Ngưng Hoan, Trục Hoan Ký

Chương 45: Song nhạn cùng về [2]




Sở Hạo một đường khiêng Diệp Ngưng Hoan trở về Thụy Hoa Lâu, cũng bất kể nàng có khó chịu hay không. Nơi này trước đó hắn từng ở mấy ngày, cho nên có vẻ quen thuộc. Người hầu ở Thụy Hoa Lâu thấy hắn đi đứng vất vả như thế, không một ai dám lên tiếng, chỉ tùy hắn sải bước đi lên lầu.

Sở Hạo ném thẳng nàng lên trên giường, ánh mắt kia như đốm lửa nhỏ đang bùng nổ, nhìn nàng chằm chằm đến mức mặt đỏ bừng không lên tiếng.

Bị hắn đè sát, Diệp Ngưng Hoan sợ tới mức không tự chủ được mà lui về phía sau, nàng vừa có động tác tránh né, hắn liền mạnh mẽ ép lại đây, kéo lấy cẳng chân nàng túm đến trước mặt.

Nàng bị hắn kéo thiếu chút nữa nằm vật xuống, vừa vung tay muốn giãy giụa lại bị hắn nhéo cằm. Bên trong ánh mắt kia như tích tụ sấm sét, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lên người nàng.

Diệp Ngưng Hoan miễn cưỡng nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Ta biết chàng lần này trở về là có chuyện phiền lòng. Ta là nữ nhân, không thể giúp gì, nhưng mà…”

“Bớt nói mấy lời vô dụng đi.” Tay Sở Hạo thêm vài phần lực, thật muốn bóp nàng thành mảnh vụn.

Diệp Ngưng Hoan hơi nhấp môi, thở phào một cái, nhìn hắn: “Ta không đi, chàng còn cần ta sao?”

Mắt Sở Hạo trở nên tối đen, nhìn nàng chằm chằm nói: “Nếu bởi vì ta cứu nàng, đại khái thì không cần.”

Bị con ngươi của hắn hút hồn, nàng ấp úng mấy câu: “Giữa ta và Sương Lăng chưa từng có loại tình cảm vượt qua huynh muội. Lúc ấy lưu lại một phong thư cho huynh ấy, trong đó đã nói rõ… Sau lại chưa nói, là vì ta cho rằng chàng giết huynh ấy, trong lòng ta khó chịu, nên cũng không muốn nói gì. Về sau lại… Ta không có cách nào nói… Sương Lăng lúc ấy bị thương nghiêm trọng như vậy, ta không chăm sóc huynh ấy thì thật là không có nhân tính.”

Sau một lúc lâu cũng không nghe thấy hắn đáp lại, chỉ cảm thấy toàn thân hắn đều tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương, sắp khiến nàng hít thở không thông.

Nàng lén nhìn hắn, mặt kìm nén đến mức phồng tím: “Còn cần không?”

“Chưa nói xong, nói chuyện quan trọng hơn.” Sở Hạo cắn răng, nét mặt kia kỳ dị không nói nên lời.

Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn phát bực, bừng tỉnh hỏi hắn: “Vậy rốt cuộc chàng muốn nghe cái gì hả?”

Sở Hạo nhíu mày, bắt lấy cằm nàng quơ quơ, cả người bùng nổ trong nháy mắt: “Nàng còn có mặt mũi hỏi ta? Nàng và hắn ở Nam Uyển hơn một tháng, một đống nô tài kia tất cả đều ở đấy. Ta cho nàng nhiều thời gian như vậy, lúc ấy sao nàng không nói hả? Nàng khá lắm, ở đó hầu hạ hắn, sao nàng không trở về chăm sóc ta? Mùng một tháng tư nàng cuốn gói chạy, nàng sống tốt thật, đi đông dạo tây, nay còn ưỡn cái mặt lẫn lộn trong Hưng Thành Vương phủ, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”

Giọng của hắn càng lúc càng lớn, giọng điệu càng lúc càng nhanh, đoán chừng ngoài hai dặm đều có thể nghe được. Diệp Ngưng Hoan bị hắn lắc mặt đến tê cứng, hốc mắt đỏ hồng, chịu đựng không rơi nước mắt. Nàng cau mũi, chống người nhỏ giọng nói: “Vậy ta… Vậy ta trước tiên…”

“Nàng còn muốn đi chỗ nào?” Sở Hạo nhíu mày, gần như gào thét, đốm lửa trong ánh mắt bắn tung tóe.

Nàng cẩn thận nói: “Đi rót chén trà cho chàng nhé, thật lấy rượu làm nước uống à?”

Sở Hạo bị nàng chẹn họng làm cho gân xanh trên trán cũng muốn rẽ làm hai, nổi giận đùng đùng: “Ta thích lấy rượu làm nước uống đó, hầu hạ Lục Sương Lăng đi!”

Hắn vừa nói lời này, lại giống như sợ nàng nói gì càng khiến hắn bực bội, đành trực tiếp cúi đầu cắn môi nàng, làm cho nàng nửa chữ cũng không thốt ra được.

Hắn siết chặt nàng làm nàng thở hổn hển, môi lưỡi quyến luyến, nhanh chóng hút cái mạng nàng đi.

Hắn sắp tức chết rồi, nghẹn muốn bùng nổ, cũng hận cực kỳ, chưa từng thấy con người nào đáng ghét như vậy, đáng giận như vậy lại mất thời gian như vậy. Nàng có thể chạy một cái vòng lớn đến đây chờ hắn, lại không có can đảm nói một câu thật tình với hắn khi gần hắn trong gang tấc. Hắn thì chiêu gì đều xài hết rồi, tung hết vốn liếng cuối cùng, nàng nghe vậy thì thông suốt, cũng chỉ có thể trốn trong ổ chăn giả bộ ngủ!

Nàng chỉ dùng một cây trâm, mấy bộ quần áo và mơ chua đã gọi được hắn xuống nam cứu mạng; hắn ném sạch cây trâm cộng thêm tim gan phèo phổi bên trong lớp áo đi, nàng lại ở đằng kia giả bộ ngủ!

Sau đó thì tránh ở Nam Uyển chăm sóc Lục Sương Lăng, mặc kệ hắn bên ngoài sống hay chết, tên khốn kiếp cũng không làm như vậy!

Hắn càng nghĩ càng giận, hận không thể cắn nát nàng nuốt vào bụng. Mãi đến khi hắn cảm giác được hương vị mằn mặn, nàng khóc, nước mắt chảy xuôi vào miệng hai người.

Hắn buông môi ra, sóng lớn trong mắt cuộn trào mãnh liệt: “Khóc cái gì mà khóc? Nàng bây giờ tự mình chạy về đây, ta cũng không bắt nàng.”

Miệng của nàng cũng sưng lên, nàng thở hổn hển mấy cái, khóc nức nở: “Lúc ấy ta không có mặt mũi gặp chàng mà!”

Hắn vân vê mặt nàng: “Mặt không phải ở đây rồi sao?”

Lời này khiến mặt nàng nóng lên, hắn ngó bộ dáng của nàng, hốc mắt ẩm ướt.

Vỗ lên vành tai nàng, nàng rụt một cái, hắn cúi đầu nhìn, có một vết dọc nho nhỏ, giọng nói nhất thời khàn đi: “Đã tốt hơn chưa?”

Nàng rơi lệ, gật gật đầu.

Hắn lại hôn lên môi nàng, trái tim như lửa đốt. Nàng dùng cách hắn không ngờ tới nhất xuất hiện trước mặt hắn, nhìn nàng hắn liền cảm thấy an ủi, nhưng chưa đủ, trái tim cần phải lấp đầy, phải tràn trề mới được.

Nàng ngẩn ra, bắt đầu giãy giụa, mở miệng hô nhỏ: “Đợi chút, ta có lời…”

“Không nghe.” Hắn nhào lên người nàng, xé vạt áo nàng rách ra hơn phân nửa.

Lúc này còn ở đại sảnh lầu hai, mà quay về phía thang lầu, cửa sổ nửa mở. Mặt Diệp Ngưng Hoan đỏ tía, muốn nói cũng không có biện pháp, đành phải ngọ nguậy nâng tay muốn túm cửa sổ, dù sao đóng cửa sổ lại vẫn tốt hơn mà?

Tay hắn vuốt ve ngực nàng sắp lên đến cổ, thân mình run rẩy, tay lại không thêm lực. Bị hắn hôn sắp hít thở không thông, cả người liền mềm nhũn. Hắn cọ vào chóp mũi nàng, hơi buông môi ra hỏi nàng: “Còn chạy không?”

Đầu óc nàng đã bết lại, bị lời này của hắn làm cho đau lòng.

Nàng phát ra tiếng rên nhẹ như mèo kêu: “Không chạy nữa.”

Miệng hắn cong lên, cười đến câu hồn đoạt phách.

Đột nhiên hắn bắt đầu xé dải lụa vòng qua cổ tay nàng, nàng luống cuống, lúc ấy lại nhớ đến những chuyện kinh hãi từng trải qua. Cơn tức của hắn còn chưa tan sao? Khi nàng lại lần nữa đưa tới cửa như vậy, Sương Lăng cực kỳ lo lắng. Nhưng nàng phải đến, bất luận hắn thế nào, nàng nhất định phải đến!

Nàng run rẩy một hồi, nhưng cũng không giãy giụa nữa, chỉ thấy hắn lấy vải sa quấn nàng lại dễ như bỡn, dài thườn thượt kéo đến tận giường, uyển chuyển như rắn. Hắn nhéo một cái, nhìn hoảng hốt trong mắt nàng, vẫn luôn nhìn thấy sâu thẳm bên trong con ngươi, tay lượn lờ, ngay cả ánh mắt cũng bị nàng mê mẩn.

Trước mắt nàng tối đen như mực, thật sự là sợ hãi, cảm giác như hắn nắm cổ tay nàng vòng qua cổ hắn, nàng cứ thế mà treo lên cổ hắn. Vải sa dài bị nàng kéo theo một đoạn, gió nhẹ đung đưa đảo qua ngực hắn, chóp mũi hắn cọ vào chóp mũi nàng, hắn bấm eo nàng, lại hỏi: “Còn chạy không?”

“Không chạy nữa… Điện hạ, chàng đừng…”

“Không.” Giọng của hắn có chút vô lại cũng có chút mờ mịt, hắn hôn lên môi nàng, ngậm cánh môi nàng mà nghiền nát, vuốt ve thân thể nàng, mặc sức châm ngòi, “Gọi ta.”

Giọng Diệp Ngưng Hoan cũng bắt đầu run rẩy: “Nhạn Hành.”

Như là sáo trúc mang theo ma lực, tấu vang khúc nhạc dạo điên cuồng của hắn.

Diệp Ngưng Hoan không nhìn thấy, bởi vậy các giác quan phóng đại vô hạn, hắn trằn trọc giày vò, lòng bàn tay trêu chọc nàng muốn nổi lửa. Môi lưỡi dây dưa, làm nguôi ngoai hết những buồn khổ và đau thương của hắn mấy tháng qua.

Hắn ôm chặt nàng, khiến nàng mềm nhũn chỉ có thể dựa vào hắn mới có thể chống đỡ, khiến nàng cần nhờ vào hơi thở của hắn mới có thể sống. Nàng như lá cờ treo trên cột buồm, bị gió lớn sóng cả đập vào chia năm xẻ bảy, chỉ nắm hắn thật chặt mới có thể bảo tồn. Hết thảy những thứ này, hắn là tất cả những gì nàng có!

Hắn càng không ngừng hỏi nàng, còn chạy không? Giọng nàng đã run cực kỳ, vẫn cứ năm lần bảy lượt nói với hắn, không chạy, không bao giờ chạy nữa!

Thê thì sao, mà thiếp thì sao? Cho dù là nha hoàn làm trò vui nàng cũng chịu. Nàng nợ hắn, nàng vẫn còn là của hắn. Không chỉ như thế, nàng cũng tìm được sự thật lòng thật dạ nàng muốn rồi, nàng muốn bảo vệ trái tim này, sau này không thèm nghĩ nữa, lâu dài không lo lắng.

Cho tới bây giờ nàng đều là người như vậy, trong rõ ràng có hồ đồ, trong lý trí có lỗ mãng. Nàng luôn dám yêu không dám hận, nàng luôn luôn như thế, chỉ như thế!

Nàng vẫn muốn tự do, đó là một nơi có thể thi triển hết sự thật lòng. Nếu có được nó, vậy thì tự do. Đông Lâm lục quận có chỗ tốt hay không nàng mặc kệ, cho dù hắn đi con đường chết như Vĩnh Thành Vương nàng cũng đi.

Cho nên, nàng không chạy nữa.

Diệp Ngưng Hoan cảm giác được sự nóng bỏng của Sở Hạo, trong lồng ngực hắn, trái tim đập điên cuồng như nàng vậy. Mồ hôi và nước mắt giao hòa không còn phân biệt rõ, hắn siết nàng thật chặt, giống như muốn hãm sâu vào cơ thể.

Nàng vùng vẫy muốn giơ tay vuốt ve hắn, muốn bấu hắn càng chặt hơn. Đột nhiên mặt nàng cọ qua một nơi thô ráp, đó không phải vải sa quấn lại. Tay nàng không buông ra, mắt cũng nhìn không thấy. Nàng bắt đầu muốn ngồi dậy, muốn đưa mặt qua vai hắn, muốn lột lớp vải bịt mắt kia xuống.

Hắn nhấn nàng xuống, nhất thời nàng phát ra một tiếng ưm, cánh tay lại bị hắn đè xuống, cảm giác đầu của hắn co rụt lại, rời khỏi khuỷu tay nàng. Cả người bị hắn đổi tư thế, trở mình nằm trên giường. Trong lúc nàng ngây người, đột nhiên cần cổ hơi đau lại có chút ngứa, hắn bịn rịn trên cổ nàng: “Lộn xộn cái gì? Nếu không đàng hoàng thì ngay cả chân cũng trói lại.”

Giọng hắn khàn khàn, trong đầu nàng mê loạn, miệng không khỏi rên rỉ: “Trên người chàng có…”

“Trên người ta có cái gì, không phải nàng rõ lắm sao?” Hắn nở nụ cười, hôn sau lưng nàng, muốn nàng cùng hắn tan thành mây khói.

Diệp Ngưng Hoan đã lâu chưa lấy lại tinh thần từ trong sóng nước ngập đầu kia, sau một lúc lâu mới có thể tìm lại giọng nói của chính mình: “Thả ta đi à?”

“Vừa nói không chạy nữa, bây giờ bảo ta thả nàng?” Sở Hạo giương giọng, mang theo vài phần mê hoặc.

“Là tay…” Lúc này vẫn không buông ra, hắn nắm cổ tay nàng, kéo vải vòng tới vòng lui.

“Ngày mai sẽ thả nàng.” Hắn nở nụ cười, nhìn nàng thử xoay mặt qua cho vải sa lỏng ra chút. Hắn đưa tay vỗ vỗ hai má nàng, đỏ hồng, khiến hắn muốn cắn một cái. Hắn nghĩ như vậy, liền thỏa mãn trái tim ngay.

Nàng run cầm cập: “Đừng… Đừng… náo loạn.”

“Tự nàng trở lại thì nên có chuẩn bị trong lòng. Ngoan ngoãn để ta giày vò cả đời đi.” Hắn lại tiến qua cắn lỗ tai nàng, quả muốn đem hết những tương tư khổ tâm chồng chất mấy tháng qua, thả hết đi trong một đêm này.

“Đoan Ngọ năm trước, nàng vào Tịnh Viên.” Sở Hạo ôm lấy nàng, lòng bàn tay xoa nhẹ trên thân thể nàng, giọng điệu làm như thở dài, “Sớm biết thế thì ngày đó chỉ gặp nàng thôi!”

Hắn nói xong, đột nhiên vỗ một cái lên mông nàng. Hắn luôn luôn như vậy, lúc tốt lúc xấu khiến người ta phát hoảng. Diệp Ngưng Hoan thấp giọng: “Đừng…”

“Đừng cái gì mà đừng? Nàng đi sớm làm gì chứ, một tháng qua nàng chơi đùa ở đâu? Nói!” Ngữ khí hắn hung tợn, nhưng cũng không dùng sức, nói xong lại đánh nàng một cái.

Diệp Ngưng Hoan bị hắn vỗ loạn xạ trên người, khàn giọng nói: “Ta muốn giúp Sương Lăng mua cửa hàng, vừa rồi ta muốn nói, nhưng…”

Bốp! Lại bị hắn vỗ một cái, giọng Sở Hạo lại cao thêm tám phần: “Nàng còn có tâm tư giúp hắn…” Hắn còn chưa dứt lời, hình như đột nhiên nhớ tới cái gì.

Diệp Ngưng Hoan nghe thấy tiếng ồn ào, tiếp theo được buông lỏng ra, nhất thời gió mát thấm nhòe lệ trên mắt. Nàng nháy mắt mấy cái, sau một lúc lâu mới có thể thích ứng với ánh sáng bên trong giường. Cũng không biết khi nào thì hai người đã dịch tới phòng ngủ. Nàng không cảm giác được gì, cảm thấy trên mặt như thiêu như đốt.

Rèm nửa che, ánh đèn lập lòe. Nàng nâng mắt nhìn hắn, tóc hắn có vài sợi ngổn ngang rũ xuống thật dài, khuôn mặt mang theo vẻ lười biếng chán chường, ánh mắt lại sáng như sao, nhìn nàng chằm chằm. Hắn phủ trung y trên người, rõ ràng đã bị nàng kéo toác ra, hắn lại còn mặc vào. Thật là lạ, ban đêm khuya khoắt thì nên ngủ, sao lại còn phủ y phục lên trên người?

Thấy sự tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt nàng, Sở Hạo nhéo mặt nàng, cắn răng: “Thất thần, thất thần nữa đi! Ta hỏi nàng, mua tiệm nào cho Lục Sương Lăng?”

“Cửa hàng mặt tiền tám gian phố giấy Tuyên Thành của Nam thành, cửa hiệu thêu thùa bốn gian và hiệu cầm đồ ở chợ Mai Hoa, còn có cửa hàng trà. Đều là do Lưu Hưng giúp đỡ thu xếp tìm người bán… Không đủ tiền, ta thế chấp bốn hộp đồ trang sức, tất cả đều mang theo người giám định trong vương phủ. Cộng thêm có người trong Đông Lâm Vương phủ đứng ra bảo đảm theo giai đoạn ba năm, ký tên của ta. Ta nói là nha hoàn trong phủ, vương phủ gần đây bận rộn, chỉ có mình ta rảnh rỗi. Có phu nhân đứng ra bảo đảm cho huynh đệ nàng, muốn kiếm chút sản nghiệp. Lưu Hưng kia lại thường bôn ba, mọi người đều nhận biết. Bọn họ không tìm chàng xem xét phiếu sao?” Diệp Ngưng Hoan nâng cổ tay muốn dụi mắt, thật sự không tiện, nhỏ giọng nói: “Nói thế đã rõ chưa?”

Sở Hạo nhìn nàng không lên tiếng, lại nắm lấy tay nàng.

Không có, mấy nhà kia căn bản cũng không tới tìm hắn. Cũng không biết là không dám, hay là bốn hộp đồ trang sức của nàng cũng đủ chứng minh rồi, dù sao một đống chủ bán kia cũng không ai tới cửa. Khó trách Hoàng thượng cho Vương Kỳ đi theo, không quản hắn thả Sương Lăng, quên đi chuyện đồng để, hóa ra là bởi vì Sương Lăng có thêm sản nghiệp ở kinh thành, hơn nữa còn thêm không ít.

Điều này chứng tỏ Sương Lăng được phép từ quan là muốn hưởng phúc cầu tài. Như vậy lúc trước nhược điểm Sở Hạo dùng để đi Yên Ninh mà giao cho Hoàng thượng vẫn còn hữu hiệu, chứng tỏ hắn cũng không có ý đồ muốn phân tán những người có liên quan để phòng bị lật lọng.

Tháng này, hóa ra nàng bôn ba nhiều chuyện như vậy!

Hắn vốn định làm như vậy, chỉ có điều bởi vì trong lòng hắn phiền muộn muốn chết, sự tình lại nhiều, vừa nghĩ đến Sương Lăng, Diệp Ngưng Hoan kia liền nhảy bật ra trong đầu hắn. Thường xuyên qua lại, hắn liền ném việc này ra sau đầu. Nay nàng thật ra nghĩ thay hắn.

Diệp Ngưng Hoan nhỏ giọng nói: “Lúc trước Sương Lăng bị thương, lại không thể để người ta biết mà sinh nghi. Nếu không có người trong vương phủ đi theo, Lưu Hưng thu xếp sợ rằng người bán cũng không tin, ta đành phải giả dạng làm nha hoàn trong vương phủ đi, báo tên Lục Vân, không sợ bọn họ tra… Đợi ta làm xong xuôi thì cũng đã đến tháng tư, đại đội nhân mã của chàng cũng đã chuẩn bị đi rồi. Nghĩ tới nghĩ lui… Đành phải mặt dày tới đây…”

Hắn chăm chú nhìn nàng, đưa tay phủ lên vành tai nàng: “Sương Lăng đâu?”

“Ở lại kinh thành, ít nhất phải chờ tới khi tình hình thật sự ổn định lại.” Diệp Ngưng Hoan ấp úng, “Lúc trước, huynh ấy cho là ta sắp chết, mới có thể làm như vậy. Về sau huynh ấy lại nhìn thấy thư của ta, đã biết ý nghĩ của ta, cho nên…”

Cho nên mới say rượu ở đó, nói cái gì mà “Tới chậm rồi, tới chậm rồi”. Sở Hạo nay đã hiểu được ý ba chữ này, không phải đuổi không kịp, mà là trong lòng nàng đã có quyết định.

Hắn vỗ về lỗ tai nàng, lưu luyến trên miệng vết thương nho nhỏ kia: “An bài hết thảy những thứ này, là vì Sương Lăng hay là vì ta?”

Diệp Ngưng Hoan hơi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra nhìn hắn.

Ánh mắt sợ hãi, giọng nói run rẩy, nhưng lại vô cùng kiên quyết: “Tựa như lúc trước chàng giữ ta lại, sau lại bằng lòng để ta đi.”

Ban đầu khi ở bên cạnh hắn là bất đắc dĩ, là vì sống sót, là vì Sương Lăng. Bây giờ nàng trở lại, không phải bởi vì Sương Lăng, không vì ai khác. Sở Hạo nhìn nàng, tiến tới kề lên trán nàng, nở nụ cười: “Không giống, cho tới bây giờ ta đều không có ý định thả nàng đi!”

Nàng thấy hắn có vẻ như đang muốn chọc giận nàng, chẳng qua lúc này nàng không còn một chủ nhân hay nóng nảy ỉu xìu. Hơn nữa cũng đã bị hắn đùa giỡn đến đầu óc mơ hồ, nàng chỉ nháy mắt nhìn hắn: “Nhưng rõ ràng chàng thả ta đi mà.”

Hắn vừa định ôm nàng, tay nàng nay đã quấn lại, không còn chỗ mở ra, đành phải đẩy ra đặt lên vai phải hắn. Nhất thời hắn cảm thấy thân thể mình run lên, dưới lớp trung y giống như còn thứ bị quấn chặt.

Nàng tức thì giật mình, nhìn hắn: “Chàng…”

Hắn nhíu mày, lật người nàng qua, mặc nàng muốn làm gì thì làm. Nàng không nhịn được mà khẽ gọi: “Chàng có bị thương hay không? Chuyện khi nào vậy?”

“Không mượn nàng xen vào.”

“Để cho ta xem xem.”

“Xem cái gì chứ?”

“Sở Hạo!”

Hắn kề sát nàng: “Trong thư nàng viết cho Sương Lăng, rốt cuộc là viết cái gì?” Tuy rằng đoán được tám phần, hắn vẫn muốn nghe chính miệng nàng nói ra.

Hắn kề sát như vậy, Diệp Ngưng Hoan cuối cùng cũng cảm giác rõ lớp vải trên vai đang quấn chặt lại, rất cứng, dường như cuộn lại thật dày, hoặc như là bên trong đã sớm tan tành, không thể chồng chất quấn lấy bổ sung vào.

Nàng thoáng chốc trào nước mắt, giãy giụa nói: “Vậy chàng nói cho ta biết trước, thương thế của chàng là như thế nào? Hôm đó, rốt cuộc làm sao chàng tìm được ta?”

Hắn càng siết nàng chặt hơn, tiếp tục nói: “Trên trang sức có vết máu, nếu nàng đã có thời gian xếp quần áo, sao lại còn làm lỗ tai bị thương? Sao lại còn rải mơ phân tán? Mặt gương bị bẩn, đúng là nói cho ta biết bên người có ám quỷ, ám quỷ kia có liên quan đến gương, gương và tịnh đồng âm (*). Song nhạn ngậm ngọc trai dính mơ chua, rõ ràng là hai người bị người ta ức hiếp, phải mang tiếng xấu trên lưng. Về phần ở đâu, ta nghĩ nếu thật sự là Lâm Tịnh gây nên, thời gian của nàng ta là hữu hạn, còn muốn tạo thành dấu hiệu rằng hai người bỏ trốn bất thành bỏ mình, chỗ tốt nhất, tất nhiên là khe cốc trên núi bãi săn Nam Sơn, từ đó đi ra ngoài chính là Nguyên Thương. Lúc trước, không phải ta dẫn nàng từ đó về sao?”

(*) gương (镜) và tịnh (静) đều đọc là “jìng”

Diệp Ngưng Hoan run cầm cập, nàng vội vàng để lại mấy món đồ, thật sự là bị hắn đoán trúng từng món, hơn nữa còn tìm được địa điểm chính xác, lấy sinh mạng bọn họ trở về.

Hắn ngậm hoa tai nàng: “Nhưng mà giống nàng quá cũng không tốt.”

“Hở?” Nàng kinh ngạc, không khỏi xoay đầu nhìn hắn. Hắn cười khẽ: “Song nhạn ngậm ngọc trai, ta mới là con chim nhạn cùng nàng về.”

Mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng, hắn cười đến câu hồn đoạt phách: “Bây giờ nàng nên nói cho ta biết, trong thư viết gì thế?”

Nàng vặn người lại, tiến đến bên tai hắn thì thào mấy câu.

Hắn nghe xong thì thở dài, như là đè xuống sự buồn phiền cuối cùng, tất cả đều tan hết, hôn môi nàng, mang theo lửa nóng đòi hỏi.

Thừa dịp có thời gian thở, nàng nói: “Là nàng ta đả thương chàng? Nhưng nàng ta là…”

“Không có gì đáng ngại.” Hắn không muốn lãng phí thời gian thảo luận vết thương trên bả vai.

“Nhưng đã bị thương thì cũng đừng…”

Hắn thở hổn hển cắn lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Được rồi, nàng đã trở lại là được rồi!”

Cho tới bây giờ, đây là lời yêu thương động lòng nhất nàng nghe được từ hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.