Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ

Chương 5: Tinh tâm




♥ • ♥ • ♥

Trăng treo đầu cành, cảnh đẹp trong vườn che phủ ánh sương. Đầu cầu minh châu chói lọi, óng ánh những đóa sen cuối cùng. Đã gần đến mùa đông, nhưng Nguyên Đô ấm áp, sen trong ao lại chưa tàn hết. Một chút hồng nhạt còn vấn vương, hòa lẫn đèn rọi trên mặt nước.

Sở Hạo và Sở Chính Việt đang uống rượu trong một cái đình sáu mặt trong vườn, cửa đình rộng mở, rèm cửa sổ lượn quanh. Tiếng ca vui mừng mơ hồ đạp nước mà đến, làm đêm lạnh thấm dần lòng người.

Sở Chính Việt biết Sở Hạo vừa hồi phủ không lâu, chỉ là mời hắn đến đây rảnh rỗi nói chuyện nhanh như vậy, vẫn không khỏi có phần ngạc nhiên. Sở Hạo chuyển động ngón tay đặt trên cái chén lạnh, rượu bên trong còn ấm, mang theo hương thơm ngây ngất. Hắn uống rượu trong chén một hơi cạn sạch, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi đã có lòng như vậy, ta phải giao du một chuyến mới coi như là không phụ lòng ngươi. Những ngày qua cũng sắp xếp xong chuyện ở Nguyên Đô rồi. Nói vậy ngươi cũng không rời nơi đó lâu được, mấy ngày nữa sẽ khởi hành chứ?”

Khớp ngón tay Sở Chính Việt căng lên, suýt nữa thì bóp vỡ cái chén trong tay. Chấn động, quả nhiên là chấn động! Thần sắc Sở Hạo như thường, từ theo nhịp tim đập của hắn, hơi thở không hề ngụy trang không thể phân biệt dù chỉ một chút, hắn làm sao nhịn được?

Đột nhiên Sở Chính Việt hết sức tò mò, trong thời gian ngắn như vậy Diệp Ngưng Hoan đã khai báo với Sở Hạo, thời gian ngắn như thế đã khiến hắn ngoan ngoãn nghe lệnh? Nàng làm sao làm được?

Nếu Sở Hạo yêu thật thì tuyệt đối khó mà nhịn. Nếu chỉ là sủng ái thì không cần thiết thỏa hiệp. Mặc kệ nghĩ như thế nào, hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng. Là bởi vì có được một chút tin tức của Giám Hành Viện, hắn mới hoảng hồn? Không nên, quả thật như thế. Nên từ chối thẳng thừng mới phải.

Theo như lời Diệp Ngưng Hoan, ầm ĩ đến mức xé rách da mặt, chẳng qua hai bên cùng tổn hại mà thôi. Cũng không chỉ là danh tiết của nàng mà còn của Giám Hành Viện đông phiên. Hắn ở lại Đông Lâm Vương phủ mấy ngày, một khi Giám Hành Viện có được chứng cứ xác thực, sự cân bằng khéo léo trong quan hệ giữa Sở Hạo và Hoàng đế sẽ bị phá vỡ. Đến lúc đó Sở Hạo dĩ nhiên rơi vào cảnh khốn cùng, hắn cũng chưa chắc có được lợi ích.

Đương nhiên hắn không hi vọng kết quả như thế, chỉ là Sở Hạo đoán chừng hắn không thể bỏ mặc sự tình Bắc Hải ở đây luôn, một mặt lá mặt lá trái không chịu thương lượng. Kiên nhẫn cũng sắp đến đầu rồi, đã không có kết quả, vậy không thể làm gì khác hơn là một cú đánh ra hai lối đi.

Cũng theo như lời Diệp Ngưng Hoan, tất nhiên là không ai dám tổn hại đến ngươi, nhưng ai nấy đều muốn đả thương Sở Hạo. Hoàn toàn chính xác, đây đúng là vốn liếng bản thân. Bằng không thì làm sao dám đến?

Từng câu đều chọc trúng, nàng thấy rõ từng chút việc nhỏ bé, chỉ là mục đích đạt được quá nhanh quá dễ dàng, khó tránh khỏi tâm trạng không yên. Thật là đáng giận, tùy tiện vứt hết tâm trạng không yên cho hắn! Trong lòng như là dầu sôi xèo xèo, nháo cho hắn phiền.

Sở Chính Việt nhịn không được hỏi: “Thập Cửu thúc trước đó do dự không chắc, sao lại thay đổi chủ ý?”

Sở Hạo cầm bình đổ đầy chén, rượu tinh khiết, lại không kịp khiến hắn say.

Vì sao lại thay đổi chủ ý? Chỉ bởi vì một câu của nàng. Nàng nói, sống hay chết ta đều đi theo chàng, hãy che chở ta!

Sở Chính Việt ở đây, Giám Hành Viện có thể biết một chút tin tức cũng là chính thằng nhãi này tuồn ra ngoài. Nó còn có cái gã tên là Trịnh Bá Niên dưới tay tung bay ở bên ngoài, còn có một nữ nhân cùng đi theo. Chỉ là Sở Chính Việt không đề cập tới, Sở Hạo cũng không miễn cưỡng gọi người vào. Phùng Đào tìm người âm thầm theo dõi Trịnh Bá Niên mấy lần cũng bị hắn ta cắt đuôi được, tuyệt đối không phải bình thường.

Gần đây mở tiệc vui mừng không dứt, lần chú cháu đoàn tụ này lại là một cuộc đua đầy kiên trì. Sở Chính Việt không thể rời Bắc Hải lâu quá, mà hắn kiêng dè Giám Hành Viện. Ai nấy đều có lo lắng, ai nấy đều có lý do. Chỉ là còn dây dưa như vậy nữa thì cuối cùng là hắn chịu thiệt.

Tiểu tử này cứ cố chấp, kéo dài cũng không có ích gì, trấn an đúng lúc cũng là một biện pháp tất yếu. Luôn có rất nhiều băn khoăn, lớn nhất là Diệp Ngưng Hoan. Hắn vừa mới về phiên không lâu, nàng còn chưa hưởng thụ mấy ngày thái bình cho khuây khoả. Mà thứ cuối cùng khiến hắn hạ quyết tâm, lại vẫn là nàng.

Thế nào mới có thể che chở nàng? Có lẽ là vấn đề hắn nghiên cứu cả đời, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy có hứng thú.

Muốn cho nàng cả đời thái bình khuây khoả, vậy hắn phải xông pha chiến đấu phía trước. Không thể không đi!

Sở Hạo khẽ liếc mắt, không đáp lại vấn đề của Sở Chính Việt: “Nếu không tiện đi săn, ta cũng không lạ gì chỗ như thế.”

Sở Chính Việt vẫn chưa hỏi lại, khóe môi nở nụ cười, trong mắt lại phủ sương. Đáy lòng đột nhiên bùng cháy, thiêu máu sôi sùng sục, thật sự rất muốn gặp lại nàng một lần.

Diệp Ngưng Hoan ngồi ở trước gương, nhìn khuôn mặt chính mình trong gương hơi có chút tái nhợt. Chuyện phát sinh ban ngày, đương nhiên là không thể nói cho Sở Hạo. Bất quá nàng rất hiểu phương pháp của hắn, cũng rất rõ nguyên tắc của hắn, chỉ cần làm cho hắn an tâm.

Thừa dịp thời gian hắn thay y phục mà thản nhiên nói vài câu. Lại tiếp tục kéo dài, tin tức sớm muộn gì cũng phải tới triều đình, thay vì hai đầu làm khó trước mặt sau lưng đều có địch, chi bằng an tâm việc này trước. Kết giao với Sở Chính Việt, không khác gì bảo hổ lột da (*). Nhưng người đã tới, tốn kém hết bảy tám ngày, còn có vẻ không đạt được mục đích thì không bỏ qua, quả thật ngông cuồng bừa bãi thấu xương. Hôm nay thủ đoạn nào cũng phải tung ra, còn tiếp tục kéo dài nữa thì không dám đảm bảo người kia sẽ không làm ra chuyện gì không khống chế được.

(*) bảo hổ lột da: không thể hi vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương

Sợ nhất cũng không phải là Sở Chính Việt làm ô uế danh tiết của nàng, mà là lo lắng ngày nào đó hắn thật sự chạy đến Giám Hành Viện Đông Lâm tới trước mặt Hàn Đông Huy. Tự hại mình để đả thương người khác, Sở Chính Việt rõ ràng ỷ mạnh hiếp yếu, cuối cùng khiến hắn không dậy nổi.

Chỉ là hôm nay thấy bộ mặt thật của Sở Chính Việt, lại khiến nàng nhớ tới tình cảnh ngày đó bọn họ mới gặp. Sườn núi Lưu Cẩm phía nam Nguyên Đô, bọn họ từ phương bắc đến, bọn họ làm sao xuất hiện ở cửa nam? Đây chẳng phải cố tình đi vòng qua khu gần hộ doanh? Chẳng lẽ, trước khi đến Nguyên Đô còn đi nơi khác?

Sở Chính Việt oai hùng chiếm đóng Bắc Hải nhiều năm, mà Sở Hạo lại vừa trở về Đông Lâm không lâu. Nói vậy trước đó không biết hắn xâm nhập Đông Lâm bao nhiêu lần. Chỉ là lần này lại đặc biệt đi vòng qua phía nam để làm gì chứ?

Nàng dường như còn đang trầm tư, một đôi tay từ phía sau ôm lấy nàng, ấm áp mà còn an toàn. Diệp Ngưng Hoan nhẹ nhàng tựa người vào, hai má cọ lên áo choàng Sở Hạo, mang theo chút sương đêm, thấm chút hương sen. Hòa lẫn cùng hương rượu, ngửi thấy mà say mê.

“Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?” Sở Hạo ôm nàng ngồi trên ghế, xoa tóc nàng thuận miệng hỏi, “Thường xuyên cài cây trâm xoắn kia đó chứ?”

Quan tâm nàng, đương nhiên vật gì đi theo cũng thơm lây.

Diệp Ngưng Hoan ngoẹo cổ, thần sắc lại uể oải, trong lòng lại vọt lửa lên. Không muốn che giấu nhất chính là hắn, cái tên phân chó thối kia nhất định muốn khiêu chiến giới hạn của nàng. Nàng khẽ giọng: “Không biết thất lạc ở chỗ nào rồi. Dù sao không phải cây trâm đàn hương kia, không có gì quan trọng.”

Cây trâm quan trọng nhất còn ở đây, vậy là được rồi.

Nàng dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Khi nào thì chuẩn bị lên đường?”

Sở Hạo ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói: “Cùng đi với ta chứ? Mùng ba tháng sau là sinh nhật nàng, hai mươi sáu lại là sinh nhật ta. Chúng ta cùng nhau đi, được chứ?”

Nàng khì khì mũi, gật đầu: “Không còn gì tốt hơn!”

Tuy hắn không đề cập tới, lúc này nàng cũng muốn nói. Thay vì ở một mình trong phủ ngày đêm lo lắng, chi bằng cùng đi. Bọn họ đều sinh vào tháng nhiều sương, là thời gian gió lạnh buốt thấu xương chim nhạn bay tìm nơi ấm áp.

Hoặc nguy hiểm hoặc chết, chỉ ở một nơi.

Nàng nở nụ cười: “Cứ cho là ra ngoài chơi thích hợp hơn. Chỗ đó gần Uyển thành của Lư Tùng Vương, nếu có thời gian thì còn có thể đi mua chút mứt hạnh chua.”

Cửu Hoàng tử Lư Tùng Vương Sở Bái, đất phong ở giữa Đông Lâm và Bắc Hải. Sở Hạo có thể về phiên, Sở Bái có công lao không ít. Tâm phúc của hắn Vân Tê Lam, dưới tay nắm giữ Ảnh Nguyệt Môn, càng không thiếu cao thủ hàng đầu. Có bọn họ giúp đỡ thì có thể khá hơn chút.

Sở Hạo hiểu được ý tứ của nàng: “Ừm, ngày mai ta mang thư qua cho Cửu ca ca, huynh ấy phái người tương ứng. Mang nàng theo cũng được.”

Diệp Ngưng Hoan lại vùi vào trong ngực Sở Hạo: “Chỉ mong hắn có thể thấy tốt mà nhận, đừng có sinh ra những thứ không chính đáng khác.”

Sở Hạo dùng sức hôn lên đỉnh đầu của nàng, dường như mang theo chút mệt mỏi biếng nhác muốn ngủ: “Không sao, có ta ở đây!”

Mỗi khi nghe được câu này của hắn, nàng liền an tâm. Chỉ cần ở cùng với hắn, nàng liền an toàn. Nàng nửa mở mắt, cũng không nói gì nữa.

Ánh đèn chập chờn, lụa mỏng tuôn đầy. Trăng vẩy dòng bạc, hải đường nở rộ như nở nụ cười, hương hoa quế ngập tràn. Một câu này xua tan đi sự hoảng loạn ban ngày của nàng, chỉ còn sự nhu mì mềm mại.

Sở Hạo lấy việc tuần tra cửa ải Úc Lâm Cát Nham làm cớ, mang theo Diệp Ngưng Hoan cùng giáo hộ hơn mười người rời khỏi Nguyên Đô. Phía bắc phải đi dọc theo hai quận lớn Tinh Bình, Lộc Húc, khó tránh khỏi phiên thần nghênh đón đưa tiễn. Đoạn đường này đi hơi chậm, lúc tới cửa ải Úc Lâm thì đã là đầu tháng mười hai.

Triệu Phùng Tắc bên cạnh Sở Hạo vốn là tướng thủ thành Úc Lâm Cát Nham, tuy đã điều nhiệm đến Nguyên Đô nhưng lại rất một lòng với bộ hạ cũ ngày xưa. Mượn món hời này, Sở Hạo cũng dễ dàng xuất quan.

Nhận được thư của Sở Hạo, Lư Tùng Vương phái Vân Tê Lam cùng với vài tên cao thủ ra đón trong khe núi ở quan ngoại. Tùy tùng bắc phiên cùng tới đón Bắc Hải Vương đồng loạt hộ tống, tiến vào địa giới Hạc Cảnh Bắc Vi.

Đất bắc tuyết rơi nhiều bay tán loạn, bãi săn nằm giữa khu rừng trên ngọn núi cao và hiểm trở. Bông tuyết trắng xóa, che phủ vực sâu dưới lớp trắng thuần. Đất trời trắng muốt như ngọc lưu ly, không mảy may nhiễm khói bụi trần thế.

Diệp Ngưng Hoan quấn áo khoác thật dày, đứng ở góc đình trên đài cao nhìn cửa ải Thanh Mã Bắc Hải cách đó không xa. Nối liền với nơi này chỉ qua một cây cầu treo, bên dưới là vực sâu vạn trượng.

Tuyết rơi mấy ngày liền, đập vào mắt là màu trắng bạc. Từ xa nhìn lại, cửa ải Thanh Mã như bức tường thành đứng giữa mây, như cảnh tiên phủ thần lúc ẩn lúc hiện.

Trầm Nhã Ngôn thổi một cái lò sưởi tay đưa lại đây, nói: “Bên ngoài lạnh quá, không bằng Vương phi vào trong các ngồi đi?”

Nàng ta đi theo Sở Chính Việt tới Nguyên Đô, nhưng vẫn chưa vào vương phủ, cho tới lúc trên đường gặp phải Diệp Ngưng Hoan. Diệp Ngưng Hoan thấy nàng ta vẫn trang điểm kiểu cô nương, biết nàng ta chưa lấy chồng, đương nhiên cũng quan tâm đến nàng ta một chút, hai người cũng tính là quen thuộc. Lúc xuất quan, để tránh cho quan viên giám sát Úc Lâm khỏi sinh nghi, Sở Hạo vẫn chưa mang đám người Thụy nương, Đông Anh đến.

Trầm Nhã Ngôn thứ nhất được Vương phi chăm sóc, thứ hai cũng có lòng thay Sở Chính Việt xử lý chút chuyện vặt. Vì thế nàng ta phụng dưỡng bên người Diệp Ngưng Hoan, hết sức tận tâm. Diệp Ngưng Hoan nhận lò sưởi tay, nói: “Trong nhà cô cử người đến đón cô, cô lại khăng khăng ở đây trông nom, cũng khiến lòng ta áy náy.”

Cho dù biết nguyên nhân thật sự nàng ta ở lại đây, nàng lại luôn chú ý đến thể diện của nàng ta, để tránh cho nàng ta xấu hổ.

Dọc theo con đường này, Trầm Nhã Ngôn tiến lui rất hiểu lễ nghi quy củ. Một cô nương có hiểu biết như vậy, lại không ngại hiềm nghi theo sát mấy tên đại nam nhân đi mấy nơi xa xôi bên ngoài, làm sao không khiến người ta nghĩ ngợi xa vời?

Diệp Ngưng Hoan vừa đi ra, không tránh được phải đối mặt với Sở Chính Việt. Thờ ơ nhìn, mỗi khi Sở Chính Việt ở đây, Trầm Nhã Ngôn liền quăng ngay tính tình trầm tĩnh trước đó, trở nên vô cùng hoạt bát hồn nhiên.

Trầm Nhã Ngôn bị bệnh một trận ở Nguyên Đô, cuối cùng không thể vào phủ chăm sóc Sở Chính Việt. Vì thế dọc theo con đường này, phàm là tới nơi có thể châm lửa nấu cơm, nàng ta tất tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn Bắc Hải. Hoặc là tìm người đặc biệt đưa cho Sở Chính Việt, hoặc là thuận tiện tự mình đưa đi. Nếu Sở Chính Việt ăn, nàng ta liền cảm thấy mỹ mãn. Nếu là không để ý tới, nàng ta liền buồn bực không vui.

Đợi đến khi quen thuộc hơn chút, Diệp Ngưng Hoan trò chuyện quanh co lòng vòng với nàng ta, như thế mới hiểu ra, vì sao Sở Chính Việt lại không phát hiện ra không khác gì một thằng ngốc. Hóa ra là quá quen, không ở bên cạnh sẽ thấy nhớ. Cũng hiểu vì sao Trầm Nhã Ngôn rõ ràng có xuân tâm khuê các, thấy Sở Chính Việt cũng không giống cô nương mơ mộng chuyện yêu đương bình thường e lệ trốn tránh, ngược lại còn hết sức cao hứng phấn chấn. Cũng là bởi tâm sự này tích tụ quá lâu quá nặng, không chỉ không sao nói hết được, ngay cả yêu cầu cũng dần dần thay đổi.

Không hề thỉnh cầu xa xỉ có thể trở thành thê tử của hắn, chỉ cầu ở bên cạnh hắn cả đời này là đủ.

Phần tâm ý này, làm sao không khiến Diệp Ngưng Hoan thổn thức?

Chữ tình khiến bao người điên cuồng. Diệp Ngưng Hoan có thể nhận thức, mới có thể sinh ra sự thân thiết tinh tường như vậy. Bất luận nàng đứng vào phe cánh của ai đều không quan trọng, chư vương đấu nhau vốn không phân rõ chính tà, bất quá là có mưu đồ mà thôi. Mà nữ nhân các nàng, cố thủ vững chắc trong trận doanh phe mình, cũng chẳng qua là muốn cầu sự yên ổn.

Cầu phú quý giữa hiểm nguy, Diệp Ngưng Hoan gả cho phiên vương, Trầm Nhã Ngôn yêu phiên vương. Chữ tình trói buộc, quyết định sự an ổn của các nàng cũng phải cầu trong nguy hiểm.

Hai người đứng ở góc đình, cũng có chút xuất thần. Hôm nay âm u, bầu trời tuôn vài bông tuyết lả tả, gió lạnh rét thấu xương. Bắc Vi có Hành phủ Bắc Hải Vương, như các nơi thị trấn quan trọng của Đông Lâm đều sẽ bố trí Hành phủ của phiên vương để phòng tuần du, Bắc Hải bên này cũng giống vậy.

Hành phủ xây giữa ngọn núi hiểm trở, đài các ẩn nấp giữa cánh rừng bao la. Tuy rằng không lớn, nhưng có thể xây lầu các tạc núi tại nơi núi cao này, còn hao phí hơn rường cột chạm trổ đắt đỏ đất đồng bằng nhiều.

Bọn họ hôm qua chạng vạng mới đến, sáng sớm hôm nay Sở Hạo đi theo Sở Chính Việt đi săn thú. Đi săn là thứ yếu, nói mấy lời muốn nói với Sở Chính Việt mới là thật sự. Tuy là Diệp Ngưng Hoan trong lòng biết Sở Chính Việt sẽ không hại người ở đây, dù sao vẫn có chút không yên. Ăn điểm tâm ở đây, chờ bọn họ trở về.

Trầm Nhã Ngôn nói: “Nếu Vương phi nhàn rỗi đến khó chịu, ta biết một chỗ không tệ, địa thế cũng tốt, cảnh cũng đẹp. Có muốn theo ta đi dạo hay không? Vương phi không phải còn mang theo một con ngựa nhỏ sao, nếu biết cưỡi ngựa thì dễ dàng hơn đó!”

Bắc Hải trọng võ khinh văn, phàm là đại tộc đều sẽ biết vung đao cưỡi ngựa. Con gái Bắc Hải cũng học cưỡi ngựa bắn cung nhiều, ở nơi đó cũng không tính là chuyện xuất chúng gì. Trầm Nhã Ngôn thấy có con ngựa nhỏ đi theo đoàn ngựa thồ, hỏi ra mới biết là ngựa của Vương phi. Có lẽ là Vương phi cũng thích đi dạo, bèn nhân cơ hội đề nghị.

Diệp Ngưng Hoan có chút động tâm, nhưng lại sợ nơi này núi cao hiểm trở rừng kỳ quái. Vân Tê Lam dẫn người đưa chậu than lại đây, nghe nói hai người muốn đi dạo thì càng thêm hăng hái, đi tới giật dây: “Chủ ý này tốt, ta theo hai người đi dạo, chốc nữa trở về vừa hay cùng nhau ăn lẩu. Có ta ở đây, đụng phải dã thú gì cũng không thành vấn đề, còn kịp giờ thì cũng săn thú.”

Trầm Nhã Ngôn không quen biết Vân Tê Lam, chỉ biết nàng ta và mấy nha hoàn là Lư Tùng Vương phái tới hầu hạ Đông Lâm Vương phi. Lư Tùng Vương và Đông Lâm Vương có quan hệ thân thiết, biết được Đông Lâm Vương xuất quan còn mang theo Vương phi. Hắn không tiện đi ra ngoài, vì thế cho người có thể tin được đến trông nom. Vào núi thì thấy Vân Tê Lam và mấy nha hoàn đều có thân hình mạnh mẽ, đi trên đường hiểm như giẫm trên đất bằng, trong lòng biết cũng không phải tầm thường.

Lúc này nghe khẩu khí của nàng ta như vậy, chắc là có mánh khóe gì. Có cao thủ sẵn lòng đồng hành, Trầm Nhã Ngôn càng thêm an tâm, bèn nói: “Đúng thế, vậy thì cùng nhau đi thôi? Ta rất quen thuộc nơi này, không sợ.”

Vân Tê Lam cũng có ý cùng đi, Diệp Ngưng Hoan bèn gật đầu đáp ứng. Trầm Nhã Ngôn hết sức thích thú, sai phái đám người hầu trong Hành phủ đi chuẩn bị, lại cùng Diệp Ngưng Hoan đi đổi xiêm y cưỡi ngựa.

Đi một mạch về phía bắc, Diệp Ngưng Hoan mang áo da dày không ít, nhưng y phục giữ ấm tiện lợi lại không có. May mà Trầm Nhã Ngôn có rất nhiều, Diệp Ngưng Hoan mượn quần áo của nàng ta mặc vào. Trầm Nhã Ngôn cao hơn một chút, hơn nữa còn đầy đặn hơn chút. Nhưng mà Diệp Ngưng Hoan sợ lạnh, đơn giản mặc thêm vài món ở bên trong, cũng thích hợp. Toàn thân giống như quả cầu tròn, khiến mọi người cười nắc nẻ.

Người đến tiếp ứng Sở Chính Việt, cũng có thị phó Lư gia phái tới. Trong đó có người tên là A Ninh, rất thân thiết với Trầm Nhã Ngôn, biết các nàng muốn đi ra ngoài, đương nhiên cũng muốn đi theo. Bốn người an bài xong hết thảy, mỗi người đều dắt ngựa đi ra ngoài chơi.

Dọc đường tuyết lả tả tung bay, tuy là rét lạnh nhưng nói cười không dứt. Tùng bách bị tuyết phủ lên, cảnh xanh chỉ còn lại màu trắng ngần. Phóng tầm mắt nhìn lại, núi non trùng điệp trắng xoá đất trời, so với sắc màu rực rỡ của Đông Lâm thì càng tráng lệ khoáng đạt hơn.

Băng ghế có cơ hội mang theo chủ tử chạy đi chơi liền hết sức mừng rỡ, vóc người thấp bé càng muốn chạy ra trước. Tới nơi hiểm trở này càng được ý nó, chân ngắn cực linh hoạt, trên chân như mắc miệng hút vững chắc, nhìn như dưới chân nó là đất bằng phẳng vậy. Sau mấy lần bị làm cho kinh hãi, trên mặt Diệp Ngưng Hoan bắt đầu rạng rỡ, trong lúc mọi người than thở thì nàng không khỏi dương dương tự đắc. Đập vào mắt là cảnh trí rộng rãi, bao nhiêu phiền muộn đều vứt hơn phân nửa, cười vô cùng thoải mái.

Nụ cười này của Diệp Ngưng Hoan, Băng ghế lại cho rằng như là trận tranh tài ngày đó lên núi, tung vó mà chạy, nhất định phải đoạt lấy danh hiệu Trạng nguyên của loài ngựa! Băng ghế lông dài da dày, thích nhất trời băng đất tuyết, có sở trường đi đường hiểm trở, có mỹ danh là bay trong tuyết. Đến nơi này, những con ngựa khác đều không phải là đối thủ của nó. Thường xuyên qua lại, nhưng lần này Trầm Nhã Ngôn dẫn đường lại theo không kịp.

Trầm Nhã Ngôn vốn không coi ra gì, không nhanh không chậm chỉ dẫn đường ở phía sau. Nhưng nhìn con ngựa nhỏ kia càng chạy càng lệch đường, hẳn là muốn chạy lên ngọn núi cao và hiểm trở, nàng ta cảm thấy có chút nóng nảy. Mỗi khi nàng ta chạy tới thì luôn bị con ngựa nhỏ kia bỏ lại. Hơn nữa con ngựa đó như là nhất định muốn phân cao thấp, theo trực giác càng đuổi càng sốt ruột, không ngừng chạy sang con đường khó đi, muốn bỏ rơi toàn bộ các nàng!

Trầm Nhã Ngôn lo lắng, giương giọng gọi: “Vương phi, đi lên nữa là đỉnh Lăng Đao, không thể đi lên.”

Vân Tê Lam và A Ninh đi theo phía sau Trầm Nhã Ngôn, vốn nói chuyện phiếm thoải mái, sau khi nghe được tiếng kêu to của Trầm Nhã Ngôn cũng có chút bất an. Đường hẹp tuyết dày, không phân biệt rõ bên cạnh có phải đường trống hay không, Vân Tê Lam cũng không dám miễn cưỡng giục ngựa chen lên phía trước, đành kêu la theo: “Vương phi, cô siết chặt nó, cho nó quay lại!”

Lúc Diệp Ngưng Hoan tỉnh hồn lại, Băng ghế đã dẫn nàng lên cao. Một bên là núi, một bên là thâm cốc. Đất Băng ghế đạp lên căn bản vốn không phải đường đi, mà như là đạp lên sườn núi cheo leo. Nàng không dám làm càn ghìm cương mất thăng bằng, gấp đến độ sờ cổ nó nói chuyện cùng nó: “Đừng đi nữa, trở về, trở về!”

Băng ghế nào nghe hiểu được những thứ này, thân mình nhỏ đang tung nhảy giữa ngọn núi, lại như linh dương dê rừng chạy đến đường cùng, nhảy mấy cái xoay sang vách đá, lách mình tiến vào bụi tuyết. Xa xa nghe thấy tiếng thét chói tai của Diệp Ngưng Hoan truyền đến: “Này... Ngươi muốn đi đâu? Dừng lại...”

Trầm Nhã Ngôn sững sờ, ngựa ở đây thật chẳng khác gì khỉ!

Vân Tê Lam sốt ruột, sao còn bình tĩnh được? Thân mình nhảy tung trên lưng ngựa, như chim tước cất tiếng âm ỉ đuổi theo. Dáng vẻ lăng lợi và uyển chuyển hòa hợp, ánh sáng hóa hồng trong chốc lát rồi hư vô.

Trầm Nhã Ngôn và A Ninh há hốc miệng nhìn trừng trừng ngọn núi cao và hiểm trở kia. Sau một lúc A Ninh lắp bắp nói: “Nữ, nữ nhân kia lại... lại...”

Trầm Nhã Ngôn cũng nói không nên lời, vốn nghĩ nàng ta có công phu, không ngờ còn tuyệt đỉnh như thế.

Băng ghế mang theo Diệp Ngưng Hoan chạy lên trên đỉnh, trái tim Diệp Ngưng Hoan sắp bị nó chấn động xổ ra ngoài. Vốn còn có thể kêu to, sau chỉ thấy trước mắt chốc thì là là thâm cốc vạn trượng, chốc thì là dốc núi cheo leo, chốc thì là cảnh tuyết phủ cây, chốc thì là mây đen che đầy. Cuối cùng lại không dám nhìn, toàn bộ hơi sức chỉ dùng để bám vào yên ngựa để khỏi ngã xuống, tiếng thét nghẹn lại trong cổ họng, không phát ra được. Nàng mặc áo dày trên người, lại bị dọa, đổ mồ hôi đầy thân.

Băng ghế bày ra mười tám loại võ nghệ, nhảy tới nhảy lui, không có đường cũng làm nó đạp ra một con đường bay lên trời. Mang theo Diệp Ngưng Hoan chạy lên đỉnh không người bám theo.

Vân Tê Lam đuổi theo lên tới vách núi không nghe thấy động tĩnh, đành phải tìm kiếm dấu chân Băng ghế trên tuyết để đuổi theo. Thấy không có con đường nào có thể đi lại, trong lòng mắng Diệp Ngưng Hoan một vạn câu, cưỡi một con ngựa như thế, quả nhiên là tìm chết!

Mãi đến khi cảm thấy ngừng lại, Diệp Ngưng Hoan mới dám mở to mắt. Vừa nhìn phía dưới thì trái tim sắp nhảy vọt ra, không phải sợ hãi mà là rung động, Băng ghế đứng trên đỉnh cao, núi Ô Sào nổi danh đỉnh Hạc Cảnh lại như ở bên người, đập vào mắt không gì ngăn cản. Nhìn lại, tình cảnh cửa ải Thanh Mã đều ở ngay trước mắt, thành như sa bàn, nhà như con cờ.

Nàng rất cẩn thận bò xuống lưng ngựa, chân thẳng như nhũn ra, cả buổi trời mới miễn cưỡng đứng vững. Đứng bên ngựa ôm cổ của nó, vừa nhìn cảnh sắc vừa nói: “Chúng ta không chạy nữa, đợi Vân Tê Lam đến đây nhé? Nàng ta nhất định sẽ đuổi tới.”

Căn bản không có đường xuống núi, nàng cũng không có dũng khí cưỡi Băng ghế xuống núi. Phần đầu lao xuống nhất định sẽ còn kinh khủng hơn, trái tim nhỏ không chịu nổi kích thích này. Vân Tê Lam thấy nàng đi lạc đương nhiên sẽ đuổi theo, nàng ta là cao thủ, mới có thể tìm tới. Nàng thà rằng để cho Vân Tê Lam cõng cũng không cần Băng ghế cõng.

Nàng chậm rãi ngồi xuống đất, mồ hôi đổ ra lại hơi lạnh. Áo choàng quấn chặt, nhìn núi non trùng điệp mà xuất thần. Đợi Vân Tê Lam đến rồi, còn phải thương lượng với nàng ta đừng nói cho Sở Hạo biết. Lần này không phải là một mình lên sườn núi Lưu Cẩm, Sở đại gia biết chẳng phải nhảy chân?

Diệp Ngưng Hoan đang mải mê suy nghĩ, bất thình lình một bóng trắng đột nhiên nhảy ra. Nàng định thần nhìn lại, lại bị dọa cho đổ đầy mồ hôi lạnh, sức lực lại như nghé con một mình chống chọi mèo rừng. Nó nhảy lên thấy có người, nhe răng trắng đi đảo quanh.

Diệp Ngưng Hoan không dám động đậy, mắt chỉ lo nhìn chằm chằm nó. Tay không tự giác mà sờ loạn trên mặt đất, lại chỉ thấy tuyết đông cứng đầy tay. Lúc nàng thấy da đầu tê dại thì càng khiếp sợ sự tình xảy ra. Băng ghế nhìn thấy mãnh thú, sợ tới mức hí vang, dứt khoát nhanh chóng quay đầu chạy! Vó ngực lộc cộc vang đi xa, đạp trái tim Diệp Ngưng Hoan vào trong rãnh sâu.

Khá lắm đồ thú vật vô tình, mới vừa rồi lên núi dũng mãnh cường tráng như vậy, thấy dã thú thì lập tức kinh sợ như thế.

Đại miêu vẫn chưa đuổi theo Băng ghế, ánh mắt màu tro nhìn chòng chọc Diệp Ngưng Hoan ngay cả đứng dậy cũng không được. Tay Diệp Ngưng Hoan cứng đờ, không có cục đá để ném, chỉ có thể tháo đai lưng làm dây thừng, dù sao cũng phải chống cự trước khi Vân Tê Lam đuổi tới.

Không biết có phải tâm niệm Diệp Ngưng Hoan chờ đợi Vân Tê Lam xuất hiện quá mức mạnh mẽ hay không, ngay lúc con mèo rừng muốn bổ nhào tới, có một cái bóng đánh từ sau nó nhảy tới.

Đáy mắt Diệp Ngưng Hoan dâng trào kích động không thôi, có thể hiện thân với tư thế oai hùng tuấn mỹ thiên ngoại phi tiên, tất nhiên là Vân Tê Lam.

Quả nhiên trên không trung xuất hiện anh hùng à anh hùng!

Mèo rừng bị chấn động, nhanh chóng xoay người như điện đánh về phía người nọ. Thân mình người nọ lệch sang một bên khiến nó bổ về khoảng không, hắn cười lạnh nói: “Đuổi theo ngươi nửa ngày trời, dù sao cũng không nên để ta tay không trở về chứ?”

Là giọng nói của nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân hết sức phiền toái. Thần sắc muốn hô hào của Diệp Ngưng Hoan cứng đờ ở trên mặt, Sở Chính Việt! Sao lại là hắn?!

Giáng thế không nhất định là anh hùng, cũng có khả năng là quỷ đòi nợ. Hôm nay ra cửa không nhìn lịch, quả thật là vận xui đến nhà.

Sở Chính Việt trong tay quấn cây roi da, hiển nhiên là muốn bắt sống, liếc thấy cô gái ngồi cách đó không xa thì hoảng hồn hỏi: “Nhã Ngôn? Sao muội… muội lại ở đây?”

Hắn nhận biết kiểu dáng bộ quần áo kia, lại bởi vì Diệp Ngưng Hoan quấn tròn vo không phân rõ thân hình, tóc có chút hỗn độn che nửa khuôn mặt, nhất thời tưởng là Trầm Nhã Ngôn.

Sở Chính Việt đang phân tâm, đại miêu bắt được cơ hội. Thân mình nhảy cao lên, vuốt sắc răng nanh hiện ra hết, nhào về phía hắn. Sở Chính Việt muốn rụt lại cũng không kịp, bị nó vồ một nhát. Súc sinh này bị hắn đuổi theo suốt đường, bộc lộ bộ mặt hung ác, há miệng lớn muốn cắn đứt cổ họng của hắn để trút căm phẫn.

Sở Chính Việt nghiêng đầu tránh được chỗ hiểm, lại bị nó toàn lực dồn về phía vách đá. Hắn một cước đạp lên không, một người một thú lộn xuống.

Mọi thứ xảy ra trong nháy mặt, Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn cứng đờ!

Không phải có thể thiên ngoại phi tiên sao, như vậy đã chết rồi? Săn thú lại bị con mồi đánh?

Diệp Ngưng Hoan ngẩn ngơ chốc lát, lảo đảo bò lết sang vách đá nhìn. Một mảnh trắng xóa đâu còn có bóng dáng Sở Chính Việt?

Trong đầu nàng lờ mờ từng cơn, quả thật sau lưng nàng ngầm nguyền rủa Sở Chính Việt sớm chết, bất quá loại người như hắn chết kiểu này thật đúng là không nằm trong phạm vi nguyền rủa của nàng nha!

Diệp Ngưng Hoan vừa định bò về, đột nhiên một bóng roi vòng qua, như là mang theo mắt trực tiếp cuốn lấy eo Diệp Ngưng Hoan, thiếu chút cũng lôi nàng xuống theo. Bên dưới vách núi dựng đứng truyền đến giọng của Sở Chính Việt: “Nhã Ngôn, kéo ta lên đi! Cánh tay không ổn rồi, không thể dùng lực.”

Diệp Ngưng Hoan cắn tuyết đầy miệng, không biết nên thất vọng hay là nên thở phào nhẹ nhõm, bị cái roi kia siết eo phát đau, nàng quơ đầu nhe răng, quỳ rạp trên mặt đất bịt mũi nói: “Kéo ngươi lên có ích lợi gì hả?”

Phía dưới trầm mặc một hồi, yếu ớt lên tiếng: “Diệp Ngưng Hoan?”

Diệp Ngưng Hoan giật mình, không phải chứ? Như vậy cũng có thể nghe được? Nàng liếc mắt, tưởng tượng hắn đang treo lắc lư giữa không trung, thật là hả giận. Tuy rằng bản thân cũng đau, nhưng nàng vẫn cười hí hửng: “Cháu ngoan, thính giác ngươi không tệ. Muốn ta kéo ngươi lên thì phải van cầu ta đó?”

Dọc đường Diệp Ngưng Hoan ỷ vào lớn hơn hắn một thế hệ, lúc chạm mặt trái một tiếng cháu phải một tiếng cháu kêu hết sức sung sướng, lúc ấy sắc mặt Sở Chính Việt khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc. Sau đó tuy là trêu ghẹo, nhưng lại giãy giụa bò ra sau, một bên dùng sức, ngoài miệng vẫn không buông tha: “Ai nha, cháu ngoan, ngươi cũng quá nặng. Ta quả thật kéo ngươi không được, muốn buông tay rồi!”

Bỗng nhiên bên hông bị siết chặt, người lại bị kéo tới vách đá một khúc. Diệp Ngưng Hoan đau đến mức eo sắp bị chặt đứt rồi, âm thanh giấu trong lồng ngực cũng phát không ra. Phía dưới truyền đến tiếng gào thét vùng vẫy, giống như là đang liều mạng với dã thú. Đáy lòng nàng run lên, không phải con thú đó chưa chết à? Bây giờ đang cắn hắn sao? Roi đong đưa càng dữ dội, Diệp Ngưng Hoan càng đau. Nàng quỳ rạp trên mặt đất, hơn nữa bốn phía cũng không có thứ gì bắt lấy, bị lôi kéo từng tấc một hướng về phía vách núi.

Diệp Ngưng Hoan đau đến mức thở không đều, theo bản năng đưa tay lên bên hông. Hắn chết thì tốt hơn cùng chết, tiếp tục như vậy thật sự sẽ bị hắn kéo xuống. Tay chỉ duỗi một nửa, lại mạnh toàn thân. Thân thể vặn thành một độ cong siêu việt cực hạn, lúc vặn người thì vòng chân qua. Chân bay mấy phát, vùng vẫy khỏi roi da bất cần chết sống sau này.

Mượn lực này, Sở Chính Việt đá bay con thú không ngừng nhảy tới. Hắn vừa nhảy lên, vẫn nhìn chằm chằm phía dưới, quả nhiên đại miêu kia cũng nhảy theo lên. Sở Chính Việt chờ đúng lúc, bay lên một cước. Nó phát ra tiếng gào thét, thân mình bắn bay xa ra ngoài, biến mất dưới vách núi.

Sở Chính Việt lắc lắc cổ, giơ lên cánh tay trật khớp của mình, vặn lại đúng vị trí, giống như là bẻ tay người khác, không hề có thần sắc đau đớn nửa phần, miệng còn không khỏi tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, đuổi theo vô ích nửa ngày!”

Hắn vẫy vẫy cánh tay quay đầu lại, khóe môi vẫn nở nụ cười: “Không phải là muốn buông tay sao? Sao...”

Tình cảnh trước mắt khiến hắn lại không còn hứng thú trêu đùa. Diệp Ngưng Hoan nằm ngửa, mặt nghẹn đến tím ngắt, hai mắt đăm đăm, thở không ra hơi, trên người trên đùi đều quấn roi, eo bị siết cực chặt, khiến cho dáng người tròn vo trong bộ áo dày của nàng trông giống như hồ lô. Đùi phải vặn vẹo bày ra tư thế không bình thường, mềm nhũn nằm dưới đất.

Hắn bước sang đây cởi bỏ roi trên người nàng, vỗ lên người nàng mấy cái, nghe cổ họng nàng phát ra tiếng “ặc”, con tức kia cuối cùng cũng phun ra.

Thần sắc Sở Chính Việt có chút khác thường: “Sao cô có thể quấn thành như vậy?”

Diệp Ngưng ho sặc sụa, trừng mắt làm lộ tơ máu, sau một lúc mới trả lời: “Tay của ta không có lực, chỉ có thể túm lấy ngươi như vậy!” Màu tím tản đi, lại hiện ra xám trắng. Vừa rồi nghe thấy tiếng xương mình vang lên, tất nhiên là gãy chân rồi, đau đến kim châm muối xát.

Sở Chính Việt lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, sắc mặt có chút không được tự nhiên: “Cô muốn ích lợi gì? Đáp ứng cô là được.”

Diệp Ngưng Hoan lạ lùng nhìn hắn, nghẹn họng nặn ra tiếng: “Đầu óc cháu ngoan thật là không giống bình thường. Không cần, trước đó ngươi cứu ta một mạng. Bây giờ đã thanh toán xong!”

Hắn có chút ngẩn người, nghĩ tới chuyện ở dốc Lưu Cẩm, khóe miệng như cười như không, hắn đưa tay lên đùi nàng. Diệp Ngưng Hoan kinh hãi: “Ngươi làm gì đó?”

“Nắn lại xương cho cô, cũng không thể mang cô về lắc lư như mì sợi chứ?”

“Đừng, ta không cho ngươi nắn, ngươi đừng làm loạn... A a a a!”

Tiếng khóc thét vang vọng sơn cốc, Sở Chính Việt bị nàng rống mà sắc mặt cứng đờ, ngón tay vặn vẹo giữa không trung. Hắn hung hãn trừng nàng, tức giận nói: “Còn chưa nắn mà, la cái gì mà la? Chốc nữa gọi hết đám gấu ngủ đông dậy, lấy cô làm điểm tâm.”

Diệp Ngưng Hoan lập tức ngậm miệng, nơi này dã thú cực lớn, trước kia ở đại nội Tây Uyển cũng đã gặp mãnh thú bị giam lại, gấu cao cỡ một người. Nơi này mèo rừng sống như hổ, không biết gấu sẽ thành cái dạng gì?

Trong đầu đang miên man suy nghĩ, trên đùi truyền đến cơn đau dữ dội. Tay nàng cào loạn dưới đất, lại thấy Sở Chính Việt lấy roi trói chân nàng kẹp đùi mình. Nàng thống khổ, cắn răng bật thành tiếng: “Ngươi, ngươi... Ngươi nói một tiếng sẽ chết à?”

Hắn thấp giọng: “Trước tiên phải cố định lại, bằng không xuống núi tròng trành lại càng lệch. Đau không nói, chữa khỏi thì cũng là người thọt.”

Diệp Ngưng Hoan không lên tiếng, hòa hoãn sau một lúc lại hỏi: “Sao ngươi lại săn thú chỗ này? Nhạn Hành đâu?”

Sở Chính Việt cũng hỏi: “Có phải cô cưỡi con ngựa điên kia tới hay không? Nó đâu rồi?”

“Sao vừa rồi ngươi nghe được là ta?”

“Còn có ai đi cùng cô?”

Tất cả đều là câu hỏi, không ai trả lời. Bầu không khí hoàn toàn bế tắc, mắt to trừng mắt nhỏ, như hai con mèo hoang giằng co trước đại chiến!

Vân Tê Lam nhảy lên vách đá trên ngọn núi cao, tức điên vội muốn chết. Đuổi theo mất dấu, đáng giận nhất là nàng lạc đường! Thanh danh đều bị con ngựa lùn kia làm hỏng!

Sở Chính Việt cõng Diệp Ngưng Hoan xuống núi, dù cho Diệp Ngưng Hoan không muốn thì cũng không thể đợi Vân Tê Lam không đáng tin. Nói vậy lúc Băng ghế đạp lên đỉnh núi không để lại dấu chân gì, nàng ta cũng chưa chắc có thể truy tới.

Xuống núi còn nguy hiểm hơn lên núi, nhìn sườn dốc kia Diệp Ngưng Hoan liền bị choáng. Cổ Sở Chính Việt vẫn chảy máu, trên vai cũng thấm vết máu, không biết có phải là bị gặm một cái hay không, mùi tanh liên tiếp xộc vào trong mũi nàng.

Lúc này hắn mới trả lời câu hỏi của nàng: “Thập Cửu thúc ở ngay bên dưới, một lát là có thể nhìn thấy.”

Trong lòng Diệp Ngưng Hoan chửi má nó, cháu trai! Vừa rồi không nói. Nàng nhịn một lúc, thì thào nói: “Ngươi...”

Hắn hiểu sai ý, nói: “Nếu là Nhã Ngôn thì đã sớm kéo ta lên. Làm sao nói ích lợi gì chứ? Không phải muội ấy, lại mặc quần áo của muội ấy. Hơn nữa, cũng chỉ có cái con điên kia mới mang cô lên đây được.”

Cần cổ ấm áp, phát giác Diệp Ngưng Hoan đang lấy chiếc khăn quấn lấy vết thương của hắn. Thân thể hắn khẽ cứng đờ, lại nghe nàng nói: “Ta sợ ngươi chảy máu chảy tới thất thần, lại sẩy chân ngã chết. Đến lúc đó còn phải cho ngươi chôn cùng thật chẳng đáng.”

Hắn nâng nàng cao hơn một chút, Diệp Ngưng Hoan lại nói: “Đúng rồi, trả cây trâm lại cho ta!”

Sở Chính Việt cười khẩy: “Mới vừa rồi ta nói cho cô lợi ích cô không cần, bây giờ chậm rồi.”

Tay Diệp Ngưng Hoan căng thẳng, thiếu chút nữa siết chặt hắn, tức mà không biết nói sao, nói: “Người cũng tới rồi, ngươi giữ lại thứ đó còn có công dụng gì? Trả ta!”

Hắn nói: “Vốn là vô dụng, nhưng mà ta lại nhớ tới một chuyện. Không bằng cô đáp ứng ta đi?”

Diệp Ngưng Hoan nóng nảy: “Ngươi và Nhạn Hành nói chuyện không thỏa thuận được, cứ lo lấy ta ra đối phó, thật là vô nghĩa! Nơi này gần kề cửa ải Thanh Mã, ngươi ra lệnh một tiếng thì chúng ta bị xử ngay, cho sảng khoái thôi.”

Hắn cũng không giận, cười khẽ: “Mạng Thập Cửu thúc quá quý, ta nào dám lỗ mãng?”

Quan hệ giữa Sở Hạo và Lư Tùng Vương Sở Bái trước đó đã có nghe thấy, lần này Lư Tùng Vương phái người lại đây thì càng rõ ràng. Mà quan viên Giám Hành Viện Úc Lâm, sau khi Sở Hạo xuất quan thì không phải trở ngại của hắn mà là trợ thủ của hắn. Nếu Sở Hạo lâu không hiện thân, Giám Hành Viện tất sẽ nghi ngờ. Trình báo triều đình, Hoàng thượng lấy đệ đệ thân mến làm cớ để quấy nhiễu Bắc Hải. Trước kia Sở Chính Diêu bị nhổ tận gốc thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Diệp Ngưng Hoan nói: “Không dám lỗ mãng cũng lỗ mãng trở về! Nếu ngươi muốn làm ăn với Đông Lâm thì để Nhạn Hành nghỉ tại cửa ải Úc Lâm Cát Nham... Nói như vậy, ta tuyệt đối không thể khuyên bảo. Cùng lắm thì ngươi làm lộ chuyện trong vương phủ ra ngoài, nếu Nhạn Hành không chịu tin ta, ta cũng không có biện pháp!”

Sở Chính Việt chợt dừng lại, đạp lên một khối đá dựng đứng, ngoái đầu nhìn lại nàng, thần sắc có chút quỷ dị.

Diệp Ngưng Hoan bị hắn nhìn mà sợ hãi, trừng mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng rằng lấy cây trâm cài thì có thể không ngừng uy hiếp ta. Trước đó ta đáp ứng ngươi, cũng không phải vì ta sợ cái này, mà là không muốn Nhạn Hành bởi vì ta mà do dự không chắc. Ngay bây giờ, cho dù ngươi có ném ta xuống, ta cũng không thể đáp ứng!”

Sở Chính Việt hỏi: “Sao cô đoán được?”

Diệp Ngưng Hoan mạnh miệng: “Ngươi quản ta đoán thế nào làm chi? Không nói cho ngươi!”

Sở Chính Việt nhìn lướt qua bên cạnh, trực tiếp kéo nàng xuống, treo nàng trên cây tùng nghiêng ngả ở vách núi, lường trước nàng mặc quần áo nhiều lắm cũng không rơi xuống, ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn nàng: “Không nói thì cứ treo ở đó, ta đi đây.”

Nói xong thì đi thật, Diệp Ngưng Hoan thấy hắn nhanh nhẹn như vọt qua bên cạnh không còn bóng dáng, tự mình đi loạng choạng về hướng đông nam, một ngụm máu tươi cũng sắp phun chết.

Diệp Ngưng Hoan mặt như đáy nồi, chửi ầm lên: “Khốn kiếp! Sở Chính Việt, trước đó nên làm cho ngươi ngã chết, bị mèo cào chết, bị tuyết lở đè chết...”

Bốp! Một khối tuyết đọng rớt xuống, phủ đầy đầu nàng, thuận tiện còn dội lên cổ.

Nàng vừa lạnh vừa sợ vừa đau, miễn cưỡng chống đỡ không chịu khóc, vừa muốn mắng người vừa sợ giọng mình quá lớn dẫn dã thú tới, nhỏ giọng nói liên miên lải nhải, hùng hùng hổ hổ. Nàng đoán là, phản ứng mới vừa rồi của hắn cũng nói cho nàng biết, nàng đoán đúng.

Bắc Hải sản sinh ra đá ngọc và dược liệu. Đông Lâm có trà có lương thực, Phượng Đài là nơi sản xuất trà tốt nhất, mà Bành Thành có ruộng tốt vô số. Hắn luẩn quẩn quanh Nguyên Đô không vào, Diệp Ngưng đoán chừng hắn đi về biên giới phía nam bàn chuyện mua bán. Nói chuyện làm ăn là một, kế tiếp chính là muốn khiến Sở Hạo mở con đường thông thương ở Úc Lâm. Tính khá lắm!

Diệp Ngưng Hoan lải nhải không ngừng, dùng cách này để áp chế nỗi sợ hãi trong lòng và đau đớn trên thân thể: “Ngươi nghĩ hay thật. Buôn bán với Đông Lâm thì không cần đổi lương thực với triều đình. Đợi ngươi nuôi cho béo tốt rồi, đến lúc đó lại đánh chúng ta nát nhừ, ngươi cho rằng Nhạn Hành ngu ngốc sao? Ngươi cho là ta tóc dài ít hiểu biết sao? Đã không đáp ứng ngươi thì chết cũng không đáp ứng ngươi. Ngày mai ta thổi gió bên gối để chàng trở về... Cái nơi tồi tàn này một ngày cũng đợi không nổi nữa, xem ngươi dám làm gì?”

Giọng Sở Chính Việt hết sức sung sướng vang lên từ trên đỉnh đầu: “Cô gặp ta ở dốc Lưu Cẩm, đoán thử đi? Làm sao biết ta luẩn quẩn quanh Nguyên Đô không vào là để nói chuyện mua bán? Cũng có thể là thông tin tức với quan viên miền nam mà!”

“Nói thừa, thông tin tức với quan viên lúc nào mà chẳng được? Nói chuyện làm ăn thì nên đúng giờ chuẩn ngày...” Diệp Ngưng Hoan thuận miệng nói, đột nhiên phản ứng kịp ngậm chặt miệng, mặt trở nên tái xanh.

Hắn không phải đi xuống rồi sao, sao lại ở bên trên? Sở Chính Việt nhẹ nhàng nhảy xuống, nhìn nét mặt cổ quái của nàng rất là thú vị. Hắn cười: “Đầu óc rất minh mẫn. Đã như vậy, sao lúc này mới nhớ tới muốn cây trâm cài?”

Diệp Ngưng Hoan tức giận đến muốn điên, mắng to: “Ngươi cái tên thối này...”

Cổ họng căng thẳng, hắn ném một thứ gì đó vào trong miệng nàng, không lệch không nghiêng ném vào cổ họng. Diệp Ngưng Hoan bị nghẹn trợn mắt nhìn thẳng, ngay cả nói cũng nói không nên lời. Sở Chính Việt cũng không để ý tới, lắc lư nàng kéo xuống, để chút tuyết dính trên đỉnh đầu rơi xuống dưới. Thoáng thấy nàng đang nghẹn họng, hắn đẩy tay nàng ra thở dài: “Là Đan Châu, khó mà bắt gặp. Đan Châu trên đỉnh núi tuyết là tốt nhất, hời cho cô rồi.”

Vẻ mặt nàng không tin, Sở Chính Việt bổ sung thêm: “Cô gãy chân, nơi này cũng không thể đứng. Treo lên không phải an toàn lắm sao? Nóng nảy cái gì chứ? Động một tí là hùng hùng hổ hổ?”

Diệp Ngưng Hoan sắp tức chết rồi, lại không muốn để ý đến hắn. Hắn cười: “Thật sợ lắm sao? Cô cũng có lúc sợ hãi?”

Nàng không lên tiếng, Sở Chính Việt cũng không trêu chọc nữa, lại cõng nàng vọt xuống chân núi. Còn chưa nhảy được mấy trượng, lại nghe thấy bên dưới truyền đến tiếc gió lay xốc tay áo, tiếp có vài cái bóng từ xa nhảy ra.

Nhất thời lại cảm thấy vô cùng mất mát. Nhàn rỗi không có chuyện làm, đi lên làm cái gì?

Diệp Ngưng Hoan vốn từ từ nhắm hai mắt đến khó chịu, cảm giác hắn ngừng lại, không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi lại làm sao vậy?”

Sở Chính Việt nói: “Người cô muốn gặp tới rồi!”

Diệp Ngưng Hoan vội thò đầu ra nhìn, con mắt to sáng lên, liều mạng kéo cổ: “Nhạn Hành, Nhạn Hành!”

Nghe thấy giọng Diệp Ngưng Hoan, Sở Hạo cả kinh thiếu chút nữa đạp không yên. Ba bước cũng thành hai bước xông lên, nhìn thấy Sở Chính Việt cõng Diệp Ngưng Hoan đứng ở rìa đá. Trên người Sở Chính Việt vết máu loang lổ, trên tay áo Diệp Ngưng Hoan cũng đều là máu, nhất thời không biết là của ai. Chỗ Sở Chính Việt đứng quá nguy hiểm, cũng không tha cho người bên cạnh. Sở Hạo chỉ có thể tìm chỗ đạp chân ở bên dưới, nhìn hai người mà rít từng hơi, tim đập điên loạn, giọng cũng có chút lạc đi: “Ngươi, các ngươi...”

Lư Thụ Lẫm và Trịnh Bá Niên đứng bên dưới một tí, thấy Sở Chính Việt bắt mèo rừng đến nỗi bị thương, cũng rất là kinh ngạc, mà thấy hắn và Đông Lâm Vương phi ở cùng với nhau thì càng kinh ngạc.

Buổi sáng mọi người đi ra ngoài săn thú, Sở Chính Việt và Sở Hạo bàn một số chuyện liên quan đến mậu dịch, thảo luận có chút bế tắc. Vừa hay nhìn thấy một con mèo rừng toàn thân trắng như tuyết, cái đầu cực lớn, vì để xoa dịu bầu không khí, Sở Chính Việt làm mồi tự giam giữ nó đưa cho Đông Lâm Vương chơi. Sở Hạo cũng chưa nói gì, tùy nó đi.

Sở Chính Việt chộp lấy roi đuổi theo, mọi người đợi ở trong rừng dưới chân núi. Đợi sau một lúc cũng không thấy hắn xuống dưới, mấy người Lư Thụ Lẫm hiểu rõ hắn, sợ hắn bắt không được thì không nhịn được, lại nổi tính ngang bướng không chịu trở về, vì thế cùng Sở Hạo đi lên nhìn. Không ngờ ở đây lại gặp được Đông Lâm Vương phi?

Sở Chính Việt nhảy xuống, tìm chỗ có thể đứng, nghiêng người để Sở Hạo đón lấy Diệp Ngưng Hoan, miệng nhịn không được mà dặn dò: “Cẩn thận chút, đùi phải của thẩm thẩm gãy rồi, đừng chạm vào!”

Sở Hạo nhìn thấy đùi phải Diệp Ngưng Hoan quấn roi và đai lưng, trong lòng như trúng một đao, đưa tay ôm lấy nàng, nhịn cả buổi trời mới không đành lòng hỏi lại. Hắn chỉ hỏi: “Vô cùng đau đớn sao?”

Diệp Ngưng Hoan lúc đầu còn lắc đầu, suy nghĩ một chút thì bày vẻ mặt đau khổ, mềm nhũn nói: “Đau lắm.”

Mới rồi ngang ngược như hổ, lúc này lại mềm mại ngoan ngoãn như mèo.

Hơi ấm còn lại trong tay Sở Chính Việt dần lạnh, mất mát trước đó lại hóa thành sương khói xen lẫn trong máu, biết bao buồn phiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.