Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 5: Chuyện đã qua không thể truy hỏi [5]




Buổi tối ngày mười ba tháng năm, quả nhiên là khách quý lâm môn, người Sở Hạo mở tiệc chiêu đãi là Du Thành Vương Sở Tương.

Du Thành Vương Sở Tương là đứa con thứ bảy của Tiên đế, năm nay đã năm mươi sáu, xấp xỉ tuổi Hoàng Thái hậu, đất phong của hắn ở ba quận Tây Bắc, lần này là vì đưa nữ nhi vào kinh mà đến. Đứa con gái thứ ba của hắn được triều đình phong làm Lỗ Bình Công chúa, gả xa sang nước Ô Lệ ở phía đông.

Hai ngày trước Sở Tương đã đến kinh thành, sau khi vào cung yết kiến, trong cung cũng vì hắn mà náo nhiệt một phen. Hôm nay hắn đặc biệt chạy tới Tịnh Viên, cùng nói chuyện với ấu đệ Sở Hạo.

Tiệc rượu được tổ chức ở đại sảnh Liêu Hoa Thai, tất cả đều có cửa ngăn thông quạt, vừa mở ra đã giống như một cái đài ngắm cảnh rộng lớn, phía trên nối thẳng với ngọc lưu ly, trên đỉnh tô điểm bằng mấy ngọn đèn, sáng rọi trăm hoa ở đây. Bốn phía đèn đuốc rực rỡ, còn ca múa thì đang chuẩn bị bên ngoài đài nước và đèn ngọc lưu ly.

Bởi vì không có người ngoài, Sở Hạo gác lại thứ tự lớn nhỏ, Sở Tương nhún nhường một phen, ngược lại cũng được nhận lấy. Trước mặt là bàn rộng. Tùy thị đứng yên bên cạnh, nhạc công thi triển tài nghệ.

Sở Tương có vóc người cao lớn tráng kiện, không kiểu cách theo cấp bậc Thành Vương mà mặc một bộ thường phục màu xanh đậm thêu bạc, buộc quan, để râu. Hắn là anh em khác mẹ với Sở Hạo, nhưng lại cách nhau hơn ba mươi tuổi, chỉ có điều mũi hai người có điểm giống, đều rất thẳng.

Sở Tương bưng bình rượu, trên mặt đã hơi đỏ, xem ca múa trên đại sảnh. Hắn cười xoay mặt nhìn Sở Hạo nói: “Nhạn Hành quả nhiên là biết hưởng thụ, chả trách bỏ tòa nhà kia mà chạy tới nơi này.”

Nhạn Hành là nhũ danh của Sở Hạo, tước vị Sở Tương thấp hơn Sở Hạo, nhưng quan hệ hai người rất tốt. Bởi vậy thường thầm gọi tên nhũ danh của hắn.

Sở Hạo cười nói: “Thất ca ca hiếm khi rỗi rảnh, không bằng ở đây hai ngày. Bằng không trở về, lại không biết khi nào mới gặp. Mấy ngày trước Chính Diêu tặng vài vũ cơ, tên tiểu tử già kia không phải là đòi quản ta sao, làm ta chán ốm, cho có hai người. Không thì còn có thể nhảy cái gì mà Tứ Ba Toàn Phi mới mẻ để ca ca nhìn một cái.”

Sở Tương vuốt vuốt râu, cười nói: “Đứa nhỏ Chính Diêu kia thích mấy thứ này, người khác muốn quản nó cũng không được.”

Sở Hạo uống cạn một hớp nói: “Hắn luôn luôn thế. Nếu ca ca thích thì cứ nhận lấy. Vi Vi không phải thích đánh đàn sao? Ta đặc biệt cho con bé một người giỏi đàn, trên đường đi phía đông cũng có thể giải sầu.”

Lỗ Bình Công chúa có nhũ danh là Vi Vi, nhỏ hơn Sở Hạo ba tuổi, từ nhỏ cũng thích âm luật, còn luyện qua mấy năm.

“Phiền đệ còn phải lo cho con bé, Thái hậu giờ cũng ban thưởng người… Lại nói tiếp, việc này có thể dừng ở Du Thành quả thật không dễ. Chỉ nguyện có thể vì triều đình phân ưu một hai phần đã không phụ ân này…”

“Huynh đệ của nhau cả, nói chuyện này thật vô nghĩa. Chúng ta hôm nay chỉ nói phong nguyệt, ca ca đã đến đây thì cứ ở chỗ ta thật vui vẻ.”

Sở Tương nghe thấy, tất nhiên hiểu được. Hai người nâng chén, chỉ quan tâm đến rượu và ca múa.

Trước khi có mỹ nữ thi triển tài nghệ, đèn màu đang chờ ca múa. Sở Tương sớm đã qua tuổi giàu tinh lực, xem cái gì cũng đều như nhau, chỉ có điều tiếng tỳ bà của Lâm Tịnh thật sự xuất thần gây hứng thú.

Khúc Chiến Vũ Huyền Ca này được Lâm Tịnh thể hiện tuyệt vời. Năm ngón tay lướt qua dây đàn, khi thì cao vút khi thì uyển chuyển, đầu ngón tay lướt qua nhịp nhàng tinh tế, phun trào như châu nghiêng, quay nghiền như móng hươu. Chiêm chiếp như hoàng anh rời cốc, gào thét như mãnh hổ gọi rừng.

Còn ôm tỳ bà che nửa mặt, chỉ có thể thấy bóng dáng dịu dàng mỹ lệ đơn côi ngồi trong góc, nhưng âm thanh kia quay cuồng khắp lầu các, cao thấp tung bay, thân bất động mà hơi thở dâng trào, nhất thời sự lả lướt vừa rồi đã biến mất. Tỳ bà độc tấu, cũng không lẻ loi, nàng mặc quần áo màu xanh nhạt, tựa như một đài hoa xanh biếc kiêu ngạo.

Âm thanh cũng như lưỡi dao, như sợi tơ vượt tường mà quay về, dội tai lấp hồn, lay động lòng người.

Có người vừa ra chiến trường đã khẩn trương, bình thường luyện tập mười phần, lúc gặp giáo thật đao sáng thì chỉ còn bảy phần. Mà có người thì ngược lại, bình thường luyện tập bảy phần, đợi đến lúc thật sự mới phát huy tài nghệ.

Mỹ nhân Vĩnh Thành Vương đào tạo ra có lẽ là sát thủ, không có ngoại lệ. Người đến chơi đùa đủ kiểu!

Cũng không phải hắn là người biết nhận thức, mà là người không nắm chắc, không phải bị vứt bỏ trong phòng lạnh thì là bị giết ở đầu đường.

Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới cơ mình! Đây là quy luật sinh tồn cơ bản nhất!

Thính Ngoại Thủy trên đài, không biết khi nào đèn lưu ly đã tắt hết bốn năm cái, đành phải thầm thấp mấy ngọn đèn khảm đá lên. Đối lập với cảnh xán lạn rực rỡ trong sảnh, bóng trắng của Diệp Ngưng Hoan bay vọt qua, hai dải lụa dài quấn quanh xà nhà, ánh sáng lung linh hoà chung đèn đuốc ánh lên một màu sát phạt dữ dội.

Mỹ nhân không đao, lại như một mình tàn sát. Trong đêm tối nặng nề, chỉ thấy một bóng người đang múa!

Hai tay giương ra, phiêu diêu đến giữa cầu nước, thoáng dừng thoáng lướt, bước chân ngả nghiêng như khói. Ống tay áo bướm đính tua rua cùng quần lụa mỏng, tua rua cùng tung bay, thân thể cong lại, vừa nhảy lên đã vòng trở về.

Lật tay mời trăng, bay lên ở chỗ bậc thềm, phá sương mù phân trần thế… Điệu múa cuồng nhiệt của Diệp Ngưng Hoan giống như đang giơ roi giục ngựa ám dạ độc hành.

Giống như Lâm Tịnh, Diệp Ngưng Hoan cũng không chỉ là một người tham gia múa. Nàng thiên về biến hoá các loại tư thế thành điệu múa, bao gồm đao thức. Xem một lần, trong lòng không khỏi lưu lại.

Như cầm kỹ của Lâm Tịnh, nghe một lần là có thể chuyển động trên đầu ngón tay.

Tài hoa của Diệp Ngưng Hoan là do Vĩnh Thành Vương khám phá ra. Sự hoàn mỹ của nàng cũng là do yêu cầu, ban đầu cũng là vì Vĩnh Thành Vương. Chỉ có điều năm rộng tháng dài, nàng cũng dần dần bỏ vốn trong đó, chỉ cảm thấy trong dáng múa uyển chuyển này có thể tìm thấy một chút an ủi.

Nhưng mà mấy thứ này, chẳng qua chỉ khiến quý nhân lấy làm niềm vui, trước nay luôn bị người đời khinh rẻ.

Khúc nhạc kết thúc, Diệp Ngưng Hoan thu chân lại. Tập trung suy nghĩ, hai tay run rẩy, dải lụa dài rời rạc, nằm sấp trên mặt đất. Sau một lúc lâu vẫn yên tĩnh, làm như vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Sở Hạo ngả người trên chỗ ngồi, trong tay bưng chén không nói chuyện. Sở Tương trên ghế khách cũng mang vẻ mặt chăm chú.

Diệp Ngưng Hoan hơi liếc mắt, nhìn Sở Hạo ngồi ngay ngắn đằng xa, như chi lan ngọc thụ (1), tuấn tú mà điềm đạm. Quý nhân đấy, mặc kệ có phóng đãng cỡ nào u ám cỡ nào, ít nhất ngoài mặt tất cả đều khắc vàng mài ngọc như vậy, cao cao tại thượng. Trước mặt bày bàn ngang, món ngon rượu ngon. Trên đất hoa mọc trên mỏm đá, lạnh lùng phản chiếu ánh sáng.

(1) chi lan ngọc thụ: Tạ An đời Tấn có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ, chỉ con em ưu tú.

Trong lòng nhất thời buồn bực, cố gắng ngăn chặn cơn tức đang sôi trào. Trước đây nàng bệnh nặng, xem ra xương cốt thân thể hiện giờ không bằng lúc trước. Đôi chân run rẩy dưới váy vẫn loạng choạng chóng đỡ, thành thật nằm trên mặt đất chờ người thưởng thức đánh giá.

Lần này khiến người ta khó nhịn đến trầm mặc, tiếp theo liền nghe thấy giọng hớn hở của Sở Hạo: “Tỳ bà quả nhiên là đàn rất tốt, mười ba kỹ năng trên đầu ngón tay trôi chảy như nước, tư thế lên dây vô cùng tuyệt hảo. Ca ca cảm thấy như thế nào?”

Sở Tương cũng gật đầu nói: “Quả là rất tốt, múa cũng tốt. Bóng dáng kia ánh cả đèn, càng khiến khúc nhạc thêm sức sống.”

“Tạ Vương gia khen ngợi.” Giọng Lâm Tịnh lộ ra chút run rẩy, có lẽ là khúc nhạc kết thúc, tinh thần nàng ta cũng nứt toác đến đầu.

Diệp Ngưng Hoan nằm ở bên ngoài, giật giật mồm theo.

Anh em của Sở Hạo rất nhiều, Diệp Ngưng Hoan cũng thật sự không rõ là ca ca nào. Con của Tiên đế nay trên đời còn gần mười người. Hơn nữa anh em chú bác còn nhiều thêm. Chỉ có điều người có thể khiến Sở Hạo thành thật gọi ca ca, phỏng chừng không được mấy người.

“Đi thôi.” Sở Hạo thản nhiên nói một câu, Lâm Tịnh liền ôm tỳ bà chậm rãi lui ra, cùng Diệp Ngưng Hoan tránh sang một chỗ tối. Diệp Ngưng Hoan liếc nàng ta một cái, không biết là do ánh đèn hay sao mà mặt trắng bệch.

Lúc hai người trở về, Lý Vân đã nghỉ ngơi. Trong viện yên tĩnh, Diệp Ngưng Hoan và Lâm Tịnh ai cũng không còn khí lực nói chuyện, sau khi tắm rửa căn bản cũng không dám ngủ, Lâm Tịnh chạy tới chỗ Diệp Ngưng Hoan ngồi xuống, vẫn nấu dầu (2) như đợi đến gần giờ sửu, Tôn quản sự mới lòa mắt cười lại đây tuyên bố kết cục các nàng.

(2) nấu dầu: phí phạm đèn dầu, thức trắng đêm

Tôn quản sự kéo tay Lâm Tịnh nói: “Cô nương thật có phúc, vừa rồi Du Thành Vương nói, muốn dẫn cô nương vào cung yết kiến, cho cô nương xin ân điển đàn nhạc cho Công chúa, đến lúc đó theo Công chúa đi Ô Lệ. Sáng sớm mai người theo nô tì đi tạ ơn nhé?”

Du Thành Vương, hóa ra người trung niên kia là Du Thành Vương đất phong ở ba quận Tây Bắc.

Lâm Tịnh cười vén áo thi lễ nói: “Làm phiền rồi.”

“Ôi chao, không sao không sao. Hai vị đều mệt rồi, sớm nghỉ một chút đi? Sáng sớm mai sẽ phái người đến hầu hạ cô nương.”

Sau khi Tôn quản sự đi rồi, hốc mắt Lâm Tịnh đỏ lên, nàng ta kéo tay Diệp Ngưng Hoan nói: “Vẫn là cám ơn tỷ… Tỷ đừng oán ta…”

Chuyện con gái Du Thành Vương phải gả đến Ô Lệ, hai năm trước đã truyền khắp. Lấy thân phận nữ quan theo Công chúa gả xa ngàn dặm, tiền đồ chưa biết nhưng mạng nhỏ vẫn không xuống dốc. Đối với người bên ngoài mà nói thì tuyệt đối không tính là chuyện tốt đẹp gì. Nhưng với các nàng mà nói, đã là chuyện tốt nhất trên đời!

Công chúa gả cho Hoàng đế Ô Lệ mới đăng cơ, sau này chính là Hoàng hậu. Ô Lệ và triều đình thời Tiên đế ầm ĩ đến bế tắc, bởi vì bọn họ thu nhận và giúp đỡ tôn thất tiền triều. Về sau Cẩm Thái ngày càng ổn định, Ô Lệ lại có ý xoa dịu quan hệ hai nước, mở ra con đường thương nghiệp phía đông, vì thế lại đem tất cả tôn thất Lưu thị trả lại Cẩm Thái. Trên đời này vốn là như thế, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Quan hệ hai nước bởi vậy mà dịu đi, năm kia Ô Lệ cầu cưới công chúa Cẩm Thái cho tân hoàng. Con gái Chương Hợp Đế Sở Lan quá nhỏ, tỷ muội đều xuất giá, vì thế con gái Du Thành Vương được chọn, có nhà mẹ đẻ Cẩm Thái này chống lưng, cho dù Công chúa đi mà không được sủng, địa vị kia cũng không dao động.

Lâm Tịnh làm nữ quan, theo gả xa mà đi qua. Biết làm người chút, Công chúa đến cuộc sống không quen, không thể không dựa vào những người đi theo. Quả nhiên là tốt hơn rất nhiều so với việc chuyền tay qua lại ở đây.

Diệp Ngưng Hoan kỳ thật vẫn rất vui cho nàng ta, nghe xong lời của nàng ta, cười lắc đầu. Thật ra thì hôm nay nàng mặc kệ biểu hiện gì, kết cục đã định rồi. Mấy ngày nay cũng không phải uổng công đi dạo, Sở Hạo căn bản cũng không tính thu nhận người của Vĩnh Thành Vương. Cho nên ngày đó nghiệm hàng, Diệp Ngưng Hoan có xấu xí nhăn nhó cũng không sao cả.

Hắn nghiệm đánh đàn xong thì đã đạt được mục đích. Nàng ở đây thêm hai ngày, chẳng qua là vì thấy bản lĩnh của nàng.

Đây là số mệnh, cho dù nàng nhảy múa tốt hơn cũng vô dụng. Luận về tài đánh đàn, nàng tự đánh giá mình không phải đối thủ của Lâm Tịnh. Lâm Tịnh đề phòng nàng, chọn một khúc cực khó cũng không có gì đáng trách. Diệp Ngưng Hoan cũng không ác độc đến mức ta không được thì mọi người đều không có phần. Cùng là người lưu lạc nơi xa xăm, chuyện hại người không lợi mình nàng mặc kệ.

“Về sau mạng chúng ta đều do số trời.” Diệp Ngưng Hoan nhẹ nhàng nói.

Tháng năm ngập hương, ý hạ ấm áp, nhưng Diệp Ngưng Hoan vẫn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến khớp xương. Chỉ có điều hôm nay có lẽ là do hoạt động một phen mà nàng cũng cảm thấy chút hơi ấm.

Hoa có ngày nở, không ai mãi là thiếu niên.

Mười bảy tuổi, nếu là nhà bình thường cũng đã gả cho, cũng có thể đã làm mẹ. Có con trai có con gái, cuộc sống quản nhà lo nghiệp, chuyện nhà chén nồi gáo chậu.

Hiền thê lương mẫu cái gì, nàng thật đúng là không có cái mệnh kia!

Sau khi Lâm Tịnh đi rồi, Diệp Ngưng Hoan đắp mình trong chăn, tựa như nằm đắp bông vải dễ chịu, không bao lâu thì chìm vào giấc ngủ. Trước khi có kết quả, dù sao cũng còn chút hi vọng hèn mọn, cho dù biết rõ quá xa vời cũng không thể không mơ mộng.

Nay sự kiên định vừa sụp đổ, vừa muốn ngủ thẳng cẳng đến khi trời sáng! Mãi đến khi Lục Vân lại đây đẩy nàng, nàng mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nhìn thấy gương mặt vừa kinh ngạc vừa buồn cười của Lục Vân, Diệp Ngưng Hoan có chút ngượng ngùng, hỏi: “Tỷ tỷ có chuyện gì?”

“Đến nói với muội, tiền đồ đã tới trước mắt. Muội lại còn ngủ!” Lục Vân cười, nâng nàng dậy mà nói, “Nhanh sửa sang một chút, Vương gia truyền muội đấy!”

Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, không cần đi? Nàng không phải không hợp mặt tên Vương gia kia sao? Hôm qua trên cơ bản là múa không nhìn thấy mặt… Hay nói thật ra thì không chịu nổi cái thứ hàng loại hai như nàng ở đây ăn không ngồi rồi, muốn ném đi, nhưng nếu muốn ném cũng sẽ không nhất định phải gặp mình một lần chứ?

Diệp Ngưng Hoan tuy rằng trong lòng không rõ, nhưng động tác lại nghiêm túc. Với đầu rụt đầu cũng đều bị chém một đao, dù sao nàng không thân thích không bạn bè không quan hệ không lo lắng. Tuy nói nàng rất tiếc cái mạng này, nhưng không phải nàng thì không được sao?

Nàng cũng không phải thần tiên, hối thúc cách mấy thì làm được gì? Ngoan ngoãn rửa mặt chải đầu thay quần áo, theo người ta đi thẳng đến Liêu Hoa Thai.

Sở Hạo còn đang ở đông các, ngả người trên giường gần cửa sổ. Một thân thường phục màu lam thêu bạc, tóc dài bện thành bốn tết. Chớ có nói bản chất của hắn tương đối tốt, như gấm vừa tối vừa sáng, nhìn kỹ chính là đủ chất sung túc.

Diệp Ngưng Hoan vô cùng thẹn thùng xoay qua, ngoan ngoãn thỉnh an với hắn. Nàng vừa cúi người xuống đã bị Sở Hạo tóm lấy kéo dậy, động tác vừa nhanh vừa đột ngột. Diệp Ngưng Hoan chưa kịp suy nghĩ, thân thể theo bản năng liền phản ứng lại, uốn éo trượt một cái, cực kỳ nhẹ nhàng muốn tránh.

Nàng lập tức cảm thấy không ổn, Sở Hạo này quả nhiên là một tên lão luyện. Tay như khoá sắt siết chặt nàng lại, hai chân nàng dùng sức tránh né lập tức va vào góc giường, đau đến nước mắt ứa ra. Hắn vẫn ngồi đó, gương mặt thoáng chốc đối diện với hắn, chỉ nhìn thấy đôi mắt hắn sâu như đầm tối, đúng là không nhìn ra chút cảm xúc bên trong, thậm chí cũng không có tí dục vọng.

Sở Hạo khẽ nhếch môi, ý cười cũng không đến đáy mắt. Ngoài cười nhưng trong không cười, còn lộ chút u ám. Tay không hề khách khí, sờ loạn ở trên người nàng. Nói thật thì không phải sờ loạn, bởi vì Diệp Ngưng Hoan cảm thấy trên tay hắn giống như cây kim nhỏ. Châm từng mũi lên người nàng đến đau nhức, đến cả xương sườn cũng đau.

Diệp Ngưng Hoan nhất thời kinh hoàng, vốn muốn nhắm mắt giả chết ngàn nghe trăm thuận nhưng cũng không thể nào làm được, bị hắn siết cả người xương cốt lắc rác vang lên, bản năng cầu sống khiến thân thể nàng khẩn trương. Cả người mềm nhũn đến vô lực. Tiếp theo có ý nghĩ chợt lóe trong nháy mắt, rốt cuộc nàng cũng tuột ra khỏi người hắn, quay đầu bỏ chạy như điên.

Sở Hạo sửng sốt một chút, làm như không thể tin được. Phản ứng của hắn cũng không chậm, sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi liền chạy theo ra ngoài. Diệp Ngưng Hoan không chạy được mấy bước đã ngã vào người hắn. Mũi bị va đau ê ẩm, căn bản không đợi nàng trở lại bình thường, khóa sắt lại quấn lấy, kẹp chặt hai chân nàng lại. Đối diện với cặp mắt như đầm đen kia, chẳng qua lúc này lại thấy nhuộm chút ánh sáng.

Lần này Diệp Ngưng Hoan tỉnh táo lại. Điên rồi ư? Càng chạy không phải càng làm cho hắn hưng phấn sao? Phân cao thấp với hắn thật sự là quá ngu ngốc, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn biến thái, càng quẫy hắn lại càng hung bạo. Diệp Ngưng Hoan bất động, chỉ có điều mặt cứng ngắc mà cổ cũng cứng đờ, có làm ra vẻ thẹn thùng cũng không được.

Sở Hạo mặc kệ bộ dạng kia, bây giờ tặng phẩm còn già mồm nói nhảm đàm luận nhân sinh gì nữa? Đã tới đây rồi thì cũng chỉ có một tác dụng. Đúng khẩu vị thì giữ lấy, chán ngấy thì quăng.

Vừa rồi đã kiểm tra xong, nàng không có nội lực, chỉ có mấy chiêu thức vô ích. Vốn không có hăng hái hứng thú gì với nàng, nhưng vừa rồi cả hai giảm bớt lực lui người lại, nàng lại thành công khiến hắn hưng phấn.

Sở Hạo cũng không nói gì, trực tiếp quăng nàng lên giường. Tay hất mấy chướng ngại trên giường xuống đất, Diệp Ngưng Hoan hoảng sợ, đầu óc run lên, cũng không kịp làm ra vẻ e thẹn đáng thương gì, bắt đầu liều mạng duỗi chân ra.

Âm thanh phần phật trước kia xộc vào trong đầu, đây thật sự là một tên cầm thú!

Nàng càng đạp mạnh Sở Hạo lại càng hưng phấn, với hắn mà nói còn hơn cả lột y phục, hắn hiển nhiên càng thích thử xem nàng rốt cuộc mềm mại tới cỡ nào, giơ chân nàng lên mạnh mẽ tách ra. Ép tới khi cả người nàng như bị bẻ gãy, váy bị vén lên trùm cả mặt Ngưng Hoan, không nhìn thấy gì cả.

Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn bị điên, nhẫn nại giả chết cũng không được! Nàng không làm được việc này, mà bây giờ không giả ngu cũng thế. Dưới tình thế cấp bách, hai tay nàng chống dậy vặn người, hai chân dùng sức muốn đạp hắn ra ngoài, cả người ở trên giường xoay một cái, nhưng sức lực hắn quá lớn, Ngưng Hoan phát lực lại quá mạnh, đột nhiên nghe được một tiếng “rắc” của xương cốt vang lên, phần eo liền truyền đến một trận đau nhức.

Sở Hạo cũng nghe được, quá rõ ràng. Tiếp theo liền cảm giác được cả người nàng đều co quắp lại, hắn đưa tay vén cái váy trùm đầy đầu nàng xuống, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, trên mặt không phân biệt nổi nước mắt và mồ hôi, son phấn nát bét, chỗ xanh chỗ đỏ.

“Gãy eo rồi?” Sở Hạo nhíu mày nhìn bộ dáng như quỷ kia của nàng, nhưng mà vốn điểm hấp dẫn hắn cũng không phải mặt. Xinh đẹp thấy nhiều, khiếu thẩm mỹ đã không còn, trên cơ bản cũng rất khó khiến hắn kinh động. Phỏng chừng là cái bộ dạng không giống người thường này mới khiến hắn để vào mắt. Cho nên mới hao tâm tốn sức hỏi một câu, chỉ là cảm thấy thật sự hỏng rồi, còn có điểm đáng tiếc.

Diệp Ngưng Hoan cũng không nói gì được, thắt lưng đau gần chết, nàng cố nén nước mắt, trong lòng hận biết bao! Đã không còn rõ nên hận ai. Sở Hạo là đồ vô lại, nhưng mà Sở Chính Diêu đưa cho hắn. Sở Chính Diêu cũng vô tình, nhưng cũng không phải y cướp đoạt dân nữ, là thúc thúc nàng bán… Nàng không biết nên hận ai, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen.

Sở Hạo thấy nàng đau như vậy, giương giọng gọi người, hắn cũng không có thói quen có người hầu hạ.

Phùng Đào đẩy cửa tiến vào, hắn là thái giám của Sở Hạo từ nhỏ, về sau cùng đi ra.

Phùng Đào thấy Diệp Ngưng Hoan nằm một đống trên giường, lại nhìn Sở Hạo đứng ở cạnh giường thờ ơ nói: “Hình như gãy eo rồi… Gọi người lại đây nhìn một cái.”

Không phải chứ? Phùng Đào sợ hãi, gãy eo còn có thể sống sao? Nếu vậy thì còn trị cái gì nữa? Trực tiếp ném đi cho rồi.

Nhưng nhìn ánh mắt kia của Sở Hạo, dường như rất có hứng thú. Hắn liền đáp một tiếng, cũng không dám đụng tới người trên giường, vội vàng phái người đi tìm lão đại phu trú tại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.