Ngữ mà nhảy lên…

Mình kỳ thật phi thường không muốn đối xử với Tôn Ngữ như vậy! Nhưng mà không biết tại sao khi mình nhìn đến hắn cùng Tiêu Mặc thật không minh bạch, còn muốn chạy trốn, mình sẽ cáu gắt đến phát cuồng, quên tất cả, hết thảy, liều mạng muốn độc chiếm hắn, chúa tể hắn, làm cho hắn trở thành tất cả của mình, làm cho hắn chỉ có thể để ý tới mình mà thôi, chỉ yêu mình.

Yêu? Trương Phong Dương có chút không rõ ràng, mình cũng có ngày yêu một người, người mình yêu chính là Tôn Ngữ, hay là yêu thương vì Tôn Ngữ làm cho mình cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi có ca ca lúc nhỏ?

Mình yêu Tôn Ngữ, hay là hắn vì hắn là thế thân của ca ca, mình thích thân thể hắn hay là linh hồn? Hắn là thế thân của ca ca hay là người mình yêu? Không biết, nhưng mỉnh thích nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này, trái tim của mình chỉ vì hắn mà nhảy loạn, cái gì gọi là tình yêu mình thật sự không biết, nhưng mà hiện tại mình biết, thì ra tình yêu đúng là loại cảm giác này làm cho người ta biến thành một người điên, một kẻ vì yêu mà trở nên điên cuồng…

“Mặc kệ Tôn Ngữ ngươi là cái gì! Ngươi thế nào, ngươi đều phải cả đời bồi ở bên người ta, yêu ta, ngươi là của ta” Trương Phong Dương ở bên tai Tôn Ngữ nói, rồi sau đó hôn môi của hắn, cảm thụ được thân thể Tôn Ngữ trở nên càng ngày càng lạnh…

Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ, ôm Tôn Ngữ toàn thân vết thương ỉu xìu ra phòng ngủ, ôm đến bên trong phòng tắm, đặt trong bồn tắm lớn có nước ấm, cầm cái khăn tắm, đến giúp Tôn Ngữ tẩy trừ.(=tắm rửa)

Trương Phong Dương dùng khăn tắm mềm mại nhẹ nhàng lau mặt Tôn Ngữ, lực đạo rất nhẹ, như đối đãi với một đồ vật dễ vỡ, cho dù là khăn tắm vẫn mềm mại nhất vẫn là không cẩn thận đụng chạm tới vết thương trên mặt Tôn Ngữ, Tôn Ngữ trong hôn mê cũng cảm giác miệng vết thương đau đớn đến nhíu mày. Trương Phong Dương vội cầm khăn vải lên, cúi thân xuống, nhẹ nhàng ở phía trên vết thương kia thổi thổi, sau đó lại thật cẩn thận mà lau nơi khác.

Trương Phong Dương tẩy trừ huyết nhục mơ hồ dưới thân của Tôn Ngữ, từng chút đào hết thảy chất lỏng màu trắng ra, Tôn Ngữ cho dù trong hôn mê hai chân vẫn đau run lên, đầu vô ý thức lay động.

Trương Phong Dương tắm sạch sẽ cho Tôn Ngữ, ngay cả bên trong cũng tẩy trừ sạch sẽ, sau đó ôm Tôn Ngữ thực sự thê thảm, đi đến phòng ngủ, đặt ở trên giường.

Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ hôn mê, đau lòng ôm thân thể lạnh như băng phát run, cúi đầu ở Tôn Ngữ bên tai nói “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi…”

“Nước… Nước… Ta muốn uống nước” Tôn Ngữ môi phát ra lời nói mơ mơ màng màng, Trương Phong Dương lập tức đứng dậy cầm lấy chén nước uống một hớp lớn sau đó, cúi xuống thân dùng miệng chậm rãi đem thủy trong miệng một chút đi vào Tôn Ngữ trong miệng.

“Bình Nhi, ta rất sợ hãi, ngươi ở đâu?” Tôn Ngữ phiếm mồ hôi lạnh phát ra run rẩy đau đớn, ở trong tiềm thức của Tôn Ngữ, mỗi lần bị bạo lực, bị khi dễ, bản năng chịu đựng không được sẽ nhớ tới thê tử của mình, ở trong trí nhớ Tôn Ngữ Bình Nhi luôn bảo vệ mình, thời điểm ở cô nhi viện, Bình Nhi chính là tiểu cô nương khá cường hãn, tuy rằng chính là con gái, nhưng rất thích giúp đỡ người nhỏ yếu, là một nữ nhân có chút nam tính,

Lý Bình lớn hơn 1 tuổi so với Tôn Ngữ mà thôi, nhưng thật sự rất lợi hại, thực sự dũng cảm, thích trợ giúp Tôn Ngữ gầy yếu đơn bạc hay bị người khi dễ.

Tôn Ngữ gầy teo nho nhỏ, thành thành thật thật thường xuyên bị những đứa nhỏ mặt cao mày lớn cường tráng trong cô nhi viện khi dễ, cướp đoạt bánh ga-tô đồ ăn ngon miệng, cùng quần áo trân quý mà cô nhi viện chia cho Tôn Ngữ,

Đồ ăn cùng quần áo này tuy rằng không là cái gì nhưng đối với đứa nhỏ cô nhi viện quả thật là trân bảo, Tôn Ngữ không muốn, những người đó sẽ kéo Tôn Ngữ tới góc hẻo lánh ở cô nhi viện, sau đó cướp đoạt.

Khi đó Tôn Ngữ liều mạng bảo hộ đồ ăn, nhưng có một đại nam hài cao lớn hung hăng đánh hắn, đem quần áo cướp đi, bánh ga-tô cùng đồ ăn cướp được trong tay thì lập tức chia ăn luôn…

Mỗi lần như thế đều là Lý Bình so với Tôn Ngữ cao hơn một chút nhưng cũng thực sự gầy gọi y tá trong cô nhi viện đến, cùng nhau đuổi những người đó đi, sau đó ôm Tôn Ngữ bị đánh thực sự thảm, lấy ra bánh ga-tô của mình cho Tôn Ngữ, lau khô sạch sẽ nước mắt trên mặt Tôn Ngữ nói, không phải sợ của ta cho ngươi ăn, cho nên Tôn Ngữ mỗi lần ăn bánh ga-tô sẽ cảm thấy ấm áp,

Lần nào Bình Nhi so với mình còn giống nam hài hơn bảo vệ mình, nhưng mà lại thật không ngờ nữ nhân lợi hại như vậy lại có bệnh tim bẩm sinh, vĩnh viễn rời khỏi mình…

Trương Phong Dương tan nát cõi lòng nhìn Tôn Ngữ hỗn loạn, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói “Ngươi vì sao đến bây giờ còn nhớ thê tử kia của ngươi, còn muốn cùng Tiêu Mặc chạy đi, vì cái gì trong lòng của ngươi không có một chút vị trí nào dành cho ta” sau đó nằm bên người Tôn Ngữ, cầm lấy chăn bông đắp lên mình và Tôn Ngữ đang hôn mê, vươn hai cánh tay dịu dàng ôm Tôn Ngữ hôn mê bất tỉnh, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình mang đến ấm áp cho thân thể lạnh như băng của Tôn Ngữ.

“Bình Nhi là ngươi phải không! Bình Nhi ngươi thật là ấm áp… Ta nhớ ngươi!” Cảm nhận được ấm áp hắn theo bản năng ôm thật chặt Trương Phong Dương, trên khuôn mặt sưng phù nghiêm trọng lại lộ ra vẻ mỉm cười nói.

Trương Phong Dương nghe thấy lời nói vô ý thức kia của Tôn Ngữ, nội tâm phiếm từng trận không vui muốn đẩy hắn ra.

“Không… Không được! Bình Nhi không được rời khỏi ta!” Tôn Ngữ nhắm mắt lại ôm cổ Trương Phong Dương, không ngừng ở trên người Trương Phong Dương cọ, hình như là đang tìm ấm áp, nhìn Tôn Ngữ hai tay run rẩy ôm mình vẻ mặt bất lực tựa như tiểu động vật.

Nghĩ thầm chỉ sợ lần này là lần đầu tiên người kia chủ động ôm mình, nhưng mà lại nghĩ mình là người khác,

“Bình Nhi ta rất sợ hãi….” “Ngoan không phải sợ… Ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi” Trương Phong Dương cười khổ một chút, bất đắc dĩ vươn tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Tôn Ngữ tựa như trấn an trẻ con, mềm nhẹ dịu dàng nói.

Trương Phong Dương nhìn thấy Tôn Ngữ hô hấp càng ngày càng yếu, toàn thân toàn đổ mồ hôi lạnh cảm thấy càng ngày càng nghiêm trọng, nhìn Tôn Ngữ như vậy, Trương Phong Dương chân tay luống cuống, vội vàng lấy điện thoại di động ra.

” Uy! Là Phương Thần sao? Ngươi nhanh lên tới nhà của ta một chuyến! Nhanh lên!” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ càng ngày càng nghiêm trọng, cảm nhận được Tôn Ngữ thống khổ, nội tâm sợ hãi run rẩy nói.

About these ads

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.